Hái Lê - Niệm Tứ

Chương 12: Cậu muốn làm gì đều có thể, cho dù ăn mì gói tôi đều có thể phụng bồi




Xe chạy bình ổn lái vào gara tư nhân.

Yến Sầm nghiêng đầu nhìn, thấy Lê Vu An đang mơ hồ ngủ ở ghế lái phó.

Hắn nhanh chóng xuống xe và đi vòng sang phía bên kia.

Hai tiếng mở đóng cửa liên tiếp khiến Lê Vu An giật mình, y sợ hãi mở mắt đứng dậy, nhưng lại ngã về phía sau dưới sự hạn chế của dây an toàn.

"Huh..."

"Đừng nóng vội."

Yến Sầm kịp thời tháo dây an toàn trên người y ra, đứng ở cửa xe hơi khom người hướng về phía trước: " Chúng ta đến rồi, cậu tỉnh rồi à?"

Lê Vu An nhìn chằm chằm hắn mấy giây, lông mi thon dài khẽ lay động, lộ ra một chút mềm mại cùng yếu ớt mà y vĩnh viễn sẽ không dễ dàng bộc lộ.

Yến Sầm không hỏi nhiều, mà nhẹ nhàng bế y lên.

"..."

Dù là gara tư nhân nhưng vẫn có sự chênh lệch nhiệt độ giữa trong và ngoài xe.

Lê Vu An vô ý thức bắt lấy cánh tay hắn, lạnh đến mức khẽ run lên, phát ra một tiếng giọng mũi.

Yến Sầm nắm lấy áo khoác đang dần tuột xuống, ôm y chặt hơn rồi bước nhanh về phía nhà.

...

Sau khi Yến Sầm từ nước ngoài trở về, hắn sống một mình trong căn hộ.

Thiết kế năm đầu không còn dư phòng ngủ cho khách, những không gian này được cải tạo thành phòng tập thể hình, hiện tại tự nhiên không còn dư chỗ cho Lê Vu An ngủ.

Yến Sầm không chút do dự, trực tiếp bế Lê Vu An đi vào phòng ngủ chính, nhẹ nhàng đặt y lên giường, giúp y cởi giày và tất.

"Ưm."

Lê Vu An khó khăn ngước mắt lên, không xác định được hoàn cảnh của mình: " Chỗ nào vậy?"

" Ở nhà tôi."

Yến Sầm ấm giọng giải thích, kéo chăn ở một bên ra: "Lạnh không?"

Lê Vu An kéo chăn ra khỏi người, lẩm bẩm nói: " Tôi còn chưa tắm đâu, bẩn lắm."

Yến Sầm cười khẽ: "Không sao, cậu đừng để bị lạnh."

Lê Vu An che đầu, nhíu mày: "Đầu tôi choáng."

Yến Sầm hối hận mình không cẩn thận, lẽ ra không nên để đối phương uống rượu với bia.

Hắn một lần nữa kéo chăn đem Lê Vu An bọc lại, thấp giọng ra hiệu:" Nếu cậu không buồn ngủ thì ở đây đợi tôi một chút, tôi lấy cho cậu nước ấm và thuốc giải rượu."

Lê Vu An cúi đầu không lên tiếng, đoán chừng được không hoàn toàn nghe rõ.

Có ít người uống say liền nũng nịu, khóc lóc om sòm, nhưng y hiển nhiên là người yên tĩnh sau khi say mà hắn từng gặp.

"Cậu chờ tôi một chút."

Yến Sầm không bắt buộc y phải đáp lại, đứng dậy đi ra ngoài.

"..."

Sau khi Lê Vu An nghe thấy động tĩnh người đi ra ngoài, không tự giác mà ngẩng đầu lên tìm kiếm bóng lưng Yến Sầm, thẳng đến khi đối phương hoàn toàn biến mất sau cách cửa phòng ngủ, y vẫn còn trông mong nhìn chằm chằm không rời.

Thời gian lặng lẽ trôi qua.

