Nghe Trúc Vận thuật lại lời của Lý Cảnh, Tề Ngọc Yên ngẩn ra, liếc qua Lý Cảnh, cắn môi, nhưng không biết nên nói gì với hắn, bèn vươn tay với Trúc Vận: “Trúc Vận, cho ta bế con.”
Lúc nàng sinh mất quá nhiều sức, vừa nghe thấy tiếng khóc thì toàn thân nàng thả lỏng, chỉ mơ hồ nghe thấy Trúc Vận mừng rỡ kêu lên: “Là tiểu hoàng tử.” Sau đó liền hôn mê bất tỉnh.
Hiện tại, là lần đầu tiên nàng gặp con mình.
Nàng ôm chặt đứa con mình dùng cả tính mạng để đánh đổi, trong lòng xúc động không thôi.
Nàng run rẩy vươn tay, nhẹ nhàng vén lên miếng vải gấm che đầu đứa bé, ngay sau đó, một khuôn mặt nhỏ nhắn xuất hiện trước mắt nàng.
Thấy rõ diện mạo đứa bé, nàng ngây người.
“Ngọc Yên, con rất giống nàng đó.” Lý Cảnh ở bên cạnh mỉm cười nói.
“Giống mẫu thân là có phúc.” Trúc Vận đứng bên hớn hở cười nói, “Tiểu điện hạ đại nạn không chết, tất là người có phúc.”
Tề Ngọc Yên ngây ra một lúc, sau đó cả người bắt đầu run rẩy.
Nàng hít sâu một hơi, sau đó đặt đứa bé lên đùi rồi bắt đầu cởi vải bọc.
Thấy Tề Ngọc Yên cởi vải bọc của con, Lý Cảnh thắc mắc hỏi: “Ngọc Yên, nàng làm gì vậy?”
Tề Ngọc Yên không trả lời, chỉ tập trung cởi vải bọc đứa bé ra. Lập tức thân thể đứa bé lộ ra. Nàng vội vàng vươn tay, bắt lấy chân phải đứa bé, giơ lên, chăm chú nhìn.
Tại chính giữa lòng bàn chân đứa bé có một chấm ruồi nhỏ.
Nhìn thấy chấm ruồi này, nàng ngây ngẩn. Nước mắt dần tích tụ trong mắt.
Thấy Tề Ngọc Yên là lạ, Lý Cảnh căng thẳng, vội hỏi: “Ngọc Yên, nàng sao thế?”
Một lúc sau, Tề Ngọc Yên mới ngẩng đầu, mắt đã ngập nước. Nàng run giọng nói: “Hoàng thượng, Huyên Nhi của chúng ta, con, con trở về rồi.”
“Huyên Nhi? Huyên Nhi nào?” Lý Cảnh mờ mịt.
Thấy Lý Cảnh lo lắng, Tề Ngọc Yên giật mình. Bấy giờ mới nhớ ra, trong trí nhớ của Lý Cảnh, vốn không có Huyên Nhi.
Nàng nhìn Lý Cảnh, nén khóc cười nói: “Hoàng thượng, thiếp muốn gọi con là Huyên Nhi, được không? Nếu Hoàng thượng không thích cái tên này, vậy lấy làm nhũ danh của con nhé.”
Kỳ thật ở kiếp trước, cái tên Lý Huyên cũng là do Lý Cảnh đặt, chỉ là không biết kiếp này, hắn còn có thể đặt cái tên này cho đứa bé không nữa. Nhưng bất kể ra sao, thằng bé luôn là Huyên Nhi trong lòng nàng.
“Huyên Nhi? Ngọc Yên, nàng nói tới chữ Huyên nào?” Mắt Lý Cảnh lấp lóe.
