- " Hức... hức..."- Tầng lầu nơi mà Đàm Hoàng Hạo ở lúc này liên tục vang lên âm thanh va chạm da thịt và tiếng nức nở thật nhỏ của cô gái, nghe cực kì ái muội.
Căn phòng hoàn toàn tối om, dựa vào ánh trăng nhàn nhạt có thể thấy được thân ảnh người đàn ông cao lớn đè trên người phụ nữ. Cô bị hắn lộng từ phía sau, cánh tay trắng nõn in đầy dấu hôn bám víu lấy chiếc bàn ở gần đó.
Trần Hiểu Ngưng khóc nấc lên từng tiếng đáng thương, đôi mắt lưng tròng cơ hồ nhuốm đầy nước mắt. Đàm Hoàng Hạo từ chỗ kia vô lý không nói hai lời liền bắt cô đem về đây, sau đó thì... chuyện gì đến cũng phải đến, cô muốn tránh thế nào cũng không thoát được.
Hắn có vẻ như cực kì tức giận, hung hăng ở trên người cô lộng hành, tuy rằng hắn đang phát tiết nhưng vẫn có điểm tiết chế, không để cô bị thương.
Hắn ôm ngang hông của cô, tay còn lại nắm lấy trái đào căng mọng nắn bóp.
- " Kêu đi! Hay là tôi không làm cô thỏa mãn được như hắn? Hả?"- Đàm Hoàng Hạo gầm lên, tại tấm lưng trần hạ xuống một vết cắn đỏ chói. Trần Hiểu Ngưng vẫn bướng bỉnh không chịu hé miệng nửa lời, điều này càng khiến hắn như muốn tức điên. Mặc dù trước đó đã biết cô có bị U Minh Thượng đụng chạm qua nhưng hiện tại tận mắt nhìn thấy vẫn không kiềm nổi tức giận. Cô gái này trong tay người đàn ông khác thì phóng đãng như vậy, còn hắn thì nửa điểm cũng tâm không cam, tình không nguyện, nửa tiếng cũng không chịu bật ra mà chỉ biết khóc!
Cơ thể cô hắn dư sức thu phục, nhưng tâm của cô, muốn bắt thế nào cũng không được, cô không thể nào ngoan ngoãn một chút liền tốt sao?
Hắn vốn cũng không biết, nếu không phải vì cái tính tình đó của cô, hắn từ đầu cũng chẳng có hứng thú đi chinh phục cô rồi!
Đàm Hoàng Hạo đem phân thân rút ra khỏi hoa huy*t nhỏ nhắn của cô, đem cô nằm ngửa lên bàn. Trần Hiểu Ngưng cực lực kìm hãm cơ thể đang run lẩy bẩy của mình lại, hai mắt nhắm chặt không muốn nhìn mặt hắn. Cằm nhỏ hung hăng bị hắn chế trụ, hướng thẳng vào hắn, Đàm Hoàng Hạo lạnh băng ra lệnh:
- " Mở mắt ra!"
Âm thanh đáng sợ như muốn đem cô đóng băng, cô chậm rãi mở mắt ra.
- " Nói đi?!"- Thanh âm kia lại tiếp tục vang lên.
Nói gì chứ, cô biết nói cái gì bây giờ? Từ trước tới giờ cô đối với hắn chỉ có sợ và sợ, ngoài ra không có thêm bất cứ hỗn tạp nào cảm giác, hắn muốn cô nói gì mới có thể làm hắn vừa lòng được đây?
Giây phút đó tựa như ngừng lại, ánh mắt hai người cứ như vậy giao nhau. Trần Hiểu Ngưng gần như bị ánh mắt đó của hắn nhìn tới mất hồn, vô thức hãm sâu vào đó, cô có thể nhìn thấy một tia ôn nhu toát lên trong mắt hắn, không hề lẫn chứa một chút tạp chất nào cả. Là cô nhìn lầm sao? Một cái người suốt ngày chỉ biết ức hiếp người khác như hắn làm sao sẽ có mặt nhu hòa như vậy?!
Đàm Hoàng Hạo cũng chợt bừng tỉnh, hắn vừa rồi bị trúng cái bùa mê thuốc lú gì vậy? Vậy mà còn nhìn cô với ánh mắt như vậy nữa, để che giấu cảm giác của chính mình, hắn ngay lập tức cúi xuống vùi đầu vào cổ cô, ngậm lấy đỉnh hồng kiều nộn, bên dưới bỗng nhiên động thân xuyên thẳng vào trong cô.
- " A..."- Cô thét lên một tiếng, hạ thể co quắp bám chặt lấy hắn.
- " Đồ đáng ghét... cầm thú...!"- Bị rút cạn sức lực, cô rời rạc thốt lên vài từ, xúc cảm ấm áp nhu hòa vừa nãy đã bay đi đâu hết. Quả nhiên là cô không nên nhẹ dạ đối với cái nam nhân này, chỉ vì một ánh mắt của hắn mà lại nghĩ vớ vẩn rồi.
.................
Trần Hiểu Ngưng gấp rút chạy nhanh ra khỏi biệt thự tư nhân của Đàm Hoàng Hạo, cô vừa được hắn trả tự do, nếu còn không đi thì chỉ có chờ chết!
Đêm qua "làm việc" quá sức khiến cô cực kì mỏi mệt, nhất là hai chân đau buốt, vừa chạy chân vừa nhấc lên đi khập khiễng rất buồn cười. Quay lưng ngoảnh lại thì phát hiện cô đã đi xa căn biệt thự kia rồi, cái bụng nhỏ của cô cả một tối đều chưa có gì lấp đầy, hiện tại đang rất rất rất đói.
Đi cũng được một đoạn khá xa nên cô cũng buông xuống đề phòng, chầm chậm sải bước đi qua quãng đường này. Ai biết cái tên kia đột nhiên tốt bụng thả cô rời đi, nhưng lỡ như hắn lại đổi ý đem bắt cô về thì sao?
Không hiểu sao cô vừa cảm thấy đói và lại có một chút đau bụng, bên trong cứ nhói lên không ngừng. Chẳng lẽ đêm qua... hai người bọn họ....
Cô lắc lắc đầu, mặc định là do quá sức nên mới như vậy mà thôi. Lát nữa cô phải tắm rửa sạch sẽ, đi ăn một bữa thật no châc chắn sẽ không có gì nữa!