Âm thanh gió thổi trong phòng tắm dừng lại.
Lê Vu An mặc bộ đồ ngủ từ bên trong đi ra, toàn bộ mái tóc buộc nửa đầu rũ xuống, để một chút tóc ẩm ướt dính vào một bên cổ trắng nõn, làm nổi bật ra một tia mềm mại nhu thuận không thể so sánh với người ngoài.
Lê Vu An cầm điện thoại lên nhìn thoáng qua thời gian, ngồi tựa ở bên giường.
Đã 11:30 rồi.
Chạng vạng tối sau khi trở về từ quán trà, không bao lâu, Lê Vu An liền nhận được cuộc gọi từ Lâu Ương ——
Dự án « Mạt Vụ » trong tay họ đã thu hoạch được đợt đầu tiên quan trọng nhất của vốn đầu tư, đồng thời đây cũng là lần đầu tiên hai người gặp mặt.
Về công về tư, tất cả bọn họ cũng nên gặp mặt và nói chuyện.
Lâu Ương tính tình hào phóng hiền hòa, cô nói ngày đầu tiên về nhà sẽ đi ăn khuya món nướng, với tư cách làm ông chủ kiêm chủ nhà Lê Vu An đương nhiên gật đầu với ý kiến của cô.
Hai người còn tiện thể gọi điện thoại với Will đang " núp " sau đài, không tiện xuất hiện.
Ăn đến gần 11 giờ mới về đến nhà.
Sau khi Lê Vu An xác nhận không có tin nhắn công việc trong Wechat, ánh mắt một lần nữa tập trung vào tài khoản Wechat của Yến Sầm mới thêm hôm nay, avatar là một biểu tượng màu trắng đơn giản có chữ Y.
Bấm vào xem, đối phương bên kia thiết lập chỉ vỏn vẹn ba ngày, nội dung trong vòng bạn bè trống rỗng.
"Mày có muốn gửi một tin nhắn [chúc ngủ ngon] không?"
Lê Vu An lẩm bẩm, suy nghĩ vừa nảy lên không đến một giây liền bị bản thân đánh nát ——
Được rồi, cố ý quá mức, vạn nhất quấy rầy hắn sẽ không tốt.
Lê Vu An rất thức thời thoát ra ngoài, một lần nữa nhìn Wechat được ghim ở đầu, cau mày.
Theo lý mà nói, tài khoản Wechat "cũ" này là từ chỗ giáo viên lấy được, năm đó y không phải sinh viên thành công duy nhất thêm được Wechat, không có khả năng sai sót mới đúng.
Nhưng bây giờ sự thực rõ ràng ——
Tài khoản Wechat Yến Sầm thường dùng là tài khoản mới thêm này.
Lê Vu An nhìn đoạn tin nhắn bốn năm lời chúc mừng năm mới, trong lòng có chút phức tạp không nói lên lời.
Một mặt thật buồn cười: Nhiều năm như vậy cũng không biết mình gửi sai tài khoản Wechat, còn cứng đầu cứng cổ kiên trì gửi lời chúc mừng;
Một mặt lại âm thầm may mắn: Có lẽ đối phương " không trả lời", chỉ là bởi vì y "nhập nhầm số".
Lê Vu An suy nghĩ ngẩn người, suy nghĩ kỹ một hồi, y hoàn hồn lại quay người nhìn viên kẹo sữa trên bàn cạnh giường ngủ.
Vui vẻ tự nhiên sinh ra.
Lê Vu An cười lần nữa cầm viên kẹo sữa vào trong tay, muốn ăn lại không nỡ, y đem nó đưa lên chóp mũi ngửi ngửi, dường như còn có thể ngửi được mùi thơm ngọt toả ra từ gói kẹo.
"Hai viên."
Lê Vu An lẩm bẩm, cảnh tượng lấy được viên kẹo đầu tiên vẫn còn hiện rõ trước mắt y.
