Hai Kiếp Làm Sủng Phi

Chương 54: Khăn lụa




Mai Hương và Trúc Vận nhìn thấy Lý Cảnh bế Tề Ngọc Yên vào Trọng Hoa cung, tưởng Tề Ngọc Yên xảy ra chuyện gì, vội vã chạy tới, lo lắng hỏi han: “Quý tần, cô sao thế ạ?”

Tề Ngọc Yên xoay mặt lại, cười với hai người, nói: “Ta không sao.”

“Không có chuyện gì ạ?” Trúc Vận hơi nhíu mày, nói, “Thế tại sao Hoàng thượng lại bế quý tần vào điện?”

“Ngọc Yên có thai.” Lý Cảnh nhìn Tề Ngọc Yên, trìu mến mỉm cười.

Nghe Lý Cảnh nói, đầu tiên Trúc Vận sửng sốt, tiếp đó thì reo mừng: “Oa! Tuyệt quá!”

“Quý tần, cô mang thai thật ạ?” Còn Mai Hương thì lộ ra vẻ vừa mừng vừa lo.

Hai má Tề Ngọc Yên ửng hồng, gật nhẹ đầu.

“Tốt quá tốt quá đi!” Mai Hương kích động không thôi.

Lý Cảnh bế nàng đặt xuống tháp quý phi, bản thân ngồi cạnh nàng, ủ chặt tay nàng trong tay mình.

Mai Hương đứng bên, vui vẻ đến nỗi chân tay vung vẩy.

“Sau này ăn uống của quý tần sẽ do chính nô tỳ kiểm tra rồi mới được dùng.” Trúc Vận cầm một cái gối lót sau lưng Tề Ngọc Yên, để nàng được ngồi thoải mái hơn chút.

Lý Cảnh cũng gật đầu, nói với Tề Ngọc Yên: “Trúc Vận thông y lý, có cô ấy chiếu cố nàng, ta cũng yên tâm phần nào.”

“Tần thiếp nghe theo Hoàng thượng ạ.” Tề Ngọc Yên cười nói.

Lý Cảnh ngắm nàng một lúc, sau đó lưu luyến đứng dậy, nói: “Lúc trước ta đang xử lý dở chính sự thì Thu Sương tới gọi ta, ta tới ngay Nhân Thọ cung. Giờ nàng đã ổn, ta phải trở về Sùng Tâm điện đây.”

“Tất nhiên chính sự quan trọng hơn, Hoàng thượng cứ đi đi ạ, không cần lo lắng cho tần thiếp đâu.” Nàng mỉm cười nói.

“Vậy ta đi đây.” Hắn đứng dậy.

Nàng nhìn hắn, trong mắt lại không tự chủ mang theo vài phần không nỡ rời xa.

Ánh mắt của nàng, hắn đương nhiên hiểu, trong lòng trào lên một niềm vui sướng. Thầm nghĩ, xem ra mình đi nước cờ này là đúng, sau khi nàng mang thai, quả nhiên đối với mình khác hẳn. Nghĩ đến đây, hắn cúi người xuống, lấy tay vuốt ve bụng của nàng, nói: “Nàng nhớ cẩn thận đấy.”

Nàng mỉm cười gật đầu, tính đứng dậy tiễn hắn.

Hắn ấn nàng xuống, nói: “Không cần, nàng ngồi là được, đừng làm ảnh hưởng đến con.”

Nàng cười: “Sao thế?”

“Ta bảo nàng không được đứng dậy thì nàng cứ nghe lời ta.” Hắn nói.

“Vậy, tần thiếp nghe Hoàng thượng.” Nàng ngẩng đầu mỉm cười.

“Ta xử lý xong việc sẽ tới thăm nàng.” Hắn nói.

“Dạ.” Nàng mỉm cười gật đầu.

Bấy giờ hắn mới yên tâm, tiến về phía ngoài điện.

Ánh mắt của nàng vẫn dõi theo hắn.

Tới trước cửa điện, hắn xoay người quay đầu nhìn nàng, thấy nàng vẵn đang dõi theo mình, trong lòng vui vẻ, nở nụ cười với nàng.

Dường như nụ cười trên gương mặt nàng càng thêm tươi tắn.

Hắn vẫy tay với nàng, sau đó mới xoay người bước ra ngoài, bước chân như nhanh nhẹn hơn thường ngày.

