Hai Năm Sau Mang Con Đi Nhận Thân

Chương 7




Gần đây nhân viên trong công ty phát hiện một chuyện, sếp càng ngày càng tan làm sớm. Trước kia có thể ở lại bao lâu là tăng ca bấy lâu. Bây giờ vừa đúng năm giờ ba mươi là sẽ tan sở ngay lập tức.

“Sếp có đối tượng đó à? Sao trước đây em không phát hiện ra sếp còn có khái niệm tan ca nhỉ?”

“Ai biết.”

“Mà này, mọi người có nhớ cái hôm vào tuần trước không, có một chàng trai trông rất tuấn tú mang theo một đứa bé đến công ty bảo là muốn tìm sếp á?”

“Nhớ nhớ, ôi mẹ để tôi nói với mấy cô, chàng trai kia đặc biệt thật sự… Nói thế nào nhỉ, không thể dùng từ anh tuấn để hình dung đâu.”

“Thế phải nói thế nào?”

“Xinh đẹp. Ôi lần đầu tiên tôi thấy một cậu trai xinh đẹp như vậy. Hơn nữa cậu ta còn mang theo một em bé trông đáng yêu lắm lắm. Tôi nhìn một cái mà bản năng người mẹ lại trỗi dậy.”

“Đây không phải trọng điểm, ok? Mấy cô không phát hiện ra à, trông đứa bé đó hơi giống sếp Lục ấy???”

Ôi trời! Cả đám khiếp sợ. Sếp Lục không đơn giản chỉ có đối tượng mà còn có cả bé con, hơn nữa đứa bé còn lớn như vậy rồi. 

Nhân viên Giáp cảm thán: “Bông hoa cao lãnh của công ty chúng ta đã bị hái mất rồi.”

Bông hoa cao lãnh hôm nay vẫn đúng giờ tan làm, trợ lý đã không còn thấy ngạc nhiên. Anh ta đẩy gọng kính, nói với bông hoa… Í, nói với sếp Lục: “Tổng giám đốc Lục, chín rưỡi tối nay có một cuộc họp video, là công ty chi nhánh bên Hoa Kỳ.”

Ý tứ của trợ lý rất rõ ràng, chính là hy vọng sếp Lục đừng quá trầm mê sắc đẹp. Dẫu sao công ty còn có một đám nhân viên gào khóc đòi ăn mong đợi phát tiền lương, làm trễ nải công việc thì không tốt lắm đâu.

Tổng giám đốc Lục gật đầu một cái, “Biết rồi.”

Trợ lý cứ theo thường lệ nhìn ông chủ tiến vào thang máy. Xong rồi lại theo thường lệ mà trở lại vị trí làm việc, sau một lát trợ lý nặng nề thở dài.

Lục Nhiên Trí lái xe, quen đường thuộc lối đi đến tiểu khu Mẫn Tuế ở, bảo vệ đã nhớ mặt anh, không nói hai lời để anh đi thẳng vào.

Lục Nhiên Trí đỗ xe xong, lúc đóng cửa lại vừa hay bắt gặp Mẫn Tuế và cu nhóc ra ngoài trở về. Không biết có phải anh gặp ảo giác không mà anh luôn cảm thấy trong giây phút Mẫn Tuế thấy anh kia là cậu muốn quay đầu đi liền.

Cu nhóc thấy bố thì siêu cấp vui vẻ chạy đến, dây chống lạc rơi trên đất bị cu nhóc kéo lê theo.

Mẫn Tuế đỡ trán, cu cậu này…

“Mẫn Tiểu Diệc cầm dây lên, không được chạy kéo lê.” Mẫn Tuế ở phía sau gọi với theo con trai.

Lúc cu nhóc nghe thấy lời của ba thì nhóc đã chạy đến bên chân bố rồi, cúi đầu nhìn một chút, sau đó gian nan vặn vẹo cái thân thể nhỏ bé nhặt dây chống lạc lên, ánh mắt long lanh đáng yêu nhìn ba.

