Hoàng thị nghe Sử Viện Chính nói, thẫn thờ, nước mắt tự dưng chảy ra. Sau khi Lý Huyên được sinh ra, bà vẫn luôn kề cạnh bên thằng bé, ngoại trừ một phần trách nhiệm làm nhũ mẫu, bà cũng có tình cảm với đứa nhỏ. Y thuật của Sử Viện Chính, trong Thái Y viện chính là nhân tài kiệt xuất, ông ấy nói như vậy, có thể thấy được tình hình Lý Huyên đang cực kỳ nguy cấp.
Nghĩ đến đây, bà ôm thật chặt Lý Huyên, nóng ruột, khóc lóc khẩn cầu Sử Viện Chính: “Đại nhân, vậy phải làm sao ạ? Có thuốc gì chữa khỏi bệnh cho tiểu hoàng tử không ạ?”
Sử Viện Chính ngừng trong giây lát, rồi hỏi Hoàng thị: “Vương thái y kê cho tiểu hoàng tử thuốc gì?”
Hoàng thị lắc đầu, nói: “Nô tỳ không rành về thuốc thang, không biết là thuốc gì.” Đột nhiên bà như nhớ ra gì đó, nói tiếp, “À, còn dư nửa bát ở trên bàn kia, nô tỳ chưa kịp đút cho tiểu hoàng tử hết.”
Hoàng thị vội gọi cung nữ bưng chén thuốc tới, đưa cho Sử Viện Chính, sau đó nói: “Chính là thuốc này, đại nhân xem qua thử ạ.”
“Đúng, Sử Viện Chính, ngươi kiểm tra cho kỹ vào.” Trịnh Chước cũng nói, “Huyên nhi luôn uống thuốc do Vương thái y kê, nhưng không khá lên được, liệu rằng dược này có trị đúng bệnh không?”
Sử Viện Chính bưng chén thuốc, cẩn thận hít ngửi, liền phát hiện trong dược này có thứ kì lạ. Nhớ tới những lời Lý Cảnh nói với mình, Vương Vị lại dám kê đơn cho Lý Huyên, khẳng định đã được Hoàng đế cho phép. Vì thế, ông không thay đổi sắc mặt, ngẩng mặt, nói với Trịnh Chước: “Nương nương, Vương thái y kê dược này đã là phương thuốc điều trị tốt nhất cho tiểu hoàng tử rồi, kính xin tiểu hoàng tử tiếp tục dùng theo phương Vương thái y kê.”
“Nhưng Huyên nhi uống đã được thời gian dài mà đến chút tác dụng cũng không có.” Trịnh Chước sốt ruột nói, “Vẫn phải uống tiếp thuốc này ư?”
“Hoàng hậu nương nương, trước thần cũng đã nói, tiểu hoàng tử vốn sinh ra đã yếu ớt, chỉ có thể dựa vào điều trị, không có cách thức khác.” Ngừng một lát, Sử Viện Chính tiếp tục giải thích, “May mà Vương thái y dùng dược điều trị cho tiểu hoàng tử, bằng không, tình hình tiểu hoàng tử e còn tệ hơn bây giờ nhiều.”
“Cái gì?” Nghe Sử Viện Chính nói, Trịnh Chước khiếp sợ ra mặt.
Nếu như không có thuốc điều trị mà Vương Vị cho, tình hình Lý Huyên sẽ càng nguy?
Nếu quả thật như vậy, vậy vấn đề này, có thể lớn lắm! Nếu Lý Huyên xảy ra chuyện gì trong tay mình, Lý Cảnh nhất định ăn tươi nuốt sống mình. Trịnh Chước nghĩ tới những điều này, một cơn lạnh lẽo ùa dâng trong lòng.
“Thế rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Hoàng thị vừa nghe lời này, trong lòng càng thêm đau xót, nói không suy nghĩ, “Tiểu hoàng tử ở Trọng Hoa cung vẫn luôn khỏe mạnh mà, sao vừa đến Khôn Dương cung…” Nói tới đây, bà mới ý thức được mình nói sai, vội vã ngậm miệng, nín khóc, lo sợ bất an liếc nhìn Trịnh Chước.