Yến Sầm mang theo nước ấm một lần nữa vào phòng, liếc mắt liền đối mặt với ánh mắt Lê Vu An.

Hai mắt rơm rớm nước mắt, không biết còn tưởng rằng một chú chó con tội nghiệp bị chủ bỏ rơi.

"Trong nhà không tìm được thuốc giải rượu, tôi đặt thuốc rồi, chắc phải mất một thời gian mới giao tới, cậu có cảm thấy chóng mặt không?"

Yến Sầm ngồi bên mép giường, đưa nước ấm trong tay ra: " Đây."

Lê Vu An nhìn chằm chằm cốc nước trong suốt một lúc, mới nhỏ giọng nói: " Tôi không muốn uống, đắng."

Yến Sầm bật cười: " Say đến hồ đồ rồi? Đây là nước, không phải thuốc giải rượu."

Ánh mắt Lê Vu An từ ly nước chuyển đến khuôn mặt Yến Sầm, liên tục lẩm bẩm: "Không uống thuốc."

Yến Sầm bất đắc dĩ: "Cũng không muốn uống nước à?"

Lê Vu An nhìn chằm chằm khuôn mặt trước mặt, không tự chủ được mà siết chặt chăn trên đầu gối, hỏi một đằng trả lời một nẻo: " Anh đừng nhìn tôi, tôi...tôi ghét bị anh nhìn thấy."

"..."

Khóe miệng Yến Sầm hiện lên đường cong rất nhỏ đột nhiên ngưng lại: "Cái gì?"

Hắn còn chưa kịp hỏi nguyên nhân, Lê Vu An chỉ ủy khuất lẩm bẩm: "Quần áo bẩn, tôi xấu chết rồi."

Yến Sầm hiếm khi không hiểu được, một vài phút sau mới hiểu ra ý của y——

Hai lần liên tiếp tại bữa tiệc, không phải âu phục của Lê Vu An bị bột khô bình chữa cháy dính bẩn, thì chính là áo len thấm đẫm rượu vang đỏ.

Với tính kiêu ngạo thể hiện từ bên ngoài của Lê Vu An, cho dù ngoài mặt giả vờ thờ ơ, rất có thể trong lòng y sẽ cảm thấy khó chịu.

Khó chịu cho tới bây giờ mới bằng lòng lộ ra vài đôi câu.

Yến Sầm khẽ thở dài, mang theo chút dỗ dành trẻ con: " Không xấu chút nào, rất đẹp."

Lê Vu An mím môi, không tin, nhưng đuôi lông mày rõ ràng nhìn ra, đang được vuốt lông.

Yến Sầm lại đưa nước ra, tiếp tục cầm: "Tiểu Lê Tổng, còn khát không? Cho tôi chút mặt mũi, uống chút nước rồi lại ngủ tiếp?"

"Ừm."

Lê Vu An nghiêng người, bất đắc dĩ uống hai ngụm: "... đầu choáng."

"Nằm xuống ngủ đi." Yến Sầm đem cốc nước đặt lên đầu giường, đã không thích uống thuốc giải rượu, vậy thì đi ngủ để giảm cơn say.

Lê Vu An ý muốn nằm xuống, nhưng không đến hai giây, y lại ngồi dậy càng nhíu mày hơn.

"Sao vậy? gối không thoải mái à?"

"..."

Lê Vu An im lặng tháo sợi dây chun nhỏ màu đen sau đầu ném xuống đất: "Cấn!"

Búi tóc nhỏ sau đầu xác thật khiến người ta không ngủ được.

Yến Sầm hiểu được, thay y nhặt lên: "Đừng ném loạn, sáng mai không cần nữa hả?"

Lê Vu An lại một lần bỏ qua dây chun nhỏ: " Tôi có nhiều!"

Men say bắt đầu phát huy tác dụng trên cơ thể y, y không để ý đến Yến Sầm trước mặt, đột nhiên vén chăn lên, cởi áo len.

Ngay cả khi nằm xuống rúc vào trong chăn, y cũng lật qua lật lại, giống như rất không hài lòng cái giường xa lạ này.