Nhìn bóng lưng hắn dần dần khuất khỏi tầm mắt, nàng cảm giác lòng mình như thể trống rỗng theo.

Nàng bất chợt cảm thấy, một màn vừa xong, cực kỳ giống với kiếp trước. Khi đó hai người thắm thiết y vậy.

Nếu ông trời đã cho hắn yêu mình như kiếp trước, nàng cũng không có ý định tiếp tục trốn tránh tình cảm của mình dành cho hắn.

Chỉ là kiếp này, nàng nhất định thay đổi vận mệnh kiếp trước. Nàng không chỉ muốn cả nhà Tề gia mạnh khỏe, muốn đứa con trong bụng mình mạnh khỏe, nàng còn muốn hắn! Kiếp này, nàng nhất định phải vì bản thân mình không mong gì hơn.

“Quý tần, đừng nhìn nữa, Hoàng thượng đã đi xa rồi!” Tiếng Trúc Vận vang lên mang theo giọng cười.

Trúc Vận lên tiếng, kéo nàng ra khỏi dòng suy nghĩ.

Nàng ngẩng đầu, nhìn Trúc Vận và Mai Hương đều đang cười sung sướng.

“Hình như tình cảm giữa Quý tần và Hoàng thượng tăng lên không ít nhỉ.” Mai Hương cười nói.

Nàng đỏ mặt, tay nhẹ nhàng xoa bụng, “Chàng là cha đứa bé mà!”

“Hoàng thượng đối với quý tần tốt thế, sau này quý tần mà sinh được hoàng tử, chắc chắn Hoàng thượng sẽ càng thêm cưng chiều quý tần.” Trúc Vận cười nói.

Nghe vậy, Tề Ngọc Yên ngây ngốc. Hôm nay mình mang thai, ngày mai Lý Cảnh sẽ tấn chức mình làm phi, cứ như vậy thì mình quá nổi bật ở trong cung này rồi. Như thế, Phan Dửu Quân, Lương Tử Vân sẽ cực kì hận mình? Nếu mình sinh ra con trai, sợ rằng sẽ càng thêm người ghen ghét?

Nàng bất giác nhớ tới Huyên Nhi bị Phan Dửu Quân hại chết ở kiếp trước. Nếu Huyên Nhi là con gái, biết đâu Phan Dửu Quân sẽ không hạ độc thủ với nó? Hiện giờ mình vẫn không biết có thể đấu thắng được mấy nàng ta không, nếu sinh con gái, mấy nàng ta chắc sẽ không ra tay độc ác với đứa bé đâu.

Nghĩ đến đây, Tề Ngọc Yên thản nhiên cười, nói: “Ta lại hi vọng có thể sinh được bé gái.”

“Con gái?” Trúc Vận kinh ngạc, nói: “Quý tần, tất nhiên Hoàng thượng sẽ muốn con trai chứ.”

Con trai? Chàng hẳn là mong nhỉ?

Tề Ngọc Yên lại nhớ tới kiếp trước Lý Cảnh yêu chiều Huyên Nhi vô vàn, ánh mắt tối tăm.

Thấy vậy, Mai Hương vội trừng mắt với Trúc Vận, cười nói: “Hoàng thượng sủng ái quý tần thế, hoàng tử hay công chúa ngài ấy đều thích cả.”

Trúc Vận bị Mai Hương trừng, thấy sắc mặt Tề Ngọc Yên không tốt, cho rằng mình nói sai, nên vội vàng hùa nói: “Phải đó! Hoàng thượng thích là quý tần chúng ta, chỉ cần là quý tần sinh, cho dù là trai gái, người đều sẽ thích hết.” Nói tới đây, cô nàng lại cười, “Hơn nữa, lần này sinh công chúa, lần tới quý tần sinh hoàng tử là được.”

Tề Ngọc Yên nở nụ cười, nhưng không đáp lại lời nói của Trúc Vận, chỉ nói với Mai Hương: “Mai Hương, lát nữa em kiếm ít vải bố tới, ta muốn làm quần áo cho con.”

“Dạ.” Mai Hương cười híp mắt đáp.

Mai Hương vừa ra cửa thì có tiểu cung nữ vào, bẩm báo với Tề Ngọc Yên: “Quý tần, La Tiểu Nghi tới ạ.”

La Xảo Nhi tới? Nghĩ tới hôm nay La Xảo Nhi đã giúp đỡ mình lúc ở Nhân Thọ cung, Tề Ngọc Yên ấm áp trong lòng, vội nói: “Mau mời muội ấy vào.”