Nghe Hoàng thị nói, sắc mặt Trịnh Chước bỗng trở nên xanh mét.
Lý Huyên vốn đang khỏe mạnh ở Trọng Hoa cung, đến Khôn Dương cung rồi, thân thể ngày một đi xuống. Dù sao bản thân không phải mẹ ruột của Lý Huyên, giờ đến Hoàng thị đều cho rằng Lý Huyên tới Khôn Dương cung mới ốm yếu, nếu thằng bé thật sự xảy ra chuyện không hay, người khác sẽ nghĩ gì? Liệu rằng có cho là mình cố ý hạ độc thủ nó?
Lời nói khi Lý Cảnh rời đi ngày ấy lại vang vọng bên tai nàng ta.
Nếu như Lý Huyên thật sự có chuyện, không chỉ mình bị phế, với lại ngay cả gia tộc Trịnh thị cũng không thể may mắn thoát khỏi. Nghĩ đến đây, Trịnh Chước không khỏi rùng mình.
Nhìn sắc mặt Trịnh Chước, Sử Viện Chính biết mục đích hy vọng của Lý Cảnh và Tề Ngọc Yên đã đạt gần được.
Ông đứng lên, khom người hành lễ, nói với Trịnh Chước: “Hoàng hậu nương nương, nếu như không có phân phó gì khác, thần xin được cáo lui trước!”
Trịnh Chước nghe vậy, lúc này mới hồi hồn, ngây ngốc gật đầu với Sử Viện Chính, nói: “Được, ông đi xuống trước đi!”
“Dạ.” Sử Viện Chính bèn lui xuống.
“Hoàng hậu nương nương, nếu tiểu hoàng tử vẫn không khá lên được, vậy phải làm sao ạ?” Hoàng thị thấy Sử Viện Chính đến chuyến này, căn bản không có tác dụng gì cả, trong lòng càng thêm sốt ruột, “Tiểu hoàng tử làm sao, nô tỳ cũng chỉ có nước theo thằng bé mất.” Nói xong bà khóc bù lu bù loa.
Trịnh Chước nghe Lý Huyên gào khóc, trong lòng đã nóng lắm rồi. Giờ đến bà Hoàng thị này khóc, nàng càng thêm tâm phiền ý loạn.
Nàng vươn tay, xoa xoa huyệt Thái Dương phát đau của mình, nói: “Vân nương, ngươi đưa tiểu hoàng tử ra ngoài dỗ đi.”
“Dạ.” Hoàng thị lau lệ, rồi ôm Lý Huyên khóc ngặt nghẽo ra điện.
Cuối cùng trong điện cũng yên tĩnh hơn hẳn, nhưng Trịnh Chước vẫn đỡ lấy trán, cảm giác đầu óc choáng váng, trong đầu trống rỗng.
Lúc này, thị nữ tùy thân của Trịnh Chước - Vân Trụy thấy nàng có vẻ không khỏe, vội tiến lên trước, hỏi han nàng: “Nương nương, có chỗ nào khó chịu ạ? Có cần nô tỳ gọi Sử Viện Chính quay lại kiểm tra cho nương nương không?”
Trịnh Chước lắc đầu, nói: “Không cần! Ta mắc tâm bệnh, gọi ông ta quay lại cũng vô dụng.”
“Nương nương, Sử Viện Chính đã nói vậy rồi, bước tiếp theo nương nương nên làm gì đây?” Vân Trụy cũng thực lo lắng trong lòng.
Vân Trụy xuất thân là gia nô Trịnh gia, cha mẹ anh em đều ở Trịnh gia. Nếu Trịnh gia có chuyện, tổ rơi xuống đất, nói vậy người nhà của mình cũng sẽ không toàn thân mà trở ra.