Cho dù toàn bộ quá trình không nói một câu, nhưng một hồi thực hiện động tác nhỏ này cũng thực sự lãng phí thời gian.

Yến Sầm tùy ý để Lê Vu An nghịch trong chăn một lát, cuối cùng nhịn không được lên tiếng nhắc nhở: " Được rồi, ra ngoài đi."

"..."

Lê Vu An từ trong chăn chui ra nửa cái đầu nhỏ, mái tóc dài đã rối mù, có một loại linh động nói không nên lời.

Yến Sầm nén cười, giọng điệu giả vờ nghiêm túc: "Lê Vu An, đi ngủ."

Lê Vu An nghe thấy tên đầy đủ mình, không xác định chớp chớp mắt.

Không tới ba giây, y liền thành thật nằm nhắm mắt lại, một động tác dư thừa đều không có.

Yến Sầm thỉnh thoảng bị sự mềm mại của người trước mặt làm cho choáng váng, đành phải kéo chăn hai bên cho y: "Đừng đá chăn lung tung chăn, một lúc ngủ sẽ lạnh, ngủ ngon."

Lê Vu An lẩm bẩm một tiếng, một lúc sau, dưới sự thôi thúc của cơn say, hơi thở của y dần dần đều lại.

Yến Sầm ngồi bên giường một lúc, xác nhận đối phương đã ngủ, đứng dậy điều chỉnh nhiệt độ sưởi cho Lê Vu An, sau đó lặng lẽ đi ra ngoài.

Đồ ăn được giao trước thời hạn.

Yến Sầm không muốn quấy rầy Lê Vu An đang ngủ nên chỉ đặt nó lên bàn để dùng sau.

Hắn nhớ lại những lời Lê Vu An đã nói với mình trước khi say, liền lấy điện thoại ra gọi.

Trong vòng mười giây, cuộc gọi đã được kết nối.

Tuy rõ ràng đang ở trong phòng khách nhưng Yến Sầm vẫn cố ý hạ thấp giọng: " Alo, Việt Minh, là tớ."

Giọng nói của Bạc Việt Minh ở đầu bên kia điện thoại cũng rất nhỏ, như sợ đánh thức người bên cạnh: "Sao vậy?"

"Tớ nhớ dưới Bạc Thị có một chuỗi đại lí liên quan đến phòng ốc nhà ở?" Yến Sầm tháo chiếc kính đã đeo lâu ngày ra, xoa xoa hai huyệt thái dương: "Giúp tớ một việc, nhờ người của cậu giúp tớ tìm một căn chung cư độc lập."

"Gần đường xuân dương, ngày kia có thể chuyển vào thì tốt nhất, về giá cả..."

Hắn dừng một chút, nghĩ đến tình hình kinh tế mà Lê Vu An phải đối mặt gần đây.

Bạc Việt Minh hiểu được mối lo lắng qua lời nói của bạn mình nên nhanh chóng đáp lại: " Đã biết, tớ sẽ cử người làm việc sớm nhất có thể, ngày mai sẽ có câu trả lời."

"Cảm ơn."

"Như vậy đi, chờ có thông tin nhà, tớ sẽ nhờ Lâm Chúng gửi cho cậu."

"Được."

Yến Sầm cúp điện thoại, thói quen vuốt vuốt sống mũi của mình.

Kỳ thật hắn vừa rồi cũng có một ý nghĩ trong nháy mắt, nghĩ cách để Lê Vu An sống cùng với mình, nhưng cái ý nghĩ này liền bị lý trí trấn áp ——

Thứ nhất là bởi vì hai người mới xác lập mối quan hệ "bạn bè", hắn không thể để cho tâm tư của mình phá hủy phần tín nhiệm này, mà sự tôn trọng là điều kiện đầu tiên để phát triển một mối quan hệ.

Thứ hai căn hộ của hắn tuy rộng nhưng thực sự không có chỗ cho phòng ngủ dành cho khách, nếu không có quan hệ thân mật, hai người ở chung một phòng chắc chắn sẽ bất tiện.

