- " Thế nào rồi?!"- Đàm Hoàng Hạo ngồi vắt chéo hai chân trên ghế da, nhàn nhã hỏi, bộ dạng lười biếng yêu nghiệt cực kì hấp dẫn.
Tống Du Phong đứng trước mặt hắn, cung kính cúi đầu bẩm báo:-" Lão đại, Sở Kiêu đích xác là nội gián, tôi đã điều tra được bằng chứng đầy đủ, mời ngài xem qua!"
Đàm Hoàng Hạo nhận lấy một xấp giấy tờ kia lật giở vài cái rồi vứt lên bàn.
- " Chỉ mới một thời gian ngắn tôi không quản lý liền thành ra như vậy, cậu đáng tội gì?"- Hắn âm trầm mở miệng, khí lạnh trên người tỏa ra làm không khí trong cả căn phòng đều như muốn đóng băng lại.
Tống Du Phong vội vàng quỳ một chân xuống, trên mặt vô biểu tình. Hắn không làm tròn trách nhiệm thì bị phạt là đúng, càng không dám một lời than vãn.
- " Quỳ ở Quỷ Môn ba ngày, ba ngày sau cậu biết phải làm gì rồi chứ?"
Hắn gật đầu, nhận lệnh lui ra bên ngoài.
Đàm Hoàng Hạo ngồi trên ghế da, ngay trước mặt là ban công rộng lớn. Hắn bình thản nhấp một ngụm rượu nho cao cấp, vài ngày nữa có việc cần hắn phải đi xử lý, không hiểu sao trong đầu lại vô thức nghĩ tới con nhóc kia.
Nghĩ làm gì cho mệt, trực tiếp tới gặp cô ta không phải nhanh hơn sao? Hắn là người dám nghĩ dám làm, liền đứng dậy sải bước tới phòng mà Trần Hiểu Ngưng đang ngủ.
Cô nằm trên chiếc giường size lớn, bóng dáng nhỏ bé ẩn hiện sau lớp chăn bông càng trở nên nhỏ yếu. Viền mắt vẫn hơi sưng đỏ, đôi môi anh đào chúm chím cực kì đáng yêu.
Đàm Hoàng Hạo đứng ở cửa nhìn chằm chằm cô, ánh mắt nóng rực. Hắn chưa từng dùng lại người phụ nữ nào tới hai lần, chỉ là tư vị của con nhóc này rất đặc biệt, thật muốn thử lại một lần nữa!
Cô bị ốm nên trên trán còn đắp thêm một chiếc khăn ấm. Mái tóc mềm mượt xõa ra phủ kín một mảnh gối.
Dường như cô còn mơ thấy cái gì đó, mày liễu cau lại, khó chịu xoay ngang xoay dọc làm chăn bông bị đạp lung tung.
Đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ từ từ mở ra, thứ đầu tiên mà cô nhìn thấy chính là... khuôn mặt của Đàm Hoàng Hạo. Trần Hiểu Ngưng ngay lập tức tỉnh ngủ, cô loạng choạng bò dậy ngồi trên đầu giường.
- " Anh... có gì ăn hay không? Tôi đói!"- Giọng nói của cô khàn khàn, rụt rè hỏi.
Đàm Hoàng Hạo cười nhạt đầy mị hoặc, bước tới gần giường, hắn cúi xuống nói nhỏ vào tai cô:-" Vậy ăn tôi có no được không?"
- "..."
Nếu là mọi khi, cô nhất định xấu hổ muốn chết, nhưng bây giờ cô lại rất im lặng, im lặng tới mức khiến hắn cũng thấy khó chịu.
Trần Hiểu Ngưng vẫn cái vẻ mặt buồn thiu đó, không trả lời mà hỏi lại hắn:-" Ai buồn anh cũng đều trêu chọc như vậy sao?"
Đàm Hoàng Hạo hơi kinh ngạc, sững sờ vài giây rồi nói:-" Hừm! Có ý tứ!"
Hắn gọi một người hầu tới, phân phó vài chuyện xong lại rời đi. Trong khi đó, Trần Hiểu Ngưng ngồi trên giường vẫn không thể lý giải được câu nói vừa rồi của hắn có ý gì. Tại sao lời nói của người đàn ông này cô chẳng bao giờ có thể hiểu được nhỉ?
=================
Xin lỗi mọi người nha, cứ có vài hôm mình lại không ra chương mới là bởi vì mình rất rất bận. Mình mới học thêm môn tiếng anh nên cần nhiều thời gian để học, không có time để viết truyện được, mà có viết thì cũng ra chương rất muộn, tầm 9h-10h hoặc 11h tối ý, mọi người thông cảm cho mình nha!
(^_^)