Có lẽ là viên kẹo kia đã đến đúng lúc, hóa thành một ý nghĩ vô hình, sờ không được, chỉ có thể giúp y chịu đựng một năm khó khăn nhất, và trở thành liều thuốc cứu mạng vào thời điểm y suy sụp nhất.
Từ đó trở đi, Lê Vu An cẩn thận từng li từng tí bảo quản vỏ kẹo còn dư lại, đồng thời giấu đi tình yêu không rõ ràng của mình dành cho Yến Sầm.
Lê Vu An vén chăn lên, cuộn tròn nằm xuống, đặt viên kẹo sữa trong tay lên gối, cố gắng đưa mùi thơm ngọt không rõ ràng vào giấc mơ.
...
—5 năm trước
Thỉnh thoảng những tiếng la hét chói tai vang lên từ các phòng bệnh ở hai bên hành lang bệnh viện.
Lê Vu An nắm chặt bản báo cáo chẩn bệnh mới nhất, khuôn mặt dưới chiếc mũ lưỡi trai gầy gò tái nhợt.
Bởi vì nhất thời không tìm thấy chỗ thích hợp để hít thở, Lê Vu An mờ mịt nhìn bốn phía, bộ dạng lộn xộn mà vội vàng trốn vào lối thoát hiểm.
Lạch cạch.
Cửa lối thoát hiểm tự động đóng lại, tạm thời ngăn cách những tiếng ồn ào thỉnh thoảng lại vang lên ở bên ngoài.
Lê Vu An trước kia có chút bệnh thích sạch sẽ, nhưng đến lúc này, không thể quan tâm đến bất cứ điều gì khác.
Y không còn sức lực ngồi dựa vào tường, đầu ngón tay thon dài khẽ run mở tờ giấy báo cáo chuẩn bệnh, là của Vu An Dương.
Lê Vu An có chút thở không nổi, trong đầu tràn ngập cuộc trò chuyện vừa rồi với bác sĩ.
"Cậu Lê, căn cứ vào quan sát cùng phán đoán của chúng tôi hai ngày nay với mẹ cậu, triệu chứng tâm thần phân liệt của bà ấy ít nhất đã đạt đến cấp độ ba, loại tình huống này, trong trường hợp tốt nhất lên sử dụng biện pháp can thiệp y tế nhân tạo."
"Tôi bên này đề nghị nhập viện điều trị, chẳng qua bệnh nhân hiện tại không chịu hợp tác, khi tỉnh dậy vào buổi sáng cũng rất bài xích, cho nên..."
"Bác sĩ Diệp, tôi.. tôi không thể đưa mẹ tôi về nhà sao? Bà ấy không thích ở chỗ này, tôi có thể thường xuyên đưa bà ấy tới đây chữa bệnh."
" Ba tôi vừa qua đời cách đây không lâu, bà ấy không chịu được đả kích mới thành ra như vậy, tôi nghĩ bà ấy sẽ có cảm giác an toàn hơn trong môi trường quen thuộc."
"Nếu là người nhà nguyện ý chịu bỏ thời gian kiên nhẫn làm bạn, tự nhiên sẽ giúp bệnh nhân ổn định cảm xúc và bệnh tình có thể chuyển biến tốt đẹp, có điều..."
Là bác sĩ ông biết kha khá tình huống nhà họ Lê, không xác định hỏi: "Cậu bây giờ đang học năm hai, tìm ra đâu thời gian chăm sóc mẹ cậu?"
Từ lúc ba Lê lâm bệnh cho đến khi qua đời, chỉ mất khoảng hai tháng ông đã để lại một đống cục diện rối rắm trong " trò chơi Lê Minh" sau khi tang lễ kết thúc không bao lâu, tình trạng tinh thần của An Dương cũng xuất hiện biểu hiện nhẹ.
Mới đầu bà còn giấu diếm không nói, thẳng đến đến một tuần trước bệnh nặng đến mức bà vô tình đập vào trán Lê Vu An, lại đột nhiên ngất xỉu, lúc này mới không thể giấu được nữa.
