*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lâm Mặc thời điểm buổi sáng ngày hôm sau tỉnh lại, chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức, sửng sốt ngây ngốc cả nửa ngày, mới nhớ ra được chuyện tình tối hôm qua. Vội vội vàng vàng đứng dậy tìm kiếm di động để nhìn thời gian, quần áo tối qua của cậu đều đã thoát bên trong phòng bao của quán bar, tự nhiên hiện tại là không tìm thấy.
Nghiêng nghiêng đầu, tiểu sủng vật liền nhìn thấy đầu sỏ đang tựa vào đầu giường ôm laptop để xử lý công vụ, vẻ mặt nhàn nhã nhìn mình chằm chằm. Bất chấp những cái khác, cậu trực tiếp hỏi: “Hiện tại mấy giờ rồi?”
“Mười giờ.”
Lâm Mặc kêu thảm một tiếng, cậu sáng nay còn có một phần diễn phải quay, 7 giờ sáng là phải có mặt tại trường quay phim, hiện tại chỉ sợ là đã quá muộn.
Lâm Mặc quay tới quay lui vội vàng tìm quần áo. Nhưng mà cậu tối hôm qua toàn thân □□ bị ôm tới gian phòng cách vách, hoan ái đi qua, kim chủ đại nhân cũng không có nhàn rỗi để đi tìm quần áo cho cậu. Cho nên hiện tại động tác mạnh một chút, chăn đang che phủ trên người liền chảy xuống dưới, bại lộ ra thân thể thon dài tràn ngập dấu vết hoan ái. Sở Diễm vừa nhìn thấy, cổ họng lại kéo căng.
Nâng tay lên đè lại tiểu sủng vật, Sở Diễm thanh âm ám ách vang lên bên tai, “Tôi đã nhờ người xin nghỉ cho em một ngày, em nếu không muốn tiếp tục tới một lần nữa, liền thành thật nằm xuống.”
Lâm Mặc nghe thấy vậy, không dám phản kháng, ngoan ngoãn quay trở về trong chăn. Kim chủ đại nhân đem laptop đặt qua một bên, vươn tay ra mang cả chăn lẫn người ôm vào trong lồng ngực, hỏi cậu có muốn hay không ngủ tiếp một lát.
Lâm Mặc lắc đầu, tư thế mờ ám như thế này làm sao cậu còn có thể ngủ được, đành phải cứng còng người không dám nhúc nhích.
Sở Diễm để cho thuộc hạ mang tới bữa sáng cùng hai bộ quần áo sạch sẽ, thúc giục tiểu sủng vật từng ngụm từng ngụm ăn hết bát cháo hoa, sau đó mới chịu thả người đi tắm rửa.
Rửa đi cảm giác dính dấp trên người, Lâm Mặc cảm thấy bản thân lúc này mới chân chính sống lại. Nhìn thấy bản thân trong gương, Lâm Mặc chỉ cảm thấy mấy ngày nay vẫn nên tránh ở nhà, đừng ra khỏi cửa gặp người khác làm gì. Môi dưới bị chính mình cắn rách, sau đó lại bị Sở Diễm gặm cắn, lúc này đã sưng lên; ở chỗ cổ bị kim chủ đại nhân để lại hai, ba dấu hôn, quần áo thấp cổ căn bản là không che giấu được; trên người càng thảm hại hơn, xanh xanh tím tím một mảnh, nhất là ở chỗ thắt lưng có không ít dấu vết xanh tím, đau tới mức khiến cho Lâm Mặc nhe răng nhếch miệng.
Mới ra khỏi phòng tắm, kim chủ đại nhân thế nhưng lại lấy ra một tấm thẻ, “Cầm, mật mã là sáu số 0.”
Này là sao? Tiền thanh toán sau khi hai bên làm xong? Bản thân ở trong mắt của Sở Diễm sợ rằng cũng chỉ là một MB đi. Liếc liếc sắc mặt của kim chủ, Lâm Mặc vẫn quyết định tiếp nhận, đồng thời tự an ủi bản thân, đây chính là phí chia tay trả trễ, có tiền này rồi, bản thân có thể đi du lịch Châu Âu một chuyến. Nếu có thể có nhiều hơn một chút, có lẽ sẽ mua được một căn hộ ở bên cạnh công ty. Ai, kim chủ nếu ký chi phiếu là tốt rồi, đưa thẻ như vậy hiện tại cũng không nhìn ra được bên trong có bao nhiêu tiền.