Tề Ngọc Yên quấn lại cho con, sau đó ôm chặt đứa bé vào lòng, nói: “Chính là lời mà Lưu Tuấn nói trong sách Quảng Tuyệt Giao Luận, “tự ôn úc tắc hàn cốc thành huyên, luận nghiêm khổ tắc xuân tùng linh hiệp” (lời nói nhiệt tình nồng hậu, thân dù ở sơn cốc rét lạnh cũng cảm thấy ấm áp).” Nói xong một tay bế đứa nhỏ, một tay kéo tay Lý Cảnh, viết vào lòng bàn tay của hắn chữ “Huyên”.
Lý Cảnh thấy chữ Tề Ngọc Yên viết, hơi bất ngờ, sau đó nở nụ cười, nói: “Ngọc Yên, quả là trùng hợp. Lúc trước trong số những cái tên để đặt cho hoàng tử mà Ti Thiên giám đưa tới cho ta, có chữ Huyên này. Ta đang phân vân giữa chữ Huyên và chữ Huy, không biết chọn cái nào.”
Nói xong hắn dịu dàng vén tóc hai bên má Tề Ngọc Yên ra sau tai, cười nói: “Nếu Ngọc Yên vừa ý chữ Huyên này, vậy ta sẽ đặt tên cho hoàng nhi chúng ta là Lý Huyên nhé.”
Nghe vậy, Tề Ngọc Yên mừng rỡ, gật đầu nói: “Vậy, thần thiếp cảm ơn Hoàng thượng.” Sau đó nhẹ nhàng áp mặt mình lên gương mặt nhỏ nhắn, nét mặt dịu dàng, “Huyên Nhi, tốt quá. Huyên Nhi của mẹ đã trở về rồi.”
Tề Ngọc Yên lúc này, cực kì hạnh phúc.
Tốt quá! Huyên nhi đã trở lại! Những người nàng yêu quí kiếp trước, đều đang ở cạnh bên mình. Kiếp này, thật sự có thể mong cầu được hạnh phúc trọn vẹn không?
Đúng lúc này, Huyên Nhi có vẻ hơi khó chịu, vặn vẹo thân thể nhỏ bé, đột nhiên khuôn mặt bé nhăn lại, khóc ré lên.
“Huyên Nhi, con sao thế? Khó chịu đâu à?” Tề Ngọc Yên khẩn trương.
Trúc Vận lên tiếng: “Nương nương, chắc tiểu hoàng tử đói bụng ạ. Nương nương giao tiểu hoàng tử cho nô tỳ, nô tỳ dùng thìa bón chút nước đường cho bé uống.”
“Nếu nó đói bụng, sao lại bón nước đường?” Tề Ngọc Yên sửng sốt, “Tại sao không cho nó bú sữa?”
“Nương nương sinh non đột ngột, nhũ nương tuyển chọn vẫn chưa tiến cung. Hôm qua sau khi nương nương sinh xong, mới gấp rút gọi nhũ nương vào cung, chỉ là vẫn phải để Thái Y viện kiểm tra một lần nữa, xác định không có bệnh kín nào, mới có thể để nhũ nương cho tiểu hoàng tử bú.” Trúc Vận cười giải thích, “Điện hạ đành chịu thiệt một ngày, mai sẽ có sữa ăn.”
“Hiện giờ Huyên Nhi sinh non, thân thể vốn yếu, sao có thể chịu đói được.” Tề Ngọc Yên cau mày.
“Nếu vậy.. hay cứ gọi nhũ nương tới cho Huyên nhi bú sữa trước?” Lý Cảnh do dự nói.
“Không được.” Tề Ngọc Yên lắc đầu, nói: “Vẫn nên để các thái y kiểm tra nhũ nương cẩn thận, đừng lây bệnh gì sang cho Huyên nhi.”
“Nàng vừa muốn Huyên nhi bú sữa, nhưng không muốn nhũ nương đến cho con ăn, vậy nàng muốn sao?” Lý Cảnh bất đắc dĩ nói.
Nghe vậy, Tề Ngọc Yên trừng Lý Cảnh, thầm thì nói: “Thần thiếp không phải mẹ chắc.” Sau đó tính cởi vạt áo, ngẩng đầu thấy Lý Cảnh tỏ vẻ ngạc nhiên, miệng hơi há, đang yên lặng nhìn mình.