Thứ ba là hắn hiểu rõ sự kiêu ngạo và tự tôn sâu bên trong của Lê Vu An, đối phương chắc chắn sẽ không chấp nhận sự sắp xếp như vậy, thay vì làm khó đối phương, thà giúp đỡ giải quyết vấn đề còn hơn.

Yến Sầm hoàn toàn gạt bỏ ý nghĩ của mình, quay người đi vào phòng.

...

Khi Lê Vu An tỉnh lại, trong đầu vẫn còn có chút choáng váng, y nhìn cách bố trí xa lạ của căn phòng, mờ mịt quan sát một lúc.

Đột nhiên, những mảnh ký ức rời rạc hiện lên từ sâu trong tâm trí y, cho đến khi chúng tạo nên tất cả ký ức.

"..."

Lê Vu An cảm thấy tim mình như ngừng đập, trong lòng tràn đầy hoài nghi——

Tối hôm qua Yến Sầm sao lại trở lại văn phòng? Hơn nữa còn đưa y mang về nhà?

Chờ một chút, mình sẽ không ở trước mặt đối phương rồi làm ra mấy chuyện xấu hổ đi? Trời ơi làm sao bây giờ?!

Không đợi Lê Vu An triệt để xác nhận "Kí ức" của mình là sự thật, thì có tiếng bước chân từ cửa phòng truyền đến, khiến y lập tức dựng thẳng người dậy.

Chỉ trong ba giây, Yến Sầm mở cửa và xuất hiện trước mặt y.

Yến Sầm nhìn thấy Lê Vu An đã ngồi dậy, khóe miệng nở nụ cười như có như không: "Tỉnh rồi à?"Hắn mặc bộ quần áo ở nhà thoải mái, nhìn qua cả người đầy dịu dàng nhiễm không ít.

Lê Vu An chưa bao giờ nhìn thấy Yến Sầm như thế này, tim đập thình thịch, sửng sốt một lát: "... Yến tổng."

Yến Sầm nghe thấy xưng hô này " giống như hồi trước", bất đắc dĩ tới gần: "Xem ra vẫn còn say? Không phải đã nói gọi cả tên rồi sao?"

Lê Vu An nhất thời còn chưa quen, nghe được đối phương nhấn mạnh nhỏ giọng đổi lại: "Yến Sầm."

Yến Sầm hỏi y: "Ngủ đủ chưa? Đầu còn choáng không?"

Lê Vu An lắc đầu, muốn hỏi rõ ràng, nhưng lại ngượng ngùng không nói được.

"Tối hôm qua là tôi không suy xét đúng chỗ, không nên để cậu uống rượu nho trắng với bia, điện thoại của tôi rơi ở văn phòng của cậu, lúc quay lại lấy thì nhìn thấy cậu say đến lợi hại."

"Tôi lo lắng cho nên tự tiện đưa cậu về, hi vọng cậu đừng để ý."

Yến Sầm giải thích đơn giản, không đề cập đến cảnh say rượu có thể khiến Lê Vu An ngượng ngùng xấu hổ.

Tối qua chuyện say rượu đối với Lê Vu An hoàn toàn là chuyện nhỏ, nhưng y vẫn ngượng ngùng thừa nhận: "Thật xin lỗi...tôi...tôi không nhớ rõ."

" Không sao đâu, chỉ cần cậu không cảm thấy khó chịu là được rồi." Yến Sầm trả lời, tình cảnh đáng yêu như vậy, một mình hắn nhớ kỹ cũng không tệ.

"Đói không? Tôi có nấu một chút cháo cùng đồ ăn kèm, ăn chút rồi ra ngoài?" Yến Sầm tiếp tục ấm giọng nhắc nhở: " đồ dùng vệ sinh cá nhân trong phòng tắm là đồ mới, tôi cũng tìm được một chiếc áo len sạch để trong đó."

