Hải Lan Châu

Chương 3: Sương đêm




Từ sau cuộc nói chuyện với Triết Triết, liên tục mấy đêm Hải Lan Châu không thể nào ngủ được. Nằm xuống lại nhớ đến gương mặt lạnh nhạt của Trại Tang, tức giận của Đại Phúc tấn và sự thống khổ của Ngạch cát lúc còn sống.

Nhưng cơn ác mộng đáng sợ nhất là một năm sau khi Triết Triết rời khỏi Khoa Nhĩ Tẩm đến Đại Kim, Ngô Khắc Thiện mời về một vị Đạt Ma để tiên đoán số mệnh cho Đại Ngọc Nhi bởi ngày muội ấy được sinh ra trên bầu trời Khoa Nhĩ Tẩm xuất hiện cầu vồng bảy sắc.

Đạt Ma nắm lấy bàn tay nhỏ Đại Ngọc Nhi, liên tục lẩm bẩm: "Mẫu nghi thiên hạ, là Mẫu nghi thiên hạ. Bối lặc gia, cách cách này của người chính là Mẫu Nghi thiên hạ tương lai"

Trại Tang còn chưa kịp vui mừng, vị Đạt Ma kia lại chậc lưỡi: "Nhưng mà có điều ta tính ra được, Bối lặc gia có hai cách cách, hai vị này lại có số mệnh hoàn toàn khác nhau, nếu Mẫu nghi thiên hạ đã ở đây thì người còn lại chính là khắc tinh, tai họa, mang vận mệnh xui xẻo"

"Đúng vậy, làm sao con chim sẻ kia lại là Phượng hoàng được" - Đại phúc tấn mặt mày tươi như hoa, bà ta vốn đã muốn nghe mấy lời này từ rất lâu rồi nhưng rồi bỗng nhiên bà ta cau mày - "Nhưng nói vậy thì để nó ở đây cũng gây ảnh hưởng đến cơ nghiệp của Khoa Nhĩ Tẩm rồi"

"Bất quá lại không phải" - Vị Đạt Ma kia bấm ngón tay, ngẫm nghĩ một lát cũng thấy thật kỳ lạ nên lắc đầu - "Số mệnh này chỉ gây ảnh hưởng đến người lấy nàng ấy mà thôi, còn đối với Khoa Nhĩ Tẩm nàng ấy lại mang mệnh chấn hưng. Thêm nữa, ta xem được trên đời có một người có thể át chết được sự xui xẻo của cách cách cho nên bối lặc gia và phúc tấn không cần lo lắng"

"Làm sao có thể" - Đại phúc tấn la lên, trong giọng có chút bực bội nhưng bị Trại Tang liếc nên không dám nói nữa mà ngúng nguẩy bỏ đi.

Trại Tang liếc nhìn Hải Lan Châu nãy giờ vẫn nép mình trong góc, khuôn mặt nhỏ y hệt ngạch cát của nàng không có bất cứ biểu hiện nào, đôi tròng mắt của ông lay động, trong lòng dâng lên thứ cảm xúc khó diễn tả thành lời. Đối với đứa con gái này ông không biết nên làm sao cho đặng, đã từng hứa với đứa em là Triết Triết một ngày nào đó sẽ gả Hải Lan Châu theo đến Đại Kim nhưng với số mệnh thế này nếu lỡ ảnh hưởng đến quan hệ Khoa Nhĩ Tẩm-Đại Kim thì sẽ thế nào? Thêm nữa số mệnh chấn hưng Khoa Nhĩ Tẩm, cái này rốt cuộc là thế nào...

Năm đó Hải Lan Châu bề ngoài không để ý nhưng nàng đều nghe đều hiểu cả, tâm nguyện rời khỏi nơi này có thể chỉ là một giấc mộng. Nhưng nàng không biết, chính nàng là người ngăn cản việc rời khỏi đây của bản thân.

Vài tháng sau khi vị Đạt Ma xuất hiện với lời tiên đoán, nàng đứng ngoài lều nghe được cuộc nói chuyện giữa Trại Tang, Ngô Khắc Thiện và Đại phúc tấn.

"Mấy năm qua thế lực của Lâm Đan Hãn so với quân đội Bát Kỳ đã yếu thế hơn rất nhiều, cho nên Lâm Đan Hãn mới hở một chút lại dùng vũ lực để khống chế các bộ tộc Mông Cổ" - Trại Tang thở dài.