Lục Nhiên Trí ngồi xổm xuống, tháo ba lô bọ rùa trên lưng cu nhóc ra xách trên tay, rồi một tay ôm lấy bé con, để bé ngồi chắc trên cánh tay mình.

Mẫn Tuế ngẫm nghĩ, sau cùng lại qua cầm lấy balo nhỏ, để Lục Nhiên Trí bế cu nhóc, hai lớn một nhỏ cùng đi vào tòa nhà.

Đang lúc đợi thang máy Lục Nhiên Trí nhìn Mẫn Tuế đứng bên cạnh. Mẫn Tuế so ra thấp hơn anh một cái đầu, từ góc độ của anh, có thể thấy xoáy tóc nho nhỏ trên đỉnh đầu Mẫn Tuế.

Lục Nhiên Trí cảm giác lúc này bọn họ giống như thời điểm người chồng mới tan việc về đến dưới tiểu khu thì gặp vợ với con, sau đó cả nhà cùng nhau về nhà.

Nếu Mẫn Tuế biết được suy nghĩ của Lục Nhiên Trí, chắc chắn sẽ ha ha cười nói với tổng giám đốc Lục: Thực không dám giấu, tôi vừa nhìn thấy anh thì đầu tiên là muốn xoay người bỏ đi.

Ding——

Thang máy đã đến, Lục Nhiên Trí để Mẫn Tuế vào trước, cuối cùng anh mới vào theo.

Mẫn Tuế ngáp một cái, hơi gục đầu tựa vào tường thang máy, tựa như muốn ngủ.

Cảm giác cằm bị gãi nhẹ, Mẫn Tuế hơi híp mắt ngẩng đầu lên.

“Mệt lắm à?” Giọng nói nhàn nhạt của Lục Nhiên Trí vang lên.

Mẫn Tuế mở bừng mắt ra, cơn buồn ngủ trong mắt rất rõ ràng. Câu gật gật đầu, sau lại ngáp một cái, nói: “Tối hôm qua mải vẽ, phải gần bốn giờ mới đi ngủ.”

Lục Nhiên Trí nghe cậu nói bốn giờ mới ngủ thì không hề hài lòng mà cau mày, “Tranh để sáng ra rồi vẽ không được sao?”

Mẫn Tuế lắc đầu, cười nói: “Tổng giám đốc Lục không biết rồi, làm nghề này của chúng tôi cũng phải giữ chữ tín, trong một tuần phải có bản phác thảo, hai tuần là phải hoàn thiện, khách không hài lòng còn phải chỉnh sửa.” 

Mẫn Tuế nói xong lại ngáp một cái.

Đang lúc nói chuyện, thang máy đã lên đến tầng. Mẫn Tuế đứng trước cửa lấy chìa khóa ra, chờ cậu cắm chìa khóa vào. Vừa tra chìa vào ổ khóa lại phát hiện có gì đó không đúng.

“Sao thế?” Lục Nhiên Trí nhận ra Mẫn Tuế thay đổi sắc mặt.

Mẫn Tuế đặt ngón trỏ bên môi “Suỵt” một tiếng, tỏ ý Lục Nhiên Trí đừng lên tiếng.

Lục Nhiên Trí nhíu mày, kéo Mẫn Tuế đến bên cạnh mình, để cậu ôm lấy cu nhóc, còn anh thì đứng vào vị trí vừa rồi của Mẫn Tuế. Cúi đầu nhìn một cái, trong nháy mắt đã hiểu vì sao vừa rồi Mẫn Tuế cảm thấy không ổn.

Cánh cửa khép hờ, hé ra một khe nhỏ.

Mẫn Tuế thì thầm với Lục Nhiên Trí: “Lúc tôi ra ngoài đã khóa cửa lại.”

Lục Nhiên Trí nhìn Mẫn Tuế.

Mẫn Tuế gật đầu cái rụp, “Tôi chắc mà.”

Lục Nhiên Trí gật đầu tỏ vẻ đã biết.

