Tề Ngọc Yên áp tai lên vách tường, mọi thứ trong tiền điện đều nghe rõ mồn một.
Lúc này, chợt nghe Lý Cảnh cất tiếng, nói: “Ồ, Tề Thứ thật sự dũng mãnh phi thường thế ư?”
Có thể nhận ra sự hứng thú trong giọng điệu chàng.
Lại nghe được giọng của một người cao tuổi nói: “Hồi Hoàng thượng, cựu thần cũng không ngờ Tề Thứ lại anh dũng tuyệt vời đến vậy. Nghe quân đội tiền phương báo rằng, đến Thần Ngưu sơn, mọi người tản ra truy tìm nghịch tặc Hàn Thôi. Phải biết ngọn núi Thần Ngưu này, núi cao rừng rậm, muốn tìm một người giống như mò kim đáy bể. Nào ngờ Tề Thứ kia giống như có thần tiên trợ giúp, đuổi tới Liên Hoa Phong, bắt gọn Hàn Thôi trong một mật động dưới chân núi. Hai người chiến đấu gay cấn, và đã bắt sống nghịch tặc Hàn Thôi bằng chính sức mình! Hoàng thượng, Hàn Thôi vốn có tiếng khỏe như vâm, lại chẳng ngờ Tề Thứ có thể đánh bại gã. Đại tướng quân Đặng Tuấn nhắc tới chuyện này, cứ tấm tắc khen hắn suốt!”
Nghe đến đó, Tề Ngọc Yên biết đại ca đã lập công lớn như mong muốn, trong lòng mừng rỡ.
Trúc Vận đứng bên cạnh, cũng nghe được cuộc nói chuyện trong tiền điện, sung sướng nói với Tề Ngọc Yên: “Nương nương, nghe thấy không ạ? Đại công tử lập công lớn đấy!”
“Nghe rồi.” Tề Ngọc Yên đáp lời ngay lập tức.
Lúc này, cảm xúc trong nàng cũng là trăm mối ngổn ngang.
Kiếp trước Phan Kì sử dụng chiêu ngầm, còn có bao nhiêu người giúp đỡ mới giết được Hàn Thôi. Vậy mà kiếp này, đại ca Tề Thứ lại có thể bắt sống Hàn Thôi, công lao còn lớn hơn của Phan Kỳ kiếp trước. Lần này, nếu Lý Cảnh tấn chức thăng quan cho phụ huynh, cũng là hợp tình hợp lý. Tin chắc qua trận chiến này, sẽ không còn kẻ nào bàn tán Tề gia dựa vào việc bám váy mà lên cả.
“Xem ra Tề Thứ này đúng thật là một nhân tài!” Lý Cảnh nói.
“Đúng ạ! Cựu thần chúc mừng Hoàng thượng lại có thêm được một viên mãnh tướng.” Văn Thái úy vui sướng nói, “Đại quân đang trên đường trở về, lễ nghênh quân phải mau chóng ra quyết định ạ.”
“Văn Thái úy!” Hiện giờ tâm trạng Lý Cảnh cũng vui vẻ, “Chuyện nghênh đón Võ đại tướng quân dẫn đại quân trở về sẽ do ngươi cùng lễ bộ bàn bạc. Nhớ, nhất định phải thật long trọng!”
“Dạ!” Văn Thái úy hồi đáp: “Thần tất sẽ không để Hoàng thượng thất vọng!”
“Vậy ngươi lui xuống trước đi!” Lý Cảnh nói.
“Vâng, Hoàng thượng.” Văn Thái úy lên tiếng.
Tiếp đó nghe được tiếng bước chân rời đi của Văn Thái úy.
Tề Ngọc Yên thấy Lý Cảnh sắp sang đây, nhanh chóng chạy về lại chỗ ngồi, ngồi xuống.
Chỉ một chốc, Lý Cảnh liền đi vào.
Tề Ngọc Yên nhanh nhẹn đứng dậy hành lễ nghênh đón.
Lý Cảnh nhìn thấy nàng, vội đỡ nàng dậy, vội vàng hỏi: “Ngọc Yên, hôm nay nàng đến Sùng Tâm điện tìm ta là có việc gì gấp vậy?”
“Hoàng thượng, huynh trưởng thần thiếp sắp về ư?” Tề Ngọc Yên ngẩng đầu nhìn hắn.
Lý Cảnh hơi bất ngờ, hỏi: “Nàng nghe thấy rồi à?”
Tề Ngọc Yên cúi đầu, cắn môi nói: “Xin Hoàng thượng thứ tội, thần thiếp cũng không phải cố ý nghe lén. Chỉ là tiếng của Hoàng thượng và Văn Thái úy lớn quá, thần thiếp nghe thấy tên của Huynh trưởng, nên, nên nhịn không nổi nghe một chút. Nếu Hoàng thượng muốn trách tội, thần thiếp cũng xin nhận.”
Lý Cảnh nghe nàng nói như vậy, vươn tay vuốt tóc nàng, mỉm cười nói: “Đồ ngốc, thích thì cứ nghe, có sao đâu? Nếu ta sợ nàng nghe lén thì đã không để nàng chờ ta ở đây.”
“Dạ.” Nàng mỉm cười nhìn hắn.
“Việc huynh trưởng lập công lớn, ta chắc chắn phong thưởng xứng đáng cho hắn.” Hắn lại nói.
“Tạ Hoàng thượng.” Nàng ngẩng đầu, vẻ mặt tươi cười rạng rỡ.
“Phải rồi, nàng đến tìm ta có việc gì?” Hắn hỏi.
Nàng nhớ tới mục đích đến của mình, vội thu lại nụ cười, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Dạ, Hoàng thượng, thần thiếp muốn cầu xin chàng giúp một chuyện.”
Hắn giật mình, hỏi: “Chuyện gì mà gấp vậy?”
Tề Ngọc Yên do dự chốc lát rồi nói: “Có phải vừa rồi Hoàng thượng bảo Sử Viện Chính đi xem bệnh cho Huyên Nhi không ạ?”
Hắn nghe Tề Ngọc Yên tới là vì việc này, tưởng rằng nàng lo lắng cho con, vội vàng giải thích: “Ngọc Yên, nàng đừng lo lắng, Huyên Nhi không có chuyện gì cả. Chỉ là hơi khóc nháo, biếng ăn mà thôi, Sử Viện Chính chắc chắn có cách chữa cho con.” Hắn ngừng một lúc rồi nói tiếp, “Ngọc Yên à, nếu nàng thật sự không yên tâm, lát nữa ta sẽ dẫn nàng tới Khôn Dương cung thăm thằng bé.”
Tề Ngọc Yên nghe vậy, quỳ phịch xuống trước Lý Cảnh, dập đầu nghẹn ngào nói: “Thần thiếp dối gạt Hoàng thượng tự chủ trương, kính xin Hoàng thượng thứ tội!”
Thấy Tề Ngọc Yên như vậy, Lý Cảnh sửng sốt, vội đỡ nàng dậy, kinh ngạc nói: “Ngọc Yên, nàng làm gì thế?”
Tề Ngọc Yên ngẩng đầu lên, lệ đã rơi đầy mặt, cầu khẩn nói: “Thỉnh Hoàng thượng giúp thần thiếp giành lại Huyên nhi.”
Lý Cảnh nghe xong thì ngây ra, sau đó vẻ mặt rầu rĩ mà lắc đầu, chán nản nói: “Ngọc Yên, xin lỗi, Thái hậu đã lên tiếng, ta chẳng còn cách nào đoạt lại Huyên nhi cho nàng.”
Tề Ngọc Yên nói: “Thần thiếp không cần Hoàng thượng chống lại ý Thái hậu đoạt lại Huyên nhi thay thần thiếp, chỉ xin Hoàng thượng giúp thần thiếp một chuyện, Hoàng hậu nương nương tự nhiên sẽ chủ động đưa trả Huyên nhi cho thần thiếp, được không ạ?”
Nghe Tề Ngọc Yên nói, Lý Cảnh kinh ngạc: “Ngọc Yên, nàng có dự tính gì ư?”
Tề Ngọc Yên cắn môi, nói: “Hoàng thượng, mấy ngày nay thân thể Huyên nhi không khỏe, là do thần thiếp bảo Vương thái y động tay động chân, hạ dược con. Nay Hoàng thượng phái Sử Viện Chính đi, thần thiếp sợ Sử Viện Chính sẽ vạch trần chuyện Vương thái y kê đơn cho Huyên Nhi, vậy thì những việc thần thiếp làm trước kia đều thành công cốc.”
“Vương Vị kê đơn cho Huyên Nhi? Tại sao?” Lý Cảnh càng thêm kinh ngạc, “Sẽ không tổn hại đến Huyên nhi chứ?”
“Đương nhiên sẽ không rồi!” Tề Ngọc Yên vội giải thích, “Sao thần thiếp có thể hại Huyên Nhi được? Con chỉ tạm thời không khỏe, sẽ khỏi nhanh thôi.”
“Nói vậy, Vương Vị là người của nàng?” Lý Cảnh nhìn Tề Ngọc Yên.
Tề Ngọc Yên thấm nước mắt hai bên hàm, giải thích: “Vương thái y và Trúc Vận là thanh mai trúc mã, hai người có tình ý với nhau. Bởi vì Trúc Vận nên y mới nguyện ý giúp thần thiếp.”
Lý Cảnh nghe vậy quay sang nhìn Trúc Vận đứng bên, thấy mặt cô đỏ phừng phừng. Sau đó hắn quay đầu lại, nhìn Tề Ngọc Yên sâu xa, nói: “Hóa ra là thế.”
“Hoàng thượng, thần thiếp cầu xin Hoàng thượng nói với Sử Viện Chính một lời, đừng để ông ấy vạch trần Vương thái y.” Tề Ngọc Yên nói.
Lý Cảnh ngừng một lúc, nói: “Được, ta sẽ phái người gọi Sử Viện Chính… hỏng, ta đã bảo ông ta tới Khôn Dương cung rồi, không biết có gọi ngược trở lại được không?” Nói xong hắn vội vã xoay người phân phó Thường Hải, “Mau phái người đưa Sử Viện Chính quay về!”
Thường Hải nhanh nhẹn đáp lời: “Hồi Hoàng thượng, Sử Viện Chính đang chờ ở ngoài điện ạ.”
Lý Cảnh giật mình: “Gì cơ? Ông ta ở ngoài?”
Tề Ngọc Yên nhanh chóng thỉnh tội nói: “Là thần thiếp tự chủ trương, bảo Chu Nguyên gọi Sử Viện Chính đến Sùng Tâm điện gặp Hoàng thượng trước đã.”
Lý Cảnh gật đầu, rồi nói với Thường Hải: “Vậy truyền Sử Viện Chính vào đi.”
Nghe Lý Cảnh nói vậy, Tề Ngọc Yên biết chàng đã đồng ý với mình, bấy giờ mới thở phào, yên tâm.
Chỉ chốc lát sau, Sử Viện Chính đi vào, hành lễ với Lý Cảnh và Tề Ngọc Yên hô: “Thần gặp qua Hoàng thượng, quý phi nương nương.”
Lý Cảnh nâng tay, nói: “Bình thân đi.”
“Tạ Hoàng thượng.” Sử Viện Chính đứng lên, “Không biết Hoàng thượng gọi thần tới là có gì phân phó ạ?”
“Sử Viện Chính, trẫm bảo ngươi qua Khôn Dương cung xem bệnh cho Huyên Nhi đúng không? Ngươi cứ xem bệnh cho Huyên Nhi rồi nói với Hoàng hậu rằng tình trạng Huyên Nhi giống y như Vương thái y đã chẩn.” Lý Cảnh nói.
Nghe vậy, Sử Viện Chính ngớ người, một lúc sau mới hồi phục lại tinh thần, nhìn sắc mặt Lý Cảnh, cẩn thận hỏi: “Ý Hoàng thượng là, hoàng tử Huyên không hề khó chịu? Muốn thần nói dối Hoàng hậu?”
Lý Cảnh gật đầu, nói: “Trẫm làm vậy là có lý do của Trẫm, ngươi chỉ làm theo lời Trẫm dặn là được.” Ngừng một lúc, Lý Cảnh nói tiếp, “Vương thái y cũng là người Trẫm phái đi.”
Sử Viện Chính nghe Lý Cảnh nói như vậy, đương nhiên không dám chống lại hoàng mệnh, chỉ đành đáp: “Thần tuân chỉ.”
“Vậy ngươi mau đi đi!” Lý Cảnh phất phất tay.
“Dạ.” Sử Viện Chính hành lễ rồi lùi bước lui ra.
Đợi Sử Viện Chính đi rồi, Tề Ngọc Yên tiến mau tới, hai mắt ửng đỏ, rưng rưng hành lễ nói: “Ngọc Yên đa tạ Hoàng thượng.”
Lý Cảnh hạ mắt nhìn Tề Ngọc Yên, đỡ nàng dậy, than thở nói: “Chuyện của Huyên nhi, tất cả là lỗi của ta. Nàng muốn làm thế nào, ta đều theo ý nàng.”
Lý Cảnh vừa nói xong, nước mắt Tề Ngọc Yên bỗng trào ra: “Tạ Hoàng thượng nguyện ý giúp thần thiếp.”
Nhìn dáng vẻ hoa lê tắm mưa của Tề Ngọc Yên, Lý Cảnh đau lòng không thôi, nhẹ nhàng kéo nàng, than khẽ một tiếng, sau đó nói: “Ngọc Yên, bất kể nàng muốn làm chuyện gì, ta đều sẽ giúp nàng.”
Tề Ngọc Yên cảm động vô vàn, ngã vào trong ngực hắn, thấp giọng gọi: “Hoàng thượng…”
Lý Cảnh ôm chặt lấy nàng, “Đừng nói gì hết, trong lòng ta đều hiểu mà.”
Nghe vậy, Tề Ngọc Yên trong lòng hắn đã rơi lệ đầy mặt từ lâu.
Sử Viện Chính đi đến cửa Khôn Dương cung, đã có cung nữ gấp gáp tiến lên đón ông vào.
“Giờ tình trạng tiểu hoàng tử ra sao rồi?” Sử Viện Chính thuận tiện hỏi tiểu cung nữ bên cạnh.
Tiểu cung nữ thở dài, nói: “Tiểu Hoàng tử ngày đêm khóc lóc nỉ non không ngừng, cũng không bú sữa, Hoàng hậu nương nương quýnh lắm rồi.”
“Không phải Vương thái ý đến xem rồi sao? Sao tiểu hoàng tử vẫn cứ như thế?” Sử Viện Chính lại hỏi.
“Vương thái y thì ngày nào cũng đến xem cho tiểu hoàng tử. Nhưng y nói tiểu hoàng tử sinh non, vốn đã yếu, mấy ngày nay lại gặp kinh phong, cho nên mới như vậy.” Tiểu cung nữ nói tới đây, ánh mắt hằn đỏ, “Sử Viện Chính, ông nhất định phải nghĩ cách chữa khỏi cho tiểu hoàng tử nhé!” Nếu Hoàng tử Huyên xảy ra chuyện, Hoàng đế tức giận, nói không chừng cung nữ thái giám hầu hạ người sẽ mất mạng sạch.
“Tất nhiên ta sẽ làm hết sức.” Sử Viện Chính vuốt chòm râu.
Tiểu cung nữ dẫn Sử Viện Chính đến tẩm điện của Lý Huyên.
Còn chưa vào cửa, ông đã nghe thấy tiếng khóc ngặt nghẽo xé ruột xé gan của em bé mới sinh.
Vừa vào phòng, ông liền nhìn thấy Hoàng hậu ngồi ở trong điện, mặt mày ủ ê.
Một người giống như nhũ mẫu đang bế một đứa bé, không ngừng dỗ dành, nhưng có vẻ không có kết quả, đứa bé vẫn gào khóc liên miên.
Sử Viện Chính đi lên trước, hành lễ với Trịnh Chước, nói: “Thần gặp qua Hoàng hậu nương nương.”
Trịnh Chước trông thấy Sử Viện Chính, mắt sáng rỡ, nhanh chóng nói: “Sử Viện Chính, ông tới rồi! Ông mau xem cho Huyên Nhi đi! Nó cứ như vậy khiến bản cung sốt ruột sắp chết rồi.”
“Vâng!” Sử Viện Chính chắp tay, sau đó đứng lên.
Nhũ mẫu Hoàng thị nghe vậy vội vàng ôm lấy Lý Huyên.
Bà nhìn Sử Viện Chính, nước mắt ròng ròng nói: “Đại nhân, ông mau xem cho tiểu hoàng tử đi, thằng bé ăn không ngon ngủ không yên, khóc ỉ ôi cả ngày lẫn đêm, được vài ngày rồi! Cứ tiếp tục như vậy thì sao được ạ!”
“Ta xem qua chút!” Sử Viện Chính nói xong bèn bắt tay cởi bỏ tã lót Lý Huyên, bắt lấy cái tay trắng nõn nho nhỏ, để ông sờ mạch, phát hiện mạch tượng của thằng bé có vẻ ổn định, nhưng trong đó lại có chút khác lạ, không giống như là vấn đề thân thể, mà do thuốc gây nên. Nghĩ tới việc thằng bé gần đây không ăn uống được gì, Sử Viện Chính lại sờ nắn bụng nhỏ của nó, mềm mềm, không bỏ ăn.
Ông nhíu mày, nghĩ tới những lời Lý Cảnh nhắc nhở trước khi đến Khôn Dương cung, trong lòng ông nảy lên, đột nhiên hiểu hết tất cả.
Thấy Sử Viện Chính không giãn chân mày, Trịnh Chước hoảng hốt, vội vàng hỏi: “Sử Viện Chính, Huyên nhi có vấn đề gì vậy?”
Sử Viện Chính im lặng một lúc, rồi mới chậm rãi nói: “Hồi Hoàng hậu nương nương, tiểu hoàng tử vốn sinh thiếu, ngoại trừ uống thuốc từ từ điều trị. Nếu điều trị không khỏi, thần cũng chẳng còn cách nào khác.”
Trịnh Chước tái mét, liên tục hỏi: “Sử Viện Chính, ý ông là gì hả? Nếu điều trị không khỏi, vậy thì… vậy thì Huyên Nhi sẽ ra sao?”
Nét mặt Sử Viện Chính sợ hãi, nói: “Nếu quả thật như vậy, liền xin nương nương nghe theo mệnh trời!”
Trịnh Chước nghe xong, ngây ngốc, sau đó cả người như bị rút hết sức lực, ngồi xụi lơ.