"Không sớm thì muộn quân đội Bát Kỳ cũng sẽ thôn tính Mông Cổ, âu âu cách chúng ta vẫn nên tìm một cây cao bóng cả" - giọng Ngô Khắc Thiện vang lên.

"Hay gả Hải Lan Châu cho Lâm Đan Hãn đi" - bỗng nhiên Đại Phúc tấn nãy giờ vẫn im lặng lên tiếng, thấy Trại Tang và Ngô Khắc Thiện chưa hiểu được, bà vội giải thích - "Không phải Đạt Ma nói số nó xui xẻo hay sao, biết đâu sẽ mang họa diệt vong..."

"Bớt nói chuyện tào lao đi..."  - Trại Tang cắt đứt lời của vợ, ông nâng ly rượu uống một hơi cạn sạch, vẻ mặt không được tốt nên cũng chẳng ai nói thêm câu nào.

Ngày đó mặt trời còn ở trên đỉnh đầu nhưng toàn thân của nàng lại lạnh ngắt, run lên bần bật, vừa tức giận vừa sợ hãi. Bây giờ Trại Tang có thể không đồng ý nhưng vài năm nữa đến một lúc người nhận ra ý kiến của Đại Phúc tấn không tồi thì sẽ thế nào, Hải Lan Châu phải gả cho một lão già vì âm mưu muốn đế chế Mông Cổ diệt vong?

Mộng đến cảnh này đã đứt đoạn, Hải Lan Châu giật mình tỉnh giấc, thấy xung quanh một màu tối đen thì thở hắt ra một hơi, đưa tay xoa dịu trái tim còn đang hoang hải. Không ngủ được cũng chẳng biết làm gì, Hải Lan Châu khoác vội chiếc áo choàng màu thiên thanh đi ra ngoài.

Sân viện chỗ nàng ở cũng được tính là nơi yên tỉnh bởi gần với hậu viện bỏ hoang phía sau phủ, ở đây đêm có thể nghe tiếng dế kêu, sáng có thể nghe tiếng chim hót. Mà nay còn có thể ngắm trăng treo trên trời, hoa nhài thơm lạnh dưới đất, so với chốn oanh oanh yến yến kia thì thật sự tốt hơn rất nhiều. Đứng trong sân viện một lát đã buồn chán nên Hải Lan Châu chậm bước ra ngoài, vừa ra đến cửa đã suýt va phải một người, do hoảng hốt vội lùi lại phía sau nên chẳng may vấp vào bậu cửa. Người đó phản ứng nhanh lẹ nắm lấy cổ tay của nàng, dùng sức kéo về chỗ mình, bất giác cả thân thể nhỏ bé của Hải Lan Châu đã nằm gọn trong vòng tay của chàng.

Lúc Hải Lan Châu thức thời, giọng của Hoàng Thái Cực đã vang trên đỉnh đầu của nàng: "Sương đêm lạnh thế này nàng còn ra ngoài làm gì?"

Vội vã lui về sau hai bước, Hải Lan Châu lại quên mất bậu cửa nên lần nữa Hoàng Thái Cực lại vươn tay kéo nàng về phía mình, một tay đặt trên lưng nàng, miệng chàng dâng lên nụ cười: "Nàng đứng yên một chỗ đi"

Vốn tay chân đã cứng đơ, nghe lời của Hoàng Thái Cực nên Hải Lan Châu lại không đám động đậy, đến cả khuôn mặt cũng không dám nâng lên, nàng cũng chẳng thể giải thích được tại sao không khoảnh khắc đó bản thân lại vô dụng đến như vậy.

Hoàng Thái Cực thấy nàng như thế thì cười nhẹ, tiếng cười không hề ra khỏi cuống họng nhưng do khoảng cách quá gần nên đã sớm khiến nàng thêm một trận đơ người. Hải Lan Châu khế liếc qua khuôn mặt của chàng, ngũ quan của Hoàng Thái Cực có lẽ là sự kết hợp tuyệt vời giữa người mẹ là mỹ nhân Nữ Chân Mạnh Cổ Triết Triết và người đàn ông phong thái đầu đội trời chân đạp đất Nỗ Nhĩ Cáp Xích, như ánh trăng bàng bạc, đẹp mê hồn người nhưng cũng mang khí lạnh. Nhưng thứ dễ gây ấn tượng nhất trên khuôn mặt của chàng chính là đôi mắt, đôi mắt sâu thẳm như vực núi khiến hồn người dễ rơi vào vạn kiếp bất phục.

