Hai Kiếp Làm Sủng Phi

Chương 59: Mây tan




Trong ánh đèn lờ mờ, hắn chậm rãi tiến lại gần.

Tề Ngọc Yên ngồi ở trên giường, nhìn bóng dáng cao lớn đột nhiên xuất hiện ở trong phòng, cả người ngây dại.

Hắn đi đến trước mặt nàng, cúi đầu, hơi chau mày, yên lặng quan sát nàng rồi hỏi: “Ngọc Yên, nàng làm sao thế? Tại sao mà khóc?”

Nghe thấy giọng nói của hắn, nàng mới xác định được đó, thật sự là chàng! Chàng thật sự đã tới! Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, tủi hờn nước mắt lại tuôn chảy ròng ròng lần nữa, che miệng phát ra âm thanh nức nở.

Hắn hoảng hốt, ngồi xuống cạnh bên nàng, kéo nàng vào lòng, khẽ giọng nói: “Ngọc Yên, nàng đừng khóc! Đã xảy ra chuyện gì? Nói với ta mau!”

Nàng tựa vào ngực hắn, chỉ mải khóc chứ không nói ra một lời nào.

“Ngọc Yên, đừng khóc nữa, nàng nói đi! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Thấy Tề Ngọc Yên vẫn chỉ khóc không nói câu nào, hắn sốt ruột kêu lên, “Ngọc Yên, nàng không nói tiếng nào như thế là muốn ta sốt ruột tới chết à?”

Sau một lúc, nàng mới thút thít nói: “Thiếp, thiếp tưởng rằng, tưởng rằng chàng, chàng không tới?”

Nghe vậy, hắn ngẩn ra, sau đó cười rộ, “Ra là vì việc này ư?”

“Hu hu!” Trả lời hắn, vẫn là tiếng nức nở của nàng.

“Đồ ngốc này, sao ta lại không đến được chứ?” Hắn ôm chặt lấy nàng, thấp giọng nói, “Nàng không biết mấy tháng qua ta nhớ nàng tới mức nào đâu, đêm nào ta nằm trên giường một mình, khát khao mình có đôi cánh dài, bay trở về để gặp nàng đó.”

“Thế sao chàng muộn vậy mới tới?” Nàng lau nước mắt, hỏi.

“Ngọc Yên.” Hắn thở dài một hơi, nói, “Ngoài việc là trượng phu của nàng, ta vẫn là Hoàng đế Đại Hiên, ta đi ba tháng, dù sao cũng phải xử lý xong một vài công chuyện quan trọng rồi mới có thể tới gặp nàng chứ.”

“Hoàng Thượng lừa người!” Nàng chua chát nói.

“Sao ta gạt nàng chứ?” Hắn sửng sốt.

“Thần thiếp lại nghe nói Hoàng thượng gọi Phan Dửu Quân tới Càn Dương cung.” Nàng nói.

“Ta đâu có gọi cô ấy!” Hắn hơi kinh ngạc, sau đó như sực nhớ ra điều gì đó, cười lớn, giải thích với nàng, “Tối qua ta và cô ấy có đánh một ván cờ mà chưa xong, ta chỉ thuận miệng nói hôm khác chúng ta đánh tiếp. Không ngờ đêm nay cô ấy lại tự mình chạy tới Càn Dương cung, nói muốn chơi nốt ván cờ dang dở đêm qua cùng ta. Ta vừa nghe, ngay cả mặt mũi đều không nhìn, đã đuổi cô ấy đi rồi.”

“Vậy tối qua vì sao chàng muốn chơi cờ với nàng ta?” Nàng bất mãn hỏi.

“Mấy ngày trước buồn chán quá, lúc cô ấy chơi cờ với Lục đệ, ta ở bên ngó xem vài lần, cảm thấy cô ấy xuống cờ không tệ lắm, nên đánh với cô ấy hai ván cờ. Đêm qua ta trằn trọc không ngủ được, Lục đệ lại trở về gấp trong đêm, không ai ở bên nên ta đành gọi cô ấy qua chơi cờ với ta giết thời gian. Chẳng qua chỉ đánh một nửa, ta thấy đêm đã khuya, nên bảo cô ấy về đi.” Nói xong hắn thầm thì bên tai nàng: “Tối qua chỉ ngủ có một mình thôi.”

Mặt nàng đỏ bừng, hỏi vặn lại: “Vậy tại sao chàng khó ngủ hả?”