Nhưng mà vừa tiếp nhận thẻ xong, Lâm Mặc liền choáng váng, đây là thẻ tín dụng a.
Bình thưởng khi chia tay, cho dù không cho chi phiếu cùng cũng sẽ cấp thẻ □□ đi? Trong thẻ □□ có một số lượng tiền nhất định, dùng xong sẽ không có nữa. Nhưng thẻ tín dụng thì không như vậy, chỉ cần không vượt quá số lượng tiền tích trữ tại bên trong, thì có thể sử dụng vô hạn. Đương nhiên cũng không bài trừ hình huống kim chủ sau khi ném cho cậu tấm thẻ này xong liền sẽ không quản tới nữa. Tuy nhiên nếu thẻ tín dụng nợ phí không chịu trả, sẽ ảnh hưởng tới danh dự cá nhân cùng rất nhiều yếu tố khác. Nếu số lượng tiền nợ quá lớn, còn có thể bị nhận lệnh gọi của Tòa án.
Tóm lại một câu, thời điểm bao dưỡng tình nhân thì cấp thẻ tín dụng, thời điểm chia tay thì cấp thẻ □□. Thời điểm từng đi theo Sở Diễm, kim chủ cũng đã từng đưa cho cậu một tấm thẻ tín dụng, nhưng mà khi chia tay rời đi, Lâm Mặc cũng không thể không biết xấu hổ mà mang theo.
“Sở tổng, thẻ này…”
“Như thế nào? Ngại ít?”
“Không không không, Sở tổng, thẻ này không thích hợp, tôi không thể nhận.”
Sở Diễm cau mày từ trong áo khoác lấy ra bóp tiền, ném cho Lâm Mặc, “Vậy em tự mình mở ra tìm một tấm thẻ mà bản thân thích đi.”
Lâm Mặc: “…”
Bên trong bóp tiền là những tấm thẻ hợp kim sáng chói, Lâm Mặc nhìn lướt qua, trên cơ bản đều là những tấm thẻ cấp VIP cấp kim cương cấp hoàng kim, còn có vài thẻ hội viên của những quán bar cao cấp, lấy tấm thẻ nào cũng không thích hợp. Lúc này Lâm Mặc phi thường muốn rút ra từ trong bóp hai tờ tiền đỏ, nói với Sở Diễm rằng một đêm của mình có giá trị từng ấy tiền. Đương nhiên, nếu cậu làm như vậy, kim chủ đại nhân nhất định sẽ nổi bão.
Lâm Mặc ngượng ngùng đem bóp tiền đóng lại, trả về, cười làm lành nói: “Tấm này là được rồi, cảm ơn Sở tổng.”
Sở Diễm không tiếp nhận, dứt khoát cầm lấy áo khoác đi ra ngoài, “Theo kịp.”
“Đi nơi nào?” Lâm Mặc ngây ngốc hỏi.
“Về nhà.”
Lâm Mặc còn muốn nói gì đó, Sở Diễm lại đảo mắt qua một cái, tiểu sủng vật lập tức không dám lên tiếng, ôm bóp tiền đi theo phía sau kim chủ.
Vốn Lâm Mặc tưởng rằng kim chủ đại nhân lương tâm bộc phát muốn chở mình về nhà, lên tới xe rồi còn phi thường nhiệt tình nói ra địa chỉ, kết quả là Sở Diễm căn bản không thèm chú ý tới. Chờ tới khi tiểu sủng vật phát hiện ra không đúng, đã sắp tới thành Tây.
Lâm Mặc lúc này mới biết, cái gọi là về nhà, hóa ra là quay về nhà của kim chủ.
Xe dừng lại trước cổng một căn biệt thự, Lâm Mặc lần đầu tiên tới khu dân cư cao cấp như vậy, đánh giá xung quanh, trong lòng thầm cảm thán, kẻ có tiền thực sự là xa xỉ.