“Ta cũng không biết.” Trịnh Chức vô lực lắc đầu, bất đắc dĩ nói, “Lúc trước chỉ nghĩ mang đứa nhỏ này về bên cạnh, cho mình có cái dựa vào, không nghĩ tới lại mang về một phiền phức lớn. Sớm biết vậy, lúc trước đã chẳng tranh giành đứa bé với Tề Ngọc Yên. Đứa nhỏ dù sống hay chết trong tay ả ta, Hoàng thượng chẳng trách móc được gì ta.”
Nghe Trịnh Chước nói vậy, Vân Trụy giật mình. Đúng rồi, nếu Lý Huyên ở trong tay Tề Ngọc Yên, cho dù có chuyện gì, Lý Cảnh cũng không thể đổ vấy cho Trịnh Chước được, nghĩa là sẽ không liên lụy tới Trịnh gia.
Nghĩ đến đây, Vân Trụy cẩn thận nói với Trịnh Chước: “Nương nương, nếu không, chúng ta đưa trả tiểu hoàng tử lại cho Tề quý phi đi?”
“Cái gì?” Trịnh Chước kinh sợ trước tiên, sau đó giận tái mặt, “Trả lại cho Tề Ngọc Yên? Khi trước ta phí công phí sức mới giành được Huyên nhi, hiện tại lại chủ động dâng trả ả, đây không phải bảo ta tự vả vào mặt mình à?”
“Nương nương, bây giờ tiểu hoàng tử đang trong tình trạng như này, tình thế nguy nan! Nếu thằng bé xảy ra chuyện tại Khôn Dương cung, tất nhiên Hoàng thượng sẽ trách tội nương nương. Dựa vào sự sủng ái của người với Tề quý phi, nói không chừng vì đó mà tìm cớ phế nương nương, nâng đỡ Tề quý phi thượng vị. Nếu nương nương đánh mất vị thế, cả nhà Trịnh thị cũng sẽ gặp nguy theo.” Vân Trụy phân tích tỉ mẩn cái lợi cái hại cho Trịnh Chước, “Còn không bằng bây giờ đưa trả Tề quý phi, dù có chuyện gì, tóm lại Hoàng thượng sẽ không trách nương nương, ít ra nương nương vẫn ngồi vững trên ngôi vị Hoàng hậu này. Cái gọi là giữ được núi xanh, không sợ không có củi đốt, chúng ta còn có thể bàn bạc kỹ hơn.”
“Nhưng phải giải thích thế nào cho Thái hậu?” Trịnh Chước cảm thấy Vân Trụy nói cũng có lý, nhưng nàng vẫn còn chút lăn tăn, “Lúc trước ta dựa hết vào Thái hậu mới giành được Huyên nhi. Bây giờ cứ vậy mà trả Huyên nhi lại cho Tề Ngọc Yên, vậy không phải uổng phí khổ tâm của Thái hậu ư?”
Vân Trụy bàn tiếp: “Nương nương, hay là, chúng ta không trả hẳn tiểu hoàng tử cho Tề Ngọc Yên. Chúng ta cứ nói tiểu hoàng tử nhớ mẹ ruột, khóc suốt ngày đêm. Hoàng hậu nương nương nhìn đau lòng, thương tiểu hoàng tử sinh non thân thể yếu ớt, đem tiểu hoàng tử chăm dưỡng tại chỗ của Tề Ngọc Yên trước, chờ tiểu hoàng tử năm-sáu tuổi, lạc căn*, xương cốt cũng cứng cáp, chúng ta sẽ đón thằng bé về.”
(Lạc căn: sự hình thành của các cơ quan mắt, mũi, tai, miệng và cơ thể.)
“Như vậy, ả Tề Ngọc Yên sẽ đáp ứng sao?” Trịnh Chước vẫn chưa ra quyết định.
“Tiểu hoàng tử do nàng ta sinh ra, nàng ta có thể không đồng ý sao?” Vân Trụy không cho là đúng nói.