"Cậu nếu muốn đi tắm thì có thể thay, chỉ có điều kích thước có thể hơi to."

Lê Vu An im lặng tiếp nhận lòng tốt của hắn, nhưng đồng thời, ánh mắt lại rũ xuống.

Tối hôm qua say rượu liền ngủ quên, còn nằm trên giường Yến Sầm? còn đắp kín người bằng chăn của hắn?

Lê Vu An ánh mắt chạm vào chiếc chăn vẫn đang che chân mình, trong lòng đột nhiên khẩn trương nói: " Đúng rồi, nếu anh muốn thay vỏ chăn? Tôi có thể mang đến tiệm giặt là để giặt?"

"Không sao đâu, những chuyện nhỏ nhặt này cậu không cần lo lắng."

Yến Sầm nhìn ra y đang lúng túng lại tuỳ tiện trấn an, nói sang chuyện khác: " Trong nồi còn có thứ gì đó đang cháy, tôi ra ngoài xem trước, cậu có thể tự mình thu dọn được không?"

Lê Vu An cảm giác được nhịp tim không thể khống chế được, khẽ gật đầu: "Được."

...

Yến Sầm vừa ra khỏi phòng, Lê Vu An vội vàng mặc quần áo, tìm đúng hướng phòng tắm chạy vào.

Cho đến khi ánh mắt đối diện tấm gương, toàn thân y như bị điện giật——

Mái tóc dài trải qua một đêm trở nên rối tinh rối mù, thậm chí còn có vài sợi tóc nhỏ vểnh ra tứ phía, trông đặc biệt ngu ngốc.

Nghĩ đến vừa rồi nói chuyện với Yến Sầm, Lê Vu An xấu hổ đến mức muốn tìm ngay một cái hố để chui xuống, toàn bộ khuôn mặt đều đỏ bừng với tốc độ nhanh như chớp.

"A a a a —— "

"Douma, xấu hổ chết mất!"(ᗒᗩᗕ)

Lê Vu An dậm xuống đất hai lần, khó khăn lắm mới kìm nén được tiếng kêu thảm thiết của mình.

Y vội vàng dùng tay vuốt tóc hai lần, khi định buộc tóc lại theo thói quen, y mới nhận ra sợi dây chun nhỏ của mình đã biến mất.

Những hình ảnh rời rạc lại xuất hiện trong đầu y, nhắc nhở y, chính nhà mi đã đánh mất sợi dây chun.

"..."

Lê Vu An che mặt, cảm thấy mình không còn mặt mũi nào đối mặt với Yến Sầm nữa, may mắn thay, từ khóe mắt y liếc nhìn vật dụng chuẩn bị sẵn đặt trên bồn rửa, trong giây lát lực chú ý của y đã chuyển hướng.

Những thứ này đều là Yến Sầm chuẩn bị cho mình sao?

Khoé môi Lê Vu An nhếch lên, trong lúc nhất thời cũng không để ý mình có xấu hổ hay không, y thu dọn mình trong phòng tắm, rồi cẩn thận gấp chăn lại trước khi rời khỏi phòng.

Nghĩ tới chuyện tối qua, trong lòng y dâng lên một cảm giác hạnh phúc bí ẩn.

Vừa bước vào bếp đã ngửi thấy mùi thơm bay tới.

Mấy món phụ đã được bày lên bàn, có một số còn bốc hơi nóng, ​​nhìn như mới làm.

Yến Sầm đang ở trong bếp bưng bát cháo đi ra, tình cờ đụng phải Lê Vu An đang đứng ở cửa, cười khẽ: " Tới đi, vừa đúng lúc ăn cơm."

Lê Vu An bắt gặp ánh mắt của Yến Sầm, y vẫn không khỏi quan tâm đến hình ảnh của chính mình, vô thức đưa tay ấn vào sau đầu, sợ có chút tóc nào đó " lọt qua lưới" vểnh lên.

Yến Sầm nhìn ra y khó chịu: "Sao vậy?"

Lê Vu An chậm rãi tới gần: "...hình như tôi bị mất dây chun, tóc hơi rối."