Sở Diễm túm lấy tiểu sủng vật đang không ngừng quan sát xung quanh đi vào trong nhà, vỗ vỗ lên trên sopha ở phòng khách, ý bảo tiểu sủng vật nằm sấp lên trên, sau đó bảo: “Đem quần áo cởi ra.”
Lâm Mặc lập tức trở nên khẩn trương. Kim chủ đại nhân sẽ không phải là còn chưa làm tận hứng, hiện tại lại tính toán muốn làm thêm một hồi nữa đi?
Ý niệm này vừa nảy sinh trong đầu, cậu lại nhìn thấy trên tay của Sở Diễm cầm thuốc mỡ tiêu sưng. Cái này so với suy nghĩ ban nãy còn khiến cho Lâm Mặc cảm thấy khủng bố hơn có được hay không? Kim chủ đại nhân đổi tính sao? Thế nhưng lại quan tâm tới sống chết của mình!
Sở Diễm hiển nhiên không có chú ý tới tiểu sủng vật đang oán thầm, ngón trỏ dính thuốc mỡ, nhẹ nhàng ở trên đôi môi sưng đỏ kia của cậu bôi loạn. Ngón tay thô to vuốt ve cánh hoa mềm mại, khiến cho Lâm Mặc có chút không được tự nhiên. Muốn tự mình tiếp nhận thuốc mỡ, lại bị bàn tay của kim chủ ngăn cản.
Bôi xong ở dưới, kim chủ đại nhân tiếp tục bôi loạn trên những dấu hôn, sau đó là xương quai xanh, trước ngực, bụng, sau thắt lưng, cuối cùng Sở Diễm nhíu mày nhìn chiếc quần vường bận, nói: “Cởi.”
“Không… không cần.” Lâm Mặc túm lấy quần bò, khóc không ra nước mắt.
“Phía sau của em không tốt.”
“Không không, không cần, không có chuyện gì, thực sự.”
Sở Diễm không tiếp tục kiên trì, buông thuốc mỡ xuống, tìm một chiếc áo dệt của bản thân đưa cho tiểu sủng vật. Vừa lòng đem Lâm Mặc ôm tới trong thư phòng, đặt ở trên một góc của sopha, lại hỏi cậu: “Mang theo kịch bản không?”
“Không… không có.” Từ sau khi đi ra khỏi Mộ Sắc, ngay cả quần áo của bản thân cũng không mang theo, huống chi là kịch bản.
Sở Diễm tùy ý từ trên giá sách rút ra một quyển sách, ném cho tiểu sủng vật, tự mình ngồi xuống trước máy tính để xử lý sự vụ của công ty.
Lâm Mặc nhìn nhìn bìa sách —– một quyển nguyên lý kinh tế chính trị thuế má gì đó, sao lại là cái quyển sách này, còn không bằng đưa cho tôi một quyển sách nói về nguyên lý tư bản! Lật a lật, chữ thì tôi đều biết, nhưng mà hợp lại thì tôi không hiểu được nó đang muốn nói cái gì.
Miễn cưỡng đọc vài tờ, một câu cũng không hiểu, Lâm Mặc rốt cuộc không chống đỡ nổi, ngủ. Sở Diễm liếc mắt nhìn thấy tiểu sủng vật trên ghế sopha đã ngủ say, tâm tình càng thêm tốt, ngay cả trong mắt cũng hiện lên vài ý cười. Vài vị quản lý đang ngồi trước màn hình máy tính để hướng Tổng tài đại nhân báo cáo công tác hai mặt nhìn nhau, dùng ánh mắt trao đổi:
—– Biểu tình của Sở tổng thực khủng bố!
—– Mẹ nó, mẹ nó, Sở tổng hôm nay nhất định không bình thường.
—– Các người nói xem Sở tổng đang nhìn cái gì vậy?
—– Vẻ mặt này, sẽ không phải là Sở tổng nuôi sủng vật gì đi? Thời điểm vợ tôi nhìn con mèo nhà tôi, chính là vẻ mặt như vậy.
Tuy rằng câu cú rất phức tạp, ánh mắt cho dù có rút gân cũng không thể biểu đạt được ra, nhưng không thể không nói, vị quản lý nào đó, anh tìm ra chân tướng.
