- " Chết tiệt! Trần Hiểu Ngưng, đừng để tôi bắt được em!"- Hắn đi ra từ khu chung cư, gương mặt đen thui tràn đầy tức giận, hung hăng đá lên cánh cửa khiến nó lung lay một chút.
Cất công tới đây tìm cô vậy mà phát hiện ra cô sớm đã phủi mông chạy lấy người. Hơn nữa càng quá đáng hơn là ngay cả mẹ mình cũng không cho biết địa điểm!
- " Đáng chết mà!"- Đàm Hoàng Hạo vẫn không nguôi giận, một lát sau mới ổn định tâm tình, hắn móc điện thoại trong túi quần gọi đi, ngay lập tức có người bắt máy. Người nọ còn chưa kịp phản ứng đã nghe thấy một tràng dài:-" Trần Hiểu Ngưng, 18 tuổi, học trường đại học XXX, từng làm việc tại bệnh viện tư nhân lớn nhất thành phố X. Tra cho tôi, tìm xem cô ta hiện tại đang ở đâu?!"
Tút! Hắn nhanh gọn tắt máy, vứt chiếc điện thoại sang ghế bên cạnh, lái xe đi về hướng Đàm Thị.
Hắn không tin cô có thể trốn thoát được khỏi lòng bàn tay hắn. Nhưng, sự việc không đơn giản như hắn tưởng, sau khi về tới Đàm Thị, Đàm Hoàng Hạo lại nhận được một cuộc gọi từ thuộc hạ của mình.
- " Lão đại, tôi đã tra rồi nhưng không ra được, chỉ có một manh mối duy nhất là cô gái kia đi tới sân bay quốc tế, còn sau nữa thì..."- Người nọ ấp úng khó xử.
- " Vô dụng, chỉ một cô gái cũng điều tra không xong, tôi nuôi các người chỉ phí cơm!"- Hắn gắt lên, khuôn mặt tuấn tú ngày càng sa sầm hơn nữa.
Người ở đầu dây bên kia im lặng một lát mới lên tiếng:-" Lão đại, tôi cảm thấy có người đang muốn che dấu tin tức của cô ta, tất cả tin tức cơ mật của sân bay đều bị hacker xâm nhập và xóa hầu hết dữ liệu, trong đó bao gồm cả tin tức về chuyến bay mà cô ta sử dụng. Dữ liệu bị một loại virut tân tiến nhất phá hoại, căn bản là không thể khôi phục được...!"
- "..."- Đàm Hoàng Hạo im lặng, hắn chỉ nghe tới đó là đã biết chuyện gì đang xảy ra rồi.
- " Bí mật đem chuyện này lan truyền cho U Minh Thượng biết, nhớ là đừng để lộ ra tôi chỉ huy!"- Sau đó hắn cúp máy, mặc dù thật sự không muốn U Minh Thượng tham gia vào chuyện này nhưng hắn không thể không làm vậy, thêm một người chính là thêm một cơ hội tìm thấy cô, hắn không thể nào bỏ qua được!
- --------Hai năm sau----------
Trần Hiểu Ngưng lái xe về nhà, tâm tình của cô vô cùng tốt. Những ngày tháng này ngoài đi làm thêm ở bên ngoài thì cô vẫn còn một việc rất quan trọng, đó là phải chăm sóc cho tiểu bảo bảo.
Tuy rằng làm trong một nhà hàng lớn phải thức khuya dậy sớm, khá mệt mỏi nhưng chỉ cần thấy bảo bối là mệt mỏi đó đều tan biến hết. Có thể nói bảo bối chính là báu vật mà ông trời ban cho cô, nó cũng là động lực duy nhất để cô có thể tự tin và mạnh mẽ đối mặt hết thảy!
Trần Hiểu Ngưng xách một đống rau củ và thịt đem vào bỏ trong tủ lạnh, nhìn về phía tiểu bảo bảo đang chơi đồ chơi trên giường.
Khi mang thai cô cũng không quan tâm mình sẽ mang là con gái hay con trai nên không siêu âm, chỉ đi khám định kì mà thôi. Thật không ngờ đứa bé lại là con gái, hơn nữa lại còn cực kì giống cô, nhất là đôi mắt trong veo như hồ nước không gợn sóng, khuôn mặt so với cô càng khả ái dễ thương hơn.
Điều khiến cho cô thấy vui nhất là tuy bé chỉ mới hơn một tuổi nhưng lại vô cùng lanh lợi và biết rất nhiều thứ. Hiện tại cũng đã biết nói một vài từ, hiếm lắm thì mới gặp được một câu.
Tiểu bảo bảo cũng có tên, chính vì gương mặt của bé rất ngây thơ, đặc biệt là đôi má hồng hồng phúng phính như trái đào nên cô đã đặt thành Tiểu Đào, nhưng chung quy vẫn thích gọi bằng tiểu bảo bảo, tiểu bảo bối hơn.
Mỗi khi đi làm thì cô vẫn phải đem gửi nó cho bảo mẫu, quan trọng là tiểu bảo bối không hề khóc quấy, rất ngoan ngoãn nên cô mới có thể yên tâm làm việc!
Trần Hiểu Ngưng cẩn thận đút từng miếng cháo loãng đã thổi nguội vào miệng bé, Tiểu Đào ngoan ngoãn hé miệng ăn hết, không cần phải dỗ dành hay khóc lóc như những đứa trẻ khác.
Ăn hết chén cháo, cô lại cẩn thận lau miệng cho con xong mới dọn dẹp đồ đạc sạch sẽ.
Thường ngày cô cũng ít thời gian bên tiểu bảo bối nên có lúc nào hay lúc đó, bây giờ chính là khoảng thời gian cô ở bên bé. Chính vì sự rảnh rỗi đó nên cô thường hay chăm chú nhìn bảo bối và cũng đã từng thắc mắc, Tiểu Đào rốt cuộc là con của ai?