Nghe vậy, Trịnh Chước gật đầu. Ngày ấy Tề Ngọc Yên vì muốn đòi lại Huyên Nhi, dập đầu cầu xin mình, nàng tin tưởng, Tề Ngọc Yên tuyệt đối sẽ không phản đối.
Dựa theo lời Vân Trụy, trước hết cho Huyên Nhi nuôi dưỡng ở chỗ Tề Ngọc Yên. Ít nhất có thể tránh khỏi chuyện Lý Huyên gặp chuyện không may trong tay mình để rồi bị Lý Cảnh bắt lỗi. Nếu như Lý Huyên bình an lớn lên, thân thể chuyển biến tốt, mình sẽ đưa thằng bé trở về, lại giống như lúc trước, mình có được một hoàng tử kề thân. Sau này nếu Lý Huyên thành thái tử, mình còn có thể làm Hoàng thái hậu.
Nghĩ đến đây, Trịnh Chước nặng nề gật đầu, nói: “Như vậy cũng được.”
Thấy Trịnh Chước đã lên tiếng, Vận Trụy thở một hơi dài, luôn miệng nói: “Hoàng hậu nương nương anh minh!”
Sau khi Trịnh Chước nghĩ thông, sợ đêm dài lắm mộng, bấy giờ gọi Hoàng thị ôm Lý Huyên tới Trọng Hoa cung.
Tề Ngọc Yên vốn tưởng Trịnh Chước còn phải rối rắm vài ngày mới đến, không ngờ Trịnh Chước lại gấp gáp đến thế, nhanh vậy đã tới Trọng Hoa cung rồi.
Tuy rằng nàng đã đoán trước được ý đồ đến của Trịnh Chước, nhưng nàng nén lại niềm kích động trong lòng, làm bộ như chẳng biết việc gì, bình tĩnh đi lên trước, hành lễ với Trịnh Chước: “Thần thiếp gặp qua Hoàng hậu nương nương.”
“Tề quý phi mau mau miễn lễ.” Trịnh Chước cứng ngắc mặt mày mỉm cười.
Nghe tiếng Lý Huyên khóc nháo, Tề Ngọc Yên nhịn không nổi nỗi đau trong lòng. Nàng đứng lên, ngó đầu nhìn Lý Huyên trong ngực Hoàng thị, hỏi: “Hoàng hậu nương nương, Huyên nhi làm sao vậy ạ? Hà cớ gì cứ khóc mãi không ngừng? Thân thể không khỏe ạ?”
Trịnh Chước liếc nhìn Tề Ngọc Yên, sau đó thở dài một hơi, nói: “Tề quý phi à, từ lúc Huyên nhi đến Khôn Dương cung, mấy tháng nay đều như vậy hết. Không biết có phải thằng bé nhớ mẹ ruột là ngươi không, ngày ngày khóc, cũng chẳng chịu ăn một miếng, thật khiến người ta lo lắng mà!”
Nghe vậy, Tề Ngọc Yên biến sắc, lẩm bẩm nói: “Huyên nhi ốm yếu vậy ư? Vậy… vậy phải làm sao giờ ạ?”
“Ai!” Trịnh Chước thở dài một hơi, nói, “Bản cung đã suy đi tính lại nhiều ngày, dù sao ngươi cũng là mẹ ruột của Huyên nhi. Bây giờ thằng bé vẫn còn non yếu, tình trạng lại như kia, tạm thời nuôi ở cạnh ngươi vẫn tốt hơn.”
Tề Ngọc Yên ngây ngốc, tựa hồ không dám tin: “Ý Hoàng hậu nương nương là muốn trả Huyên nhi lại cho thần thiếp?”
“Cũng không hẳn là trả lại cho ngươi.” Trịnh Chước gượng gạo cười, “Huyên nhi đã dưỡng dưới gối bản cung, đương nhiên vẫn là nhi tử của bản cung. Ý bản cung là, chỉ tạm thời để ngươi nuôi giúp bản cung thôi, đợi Huyên nhi lên sáu tuổi, thân thể khỏe mạnh, bản cung lại nhận thằng bé về bên người.”