"Không làm mất."

Yến Sầm xắn ống tay áo phải lên, tháo sợi dây chun nhỏ màu đen quanh cổ tay ra, "Là cái này à? Tôi sợ khi tỉnh dậy cậu sẽ tìm, nên tôi giữ giúp cậu."

Hắn tiến lên hai bước, đưa cho Lê Vu An: "Có cần vào phòng tắm sửa lại không?"

Lê Vu An sửng sốt, không ngờ sợi dây chun nhỏ như vậy lại được Yến Sầm cẩn thận giữ gìn.

Y ngượng ngùng đưa tay tiếp nhận, luôn cảm thấy phía trên còn sót lại nhiệt độ cơ thể của đối phương, lòng bàn tay nhịn không được siết chặt một chút: "Không cần, tùy ý buộc là được."

Lê Vu An không muốn biểu hiện khuôn mặt xấu hổ trước mặt Yến Sầm nên không chia tóc thành tầng trên và tầng dưới như trước mà vén toàn bộ tóc sau gáy.

Độ dài vừa phải.

Có vài sợi tóc quá ngắn rũ xuống dọc theo đường cong của cổ, dường như muốn chui vào trong áo len.

"..."

Ánh mắt Yến Sầm không tự chủ mà đảo quanh cổ người trước mặt trong chớp mắt, hơi thở không đều đặn trong nửa giây, khó có chút bối rối: "Ăn đi."

Lê Vu An không nhận ra hắn có gì kì quái, phối hợp gật đầu: "Được."

Các món ăn kèm trên bàn đều tỏa ra mùi thơm hấp dẫn, tính cả cháo cũng mang mùi thơm ngọt của gạo.

Lê Vu An lấy lại tinh thần, có chút kinh ngạc trước bữa sáng phong phú: "...đều là anh làm?"

Yến Sầm bình tĩnh gật đầu: "Ừm, tôi dậy hơi sớm nên làm thêm mấy món ăn kèm."

Nhiệt độ sưởi đêm qua vừa vặn với Lê Vu An, nhưng lại hơi cao đối với Yến Sầm vốn sợ nóng, hơn nữa trên giường còn có thêm một người đang ngủ.

Cho dù tư thế ngủ của Lê Vu An nhu thuận, Yến Sầm vẫn khó tránh khỏi có chút khó ngủ, tỉnh hơi sớm một chút.

Yến Sầm ở nhà cũng khác, nếu mỗi ngày có thể tự mình làm bữa sáng thì hắn cũng làm qua loa đơn giản, hôm nay trong nhà có thêm Lê Vu An nên hắn tự nhiên chuẩn bị phong phú hơn.

Lê Vu An uống một ngụm cháo ấm áp, ánh mắt hơi sáng: " Hoá ra anh còn biết nấu ăn?"

Yến Sầm không có ý khoe khoang: " Ở nước ngoài lâu thành vậy, cậu nếm thử xem có hợp khẩu vị không?"

Lê Vu An dù có kén chọn đồ ăn đến đâu, lúc này cũng không tìm ra khuyết điểm gì, thay vào đó y lại thở dài: "...đã lâu rồi tôi không ngồi ăn sáng như thế này."

Nhà họ Lê ban đầu thuê quản gia và bảo mẫu, nơi ở cũng một căn nhà nhỏ ở khu nhà giàu.

Về sau công ty xuất hiện xu hướng suy tàn, trong nhà vì tiết kiệm chi tiêu, liền giải tán người làm chuyển vào một căn nhà khác.

Lê Khiếu sinh lòng áy náy, dù bận rộn đến đâu vẫn sẽ tìm thời gian nấu ăn cho vợ con và cố gắng hết sức để đáp ứng nhu cầu của hai người.

Nói theo một khía cạnh nào đó, Lê Khiếu là một người cha rất có tư cách và một người chồng đầy đủ ưu tú.