“Dạ.” Tiểu cung nữ lui xuống.

Vài phút sau, La Xảo Nhi tiến vào điện.

Tề Ngọc Yên nhanh chóng cười đón chào, lên tiếng: “La tiểu nghi, nhanh tới ngồi.”

Hiện tại vị phân La Xảo Nhi thấp hơn Tề Ngọc Yên, tiến tới hành lễ, hô vang: “Tề tỷ tỷ.”

Tề Ngọc Yên đỡ La Xảo Nhi dậy, cười nói: “Có hai tỷ muội chúng mình, đừng đa lễ vậy, mau tới ngồi đây đi.”

La Xảo Nhi dìu Tề Ngọc Yên, cười nói: “Bây giờ tỷ tỷ mang thai rồi, động tác cần phải cẩn thận chút.”

“Ta vẫn chưa yếu đuối đến thế đâu.” Tề Ngọc Yên mỉm cười nói.

Hai người ngồi xuống, Trúc Vận lanh lẹ đi pha trà cho La Xảo Nhi.

Tề Ngọc Yên nắm lấy tay La Xảo Nhi, nói: “Hôm nay lúc ở Nhân Thọ cung, cảm ơn La tiểu nghi đã giúp đỡ nhiều lắm.”

“Tề tỷ tỷ cũng nói chúng mình là tỷ muội, khách khí vậy làm chi.” La tiểu nghi cười hì hì nói.

“Vậy ta sẽ không nói mấy lời khách sáo nữa.” Tề Ngọc Yên vỗ nhè nhẹ lên tay La Xảo Nhi.

La Xảo Nhi ngưỡng mộ nhìn Tề Ngọc Yên, nói: “Hôm nay tại Nhân Thọ cung, Hoàng thượng đối với Tề tỷ tỷ đúng là tình thâm ý trọng nhé!”

Nghe La Xảo Nhi nói vậy, Tề Ngọc Yên xốn xang, sau đó cười ngượng ngùng.

“Nếu Xảo nhi cũng có người đối đãi vậy, có chết cũng cam lòng!” La Xảo Nhi cảm khái nói.

Nghe vậy, Tề Ngọc Yên thở dài trong lòng. Nàng và La Xảo Nhi đều là nữ nhân của Lý Cảnh, Lý Cảnh chung tình với mình, nên hờ hững với những tần phi khác. Nhưng nếu trong lòng mình đã ra quyết định, ở bên Lý Cảnh, đương nhiên không thể đẩy chàng ra như lúc trước.

Ngừng một lúc, Tề Ngọc Yên mới thấp giọng nói: “Xin lỗi, muội đừng trách tỷ nhé.”

Nghe Tề Ngọc Yên nói, La Xảo Nhi ngớ ra, sau đó lập tức hiểu ý của nàng, nhoẻn miệng cười: “Tề tỷ tỷ hiểu lầm rồi, muội không có mấy suy nghĩ quá phận đó với Hoàng thượng đâu.”

Tề Ngọc Yên nghe vậy thì sửng sốt, nói: “Sao lại nói là suy nghĩ quá phận? Hoàng thượng cũng là trượng phu của muội đó!”

La Xảo Nhi cúi đầu cười khổ: “Trượng phu? Trong lòng Hoàng thượng, e chỉ là trượng phu của duy mình Tề tỷ tỷ thôi.”

Nghe nàng ấy nói vậy, Tề Ngọc Yên thở dài một tiếng: “Tỷ tỷ xin lỗi muội.”

La Xảo Nhi vội kéo tay Tề Ngọc Yên, cười nói: “Tề tỷ tỷ đừng vậy mà. Hoàng thượng yêu thương tỷ như vậy, muội thật sự không đau lòng.”

Tề Ngọc Yên ngẩng đầu, nhìn đôi mắt chân thành của La Xảo Nhi, giống như không phải đang nói dối. Đột nhiên, nàng nhớ lại lúc ở Huyền Tước sơn, La Xảo Nhi hào hứng kể về Chung Dục, trong lòng không khỏi kích động.

Lúc này, La Xảo Nhi nắm chặt tay của Tề Ngọc Yên, nói: “Tề tỷ tỷ, chính là nói, trân bảo dễ kiếm, tình lang khó tìm. Nếu tỷ có thể có được tình cảm thật lòng của Hoàng thượng, vậy thì nhất định phải thật quý trọng mới đúng.”