Nghe Trịnh Chước nói như vậy, Tề Ngọc Yên giật mình, sau đó cúi đầu không lên tiếng.
Trịnh Chước thấy Tề Ngọc Yên nghe được trả nhi tử lại, lại không vui mừng như mình tưởng tượng, trong lòng có hơi kinh ngạc, vội hỏi: “Tề quý phi, đối với an bài này của bản cung, ý của ngươi ra sao?”
Tề Ngọc yên ngẩng đầu, nhìn Trịnh Chước, trong mắt lấp lánh ngấn lệ: “Hồi hoàng hậu nương nương, Huyên Nhi do thần thiếp sinh ra, thần thiếp yêu thương con vô ngần. Nhưng Thái hậu lên tiếng, sau khi bảo thần thiếp giao Huyên nhi cho Hoàng hậu nương nương, thần thiếp dần dần cũng nhận mệnh thôi.”
Nói tới đây, có giọt lệ trượt xuống từ trong mắt Tề Ngọc Yên. Nàng giơ tay lau nước mắt, rồi nói tiếp: “Huyên Nhi vừa rời đi thì thần thiếp cảm giác thật sự sống không bằng chết, may mắn có Hoàng thượng yêu thương, luôn bầu bạn an ủi bên cạnh thần thiếp, còn bằng lòng để thần thiếp có thể mang thai một đứa bé khác. Mấy tháng nay thần thiếp đang điều trị thân mình, mong muốn sớm ngày lại có thai long duệ. Nhưng giờ Hoàng hậu nương nương lại trả Huyên Nhi về, vậy chuyện thần thiếp mang thai tiếp, sợ phải lùi lại…”
Nghe Tề Ngọc Yên kể lể chuyện ân ái với Lý Cảnh, còn kể nàng và Lý Cảnh định sinh thêm đứa nữa, Trịnh Chước nổi lên lòng ghen. Lại cảm thấy ý của Tề Ngọc Yên, tựa hồ không muốn Lý Huyên trở về ảnh hưởng tới việc nàng mang thai lại.
Nghĩ đến đây, Trịnh Chước cảm thấy khó chịu vô cùng, lúc này lạnh mặt hỏi: “Ý Tề quý phi là, không muốn Huyên Nhi về?”
Nghe vậy, Tề Ngọc Yên ngưng một lúc, sau đó mới hồi đáp: “Thần thiếp, cũng không phải không muốn Huyên Nhi trở về. Chỉ là thần thiếp vừa từ bỏ Huyên Nhi, tính nhận một hài tử mới. Nhưng giờ nếu Huyên Nhi trở về bên cạnh thần thiếp, thần thiếp đương nhiên phải bỏ tâm chăm sóc thằng bé, tất sẽ không gấp gáp muốn đứa con khác.”
Nói tới đây, Tề Ngọc Yên ngẩng đầu nhìn Trịnh Chước, tiếp tục nói: “Nếu như quá một hai tháng, tình hình Huyên Nhi chuyển tốt, Hoàng hậu nương nương lại muốn mang Huyên Nhi trở về… Đến khi đó, Huyên Nhi không ở bên người, thần thiếp lại không có người con nào khác để gửi gắm tình cảm này, thần thiếp, thần thiếp không muốn trải qua tháng ngày sống không bằng chết đó nữa!” Nói xong Tề Ngọc Yên liền nức nở.
Nghe vậy, Trịnh Chước càng thêm phẫn hận trong lòng.
Tề Ngọc Yên kia đã có một đứa con trai, bây giờ còn muốn sinh nữa. Nếu như nàng ta sinh ra thêm một hoàng tử, vậy địa vị trong cung của nàng, càng không thể lay chuyển. Mình đã không được sủng không có con, địa vị càng thêm nguy hiểm vô vàn.
Cho nên, nhất định không thể để cho nàng ta toại nguyện!