Bằng không, An Dương đã không chịu đau khổ sau khi ông chết, thậm chí còn đổ hết trách nhiệm lên Lê Vu An, người "không phải con ruột".

Từ khi Lê Khiếu qua đời, Lê Vu An ở nhà hầu như không có một bữa cơm nóng, An Dương cũng không có ý định nấu cho y, bản thân y mới là người nấu nướng, không có thời gian học tập cũng không có thời gian để lãng phí.

Mặc dù đã công việc bắt đầu ổn định trong hai năm qua, nhưng về cơ bản, Lê Vu An đã giảm khẩu phần ăn của mình xuống bữa trưa và bữa tối.

Yến Sầm nhìn thấy Lê Vu An xuất tháng: "Đang nghĩ cái gì vậy? còn nóng đó ăn đi, cháo không đủ thì trong vẫn bếp còn."

Lê Vu An định thần lại, lại húp một ngụm cháo ấm áp, tuy ngoài mặt không nói ra nhưng ý cười hiện lên trên mi tâm y vẫn phản bội tâm tình của y lúc này.

Yến Sầm bình tĩnh quan sát biểu tình của Lê Vu An, thấy y ăn uống vui vẻ, tâm tình cũng thả lỏng.

Hắn hỏi: "Đúng rồi, hôm nay cậu có rảnh không?"

Lê Vu An nhìn qua: "Có, cuối tuần tôi không đi làm."

Yến Sầm đi thẳng vào vấn đề: " Vậy buổi chiều cùng tôi đi xem nhà đi?"

Lê Vu An kinh ngạc: " Nhà?"

" Không phải nói sắp tới rất khó tìm được một căn nhà cho thuê thích hợp sao? tối qua tôi nhờ một người bạn hỏi thăm, nghe nói ở khu dân cư cao cấp gần đường xuân dương có một căn rất tốt."

" Đây lần cho thuê lại thứ hai thôi, người thuê nhà ban đầu đã ký hợp đồng một năm, nhưng công việc của người ta đã thay đổi vài ngày trước nên đã chuyển ra ngoài."

"Cơ sở vật chất đều có đủ, an ninh của khu dân cư cũng an toàn, đây, cậu nhìn xem—— "

Yến Sầm lấy điện thoại ra, bấm vào thông tin căn nhà mà hắn nhận được vào sáng hôm nay, đưa cho Lê Vu An tự mình xem qua.

"Có điều, bởi vì là hai lần cho thuê lại, thời hạn thuê chỉ có năm tháng, có thể phải gia hạn hợp đồng thuê với chủ nhà vào cuối tháng 3 năm sau, nếu thấy phù hợp thì có thể ở tạm thời ngay từ bây giờ cũng được."

Lê Vu An không ngờ Yến Sầm lại giúp đỡ mình chuyện quan trọng này, trong lòng có chút cảm động.

Y nghiêm túc xem qua thông tin và hình ảnh trên điện thoại của đối phương, dù là khu vực, hay là giá cả, căn nhà đều đáp ứng hoàn hảo, nhu cầu tạm thời của y.

" Được."

Nghe được câu trả lời của y, Yến Sầm thở phào nhẹ nhõ: " Chỉ cần cậu thấy không có vấn đề là được, đối phương hình như chỉ rảnh buổi chiều, đến lúc đó tôi cùng cậu đi xem tình hình của căn nhà."

Kỳ thật trợ lý Lâm Chúng đã cung cấp không chỉ có mỗi căn nhà này, Yến Sầm giúp Lâm Chúng sàng lọc qua mấy căn rồi mới báo cho Lê Vu An biết.

Lê Vu An nghĩ nghĩ, nói: " Tôi sẽ ghi lại phương thức liên lạc, buổi chiều tôi sẽ tự đi một mình không làm phiền anh."

Yến Sầm trả lời: "Không phiền, huống chi tôi đã nhờ người tìm căn nhà này, tôi vẫn phải tự mình kiểm tra, miễn cho sau này xảy ra vấn đề gì."

"..."