Lâm Mặc thời điểm vừa mới tỉnh lại, đã là lúc chạng vạng, ánh trời chiều từ bên ngoài cửa sổ hắt vào bên trong, chiếu lên trên khuôn mặt, khiến cho cậu không khỏi hoảng hốt trong phút chốc. Giật mình nhớ lại ba năm trước đây, mơ mơ màng màng gọi một tiếng ‘Sở Diễm’, hướng kim chủ đại nhân đã xử lý xong công việc vươn ra hai tay. Sở Diễm cũng không giống như ba năm trước, đi tới ôm lấy cậu, chỉ thản nhiên hỏi: “Tỉnh?”
Lâm Mặc tỉnh táo lại, vội vàng thu hồi hai tay, nội tâm đối với hành vi làm nũng kia của mình phỉ nhổ một vạn lần. Bản thân đã bị chán ghét vứt bỏ rồi, Lâm Mặc uyển chuyển đưa ra yêu cầu muốn trở về nhà, kim chủ đại nhân tùy tay lấy áo khoác đem tiểu sủng vật bọc lại, nói: “Tôi đưa em về.”
Dọc đường đi, hai người đều không mở miệng nói chuyện. Sở Diễm vốn không phải là người nói nhiều; Lâm Mặc lại không đoán được chính xác tâm tư của kim chủ, không dám tùy tiện mở miệng; trong xe không khí dị thường nặng nề.
Xe dừng lại dưới tầng nhà Lâm Mặc, Lâm Mặc nói một tiếng cảm ơn, vươn tay đẩy cửa xe ra. Không mở được, lại đẩy, vẫn là không mở được. Tiểu sủng vật thật cẩn thận quay đầu nhìn kim chủ, kim chủ đại nhân mặt không thay đổi nghiêng đầu nhìn lại, đối diện thật lâu, sau đó, Lâm Mặc thật cẩn thận khách khí nói: “Sở tổng có muốn lên ngồi một lúc không?”
Kim chủ đại nhân ‘ừm’ một tiếng, mở khóa xe, dứt khoát đi xuống. Lâm Mặc rơi lệ đầy mặt, kim chủ đại nhân ngài hôm nay có phải hay không uống nhầm thuốc!
Lâm Mặc thuê một căn hộ hai phòng hai sảnh, thích hợp cho một người ở. Tuy rằng đã từng bị người bao dưỡng qua, nhưng mà chung quy Lâm Mặc vẫn là một nam nhân, đối với loại việc nội trợ gì đó không có nhiệt tình cho lắm. Trong nhà không tính là bừa bãi, nhưng cũng không tới mức để gọi là sạch sẽ. Sở Diễm vừa vào nhà liền thấy được trên sopha có vài bộ quần áo của tiểu sủng vật, bàn trà bị các loại đồ ăn vặt cùng kịch bản che phủ.
Lâm Mặc lưu loát đem toàn bộ những thứ này gom lại, ném vào trong phòng ngủ, trở lại hỏi kim chủ đại nhân: “Sở tổng uống chút gì không?”
“Tùy tiện.”
Lâm Mặc cũng thực sự tùy tiện, từ trong tủ lạnh lấy ra hai lon Sprite lạnh, đem một lon đặt tới trước mặt của kim chủ đại nhân, ý bảo chỉ có thứ này.
Sở Diễm cũng không chú ý, cầm lên liền uống. Hai người cứ như vậy yên lặng giải quyết xong hai lon Sprite.
Trong khoảng thời gian này, hai người nhìn nhau không nói gì. Lâm Mặc cùng kim chủ đối diện thật lâu, phát hiện ra không chỉ hôm nay kim chủ uống sai thuốc, mà cái bụng của bản thân hiện tại cũng đã bắt đầu kháng nghị. Từ lúc sáng tới giờ, Lâm Mặc cũng chỉ nuốt xuống một bát cháo hoa, hiện tại bụng rỗng tuếch lại uống hết một lon Sprite, cảm giác dạ dày không được tốt cho lắm.
Nhớ tới kim chủ đại nhân cả ngày hôm nay tựa hồ cũng chưa có ăn gì, Lâm Mặc đành phải hỏi: “Sở tổng muốn ăn cái gì? Tôi gọi bên ngoài mang tới.”