Hải Lan Châu vẫn còn ngẩn ngơ thì Hoàng Thái Cực đã xoay người nàng lại, ở phía sau nói, giọng có vẻ vui hơn mấy phần so với thường ngày: "Mau đi nghỉ đi!"

Hải Lan Châu đi một mạch vào phòng, đến lúc đóng cửa vẫn thấy bóng chàng đứng đó, nhưng chỉ là bóng lưng cô độc. Nàng mơ mơ hồ hồ thổi tắt nến, leo lên giường, đắp chăn lại, sau đó lại mơ mơ hồ hồ ngủ đi. 

Đến sáng hôm sau tỉnh dậy lại mơ mơ hồ hồ tự hỏi đêm qua là mơ hay là thật thì A Mộc đã từ bên ngoài hớt hải chạy vào.

"Cách Cách, từ Khoa Nhĩ Tẩm lại gửi thư đến" - A Mộc đặt lá thư lên bàn, định nói gì đó nhưng thấy Hải Lan Châu đang xoa xoa đầu thì ngập ngừng - "Có lẽ...người ở Khoa Nhĩ Tẩm nóng lòng rồi"

"Ta cũng nóng lòng huống chi họ" - Hải Lan Châu cầm lá thư nhưng không đọc, nàng vuốt ve dấu triện của bộ tộc, ánh mắt lại rơi trên những đoá hoa hải đường - "Nếu Hoàng Thái Cực là nam nhân bình thường thì tại sao đến nay 30 tuổi vẫn chỉ có 4 đứa con?"

A Mộc bỗng nhiên đỏ mặt lay tay Hải Lan Châu: "Cách cách người nói cái gì vậy? Gia tất nhiên là nam nhân bình thường rồi"

Nhưng nếu là nam nhân bình thường thì từ năm 15 tuổi cưới người vợ đầu tiên, đến nay đã 30 tuổi, trong nhà thê thiếp cũng mấy người, lại chỉ có 4 đứa con, mà 2 đứa đã mất sớm, không phải khiến người ta rất khó hiểu hay sao? Hải Lan Châu nghĩ như thế nào cũng không thể buông xuôi chuyện này, nàng sai A Mộc đi dặn nhà bếp làm đồ ăn, lại gọi Cát Đới đến doanh trại mời Hoàng Thái Cực về ăn cơm tối, còn mình đích thân đi gặp Triết Triết.

Chiều tà mặt trời đã khuất sau rặng cây, những ánh đèn le lói cũng không khiến mọi thứ rõ ràng như ban ngày được, mắt của Hải Lan Châu về đêm lại yếu hơn thường ngày nên bước chân cũng chậm đi. Đi được một đoạn thì nghe thấy tiếng ồn ào vọng từ xa đến, không muốn day vào rắc rối nên Hải Lan Châu tính vòng đường ngược lại thì nghe thấy tiếng hét thất thanh:

"Đại phúc tấn, đại phúc tấn người không sao chứ? Người đâu mau gọi Thái y"

Phỏng chừng có điều không hay, Hải Lan Châu nhanh chóng chạy đến nơi phát ra tiếng ồn thì thấy Triết Triết ngồi bệt trên đất, máu loang lổ một bên tay áo, mặt mày vì đau đớn mà trắng toát. Như có ai bóp nghẹn lấy tim nàng, Hải Lan Châu quỳ xuống bên cạnh người, xé lấy một góc váy rồi băng bó vào chỗ bị thương, mà Triết Triết thấy nàng lo lắng thì vội an ủi:

"Không sao, cô cô không sao?"

Nhìn người đau đến độ không còn chút huyết sắc lại cố gắng mỉm cười, Hải Lan Châu không biết nên tức giận hay đau lòng, bản tính trời sinh của Triết Triết không giống như phong thái hào sảng của con gái thảo nguyên, người từ nhỏ đã dịu dàng nhẫn nhịn, lấy nhu thắng cương nhưng cũng bởi thế mà bao nhiêu đau khổ uất ức cũng nuốt vào trong lòng. Nhưng có những chuyện cũng như những người không thể đối xử với họ quá hiền từ được.