Đều nói tan đàn xẻ nghé, người tốt sẽ bị bắt nạt, bây giờ nhà họ Lê chỉ còn lại hai mẹ con An Dương và Lê Vu An ——
Các cổ đông muốn kiếm lợi nhuận cuối cùng, và tối đại hoá, họ hàng thân thích thấy gia đình y phá sản, có thể tránh liền tránh, có thể giấu liền giấu, còn lại chỉ có ít người có thể giúp đỡ.
Lê Vu An bình tĩnh nói: " Tôi đã nộp đơn cho nhà trường tạm nghỉ học một năm, có thời gian."
Bác sĩ Diệp nhíu mày, dường như không quá đồng ý chuyện này.
Nhưng Lê Vu An không cho mình cơ hội đổi ý: " Bác sĩ Diệp, hai ngày này làm phiền ông cùng y tá chăm sóc mẹ tôi, chờ tôi xử lý xong chuyện ở trường học sẽ tới đón bà ấy."
"Vậy được rồi."
...
Blink —— blink——blink——
Điện thoại trong túi rung lên.
Lê Vu An ỉu xìu lấy nó ra, sau khi thấy rõ chữ trên màn hình miễn cưỡng lấy lại một chút tinh thần: "Alo, chủ nhiệm Tôn."
"Vu An, đơn tạm nghỉ học của em đã được trường phê chuẩn." Thầy chủ nhiệm đầu bên kia điện thoại dừng lại hai giây, hỏi đi hỏi lại: "Nhưng em đã suy nghĩ kỹ chưa?"
"Chủ nhiệm, em đã suy nghĩ kỹ rồi, trong nhà em xác thực gặp một chút tình huống, trong thời gian ngắn không có cách nào duy trì việc học, trước mắt cũng không tiện mời phụ huynh lên xin tạm nghỉ học."
Thầy chủ nhiệm biết đại khái tình huống của Lê Vu An, nói ngắn gọn: "Được thôi, em buổi chiều có thời gian không?"
" Trước năm giờ đến phòng làm việc của tôi một chuyến, tôi cần cậu tự mình ký tên, bằng không phải đợi đến thứ sáu tuần sau, tôi phải thay mặt bộ phận đi công tác."
Lê Vu An nhìn thoáng qua thời gian trên điện thoại, còn lại một tiếng.
Từ bệnh viện đến đại học Đế Kinh, vẫn tới kịp.
"Vâng, cảm ơn chủ nhiệm, em lập tức tới ngay."
"Ừ."
Lê Vu An cúp điện thoại, vừa đứng dậy đột nhiên cảm thấy đầu óc choáng váng, y nhanh chóng dựa người vào tường, một hồi lâu mới hết choáng đầu.
Lê Vu An mơ hồ nhìn thấy tình cảnh của mình từ gương tủ cứu hoả ở hành lang, cười một cái tự giễu ——
Ban đầu y có chút kiêu ngạo tính nết được nuôi ra từ nhỏ, đối với hình tượng bên ngoài cũng coi như để ý, nhưng bây giờ muốn bao nhiêu chật vật có bấy nhiêu chật vật.
Lê Vu An không tự giác đè thấp mũ lưỡi trai, che kín vết thương mới kết vảy trên trán.
Lúc chuẩn bị rời khỏi bệnh viện, y còn cố ý xin một cái khẩu trang từ y tá, che giấu hoàn toàn khuôn mặt xám xịt của mình, như thể điều này có thể xua tan mọi điều xui xẻo.
...
Lê Vu An đã dành thời gian học lái xe khi còn học đại học, lúc ấy ba Lê còn tự móc tiền túi ra mua cho y một chiếc xe ô tô xem như quà sinh nhật.
Trước kia Lê Vu An ngại phiền phức, không quá nguyện ý lái xe, hiện tại vì công việc không thể không đi xe.
Từ khi ba Lê sau khi qua đời, là con trai duy nhất y đã cố gắng hết sức để gánh vác mọi việc.
Có đôi khi bận đến sứt đầu mẻ trán, một ngày không để ý tới ăn một bữa cơm.