Nàng chần chừ một lúc, bèn xoay lưng lại, bấy giờ mới cởi vạt áo trước ngực, bắt đầu cho Huyên nhi bú sữa.
Chỉ chốc lát sau, Huyên Nhi nín khóc, thay vào đó là tiếp nhấm nuốt nho nhỏ truyền đến.
Lý Cảnh thấy Tề Ngọc Yên xoay lưng lại cho bú sữa, đầu tiên là sửng sốt, sau đó khóe miệng hơi giương lên, nhưng không lên tiếng.
Huyên Nhi sau khi được sinh ra, chưa được bú tí sữa nào, hiện tại có ăn, thành ra ngấu nghiến bú. Đến khi thằng bé ăn no, lại ngủ thiếp đi.
Tề Ngọc Yên thấy Huyên Nhi ngủ, bèn một tay bế bé, một tay khác khép lại vạt áo trước ngực, sau đó bế thẳng Huyên Nhi vẫn đang say ngủ.
“Nàng bế con lên làm gì?” Lý Cảnh có chút không hiểu, “Để cho con ngủ đi.”
“Hoàng thượng không hiểu đâu.” Tề Ngọc Yên đặt đầu thằng bé lên vai mình, vỗ nhẹ vào lưng nó.
Lúc sau, Huyên Nhi trong giấc ngủ ợ hơi hai cái, nhưng không tỉnh, chép chép miệng rồi ngủ tiếp.
Tề Ngọc Yên thả Huyên Nhi xuống ẵm ngang, rồi giải thích cho Lý Cảnh: “Không để Huyên Nhi ợ, rất dễ nôn trớ, làm con bị sặc.”
Lý Cảnh càng thêm kinh ngạc: “Sao Ngọc Yên biết điều này?”
Tề Ngọc Yên giật mình, sau đó nói: “Hồi trước không phải thần thiếp từng kể với Hoàng thượng à? Lúc ở Mi Dương, có nhà họ hàng sinh con, thần thiếp có giúp đỡ chăm sóc.”
“Hóa ra Ngọc Yên học sớm vậy, là để chờ cái ngày này chứ gì?” Lý Cảnh vui vẻ.
Tề Ngọc Yên lườm Lý Cảnh, chằng thèm đáp lại.
Trúc Vận cười nói: “Nương nương, tiểu hoàng tử ngủ rồi, đưa bé cho nô tỳ.” Dứt lời liền vươn tay, muốn đỡ lấy đứa bé.
Tề Ngọc Yên lắc đầu, nói: “Trúc Vận, ta muốn tự chăm sóc con, để con ngủ cùng với ta một lúc.”
Nghe vậy, Trúc Vận ngây ra như phỗng.
Cô thoáng nhìn qua Lý Cảnh, sau đó nói: “Nương nương, bây giờ chúng ta đang ở trong Càn Dương cung, chỗ cô đang nằm chính là long sàng. Nếu chốc nữa tiểu hoàng tử đái dầm, làm bẩn long sàng thì làm sao? Vẫn nên để nô tỳ chăm tiểu hoàng tử đi ạ.”
Tề Ngọc Yên ngẩn ra, lắc đầu nói: “Nhưng ta muốn ở bên Huyên Nhi.”
Kiếp trước thời gian ở bên con quá ngắn, kiếp này nhất định phải bù đắp.
Nhưng quả thật không được làm bẩn long sàng, làm sao đây?
Nghĩ đến đây, nàng ngập ngừng nói: “Vậy, Trúc Vận, hay là, chúng ta về Trọng Hoa cung? Như thế sẽ không làm bẩn long sàng.”
“Linh tinh!” Nghe vậy, Lý Cảnh nghiêm mặt, lạnh giọng trách nói: “Ngọc Yên, hiện giờ nàng vẫn đang ở cữ, sao có thể tùy tiện ra ngoài hứng gió? Nếu để lại tật thì làm sao hả?”