“Bởi vì nàng đó.” Hắn cười.

“Liên quan gì tới thiếp?” Nàng bĩu môi.

Hắn nắm chặt lấy tay của nàng, cười nói: “Ta nghĩ tới hôm nay được gặp lại nàng, trong đầu toàn hình bóng nàng, làm thế nào cũng không vào giấc được.”

Nàng ngẩn ngơ, rồi nói tiếp: “Hoàng thượng gạt người!”

“Sao ta lại gạt nàng chứ?” Hắn hơi ngạc nhiên.

“Hôm nay lúc ở Hưng Khánh môn nghênh đón Hoàng thượng, trong mắt Hoàng thượng chỉ có Hoàng hậu, chẳng hề để mắt tới thần thiếp, sao có thể nhớ thần thiếp tới nỗi mất ngủ được chứ?” Nàng nói.

Hắn ngẩn ra, sau đó thở dài một hơi, nói: “Dù sao Trịnh Chước cũng là Hoàng hậu của ta, tất nhiên trước mặt mọi người phải làm ra bộ dạng Đế - Hậu tình thâm, làm gương cho thiên hạ. Việc này không liên quan đến tình cảm, chỉ là chính sự thôi. Hơn nữa, sao ta lại không nhìn nàng chứ, ta vừa xuống xe, trông thấy nàng đang quỳ trước mặt ta thì ta chỉ muốn ôm lấy nàng vào lòng. Nhưng lúc ấy ta không thể làm thế, ta vẫn phải có điểm cố kỵ, nhất định phải làm ra dáng vẻ phu thê ân ái cùng Trịnh Chước trước mặt đại thần.”

Thấy nàng không nói lời nào, hắn xoa xoa lưng nàng, nói: “Ngọc Yên, ta không chỉ là trượng phu của nàng, còn là Hoàng đế nữa, có một số việc, ta cũng là thân bất do kỷ.”

Phải, chàng là trượng phu của nàng, cũng là trượng phu của Trịnh Chước, mà nàng thì không phải thê tử của chàng. Lần đầu tiên cảm thấy, thân phận bản thân lại bấp bênh đến thế. Nàng hơi khụt khịt mũi, không nói gì.

Hắn đẩy người nàng lên, yên lặng nhìn nàng rồi nói: “Ngọc Yên, giờ nàng vẫn còn giận ta?”

Nàng bình tâm lại, sau đó lắc đầu.

Hắn cười, lại kéo nàng vào trong lòng mình, khẽ giọng nói bên tai nàng: “Ngọc Yên, nàng biết gì không? Hôm nay, ta cực kỳ vui.”

“Vì sao?” Nàng ngửa đầu, vẻ mặt khó hiểu.

“Bởi vì, ta nhìn dáng vẻ ghen tuông quá mức vừa xong của nàng, thì ta biết, trong lòng nàng có ta.” Hắn nhỏ giọng cười nói.

Nàng mạnh miệng: “Thiếp còn lâu mới ghen.”

“Được, được, nàng không ghen!” Hắn ôm chặt nàng, nhưng mặt lại mang ý cười.

Nàng lẳng lặng tựa vào ngực hắn, nhắm mắt lại, cũng không nói lời nào.

Hắn cúi đầu, hôn nhẹ lên trán nàng, “Ngọc Yên, nàng yên tâm, trong lòng ta có nàng, không chứa thêm ai nữa đâu.”

“Vậy thì, sau này chàng không được đánh cờ với Phan Dửu Quân nhé.” Nàng bướng bỉnh nói. Nhớ tới Lý Cảnh và Phan Dửu Quân nói nói cười cười, uống trà chơi cờ, nàng lại tức giận đầy bụng.

“Được! Về sau ta không chơi với cô ấy nữa!” Hắn cười, “Ta chỉ chơi cờ với nàng thôi!”

“Ừm.” Nàng lên tiếng.

“Nương nương, thuốc an thai đã nấu xong ạ.” Đúng lúc này, Trúc Vận bưng chén thuốc đi vào.

Nghe tiếng Trúc Vận, Tề Ngọc Yên vội vàng rời khỏi ngực Lý Cảnh.

Trúc Vẫn đã được nghe Mai Hương kể lại chuyện Lý Cảnh tới đây trước đó, vừa mới vào cửa lại thấy hai người ôm ấp nhau, biết bây giờ đã mưa tạnh trời quang, không khỏi vui mừng trong lòng. Cô từ từ đi tới, hành lễ với hai người, cười nói: “Nương nương, nô tỳ cảm thấy, Hoàng thượng tới lúc này còn công hiệu hơn cả linh đan diệu dược nhé, chắc bây giờ nương nương khỏe hẳn rồi nhỉ, e là không cần món thuốc an thai này nữa đi?”

“Đừng có mà mồm mép tép nhảy.” Tề Ngọc Yên nóng mặt, trừng Trúc Vận.

Trúc Vận mím môi cười, cũng không nói thêm nhiều, liền cầm lấy chén thuốc, dâng lên cho Tề Ngọc Yên.

Tề Ngọc Yên đưa tay nhận chén thuốc, ngửi thấy cái mùi đắng ngắt kia, lông mày hơi nhíu lại, sau đó mới uống thuốc.

“Ngọc Yên, nàng khó chịu à? Sao phải uống thuốc an thai?” Lý Cảnh khẩn trương hỏi.

“Vừa rồi bụng thần thiếp có hơi đau, nên Trúc Vận đi làm thuốc an thai cho thiếp.” Tề Ngọc Yên nói.

“Nương nương nghe nói Hoàng thượng gọi Phan quý nghi tới Càn Dương cung, tức tới đau bụng đó.” Trúc Vận che miệng cười nói.

“Lại lắm lời!” Tề Ngọc Yên lại trừng Trúc Vận, sau đó đưa chén sứ cạn sạch cho Trúc Vận, nói: “Em lui xuống trước đi.”

“Dạ.” Trúc Vận khúc khích cười lui xuống.

“Trúc Vận nói là thật ư? Nàng thật sự tưởng rằng ta gọi Phan Dửu Quân tới, khiến cho thân thể không khỏe?” Lý Cảnh quay sang, nhìn thẳng vào nàng.

Nàng cúi đầu, không nói gì.

“Ngọc Yên, sao nàng lại không tin tưởng ta vậy chứ?” Lý Cảnh vội vã nói, “Nàng như vậy, ảnh hưởng tới con thì sao đây?”

“Sau khi Hoàng thượng trở về, chẳng nói với thần thiếp một câu, đã cùng Hoàng hậu và Thái hậu tụ lại xum vầy vui vẻ, sau đó cũng không hề ngó ngàng tới thần thiếp đã về Càn Dương cung. Trúc Vận tới Càn Dương cung tìm Hoàng thượng, lại nghe được Phan quý nghi tới Càn Dương cung. Hoàng thượng, việc này, chàng bảo thần thiếp phải nghĩ thế nào?” Nàng lại cắn môi, “Hoàng thượng, thần thiếp đã nói rồi, thần thiếp là đố phụ.”

Nhìn bộ dạng ghen tuông của nàng, hắn giật mình, nhoẻn miệng cười: “Nhưng ta thích cái cô đố phụ này.”

Nghe hắn nói vậy, nàng ngẩn ra, sau đó viền mắt hoen đỏ.

Hắn lại ôm nàng vào lòng, để đầu nàng tựa vào bên cổ, dịu dàng nói, “Thái hậu bảo ta và Hoàng hậu dùng bữa cùng người, nhưng không muốn gọi các nàng tới cùng, ta cũng đành phải theo người. Sau khi ra khỏi Nhân Thọ cung, ta chỉ nghĩ xử lý xong đống việc kia rồi sẽ đến gặp nàng, nên mau chóng hồi cung. Về phần Phan Dửu Quân, ta cũng vừa mới giải thích cho nàng rồi đó.”

“Cũng tại Hoàng thượng không phái người tới truyền lời, bảo sao thần thiếp cứ suy nghĩ linh tinh.” Nàng nói.

“Phải, là ta không suy tính chu đáo.” Hắn ôm chặt nàng, nói, “Ngọc Yên, ta biết, đều do ta không tốt! Là ta khiến nàng hiểu lầm! Nàng đừng suy nghĩ lung tung, ta cam đoan, chuyện như thế sau này sẽ không xảy ra nữa đâu!”

Nàng vừa nghe thì nước mắt lập tức trào ra, nhỏ giọng khóc thút thít. Nhưng khác với khi nãy, hiện giờ lòng nàng lại mang hạnh phúc.

“Đừng khóc, cần thận ảnh hưởng tới thân thể.” Nói xong, hắn cúi đầu, hôn lên gò má ướt đẫm của nàng.

“Ừm.” Nàng gật đầu, muốn ngăn nước mắt, nhưng một lúc sau mới ngừng được.

Hai người cứ ôm nhau trong yên lặng như vậy trong một lúc.

“Ngọc Yên, chúng mình nghỉ sớm thôi.” Hắn dịu dàng nói.

“Được.” Nàng gật đầu, “Để cung nhân hầu hạ Hoàng thượng rửa mặt trước đã.”

“Ta đã rửa mặt, thay tẩm y ở Càn Dương cung rồi mới qua đây.” Hắn cười phiết đầu mũi nàng, “Không ngờ ta chỉ tới trễ một lát thôi, mà mới đến đã bắt gặp có người lén lút khóc lóc.”

Nghe vậy, nàng đỏ mặt, ấm ức nói: “Gì mà trễ một lát, trễ tận mấy canh giờ nhé.”

“Ừ, là ta sai.” Hắn cũng không tranh biện cùng nàng, nhéo nhẹ gương mặt nàng, cười nói, “Nàng mau đi rửa mặt đi, ta chờ nàng.”

“Vâng.” Bấy giờ nàng mới ra ngoài, gọi Mai Hương và Trúc Vận đến hầu hạ nàng rửa mặt.

Đợi nàng rửa mặt xong, vào trong phòng thì thấy hắn đã cởi áo ngoài, chỉ mặc tẩm y đọc văn thư dưới ánh đèn. Thấy nàng tiến vào, hắn đặt văn thư xuống, tiến tới đón, kéo nàng lại.

Trúc Vận vừa thấy, vội thả tay ra, cúi đầu cười nói: “Vậy nô tỳ xin cáo lui.”

“Trúc Vận.” Lý Cảnh lên tiếng.

Trúc Vận sửng sốt, mau chóng trả lời: “Không biết Hoàng thượng còn gì phân phó ạ?”

“Đứa bé trong bụng Ngọc Yên ổn chứ?” Hắn hỏi.

Trúc Vận nở nụ cười, nói: “Hoàng thượng yên tâm, thai của nương nương vẫn khỏe mạnh ạ.”

“Vậy khi nãy tại sao nàng lại đau bụng?” Hắn ngước mắt.

“Thật ra lúc nãy nương nương đau bụng, không phải do thân thể không khỏe, mà do tâm bệnh.” Trúc Vận nhìn Lý Cảnh, mỉm cười nói: “Nô tỳ nấu cho nương nương thuốc dưỡng thai, cũng chỉ là muốn lòng cô được thoải mái một chút thôi ạ.”

“Được rồi, Trẫm đã biết.” Lý Cảnh sáng tỏ, mỉm cười nói, “Ngươi đi xuống đi.”

“Nô tỳ cáo lui.” Trúc Vận hành lễ rồi lui xuống.

Tề Ngọc Yên ngửa đầu nhìn Lý Cảnh, mím môi cười nói: “Hoàng thượng đang lo lắng cho con à?”

“Ta lo lắng là nàng ấy.” Hắn nghiêng đầu, thầm thì bên tai nàng.

Nàng ngây ra, trong lòng lại hạnh phúc vô vàn.

Hắn bế nàng đến bên giường, cởi áo ngoài cho nàng, đỡ nàng nằm xuống, sau đó cũng lên giường, ôm lấy nàng từ sau lưng.

“Ngọc Yên, hơn ba tháng, cuối cùng ta cũng có thể ở cạnh bên nàng như vậy.” Hắn chôn mũi vào cổ nàng, nhẹ nhàng hít hà mùi hương bồ kết thơm dịu tỏa ra từ mái tóc nàng.

Nàng bắt lấy cái tay đang vòng bên hông mình của hắn, vẻ mặt thỏa mãn cùng hạnh phúc: “Hoàng thượng đi đường mệt nhọc, mau ngủ đi.”

“Ừ.” Hắn lên tiếng.

Sau đó hai người đều im lặng, rất nhanh hô hấp của hắn đã vừa sâu vừa dài. Nhanh vậy đã ngủ rồi sao? Nàng giật mình, sau đó đáy lòng cười rộ một trận.

Nghe tiếng hít thở đều đều của hắn phát ra bên cạnh mình, ngửi mùi hương quen thuộc trên cơ thể hắn, nàng cảm thấy thật bình yên, những rối rắm giày vò ban ngày kia đã sớm tan thành mây khói, thật nhanh cũng tiến vào mộng đẹp.