Lục Nhiên Trí vươn tay ra, muốn nhẹ nhàng cố gắng không tạo tiếng động đẩy cửa ra. Nhưng anh còn chưa kịp đẩy rộng cửa thì từ bên trong có một người vọt ra. Người kia tốc độ quá nhanh, dù ôm một đống đồ mà động tác vẫn rất nhanh nhẹn.

Mẫn Tuế nhìn đống đồ tên kia đang ôm, một phát nhìn thấy wacom của mình, wacom hơn sáu nghìn tệ của cậu.

“Con mẹ nó, cần câu cơm của tao mà mày mẹ kiếp cũng không tha!” Mẫn Tuế nhét cu nhóc vào người Lục Nhiên Trí đang định đuổi theo. Sau đó hóa thân thành hỏa tiễn lao lên.

Tiếp đó, Lục Nhiên Trí đội mũ lên cho cu nhóc, dựa vào tường nhìn trận đại chiến đang diễn ra ở một góc khác.

Cu nhóc bị mũ che đi tầm mắt, “Pa?”

Lục Nhiên Trí xoa xoa đầu bé nói: “Ba đang bận.”

Bận đánh nhau.

Vừa động vào là đánh.

“Con mẹ  mày! Cạy cửa nhà bố à! Còn mẹ nó lấy wacom của bố!”

“Mày biết cái gì là wacom không? Không biết thì lấy cái mẹ mày làm gì, úp mì gói hả?”

“Chơi cả nhà mày cũng dám lấy wacom của bố ra úp mì!”

Tên trộm bị đánh không còn sức phản kháng: Em không có em không làm anh đừng có nói lung tung!

Lục Nhiện Trí bình tĩnh cầm lấy điện thoại ra gọi một cuộc. Rất nhanh dưới tầng đã vang lên tiếng còi tiêu chuẩn của xe cảnh sát.

Nghĩ cảnh sát cũng sắp tới tầng này rồi Lục Nhiên Trí đi đến xách cổ áo bé Hỏa Tiễn về, sau đó ấn đầu bé Hỏa Tiễn dựa vào bả vai mình.

“Anh làm gì.” Mẫn Tuế muốn giãy ra, mới vừa đánh nhau xong vẫn còn thở hổn hển.

“Suỵt, cậu không cần nói gì.” Lục Nhiên Trí nói.

Thời điểm cảnh sát đi tới, liếc mắt là nhìn thấy ngay một đống ngổn ngang ở trong góc kia… Ơ không phải, là người đó.

Cảnh sát phía trước để cho hai đồng nghiệp đi kiểm tra cái người nằm sõng soài trên đất kia, lại gọi hai người đi kiểm tra xét tầng trên tầng dưới để hỏi tình hình. Còn hắn thì tự mình đi về phía Lục Nhiên Trí.

“Tình huống của ông là sao đây?” Viên cảnh sát liếc nhìn chàng trai trẻ tuổi trong ngực Lục Nhiên Trí, lại nhìn Lục Nhiên Trí mà hỏi.

Nghe cái giọng thân quen của viên cảnh sát kia, người bình thường cũng nghe hiểu ra hắn có biết Lục Nhiên Trí.

“Nó trộm đồ, trộm mất wacom của tôi.” Chàng trai trẻ quay đầu nhìn viên cảnh sát nói.

Lục Nhiên Trí cúi đầu nhìn Mẫn Tuế.

“Hơ? À, tôi không hỏi chuyện này.” Người cảnh sát nói.

Mẫn Tuế: “????” Anh con mẹ nó không hỏi chuyện này thế anh muốn hỏi cái gì?

Lục Nhiên Trí nhẹ vỗ vỗ đầu Mẫn Tuế, sau đó lại giới thiệu với người cảnh sát: “Cậu ấy là người yêu tôi.”

“????” Mẫn Tuế lập tức dáo dác nhìn xung quanh. Ai?! Ai mẹ nó là người yêu anh?