Tề Ngọc Yên cắn môi, tủi thân nói: “Nhưng, nhưng thiếp không muốn rời khỏi Huyên nhi.”
Hắn trừng nàng: “Ta có nói không cho nàng và Huyên Nhi ở cùng nhau đâu.”
Tề Ngọc Yên sửng sốt, sau đó vui mừng nói: “Hoàng thượng đồng ý cho Huyên nhi và thần thiếp ngủ tại đây?”
Hoàng đế dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của Huyên Nhi, mỉm cười nói: “Dù sao về sau cái long sàng này, cũng là nơi thằng bé ngủ, sớm hay muộn như nhau cả thôi.”
Tề Ngọc Yên ngây ra khi nghe những lời đó.
Chàng nói vậy là có ý gì? Chàng muốn phong Huyên Nhi làm Thái tử? Nhưng kiếp trước Huyên Nhi đâu có làm Thái tử?
Thấy Tề Ngọc Yên ngơ ngác nhìn mình, Hoàng đế nhẹ nhàng nhéo mặt nàng: “Bây giờ thấy thoái mái trong lòng chưa?”
Lúc này Tề Ngọc Yên mới lấy lại tinh thần, cũng không suy nghĩ nhiều, liền mỉm cười nói: “Vậy, thần thiếp tạ Hoàng thượng yêu mến.” Dứt lời ngẩng đầu nhìn Trúc Vận, nhẹ giọng nói: “Trúc Vận, em cũng mệt rồi, ra ngoài nghỉ một lúc đi.”
“Dạ, Hoàng thượng, nương nương, nô tỳ xin cáo lui.” Trúc Vận hành lễ rồi lui xuống.
Tề Ngọc Yên lại ru Huyên Nhi thêm một lúc, thấy thằng bé ngủ say, mới đỡ đầu của bé, nhẹ nhàng đặt nó vào phía trong giường. Sau đó nàng nửa nằm xuống, nghiêng người sang, quay lưng lại với Lý Cảnh, say sưa nhìn đứa bé, nét mặt dịu hiền.
Lý Cảnh thấy Tề Ngọc Yên sau khi sinh Huyên Nhi, trong mắt chỉ có con, không để ý tới mình nữa, chẳng hiểu sao có chút ghen tỵ.
Hắn bèn cởi giày, trèo lên giường, ôm Tề Ngọc Yên từ đằng sau.
Tề Ngọc Yên giật mình, sau đó hơi giãy, muốn thoát khỏi cái ôm của Lý Cảnh.
“Ngọc Yên, nàng làm gì đấy?” Hắn nói, “Đừng động! Ta chỉ muốn ôm mĩ nhân thôi.”
“Hoàng thượng muốn ôm mĩ nhân thì kiếm Phan quý nghi ấy, tìm thần thiếp làm gì?” Tề Ngọc Yên chua chát nói, “Thần thiếp vừa sinh xong, mặt mũi hốc hác, đầu tóc bù xù, dung nhan chẳng chỉnh tề, mĩ nhân gì chứ?”
“Chua như này, vẫn chưa hết ghen sao?” Hắn bật ra tiếng cười nhỏ.
Nàng hừ nhẹ một cái: “Nếu Phan quý nghi không được, vẫn có Lương tiệp dư, La thuận nghi kìa.”
“Độ giấm này càng tăng thêm à?” Nghe nàng nói như vậy, hắn nở nụ cười, nói: “Ngọc Yên, nàng cứ đẩy ta như vậy, nàng không sợ ta thật sự đi tìm những người khác à?”
Nghe vậy, thân thể nàng run lên thấy rõ, nói: “Mặc kệ, dù sao thiếp có Huyên Nhi rồi. Sau này thần thiếp và Huyên Nhi sẽ sống nương tựa vào nhau.”
Nghe nàng nói, nghẹn ứ trong bụng, giờ mới hiểu được cái gì gọi là tự nâng đá đập chân mình. Sau một lúc, hắn mới buồn bã nói: “Ngọc Yên, nàng có nhi tử là không cần phu quân?”