“Không cần phiền toái, tùy tiện làm vài món là được.” Sở Diễm hướng sopha dựa vào, tùy tay cầm lên lon Sprite rỗng, ném vào trong thùng rác.
Kỳ thực tùy tiện làm cái gì đó so với mua ở bên ngoài về còn phiền phức hơn có được hay không?! Lâm Mặc rơi lệ đầy mặt.
Lâm Mặc là một người chưa bao giờ bạc đãi bản thân, hơn nữa đi theo Sở Diễm ba năm, đã luyện được một thân nấu ăn ngon. Mở tủ lạnh ra, tìm được nửa con gà, hai con cá, còn có một ít xương cùng thịt dê. Nhưng mà Lâm Mặc một chút dục vọng muốn xử lý đống nguyên liệu nấu ăn này cũng không có, vì thế cậu làm bộ như không phát hiện ra, yên lặng đem một đống thịt nhét vào trong tủ đông lạnh, vươn tay ra cầm lấy mì sợi.
Khi tiểu sủng vật bưng ra hai bát mì sợi nóng hầm hập, mặt không chút đổi sắc nói dối: “Trong nhà không có gì để ăn, Sở tổng không cần ghét bỏ.”
Không thể không nói, mì sợi quả nhiên là kết tinh trí tuệ của nhân dân lao động Trung Quốc thời cổ đại, không chỉ dễ làm mà còn rất ngon, hơn nữa bên trên còn đặt một quả trứng trần, lòng đỏ trứng vàng óng nhìn vô cùng mê người. Lâm Mặc đói tới hoa mắt, cũng không ngẩng lên nhìn kim chủ, ôm bát mì của mình không ngừng hút ăn. Đang ăn tới một nửa lại nghĩ đến cái gì đó, cậu ngẩng đầu lên chỉ chỉ vào phương hướng phòng ngủ, nói với kim chủ đại nhân, ăn không đủ no thì có thể lấy đồ ăn vặt của mình.
Một bữa ăn thập phần thỏa mãn kết thúc, Lâm Mặc thu dọn bát đĩa xong nhanh chóng trở lại phòng khách, phát hiện ra Sở Diễm hoàn toàn không có ý tứ muốn rời đi, hơn nữa còn phi thường thuần thục mở ra TV. Lâm Mặc bất đắc dĩ, đành phải đem đồ ăn vặt từ trong phòng ngủ ôm ra, vừa ăn vừa bồi kim chủ đại nhân xem TV.
Trong TV chiếu bộ phim điện ảnh Holllywood đang rất nổi, Lâm Mặc vốn còn ôm thái độ bồi kim chủ cùng xem, cuối cùng tự bản thân mình lại mê mẩn, ngay cả khi bị kim chủ đại nhân ôm vào trong lồng ngực cũng không hề phát giác ra.
Cằm của Sở Diễm cọ cọ lên trên cái đầu mềm mại như lông mèo của tiểu sủng vật, kéo ra gói khoai tây chiên mà tiểu sủng vật đang ôm chặt trong lòng, cầm từng miếng một đưa tới bên miệng của Lâm Mặc. Nhìn Lâm Mặc mê mẩn còn chưa có phát hiện ra bàn tay đút khoai tây chiên đã được đổi chủ, há mồm tiếp nhận, cuối cùng còn vô ý thức liếm liếm ngón tay cầm khoai tây chiên của mình.
Kim chủ đại nhân lấy tư thế như vậy đút hết gói khoai tây chiên, phim điện ảnh cũng sắp tới hồi kết. Nhìn thấy tiểu sủng vật rốt cuộc cũng thu hồi được lại tinh thần, chân tay vụng về từ trong lồng ngực của mình chui ra, hắn tâm tình rất tốt. Không đợi Lâm Mặc hạ lệnh trục khách, bản thân trước hết cáo từ rời đi.
Đóng cửa lại, Lâm Mặc dựa vào ván cửa, ở một địa phương mà Sở Diễm không nhìn thấy, khóc không thành tiếng.
~ ~ ~ ~ ~
* Sprite: