Hai Kiếp Làm Sủng Phi

Chương 71: Gặp gỡ đêm khuya




Lương Tử Vân vào trong đình, tới trước Lý Cảnh, thướt tha vái lạy nói: “Tần thiếp gặp qua Hoàng thượng.”



Lý Cảnh nhìn Lương Tử Vân, nâng tay, mỉm cười nói: “Lương tiệp dư, miễn lễ.”



“Tạ Hoàng thượng.” Lương Tử Vân đứng dậy.



“Đêm đã khuya, sao Lương tiệp dư còn đi dạo hồ?” Lý Cảnh mỉm cười, có vẻ như tâm trạng bây giờ khá tốt.



Lương Tử Vân mỉm cười nói: “Chẳng phải Hoàng thượng cũng đang dạo hồ sao?”



Lý Cảnh cười nói: “Trẫm và Ngọc Yên có hẹn đêm nay gặp nhau, trải qua lễ Khất Xảo cùng nàng, đang chờ nàng ấy tới…” Đột nhiên hắn nhớ ra điều gì đó, hỏi Lương Tử Vân, “Đúng rồi, Lương tiệp dư cũng dự cung yến, giờ ngươi ở đây, vậy cung yến kết thúc rồi ư?”



Lương Tử Vân ngập ngừng, sau đó cười nói: “Dạ, Hoàng thượng, cung yến đã kết thúc.”



Lý Cảnh sửng sốt, lẩm bẩm: “Đã kết thúc? Sao Ngọc Yên còn chưa tới?”



“Tề quý phi vẫn chưa tới ạ?” Lương Tử Vân tựa như buột miệng, “Chẳng qua, tần thiếp thấy Tề quý phi rời khỏi Tụ Hà uyển từ lâu rồi.”



“Nàng ấy đã rời đi từ lâu?” Lý Cảnh ngẩn ra, chân mày nhíu lại.



Thấy thế, Lương Tử Vân mau chóng nở nụ cười nói: “Có lẽ là Tề quý phi có chuyện gì đó nên phải hoãn lại chăng?”



“Có lẽ thế.” Lý Cảnh gật nhẹ, tựa như đang suy nghĩ điều gì đó, nhưng không lên tiếng.



Lương Tử Vân đứng tại chỗ, ngửi mùi hương lạ kì thoang thoảng tỏa ra từ chiếc túi thơm, quan sát Lý Cảnh. Phát hiện hình như hắn chẳng có phản ứng đặc biệt gì với mình, có vẻ chưa bị túi thơm ảnh hưởng. Nhìn dáng vẻ của hắn, chắc vẫn đang suy nghĩ chuyện Tề Ngọc Yên lỡ hẹn.



Chuyện gì đang xảy ra?



Trông thấy Lý Cảnh như vậy, Lương Tử Vân cảm giác hơi hoảng hốt.



Không phải Vương Vị đã từng nói, chỉ cần nam tử uống Đoạt Phách, ngửi được hương Nhiếp Tâm này sẽ bị người dắt Nhiếp Tâm hấp dẫn sao? Nhưng Lý Cảnh hoàn toàn không thế! Chẳng lẽ người ngửi chưa đủ?



Nhưng bây giờ cũng đã thỉnh an xong, theo thường lệ Hoàng đế không lên tiếng lưu mình lại, nàng phải lui xuống. Nhưng chưa đạt được mục đích, nàng sao có thể rời đi? Không được, vất vả lắm mới có cơ hội, nhất định phải nắm thật chắc.



Lúc này, Lương Tử Vân ngó thấy ấm trà đặt trên bàn, mùi trà thoảng bay. Nàng ta cười chỉ vào ấm trà trên bàn, hỏi Lý Cảnh: “Hoàng thượng, đây là trà gì ạ? Thật thơm!”



Nghe vậy, Lý Cảnh nhanh chóng rời khỏi cõi thần tiên, thuận miệng nói: “Đây là trà Thanh Âm, Ngọc Yên nói vùng Mi Dương thường uống loại trà này. Trà này sau khi vào miệng, hương thơm kì lạ lan tỏa, có thể tiêu thực giải nhiệt, thư giãn tinh thần, hơn nữa dùng vào buổi tối, sẽ không làm hưng phấn khó ngủ. Trẫm và Ngọc Yên hay uống trà này vào tối.”



“Nghe kể thì có vẻ như trà này rất tốt.” Lương Tử Vân cười nói, “Chỉ là thần thiếp chưa uống bao giờ cả.”



Lý Cảnh thản nhiên cười cười, nhấc một chén trà nhỏ lên, rót nước trà trong ấm vào chén. Thoáng chốc, nước trà màu hổ phách đong đầy chén trà nhỏ.



Lý Cảnh đưa chén trà cho Lương Tử Vân, mỉm cười nói: “Lương tiệp dư nếm thử đi.”



Thấy Lý Cảnh tự tay rót trà cho mình, Lương Tử Vân thụ sủng nhược kinh, vội vã đón nhận chén trà, vui mừng nói: “Tần thiếp đa tạ Hoàng thượng.” Sau đó bưng chén trà, đặt môi lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, hương thơm đặc biệt lấp đầy môi miệng.



“Lương tiệp dư thấy trà này ra sao?” Lý Cảnh cười hỏi.



Lương Tử Vân tươi cười, cúi đầu lại nhấp thêm một ngụm, bấy giờ mới cười trả lời: “Thơm mát lại ngọt, hương lạ khắp chốn, quả thật rất ngon.”



“Lương tiệp dư thích là được.” Lý Cảnh mỉm cười nói.



“Nếu Tề quý phi vẫn chưa tới, tần thiếp xin được hầu Hoàng thượng trong chốc lát.” Lương Tử Vân đánh bạo nói, “Vừa lúc tần thiếp muốn nhâm nhi thêm loại trà này.”



“Nếu Lương tiệp dư thích đến thế, ngày mai trẫm bảo Ngọc Yên đưa một ít tới cung ngươi là được.” Lý Cảnh đáp, cũng không đồng ý cho Lương Tử Vân ở lại.



Lương Tử Vân giật mình, nhìn Lục Ngọc tô cùng Ngẫu Phấn cao, cười nói: “Nhìn điểm tâm kia, tần thiếp cảm thấy có hơi đói. Liệu tần thiếp có thể mặt dày cầu Hoàng thượng thưởng hai miếng bánh?”

(Lục Ngọc tô: rau chân vịt chiên.

Ngẫu Phấn cao: bánh ngó sen.)



“Lúc trước ngươi chưa ăn gì ở cung yến sao?” Lý Cảnh ngước mắt, có chút kinh ngạc.



“Trước đó tần thiếp có dùng qua bữa tối, không thấy đói nên không ăn thêm gì cả.” Lương Tử Vân mang vẻ xấu hổ, “Chẳng hề nghĩ rằng đi một đoạn từ Tụ Hà uyển đến Lãm Nguyệt đình thôi mà giờ bụng đã đói meo rồi.”



Lương Tử Vân nghĩ gì, trong lòng Lý Cảnh biết rõ, chỉ là Lương Tử Vân đã nói đến vậy, hắn cũng không thể khiến nàng ta bẽ mặt, dù gì nàng ta cũng là con gái của Cảnh quốc công. Nghĩ đến đây, hắn bèn cười rồi nói: “Đã vậy thì Lương tiệp dư ngồi xuống ăn tạm gì lót dạ đi.”



Lương Tử Vân nghe thấy vậy, mừng rỡ nói: “Đa tạ Hoàng thượng.” Sau đó nàng liền ngồi xuống.



Thấy chén trước mặt Lý Cảnh trống không, nàng liền vươn tay cầm ấm trà, rót đầy chén trà cho Lý Cảnh.



Hai người ngồi trong đình, uống trà, chuyện phiếm dăm câu.



Lương Tử Vân ăn một miếng Ngẫu Phấn cao, ngẩng đầu nhìn Lý Cảnh, thấy hắn nhìn mình, thần sắc vẫn lạnh nhạt như cũ, tựa hồ không chịu ảnh hưởng của túi thơm, nàng sốt ruột.



Phải thế nào mới có thể để Hoàng đế ngửi nhiều Nhiếp Tâm hơn đây?



Đột nhiên, lòng nàng ta nảy lên, ngẩng đầu, cười nói với Lý Cảnh: “Hoàng thượng, đúng thật Lãm Nguyệt Đình này mát mẻ, nhưng nhiều muỗi quá.”



“Vậy ư?” Lý Cảnh nâng mày, nhìn Lương Tử Vân, nói: “Lương tiệp dư bị bọn muỗi làm phiền sao? Chẳng lẽ Thường Hải đốt hương xua muỗi chưa đủ? Vậy để Trẫm gọi hắn đến đốt thêm.”



“Không cần đâu ạ.” Lương Tử Vân vội vàng xua tay, nói: “Tạ Hoàng thượng quan tâm, tần thiếp không có việc gì, tần thiếp chỉ lo lắng cho Hoàng thượng thôi.”



“Trẫm cũng không có vấn đề gì.” Lý Cảnh cười nói, “Không chỉ có trong đình đốt hương xua muỗi, Ngọc Yên còn hun hương xua muỗi trên áo quần trẫm, phòng muỗi quấy nhiễu.”



“Tần thiếp biết loại hương huân kia, có thể xua muỗi nhưng không được bao lâu, để lâu thì hiệu quả sẽ giảm.” Nói xong, Lương Tử Vân vội tháo túi thơm bên hông mình xuống rồi nói, “Túi thơm xua muỗi này của tần thiếp chính là tổ mẫu thiếp nhờ người đưa vào, có thể giữ được tận mười ngày. Nếu Hoàng thượng vẫn muốn ở lại đây chờ Tề quý phi, tần thiếp xin tặng túi thơm này cho Hoàng thượng, bảo đảm Hoàng thượng không còn bị muỗi quấy rầy.”



Nghe vậy, Lý Cảnh giật mình, Lương Tử Vân có ý tốt, hắn cũng không nên khiến nàng bẽ mặt, ngừng trong giây lát, hắn đưa tay nhận lấy, cười bảo: “Lương tiệp dư có lòng.”



Lương Tử Vân cười nói: “Hoàng thượng không cần khách khí với tần thiếp như thế.”



Lý Cảnh cười cười, không nói.



“Phải rồi, Hoàng thượng, mùi của túi thơm này cũng rất đặc biệt đó.” Lương Tử Vân cười nói, “Vô cùng dễ chịu, không tin, Hoàng thượng thử xem?”



Thấy Lương Tử Vân nhiệt tình như vậy, Lý Cảnh không nỡ từ chối nàng, đưa tay để túi thơm dưới mũi hít nhẹ. Thoáng chốc, mùi hương lạ kì len vào đầu mũi, thấm nhập đáy lòng.



Lương Tử Vân thấy Lý Cảnh ngửi túi thơm, căng thẳng trong lòng.



Chắc hẳn bây giờ người sẽ bị Nhiếp Tâm hấp dẫn?



Rồi từ nay về sau, người sẽ sủng ái mình giống như Tề Ngọc Yên chăng?



Đến khi Lý Cảnh ngẩng đầu lên, nàng ta thấy hắn nhìn mình bằng ánh mắt mang chút mê đắm.



Nàng ta giật mình, trong lòng lập tức vui mừng.



Vậy là Nhiếp Tâm đã có tác dụng?



“Hoàng thượng, người ngửi hương này có thấy quen không ạ?” Lương Tử Vân dè dặt hỏi.



Lý Cảnh quay phắt lại, nhìn Lương Tử Vân, hô hấp càng lúc càng dồn dập, mặt đỏ lựng lên, nén giận hỏi: “Lương tiệp dư, thứ dược gì để trong túi thơm của ngươi hả?”



Thấy vẻ mặt Lý Cảnh ẩn hiện sự giận dữ, Lương Tử Vân cảm thấy có điều gì đó là lạ. Nếu như người thật sự bị Nhiếp Tâm mê hoặc, sẽ không có biểu hiện như giờ chứ? Bên trong có gì ư?



Nàng có chút lóng ngóng, sau một lúc mới líu lưỡi nói: “Hồi, Hoàng thượng, là, là, hương, hương xua muỗi, ạ.”



“Thật sự chỉ là hương xua muỗi?” Lý Cảnh run giọng hỏi.



“Thật, thật sự chỉ là, hương, hương xua muỗi ạ.” Lương Tử Vân đáp.



Lý Cảnh nhìn chằm chằm nàng một lúc, khiến nàng khiếp sợ trong lòng. Đột nhiên, hắn đứng bật dậy, tới bên đình, gọi Thường Hải: “Thường Hải!”



“Tiểu nhân đây ạ!” Thường Hải nhanh chóng chạy tới.



Lý Cảnh dùng tay lôi kéo cổ áo của mình, thở hổn hển nói: “Mau, mau đỡ ta hồi cung!”



Thường Hải nhận ra Lý Cảnh khác lạ, vội vàng hỏi: “Hoàng thượng không thoải mái ở đâu sao?”



“Mau dẫn ta rời đi!” Lý Cảnh gấp gáp lên tiếng.



“Hoàng thượng!” Đột nhiên, giọng của một cô gái vang lên.



Mọi người đều ngẩng đầu, nhìn về phía phát ra giọng nói.



Lương Tử Vân thấy Tề Ngọc Yên hớt hải chạy tới bên người Hoàng đế, vẻ mặt lo lắng hỏi: “Hoàng thượng, chàng làm sao vậy?”



Thấy Tề Ngọc Yên xuất hiện tại Lãm Nguyệt đình, Lương Tử Vân giật mình.



Không phải Tề Ngọc Yên tới Khôn Dương cung thăm Hoàng tử Huyên ư? Sao đã tới được đây rồi?



“Ngọc Yên…” Lý Cảnh ôm chầm lấy Tề Ngọc Yên, khàn giọng nói, “Ngọc Yên, ta khó chịu lắm, mau, chúng ta, mau hồi cung đi.”



