Hắn nhếch môi, ánh mắt như tràn ra một ý cười nhàn nhạt, Đàm Hoàng Hạo tới cũng thật đúng lúc quá đi mà!
Quay lại chuyên tâm vào việc trước mắt, U Minh Thượng giúp cô di chuyển vài cái, sau đó đều giao lại cho cô. Trần Hiểu Ngưng mồ hôi đầm đìa, lần đầu tiên làm thử cái tư thế kì quái này, thật sự không quen, hơn nữa còn khiến cô rất rất mệt mỏi. Cô thở gấp, khuôn mặt nhỏ nhắn dán lên lồng ngực người đàn ông, hai tay vòng qua cổ hắn. Đôi chân thon dài trắng nõn của cô vắt ngang lên đùi hắn vụng về mà nhún nhảy nhè nhẹ.
Không biết đã qua bao lâu, cô rốt cuộc mệt tới thở không ra hơi, nằm im bất động trên người U Minh Thượng. Hắn vòng tay qua ôm lấy cô, ngón tay khẽ vuốt mái tóc dài của cô. Khoảnh khắc đó không kéo dài bao lâu, đột nhiên vang lên tiếng chuông điện thoại.
Trần Hiểu Ngưng cơ thể đều mềm nhũn không thèm nhúc nhích dù chỉ một chút, biết là điện thoại của mình nhưng cũng không muốn bắt máy. Có vẻ như người ở đầu dây phía bên kia đặc biệt kiên nhẫn, gọi tới vài cuộc rồi nhưng điện thoại vẫn tiếp tục đổ chuông.
Ba chữ "Đàm Hoàng Hạo" nhấp nháy liên tục trên màn hình không thể không khiến cho U Minh Thượng chú ý. Hắn thấy con mèo lười này có vẻ như đang rất mệt, vậy hắn cũng không ngại bắt máy thay cho cô vậy!
Ngay lập tức, trong điện thoại vang lên âm thanh nóng giận của Đàm Hoàng Hạo:-" Đến bây giờ mới chịu bắt máy, đi đâu tại sao giờ này vẫn chưa về hả?"- Tiếng rống giận của hắn làm U Minh Thượng cũng phải cau mày lại.
Hắn hừ lạnh, chậm rãi mở miệng nói với Đàm Hoàng Hạo:-" Cô ấy đang ở cùng tôi."
- "..."- Đầu dây bên kia hoàn toàn im lặng.
U Minh Thượng lại tiếp tục nói:-" Có muốn nghe giọng của cô ấy hay không?!"- Không đợi câu trả lời từ Đàm Hoàng Hạo, hắn một tay giữ lấy eo của cô nhấn xuống. Vật to lớn kia vẫn nằm gọn trong tiểu huyệt động nho nhỏ của cô, bị hắn ấn mạnh như vậy khiến bên trong đã sâu lại càng sâu hơn nữa. "Aaa..."- Trần Hiểu Ngưng không nhịn được mơ màng rên lên một tiếng, âm thanh thập phần ám muội.
Không cần chứng kiến cũng biết giữa hai người hiện tại đang làm cái gì rồi. Đàm Hoàng Hạo ngắt máy, chiếc điện thoại phát ra tiếng tút tút thật dài.
U Minh Thượng kéo kéo khóe môi, ngón tay vuốt nhẹ cánh môi cô rồi nở nụ cười mang theo sự nham hiểm khó đoán. Không tới ba phút sau, quả nhiên như dự đoán của hắn, Đàm Hoàng Hạo nhanh chóng liền xuất hiện trong tầm mắt. Hắn đi ra khỏi chung cư, quanh thân tràn đầy sát khí chậm rãi nện bước tới gần nơi mà hai người đang đậu xe bên lề đường. Quả nhiên, để tìm ra chỗ của cô, hắn không cần phải mất quá nhiều thời gian!
Sắc mặt hắn xám xịt như mây đen bao phủ bầu trời, tâm trạng có thể nói là tệ đến không thể nào tệ hơn được nữa.
- " Trần Hiểu Ngưng, tiểu dâm phụ này!"
Rầm! Cửa xe vốn đã khóa nhưng lại bị Đàm Hoàng Hạo một tay đập bể cửa kính, cửa xe cũng bị hắn nhanh chóng tháo dỡ như món đồ chơi lắp ráp. Đùa gì chứ, chiếc xe cho U Minh Thượng sử dụng sao có thể là loại xe bình thường được, vậy mà trước mặt hắn chẳng khác nào món đồ chơi không hơn không kém, đủ để biết hắn tức giận tới mức nào.
Nhìn chiếc xe của mình bị phá đến tan hoang nhưng hắn cũng không tỏ ý gì, vẫn là cái biểu tình đó, thậm chí khóe môi còn cong lên thành một đường cung. Không ngờ cô gái này lại có sức ảnh hưởng lớn tới như vậy, có thể chọc cho một người lý trí như Đàm Hoàng Hạo tức giận tới nhường này, đúng là không tầm thường!
Thấy cô nằm thật ngon giấc trên người người đàn ông khác, hắn gần như tức giận và ghen tị tới phát điên, hung hăng nắm lấy hai cánh tay của cô mà kéo lên. U Minh Thượng cũng nhanh chóng giữ lấy eo cô, hai người giằng co không tránh khỏi làm cô bị đau, giật mình mở mắt ngơ ngác nhìn.
Tình cảnh lúc này vừa đáng sợ nhưng cũng vừa xấu hổ. Trần Hiểu Ngưng bị mắc kẹt ở giữa, cơ thể cô chỗ kín chỗ hở, trước sau hai người vẫn thủy chung kéo lấy cô không buông, hơn nữa bên dưới vẫn còn kết hợp với U Minh Thượng.
- " Buông... buông ra!"- Cô giãy dụa lung tung, không phân biệt ai với ai mà đẩy cả hai người ra khỏi nhưng đều vô ích.
Cô xấu hổ tới khuôn mặt đỏ bừng nhưng không biết làm cách nào.
- " Huhu... buông ra... cầu xin các người..."- Rốt cuộc, đến khi cô khóc lên, U Minh Thượng mới chậm rãi buông tay, tuy nhiên Đàm Hoàng Hạo vẫn cường ngạnh giữ chặt cô. Chỉ cần một người buông ra cũng là tốt rồi, không bị lôi kéo nữa. Rất nhanh, cơ thể cô liền bị hắn kéo ra khỏi xe, hạ thân của cô ướt nhầy nhụa mật dịch, còn trào ra theo chân mà chảy xuống. Cơ thể cô mềm nhũn phải tựa vào xe mới có thể đứng được, vừa xấu hổ chỉnh lại váy áo che đi chỗ kia.