“Rõ ràng là Hoàng thượng không cần mẹ con chúng thiếp.” Nàng hừ lạnh nói, “Hoàng thượng lại còn ác nhân cáo trạng trước*.”
(Ác nhân cáo trạng trước: chỉ những người xấu/không nói lý hoặc đuối lý giành nói trước hoặc bẻ cong, bóp méo sự thật.)
“Ta không cần các nàng bao giờ?” Nói xong hắn ôm nàng càng thêm chặt, “Nếu Ngọc Yên nói ta là ác nhân, vậy ta nhất định phải làm ác nhân, đã vào tay ta, ta tuyệt đối không buông ra.”
“Buông thiếp ra!” Bị hắn ôm chặt, Tề Ngọc Yên có chút khó thở, liền muốn tránh thoát khỏi hắn.
“Ta không buông!” Hắn tăng thêm lực, càng siết chặt nàng hơn.
Nàng giãy vài cái, thấy không cách nào thoát khỏi, lại sợ động mạnh sẽ đánh thức con, đành bỏ cuộc.
Thấy nàng không giãy nữa, Lý Cảnh thả lỏng vòng tay, nói: “Ngọc Yên, nàng không thích ta chơi cờ với Phan Dửu Quân, thật sự ta sẽ không tìm nàng ta nữa.” Hắn chôn đầu vào gáy nàng, hôn nhẹ: “Hôm qua quả thật ta bị Vân Mộng tàn cục kích thích, mới chơi cờ với nàng ta. Ta vốn tưởng chẳng to tát gì, không ngờ nàng tức giận đến thế, còn ngã xuống.”
Hắn tiếp tục nói: “Ngọc Yên, nàng không biết lúc bọn họ nói với ta nàng khó sinh, nói với ta chỉ có thể giữ nàng hoặc đứa con, lòng ta đau thế nào đâu. Lúc đó ta cảm thấy, ngoại trừ các nàng, mọi thứ với ta mà nói, đều không quan trọng. Không giải được Vân Mộng tàn cục thì sao? Ta chẳng muốn gì hết, nếu như có thể, ta nguyện dùng tất cả để đổi lấy bình an cho nàng và con.”
“May mắn thay ông trời không bạc đãi ta, thật sự để nàng và Huyên nhi bình an trở về bên ta.” Hắn cười khẽ thành tiếng, “Nhất định ông trời nghe được lời cầu khẩn của ta, nên cho ta một cơ hội, để nàng biết, lòng ta chưa từng đổi thay.”
Nói xong, hắn không nghe thấy nàng đáp lại, hơi thất vọng trong lòng. Đột nhiên, hắn nghe thấy nàng khe khẽ khụt khịt mũi.
“Đừng khóc, Ngọc Yên.” Hắn hoảng hốt, nói, “Đang ở cữ mà khóc, sẽ ảnh hưởng tới mắt đó.”
“Hoàng thượng, thần thiếp cũng có chỗ không đúng.” Tề Ngọc Yên nhỏ giọng nức nở nói, “Thần thiếp không nên tranh cãi ầm ĩ trước mặt người khác, khiến Hoàng thượng không có đường lùi.”
“Nếu hai người đều sai, coi như chúng ta huề, sau này không ai được nhắc tới chuyện này nữa.” Lý Cảnh nói, “Ngọc Yên, nghe lời ta, đừng khóc.”
Hai vai Tề Ngọc Yên vẫn hơi run run.
Thấy Tề Ngọc Yên không ngừng được, Lý Cảnh có chút bất đắc dĩ, sau đó muốn chuyển lực chú ý của nàng, nói: “Ngọc Yên, nãy nàng cho Huyên Nhi bú, tại sao phải tránh ta?”
Tề Ngọc Yên ngẩn người, quả nhiên ngừng khóc, nói: “Mấy chuyện tế nhị như thế, đương nhiên phải tránh rồi.”