Buổi sáng hôm nay An Dương đột nhiên phát bệnh, sau một loại chuyện như ngăn cản, đưa đi khám, tiêm thuốc, Lê Vu An thậm chí còn không có thời gian để ăn uống——
Trong suốt 20 phút lái xe, không chỉ có trong dạ dày đau, mà đầu óc cũng bởi vì tuột huyết áp mầm choáng đến kịch liệt.
Chiếc xe rẽ phải ở đèn giao thông, hướng phía về phía trường đại học.
Đột nhiên, trong dạ dày dâng lên một cơn đau nhói bất ngờ, Lê Vu An một tay che bụng, vô ý thức thả chậm tốc độ xe, nhưng sau một hồi phân tâm vẫn là xuất hiện tai nạn ngoài ý muốn.
——rầm!
Lê Vu An giật mình, nháy mắt đạp phanh.
Xe ở hàng trước nhanh dừng lại, kích hoạt đèn nháy tạm thời.
Lê Vu An ảo não nhăn mày, bàn tay vốn đang che bụng y vô thức nắm lấy mấy lớp vải.
Y còn chưa kịp điều chỉnh xong cảm xúc, thì một bóng người quen thuộc xuất hiện trên ghế lái của chiếc xe phía trước y.
"..."
Yến Sầm?
Là Yến Sầm!
Lê Vu An không chớp mắt nhìn chằm chằm người trước mắt, bàn tay trái vốn định mở cửa bị đông cứng trong không khí, không dám tùy tiện xuống xe.
Có lẽ chính sự đau nhói trong cơ thể, trong lúc nhất thời cảm xúc lại chập trùng càng thêm lợi hại, y lẩm bẩm trong miệng mà không biết: "Sao lại thế... Lần này làm sao bây giờ?"
Y ở trường chưa từng gặp qua hắn một lần, thậm chí còn đụng phải đuôi xe của hắn.
Lê Vu An nhìn bóng người đang đến gần bên ngoài xe, lại nghĩ tới dáng vẻ chật vật của mình, liền đeo khẩu trang cùng mũ lưỡi trai cho chắc chắn hơn.
Yến Sầm đi lại gần nhìn chiếc xe, sau đó lại Lê Vu An trong xe.
Ánh mắt hai người chạm nhau qua kính trước của xe.
Bốn mắt nhìn nhau, sự căng thẳng của Lê Vu An không thể kiểm soát được dâng lên, đầu óc vốn đã choáng váng của y trở nên trống rỗng, thậm chí những câu chào hỏi cơ bản nhất đều không nghĩ ra.
Yến Sầm thấy y không có ý định xuống xe, hơi phản ứng lại trong chốc lát liền đi qua.
Cốc cốc.
Cửa sổ xe được gõ nhẹ.
Lê Vu An đành phải hạ kính xe xuống: "Thật xin lỗi, tôi..."
Yến Sầm đồng thời cắt ngang lời xin lỗi của y: "Có bị thương không? Hay là có chỗ nào không thoải mái?"
"..."
Lời lo lắng lọt vào tai, đến nỗi trong lòng Lê Vu An run lên.
"Không, không thương, xin lỗi tôi không để ý khoảng cách giữa các xe nên đã không phanh kịp thời."
Y một lần nữa sắp xếp lại lời nói, giọng nói vẫn hơi run.
Yến Sầm nhìn y với ánh mắt không hề có ác ý, nói: "cậu xuống xe trước xem tình hình được không? Tôi cảm thấy xe của bản thân không vấn đề gì nghiêm trọng, nếu như ngại phiền toái, chúng ta có thể giải quyết riêng."
Lê Vu An phản ứng chậm nửa nhịp, chớp mắt một cái "hả?"
Số lần y lái xe không nhiều, kinh nghiệm xử lý va chạm xe cơ bản bằng không.
Yến Sầm tựa hồ có vẻ thích phản ứng của y, cười khẽ thúc giục: "Trước tiên xuống xe đã, trên đường lúc này không có người, nhưng cậu cũng không thể một mực ngồi trong xe như vậy được, dễ dàng xảy ra nguy hiểm."