Phân phó xong người đưa Triết Triết về phòng, Hải Lan Châu nhìn quanh một lần mới phát hiện ra những người vợ của Hoàng Thái Cực đều tề tụ đông đủ ở đây. Ô Lạp Nạp Lạt thị, Diệp Hách Nạp Lạt thị và Nhan Trát thị vẫn giữ nguyên vẻ lo lắng và hoảng sợ, cả Hào Cách - con trai trưởng của Hoàng Thái Cực tính tình cà lơ phất phơ còn không giấu được vẻ hoảng sợ, nhưng chỉ có duy nhất một người dửng dưng lạnh nhạt muốn rời đi.

Thấy nàng ta xoay người muốn đi, Hào Cách định gọi thì đã nghe thấy tiếng của Hải Lan Châu, giọng nói rất nhẹ nhưng cũng giống như ánh mắt của nàng, yên tĩnh mà sắc lạnh.

"Gia sắp về đến nhà rồi, không sớm không muộn lại rất đúng lúc cho nên Hải Lan Châu nghĩ cũng phải có một lời giải thích cho thương thế của Đại phúc tấn, đúng không Trắc phúc tấn?"

Bình thường Hải Lan Châu luôn mang dáng vẻ ôn nhu dịu dàng hệt Triết Triết nên không ai nghĩ nàng có thể phát ra những tia hàn ý lạnh lẽo như thế. Ô Lạp Nạp Lạt thị, Diệp Hách Nạp Lạt thị, Nhan Trát thị hay Hào Cách có ngạc nhiên nhưng lại thấy hả dạ, Triết Triết vốn hiền từ lấy nhẫn nhịn làm đầu cho nên luôn nhún nhường người vợ đầu tiên của Hoàng Thái Cực là Nữu Hỗ Lộc thị, còn bọn họ đều không có gia tộc hiển hách trọng thần triều đình như nàng ta nên cũng đành chịu đựng. So về gia thế Khoa Nhĩ Thấm của Hải Lan Châu mới có thể đàn áp được Nữu Hỗ Lộc thị của Thục Ý.

Thục Ý tính tình kiêu ngạo hóng hách đã lâu nên thấy Hải Lan Châu chỉ là cách cách nhỏ bé thì có ý khinh khi: "Ngươi là cái thá gì mà to tiếng ở đây?"

Hải Lan Châu đá con dao còn dính máu trên đất đến trước mặt Thục Ý: "Trắc phúc tấn không nhận cũng không sao, bổn cách cách tự khiến cho Trắc phúc tấn mang tội"

Người hầu của Thục Ý thấy mọi chuyện đã đi quá xa nên lo sợ nói với nàng ta: "Chủ tử, nếu mà Gia về..."

"Ngươi chớ có dùng Gia ra dọa ta, cha của ta chính là Đại thần khai quốc của Đại Kim Ngạch Diệc Đô, đến cả Đại Hãn còn tôn trọng mấy phần thì ngươi tưởng Gia sẽ xử tội ta hay sao?" - Thục Ý quát

"Ngu ngốc" - khóe môi của Hải Lan Châu giương lên, trong giọng nói đầy hàm ý khinh miệt - "Người càng ở trên cao mới càng phải cẩn trọng, đạo lý này Trắc phúc tấn thật sự không hiểu? Chẳng trách gia thế hiển hách, bước chân vào phủ sớm nhất nhưng không leo được lên vị trí đại phúc tấn. Một nữ nhân đến nhà ngoại cũng trôi tro trét trấu thì nói chi đến chuyện giúp sức cho phu quân"

Thục Ý mười mấy năm nay tung hoành ngang dọc không xem ai ra gì nay lại bị một đứa nhóc mới 13 tuổi đầu dạy dỗ thì không kìm chế được, giơ tay tát một cái như trời giáng xuống khuôn mặt xinh đẹp của Hải Lan Châu: "Hỗn xược, ta sẽ cho ngươi biết thế nào là lễ độ"

"Ngươi dám động thêm một sợi tóc của bổn cách cách, ngươi sẽ không sống yên đâu" - Hải Lan Châu nói chậm từng chữ, nụ cười nhạt trên môi bỗng chốc khiến người ta lạnh nhưng cái lạnh thấu xương phát ra từ đôi mắt vốn tĩnh lặng như nước hồ thu.