Cảnh sát: “Hả?”

“Đây là con trai tôi.” Lục Nhiên Trí bỏ mũ áo của của cu nhóc ra.

Tầm mắt cu nhóc quang đãng trở lại, đôi mắt tròn vo nhìn ba rồi lại nhìn chú lạ hoắc mặc bộ quần áo màu xanh dương.

“Diệc Diệc chào chú đi.” Lục Nhiên Trí nói với cu nhóc.

Cu nhóc nhìn chằm chằm cái chú xanh lè kia, suy nghĩ một chút, lục lại cách phát âm từ cái bộ nhớ chỉ có 3Mb ra, “Trú, chào.”

“Ố ồ, xin chào.” Người cảnh sát gật đầu một cái, hiện tại hắn vẫn còn hơi mông lung.

“Tuế Tuế.” Lục Nhiên Trí gãi gãi cằm Mẫn Tuế, bị Mẫn Tuế hất ra cũng không giận, nói tiếp: “Bạn anh, Lâm Tu Nhiên.”

Mẫn Tuế gật đầu với Lâm Tu Nhiên, “Xin chào.”

Lâm Tu Nhiên: “…Xin chào.”

Mẫn Tuế không để ý ánh mắt tò mò của Lâm Tu Nhiên, bây giờ cậu một lòng chỉ hướng đến wacom trên nền nhà kia thôi, muốn xem một chút có bị hỏng hay không.

Mẫn Tuế nhặt lấy wacom, thấy có góc phía trên bên phải bị xước vì rơi xuống đất, lòng đau như cắt.

Lâm Tu Nhiên còn phải tiếp tục công việc, để lại cho Lục Nhiên Trí một câu: Lúc nào cho anh em một lời giải thích, xong xoay người đi đến góc kia nói gì đó với đồng nghiệp.

Mẫn Tuế ôm wacom trong lòng, hỏi: “Chúng ta phải đứng ở chỗ này đến khi họ rời đi à?”

Lục Nhiên Trí lắc đầu đáp: “Em vào xem trong nhà còn có cái gì bị lấy đi mất không.”

Mẫn Tuế nhìn cái tên bị đánh tím tái mặt mày kia, nói: “Không có đâu, đồ đạc bị nó khoắng đi đều ở trong cái túi vải kia của nó hết rồi.”

Chỉ chốc lát sau, có một cảnh sát khác đi đến, bảo hai người đến đồn cảnh sát lấy lời khai.

Trên đường đi đến đồn cảnh sát, Mẫn Tuế ngáp một cái, trong lòng là cục bột nếp mềm mềm.

Cu nhóc vô cùng tò mò hết nhìn đông lại nhìn tây, sau đó không kịp đề phòng bất ngờ bị bố bế lên, chỗ ngồi thay đổi, thế nhưng cũng chẳng gây trở ngại gì đến cu nhóc thám hiểm lục địa mới.

“Tuế Tuế.”

Sau khi đánh nhau xong Mẫn Tuế càng buồn ngủ hơn, nếu không phải tình cảnh bây giờ không thích hợp để ngủ lắm thì cậu đã có thể biểu diễn cho mọi người thấy thế nào là ngủ tại chỗ rồi.

Mặc dù Mẫn Tuế gắng gượng không nhắm mắt lại nhưng trong đầu vẫn có chút mơ hồ, cậu nghe thấy dường như có người đang gọi cậu.

Hẳn là Lục Nhiên Trí, ở đây trừ anh ta ra sẽ không còn ai gọi cậu như vậy.

Mẫn Tuế ậm ừ đáp lại.

“Ngày mai em với con chuyển đến chỗ anh nhé.” Giọng Lục Nhiên Trí thật êm ái, mang theo một sự mê hoặc không thể kháng cự.

Mẫn Tuế thật là buồn ngủ lắm rồi, cậu không còn nghe rõ Lục Nhiên Trí nói cái gì, đành theo bản năng “Ừ” một tiếng.