Mang tai Lê Vu An lặng lẽ đỏ lên, cảm thấy mình thật ngu ngốc, y vội vàng mở cửa xe xuống xe, trong lúc nhất thời quên mất tình trạng thân thể mình.
Khoảnh khắc chân chạm đất, y lảo đảo về phía trước.
"Ah."
"Cẩn thận."
Trong chớp mắt, Lê Vu An ngã vào trong ngực Yến Sầm, vành mũ nghiêng đi, lộ ra mấy sợi mềm mại bị tóc rối.
"Không sao chứ? Cậu thật sự không khoẻ?"
Tiếng hỏi rất gần, phần lưng xuyên qua lớp quần áo khiến y có một loại cảm giác tê dại kỳ dị.
Lê Vu An theo bản năng ngước mắt lên, lại ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Chỉ trong hai ba giây, sự bối rối tràn ngập giữa lông mày và mắt y, căn bản không còn nơi nào để trốn.
"..."
"..."
Yến Sầm nhìn thấu cảm xúc lọt ra của y, cũng không vội vã đẩy ra.
Cảm giác choáng váng giảm bớt.
Lê Vu An vội vàng rút khỏi ngực hắn, lúng túng điều chỉnh lại mũ lưỡi trai cùng khẩu trang: "thực, thực xin lỗi, tôi quả thật có chút choáng đầu cùng tuột huyết áp."
"Rất xin lỗi vì đụng vào xe của anh, nếu như cần phải bồi thường tiền sửa xe, tôi sẽ trả đủ cho anh, thực sự rất xin lỗi."
Nói xong lời cuối cùng, y còn đặc biệt gập người xin lỗi.
Yến Sầm đối diênn dường như lại tràn ra một tiếng cười khẽ không thể nghe: "Tôi nói rồi, tình hình kỳ thật không nghiêm trọng, mà tôi cũng không thích phức tạp hoá mọi việc."
"Mỗi người chúng ta sẽ lo việc của mình, nếu cậu cảm thấy nghiệm trọng thì hãy nhờ công ty bảo hiểm giải quyết yêu cầu bồi thường."
Vừa nói, hắn đi tới khoảng trống giữa hai chiếc xe: "Cậu nhìn một chút, ta..."
Tiếng nói chuyện đột nhiên dừng lại.
Lê Vu An còn tưởng rằng đâm rất nghiêm trọng vội vàng đuổi theo.
Yến Sầm giống như là phát hiện ra điều gì đó, khẽ đẩy kính: " Thật trùng hợp, biển số xe của hai chúng ta chỉ cách nhau một chữ số."
Lê Vu An nghe thấy lời này, liền so sánh một chút ——
Kinh A8A168, kinh Q8A168, thật sự chỉ cách nhau một chữ số.
Lê Vu An trong lòng có một cảm giác vi diệu khó tả, trộm liếc nhìn Yến Sầm đứng bên cạnh, không nghĩ tới lại bị đối phương bắt được.
"Nhìn tôi làm gì?"
"..."
Không có.
Không làm cái gì cả.
Lê Vu An giả vờ che miệng, đưa tay lên mới phát hiện mình còn đeo khẩu trang, mang tai lập tức càng đỏ lên vì xấu hổ.
Cũng may tiếng rung của điện thoại vang lên, phá vỡ trận im lặng căng thẳng.
Lê Vu An nhìn là thầy chủ nhiệm gọi điện tới, sau khi nhìn hắn có chút xin lỗi, lúc này mới nghe: " Alo, chủ nhiệm Tôn."
"Em, em đang ở gần trường, năm giờ có thể tới, vâng, được ạ, làm phiền thầy chờ một chút."
"Cảm ơn thầy."
Cuộc gọi kết thúc chưa đầy 30 giây.
Yến Sầm đứng tại chỗ nhìn thoáng qua đồng hồ của mình, suy đoán: " Cậu là sinh viên đại học Đế Kinh?"