Lê Vu An do dự mấy giây, cuối cùng cũng không phản bác lòng tốt của đối phương: "Vậy được."

Yến Sầm điểm đến là dừng, ánh mắt nhưng xuống trong bát của hắn: " Có muốn ăn thêm cháo không?"

Lê Vu An không biết từ lúc nào bát nhỏ đã thấy đáy, có chút vẫn chưa thỏa mãn: "...có."

...

Chủ nhà cũ là một thanh niên hào sảng, đã sớm báo cáo tình hình của mình với chủ thuê.

Vì vậy, quá trình thuê nhà của Lê Vu An diễn ra suôn sẻ hơn y tưởng tượng, bọn họ thống nhất gặp nhau vào lúc hai giờ chiều và hoàn tất thủ tục cho thuê lại trước ba giờ.

Lê Vu An đã sắp xếp quần áo của mình cho vào vali rồi cất vào cốp xe, lúc này y xác nhận việc thuê đã hoàn tất liền chuyển đến.

Dù chỉ là "ngôi nhà" thuê tạm thời nhưng trái tim lang thang bao ngày của y cuối cùng cũng đã quay trở lại.

Lê Vu An nhìn Yến Sầm bên cạnh, lấy hết dũng khí nói: "Yến Sầm, cảm ơn anh, nếu  không có anh giúp đỡ, có lẽ tôi đã không tìm được căn nhà thích hợp nhanh như vậy."Yến Sầm nhìn vào ánh mắt y, vẫn dịu dàng như cũ: " Sao cậu lại khách khí với tôi thế? chúng ta không phải bạn bè sao?"

Khóe mắt Lê Vu An hiện lên một nụ cười nhàn nhạt, hỏi hắn: "Buổi tối có rảnh không? Hay là tôi lại mời anh ăn một nữa cơm nhé?"

Trừ cái đó ra, y không thể nghĩ ra cách nào tốt hơn để bày tỏ lời "cảm ơn".

Nghe vậy, Yến Sầm hơi đẩy kính lên: "Thay vì mời tôi sao không đi siêu thị mua đồ về nhà nấu? Hôm nay cậu mới chuyển đến, dựa theo lời người xưa thì phải thêm chút khói lửa. "

Lê Vu An không hiểu lắm loại lý do thoái thác này, lông mi khẽ run: " Còn có loại này sao."

Yến Sầm coi như chuyện đương nhiên mà gật đầu: "Ừ, chắc trong nhà vẫn còn thiếu một số vật dụng hàng ngày phải không? vừa vặn có thể đi siêu thị mua đủ, về phần bữa tối thì cứ đơn giản thôi."

"..."

Lê Vu An cảm thấy những gì Yến Sầm nói có vẻ hợp lý, nhưng y có chút lo lắng về kỹ năng nấu nướng của mình.

Y im lặng cẩn thận suy nghĩ một lúc, sau đó ngước mắt lên, không xác định hỏi: "Yến Sầm, chúng ta ăn lẩu được không?"

Tiếng nói chuyện rất nhẹ, lộ ra một loại mềm mại nũng nịu mà chính y cũng không phát hiện.

Trong lòng Yến Sầm khẽ run, trong lúc nhất thời không kịp phản ứng: " Lẩu sao?"

Lê Vu An khẽ thở dài một cái, hiếm khi y buông bỏ lòng kiêu ngạo nhỏ bé thừa nhận khuyết điểm của mình: " Tôi nấu ăn không giỏi, món lẩu có vẻ đơn giản hơn."

Vì đã thống nhất là " mời khách" nên dù là ở nhà chủ bếp cũng là y.

Lỗ tai Lê Vu An có chút nóng, nhưng vẫn lễ phép hỏi ý kiến ​​khách nhân: "Được không?"

"Đương nhiên không có vấn đề."

Yến Sầm nhịn không được nở cười, cúi đầu, không chút dấu vết rút ngắn khoảng cách giữa hai người: "Cậu muốn làm gì đều có thể, cho dù ăn mì gói tôi đều có thể phụng bồi."