“Tránh ta làm gì?” Lý Cảnh bĩu môi nói, “Thân thể nàng, có chỗ nào ta chưa ngắm?”
Tề Ngọc Yên nóng mặt, nói: “Hoàng thượng, không biết xấu hổ.”
“Sợ gì? Đâu có người ngoài.” Lý Cảnh cười nói, càng vô sỉ hơn nói, “Chờ nàng sạch sẽ, ta còn phải ăn.”
Tề Ngọc Yên đỏ mặt, mắng: “Hoàng thượng, không biết xấu hổ.”
“Với nàng còn gì để xấu hổ nữa sao?” Hắn tiếp tục vô lại nói.
Tề Ngọc Yên ngây ngốc, quả thực không biết nên trả lời lại tên Hoàng đế lưu manh này như nào.
Đúng lúc này, tiếng Thường Hải ồm ồm truyền đến từ ngoài cửa: “Hoàng thượng, sắp tới giờ mão, ngài nên thay đồ thượng triều.”
Tề Ngọc Yên vừa nghe, bỗng như trút được gánh nặng, nói với Lý Cảnh: “Hoàng thượng, chàng mau đi thay đồ đi, đừng trì hoãn thời gian thượng triều.”
“Được, ta đi thay đồ.” Hoàng đế hôn xuống bên tai nàng, “Ta hạ triều sẽ tới gặp nàng và Huyên Nhi.”
“Dạ.” Nàng gật đầu.
Nghe nàng đáp lại, bấy giờ hắn mới hài lòng đứng lên, ra cửa.
Vành tai hắn hôn ngưa ngứa, ngứa thẳng vào lòng nàng.
Nàng chuyên chú ngắm khuôn mặt đáng yêu đang say ngủ của Huyên Nhi, chỉ cảm thấy ngọt ngào.
Bởi Tề Ngọc Yên có công sinh hoàng trưởng tử, ngày hôm đó Lý Cảnh hạ chiếu, sắc phong nàng làm quý phi. Đợi sau khi thân thể nàng khỏe lại, sẽ chọn ngày lành tháng tốt làm đại lễ sắc phong.
Kiếp này, Tề Ngọc Yên lại thành quý phi nương nương dưới một người trong hoàng cung.
Bởi vì Tề Ngọc Yên đã đoán trước được, nên khi nghe được tin này không cảm thấy kinh ngạc.
Từ sau khi sinh Lý Huyên, toàn bộ tâm trí của Tề Ngọc Yên tập trung hết lên người đứa con mới sinh này. Kiếp trước, nàng làm mẹ mà không thể bảo vệ nó, kiếp này, nàng phải bồi thường nó gấp bội.
Tề Ngọc Yên không chỉ tự mình chăm sóc Huyên Nhi, đến cho bú cũng đa phần tự làm, chỉ sợ buổi tối Huyên Nhi quấy nhiễu Lý Cảnh nghỉ ngơi, mới để nhũ nương và Mai Hương chăm nó.
Lý Cảnh bận rộn công chuyện, mỗi ngày lúc hắn trở về Càn Dương cung, sắc trời đã nhá nhem. Đợi hắn chơi đùa với Huyên Nhi một lúc, bà vú sẽ mang đứa bé tới Thiên điện nghỉ ngơi. Bởi vậy, ngược lại hắn cũng không cảm giác Huyên Nhi cướp mất Tề Ngọc Yên.
Có Huyên Nhi bầu bạn, có Lý Cảnh chở che, Tề Ngọc Yên sống vô cùng thoải mái.
Chớp mắt, Huyên nhi đã đầy một tháng.
Bởi là trưởng tử của Hoàng đế, Lý Cảnh và Tiêu thái hậu sau khi bàn bạc, quyết định vào ngày Lý Huyên đầy tháng, sẽ mở tiệc chiêu đãi hoàng thân quốc thích trọng thần tại Xương Nhạc điện, làm một bữa tiệc đầy tháng cho Lý Huyên.
Theo đề nghị của Tiêu Thái hậu, việc lo liệu tiệc đầy tháng, đương nhiên vào tay Hoàng hậu Trịnh Chước.
Rất nhanh, đã tới tiệc đầy tháng.
Theo thường lệ, trước khi mở tiệc, Huyên nhi vẫn phải tới chỗ ngồi để nhận mặt.
Mặc dù Tề Ngọc Yên vừa chuyển về Trọng Hoa cung, vẫn dành tay làm cho Huyên nhi một cái áo choàng nhỏ màu đỏ rực.
Ngắm Huyên Nhi mặc đồ mới, đầu đội mũ đầu hổ, chân đi giày đầu hổ, trông khỏe mạnh kháu khỉnh, cực đáng yêu.
Mai Hương cầm một cái trống bỏi, đung đưa phía trên Huyên Nhi, thùng thùng vang lên. Bất luận Mai Hương đứng ở đâu, chỉ cần cô lắc lắc, Huyên Nhi sẽ đánh mắt qua, hết sức chăm chú nhìn cô, tò mò. Huyên nhi một tháng tuổi vẫn chưa biết bày tỏ cảm xúc, chỉ biết mở lớn đảo mắt, bất chợt Huyên Nhi phun ra bong bóng, Mai Hương trông thấy, cười ha ha.
Tề Ngọc Yên lau miệng cho Huyên Nhi, cũng nhịn không được bật cười.
“Chà, náo nhiệt ghê?” Tiếng một nữ tử cười nhẹ truyền vào.
Tề Ngọc Yên và Mai Hương ngẩng đầu nhìn lên, thấy Hoàng hậu Trịnh Chước đang mỉm cười đi vào.
Hai người bước tới trước hành lễ.
“Đứng lên đi.” Trịnh Chước nâng tay, nhìn Tề Ngọc Yên qua thời gian ở cữ, vẫn giống như bình thường, sáng chói, cười nói: “Xem ra, thân thể Tề quý phi đã khỏe rồi.”
“Tạ nương nương quan tâm, thân thể thần thiếp đã tốt hơn.” Tề Ngọc Yên cười nói.
“Tốt lắm, bản cung sẽ đi nói với Hoàng thượng, chọn một ngày tốt làm đại lễ sắc phong.” Trịnh Chước cười nói.
“Không cần gấp ạ.” Tề Ngọc Yên mỉm cười nói.
Trịnh Chước tiếp tục nói: “Phải rồi, bản cung phụng mệnh Hoàng thượng, tới đón Huyên Nhi tới Xương Nhạc điện. Tề quý phi, ngươi đưa thằng bé cho bản cung đi.”
Nghe vậy, Tề Ngọc Yên ngẩn ra.
Ý của Trịnh Hoàng hậu là không cho mình tới tiệc đầy tháng của Huyên nhi?
Thấy Tề Ngọc Yên đứng đực ra, Trịnh Chước nói tiếp: “Tề quý phi, ngươi yên tâm đưa Huyên Nhi cho bản cung, bản cung chắc chắn trông nom Huyên Nhi cẩn thận.”
Tề Ngọc Yên miễn cưỡng cười, nói: “Đương nhiên thần thiếp tin Hoàng hậu nương nương.” Nói xong bèn giao đứa bé cho Trịnh Chước, cười nói, “Huyên Nhi xin làm phiền tới Hoàng hậu nương nương.”
“Tề quý phi không cần khách khí.” Trịnh Chước cười cười, “Tất nhiên bản cung sẽ đối đãi với Huyên Nhi như thân sinh của mình.”
Nghe vậy, Tề Ngọc Yên giật mình, cảm thấy lời này có chỗ không đúng, nhưng không thể nói rõ điểm sai.
Trịnh Chước cũng không nhiều lời với Tề Ngọc Yên nữa, lại hỏi: “Nhũ nương đâu? Để nhũ nương theo bản cung đi trước. Nếu Huyên nhi đói bụng, còn có người cho nó bú.”