Lê Vu An nhớ tới mình sắp làm xong thủ tục tạm thời nghỉ học, giọng nói không quá lớn: "...Vâng."
Yến Sầm hỏi: " 5 giờ có việc gì gấp à?"
Lê Vu An lại gật đầu, y không muốn trì hoãn làm thủ tục nghỉ học tạm thời, dù bên ngoài trường học còn có một đống việc đang chờ y giải quyết.
Yến Sầm thấy thế, dứt khoát quyết định: "Như vậy đi, dù sao cũng là cậu va chạm đuôi xe, xe tôi không bị hư hỏng nghiêm trọng nên sẽ không truy cứu trách nhiệm, cậu bên này cũng tự mình chịu trách nghiệm tình trạng xe của mình, được không?"
Lê Vu An do dự hai giây, gật đầu: "Được, cảm ơn, nếu không..."
Để lại số điện thoại.
Những lời định nói ra kẹt tại cuống họng, mang theo một tia không hiểu khiếp đảm nuốt trở vào.
Chuông điện thoại lại một lần nữa vang lên.
Yến Sầm lấy điện thoại ra nhìn thoáng qua tên người gọi, lịch sự gật đầu với Lê Vu An: "Vậy tạm thời làm thế này nhé? Đã gần 5 giờ rồi, cậu cũng đừng đến trễ."
Lê Vu An gật đầu hai cái, tự biết không có gì để nói vừa mới chuẩn bị quay người rời đi, đột nhiên bị gọi lại: "Chờ một chút."
"Hửm?"
Lê Vu An linh hoạt quay người lại, đáy mắt hiện lên một tia ánh sáng nhạt.
Yến Sầm trước mắt đại khái không ngờ được y xoay người nhanh như vậy, động tác đưa tay dừng lại.
"..."
Lê Vu An rũ xuống ánh mắt, sợ đối phương nhìn ra chút manh mối.
Yến Sầm bước lại gần cần một bước: " Cậu vừa nói mình tuột huyết áp, có chút choáng đầu? Cho cậu."
Một viên kẹo sữa từ đầu ngón tay đưa tới.
Yến Sầm giải thích: "Vừa vặn trong túi áo còn có một viên kẹo, quên mất từ đâu có được, ngậm hẳn sẽ thoải mái hơn một chút, cậu có muốn không?"
Lê Vu An nhìn chằm chằm viên kẹo gần trong gang tấc, đầu óc nhất thời trống rỗng.
Sự thôi thúc sâu thẳm trong lòng y dâng trào hết lần này đến lần khác khiến y trong vô thức cầm lấy viên kẹo.
Là viên kẹo Yến Sầm cho y.
"..."
"Tôi cũng học ở đại học Đế Kinh, cậu nhìn so với tôi còn nhỏ tuổi hơn, là đàn anh khuyên cậu một câu, về sau không thoải mái cũng đừng lái xe, nếu muốn lái xe cũng phải cẩn thận một chút."
Yến Sầm ấm giọng nhắc nhở, đột nhiên cúi người bình tĩnh nhìn y "nhớ chưa? Tiểu học đệ."
Hai ánh mắt bất ngờ chạm nhau, Lê Vu An khẩn trương nắm chặt viên kẹo trong lòng bàn tay.
Y chỉ cảm thấy một luồng hơi ấm dâng lên trong lòng ngực đã im lặng suốt nhiều tháng, lan đến tứ chi và xương cốt, lại hóa thành chua xót ở chóp mũi và hốc mắt.
Ba mất, mẹ lâm bệnh, gia đình phá sản, bất đắc dĩ phải tạm nghỉ học, tất cả ẩn nhẫn cùng đau xót đều bùng lên trong giây phút an ủi chẳng đáng kể này.
Lê Vu An sợ mình thất thố, chỉ có thể cúi đầu thấp hơn, bên trong âm cuối cất giấu một tia ủy khuất: "...Vâng."
——âng.
——em nhớ rồi, học trưởng.