Tề Ngọc Yên thấy mặt Lý Cảnh đỏ ửng, đưa tay sờ mặt hắn, cả kinh: “Sao người Hoàng thượng nóng thế, chẳng lẽ mắc bệnh lên cơn sốt.” Vội vã đỡ Lý Cảnh tới ngồi xuống ở một bên đình, quay lại gọi lớn, “Trúc Vận, em mau tới đây xem cho Hoàng thượng.”



“Dạ, nương nương.” Trúc Vận được lệnh, mau lẹ tiến tới, ngồi xổm trước người Lý Cảnh, bắt mạch cho hắn.



Tức thì, cô biến sắc.



Tề Ngọc Yên thấy vậy, vẻ mặt khẩn trương: “Hoàng thượng nóng như vậy là bị bệnh sao?”



“Hồi nương nương, đúng là Hoàng thượng có nóng, nhưng không phải do thân thể không khỏe mà ra.” Trúc Vận hồi đáp.



Tề Ngọc Yên ngẩn ra, hỏi tới: “Vậy là vì sao?”



“Hồi nương nương, dáng vẻ này của Hoàng thượng, như là, như là…” Nói tới đây, Trúc Vận ấp a ấp úng mãi không thành lời.



“Trời ơi, bà cô ơi, cô muốn tôi sốt ruột mà chết à!” Thấy Trúc Vận hồi lâu không nói nổi một câu, Thường Hải quýnh hết cả lên, nói: “Rốt cuộc Hoàng thượng bị sao?”



Trúc Vận nhìn Tề Ngọc Yên, biểu tình hơi ngại ngùng.



Tề Ngọc Yên cũng vô cùng lo lắng, cao giọng hỏi: “Trúc Vận, em đừng có rề rà vậy, nói mau đi!”



“Nương nương.” Trúc Vận đỏ mặt, cúi đầu, lí nhí nói: “Hoàng thượng, thân thể không có việc gì, chỉ là, trúng, trúng độc mị dược ạ.”



Mị dược?



Ai nấy trong đình nghe xong đều hoảng sợ.



Lương Tử Vân chỉ cảm thấy có một nhát sấm sét bổ xuống đỉnh đầu mình, toàn thân tê liệt, ngây ngốc đứng tại chỗ.



“Sao lại như vậy được? Tiểu nhân vẫn luôn theo bên Hoàng thượng, cho nên đồ ăn đều để người thử qua, sao có thể trúng độc mị dược được?” Thường Hải kinh hô.



Tề Ngọc Yên gắng bình tĩnh lại, nhanh chóng phân phó nói: “Thường Hải, ngươi mau phái người tới Thái y viện, mời thái y tới giải độc cho Hoàng thượng.”



“Dạ, quý phi nương nương.” Thường Hải đáp, vội vã gọi người tới Thái Y viện mời Sử Viện Chính.



“Nương nương, nô tỳ có ít thuốc có thể dùng tạm trước cho Hoàng thượng, có khả năng đẩy lùi tạm thời độc của mị dược này.” Trúc Vận nói.



“Sao em lại có thuốc giải mị độc?” Tề Ngọc Yên sửng sốt.



“Hồi nương nương, nô tỳ mang không phải là thuốc giải mị độc, mà là Thanh Tâm hoàn.” Trúc Vận vội vàng giải thích, “Không phải lúc trước tâm trạng nương nương có hơi bất ổn, phải uống Thanh Tâm hoàn này mới có thể thoải mái ạ? Gần đây mặc dù nương nương không uống thuốc này nữa, nhưng nô tỳ vẫn mang theo Thanh Tâm hoàn bên người, chuẩn bị cho bất cứ khi nào cần đến. Thanh Tâm hoàn này có công hiệu giải độc, tuy rằng không thể giải hết được mị dược cho Hoàng thượng, nhưng có thể giảm bớt kha khá độc. Hoàng thượng uống Thanh Tâm hoàn rồi sẽ không thấy khó chịu nữa.”



Tề Ngọc Yên nghe vậy, vội vàng nói: “Còn chờ gì nữa? Mau cho Hoàng thượng dùng đi.”



“Dạ.” Trúc Vận vội lấy ra một chiếc bọc nhỏ bằng khăn gấm trong tay áo, mở khăn gấm, bên trong là những viên thuốc tròn màu đen.



Tề Ngọc Yên mau chóng cầm một viên, đút vào miệng Lý Cảnh.



Lý Cảnh ngậm viên dược trong miệng, cảm giác viên thuốc tan thành nước ngay trong giây lát, chảy dọc theo yết hầu xuống bụng. Một luồng mát lạnh kéo từ khoang miệng tản khắp toàn thân.