“Dạ.” Tề Ngọc Yên nhanh chóng đáp, “Thần thiếp sẽ bảo Mai Hương gọi nhũ mẫu lại.”
Mai Hương nghe thấy, gấp rút đi gọi nhũ mẫu.
Chỉ chốc lát sau, nhũ mẫu của Huyên nhi Hoàng thị vào điện, thi lễ với Trịnh Chước và Tề Ngọc Yên: “Nô tỳ gặp qua Hoàng hậu nương nương, quý phi nương nương.”
“Vân nương, bà theo Hoàng hậu nương nương tới Xương Nhạc điện đi, nếu Huyên nhi đói bụng khóc náo, phải cho thằng bé bú ngay.” Tề Ngọc Yên nói.
“Nô tỳ biết ạ.” Hoàng thị đáp.
“Tề quý phi, vậy chúng ta đi.” Trịnh Chước nói.
“Thần thiếp cung tiễn Hoàng hậu nương nương.” Tề Ngọc Yên thi lễ.
Trịnh Chước cười cười, giao Lý Huyên cho Hoàng thị, xoay người bước ra khỏi điện.
Hoàng thị bế Lý Huyên, hành lễ với Tề Ngọc Yên, rồi mau mau chóng chóng theo Trịnh Chước ra ngoài.
Trịnh Chước bế được Huyên Nhi ra, vui sướng khôn xiết, ngồi trên phượng liễn đi thẳng tới Xương Nhạc điện.
Tới ngoài Xương Nhạc điện, Trịnh Chước sai cung nhân đưa Hoàng thị tới sau điện nghỉ ngơi, mình thì bế Lý Huyên đi ra trước điện.
Lý Cảnh thấy Trịnh Chước một mình mang theo Huyên nhi tới, trong lòng có chút buồn bực, tiến tới hỏi: “Ngọc Yên đâu? Sao nàng ấy không tới?”
Trịnh Chước mỉm cười nói: “Tề quý phi nói thân thể có hơi không khỏe, thần thiếp để nàng ấy nghỉ lại Trọng Hoa cung rồi.”
Lý Cảnh nghĩ tới Tề Ngọc Yên mới sinh chưa lâu, thân thể không khỏe cũng là chuyện bình thường, cũng không nghĩ nhiều, liền gật đầu, nói: “Hoàng hậu làm tốt lắm. Để Ngọc Yên dưỡng thân thể, chớ để lại bệnh căn.”
“Tạ Hoàng thượng khen.” Trịnh Chước ngẩng đầu, vẻ mặt rạng rỡ.
Ngắm Lý Huyên trong lòng Trịnh Chước, Lý Cảnh thấy ấm áp. Hắn nghiêng người qua, dùng ngón tay nhẹ nhàng chạm vào cái miệng nhỏ của Huyên Nhi, nói: “Huyên Nhi, không có mẫu phi bên người, con cũng phải nghe lời nhé.”
Huyên Nhi trợn mắt, thấy Lý Cảnh, chợt ngậm lấy ngón tay Lý Cảnh, mút chùn chụt đầu ngón tay phụ thân.
Lý Cảnh vội vàng rút ngón tay ra, làm bộ dạng ghét bỏ: “Cái này con cũng ăn à? Không chê bẩn sao?”
Trịnh Chước cười nói: “Có lẽ Huyên Nhi đói bụng, thần thiếp gọi nhũ nương tới cho nó bú.”
Lý Cảnh gật đầu nói: “Đi đi.”
Trịnh Chước vội bế Huyên Nhi đi tìm nhũ nương.
Lý Cảnh trở lại điện tiếp đón tân khách.
Tề Ngọc Yên những tưởng Huyên Nhi đi ra mặt xong, Trịnh Chước sẽ phái người trả lại Huyên Nhi và Hoàng thị, nên cứ ở trong Trọng Hoa cung chờ đợi. Ai ngờ, đợi tới giờ Hợi vẫn chưa thấy Trịnh Chước tới trả Huyên Nhi, nàng liền có chút bất an trong lòng.