Đôi bàn tay giơ quá nửa của Thục Ý bỗng chốc cứng đơ tại chỗ, trong lòng nàng ta bỗng nhiên dâng lên một nỗi sợ mơ hồ. Không chỉ có Thục Ý cả Hào Cách quen đánh đấm đã lâu cũng phải há hốc mồm với biểu tình của Hải Lan Châu, người con gái thanh tao như hoa như sương mấy hôm trước bỗng tan biến như khói vào cõi hư vô.

Hải Lan Châu thấy Thục Ý biến sắc thì thu lại hàn ý, cười như không cười: "Trắc phúc tấn chớ quên liên hôn Mãn-Mông là mối quan tâm sâu sắc của Đại Hãn nhiều năm nay, cô cô ta có mệnh hệ gì thì Đại Hãn cũng không thể ăn nói với Khoa Nhĩ Thấm huống chi là Ngạch Diệc Đô"

Nói đoạn nàng cuối người cầm lấy con dao đang nằm chỏng chơ trên mặt đất, ve vuốt những đường hoa văn tinh xảo trên cán rồi đột ngột nắm lấy tay của Thục Ý kéo về phía nàng. Thục Ý còn chưa rõ tình hình thì đã thấy Hải Lan Châu đặt con dao sát vào mặt nàng, sự lạnh lẽo của mặt dao khiến da nàng tê rần, hoảng sợ không dám động đậy.

Hành động bất chợt của Hải Lan Châu cũng khiến người ở phía sau hốt hoảng, Ô Lạt Na Lạp thị vội kêu lên: "Cách cách người đừng làm bậy, cứ chờ Gia về sẽ giải quyết"

Hải Lan Châu làm như không nghe thấy, khẽ nói bên tai của Thục Ý: "Ngày hôm nay ngươi nên nhớ rõ ba chữ Hải Lan Châu, Đại phúc tấn không có con trai bảo vệ nhưng có một đứa cháu"

Nói rồi nàng vứt con dao lần nữa xuống sàn, trên môi lại hằn lên một nụ cười nhạt. Thục Ý xụi lơ ngã trên đất, há miệng thở, bộ dạng dương dương tự đắc bỗng chút biến mất. Nhưng không chỉ dừng lại ở đó, trên đỉnh đầu của nàng ta lại vang lên tiếng nói sắc lạnh như vọng từ quỷ môn quan:

"Trắc phúc tấn nên nhớ bản thân đã gả từ Nữu Hỗ Lộc thị đến Ái Tân Giác La, đức phu quân của người, kẻ nắm giữ sinh mệnh của người, chủ nhân của Bối lặc phủ là Ái Tân Giác La Hoàng Thái Cực, không phải là Ngạch Diệc Đô hay bản thân phúc tấn. Mà Phúc tấn có khả năng ở chỗ Hoàng Thái Cực thay đổi từ có thành không được hay không?" 

Hải Lan Châu nói ra nhẹ bẫng nhưng lời như hòn đá kéo tim gan Thục Ý chìm xuống hồ. Suốt những năm qua nàng ta ỷ lại vào gia thế hiển hách, dựa vào người cha có công nhưng cũng không thể đổi lại sự coi trọng của Hoàng Thái Cực, đi sớm hơn người ta mấy năm cũng không bằng người đến muộn là Triết Triết, đã không có tình yêu, không có đạo nghĩa vợ chồng như Triết Triết, lại không có con như Ô Lạt Na Lạp thị, thứ mà nàng ta tự đắc cả đời hóa ra cũng chỉ là bọt biển. 

Đi một đoạn xa khỏi chỗ của Thục Ý, Hải Lan Châu mới nhận ra màn đêm đã phủ xuống Liêu Dương, đèn lồng đã được thắp sáng, mà sương đêm dày đặc khiến không gian lạnh giá hơn thường ngày. 

Cách nàng không xa, Hoàng Thái Cực đang đứng dưới táng cây hoa trà, cũng giống như đêm hôm qua xoay tấm lưng cô độc về phía nàng. Dường như chàng đã trở về phủ từ rất lâu, có lẽ đủ lâu để thấy một màn trong vườn hoa. 

Trong lòng Hải Lan Châu dâng lên rất nhiều cảm xúc, nhưng chỉ đành thở dài ra một hơi rồi đi thẳng về phía phòng của Triết Triết.