“Tỷ sẽ mà.” Tề Ngọc Yên ngẩng đầu cười nói.

“Vậy thì tốt.” La Xảo Nhi cười rộ lên với Tề Ngọc Yên.

“Phải rồi, La tiểu nghi tới tìm tỷ là có việc gì?” Tề Ngọc Yên hỏi.

“Trời ạ, suýt nữa thì muội quên mất chuyện chính.” La Xảo Nhi than nhẹ.

“Có chuyện gì vậy?” Tề Ngọc Yên khẽ cười hỏi.

La Xảo Nhi đè giọng nói: “Tề tỷ tỷ, tỷ có biết vì sao Tuyết Đoàn của Thái hậu cứ thấy tỷ là sủa loạn lên không?”

Tề Ngọc Yên sững ra một lúc rồi mới hỏi: “La Tiểu Nghi biết vì sao à?”

Lúc này, Trúc Vận mang trà đã được pha xong lên, đặt lên bàn bên cạnh La Xảo Nhi.

“Có người cố ý hại tỷ.” La Xảo Nhi bưng chén sứ lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà.

Tề Ngọc Yên hoang mang, hỏi: “Tại sao lại nói thế?”

La Xảo Nhi đặt chén sứ lại lên bàn, sau đó luồn tay trái vào ống tay áo bên phải, lấy ra một chiếc khăn lụa thêu hoa mai.

Trông thấy, Tề Ngọc Yên giật mình.

“Ý, đây không phải là khăn lụa của quý tần nhà em ư?” Trúc Vận nói: “Nô tỳ tìm lâu rồi mà vẫn không thấy, sao lại ở chỗ La tiểu nghi?”

La Xảo Nhi nhìn chằm chằm vào Tề Ngọc Yên, chậm rãi nói: “Hôm nay sau khi Tề tỷ tỷ và Hoàng thượng rời đi, Thái hậu cũng bảo chúng muội lui. Muội ra cửa thì thấy Tuyết Đoàn, nên ở lại chơi với nó một lúc. Tấm khăn lụa này là muội phát hiện ở trong sân. Muội nhớ mang máng Tề tỷ tỷ từng dùng rồi nên nhặt lên. Nào ngờ, Tuyết Đoàn vừa thấy cái khăn lụa, lại bắt đầu lồng lên, sủa inh ỏi với muội, vừa sủa vừa bước lùi trốn tránh, giống như sợ hãi cái khăn lụa này.”

Nghe vậy, Tề Ngọc Yên thắt chặt đôi lông mày.

La Xảo Nhi tiếp tục kể: “Muội cảm thấy, nhất định có người trộm khăn lụa mà Tề tỷ tỷ đã dùng, sau đó cầm chiếc khăn lụa hại Tuyết Đoàn. Tuyết Đoàn nhớ rõ người hại nó có cái mùi trên chiếc khăn lụa, cho nên hôm nay nó nhìn thấy Tề tỷ tỷ, ngửi được mùi trên người Tề tỷ tỷ, nó cho rằng Tề tỷ tỷ chính là người hại nó, nên mới lồng lộn lên sủa lớn với tỷ.”

Nghe La Xảo Nhi phân tích, Tề Ngọc Yên từ tốn gật đầu: “La tiểu nghi nói rất đúng, tỷ cũng nghĩ như vậy.”

Trúc Vận nghe xong, chấn động: “Ai sẽ làm ra chuyện xấu xa đến thế để hại quý tần chúng ta?”

Tề Ngọc Yên ngẩng đầu, liếc mắt với La Xảo Nhi, hai người đều im lặng không nói.

Kẻ trộm khăn lụa của Tề Ngọc Yên đi hại Tuyết Đoàn, mục đích chính là muốn Tiêu Thái hậu vì Tuyết Đoàn mà ghét Tề Ngọc Yên.

Ở trong Hoàng cung, nữ nhân bày kế hãm hại nhau, đơn giản cũng chỉ vì nam nhân kia thôi.

Nghĩ đến đây, sắc mặt Tề Ngọc Yên càng thêm trầm trọng.

Kẻ này, nàng tin tưởng sẽ không phải là La Xảo Nhi. Bởi vì tâm La Xảo Nhi, vốn không đặt trên người Lý Cảnh, đương nhiên sẽ không bởi vì mình được sủng mà trù tính hại mình.

Nàng cảm thấy hẳn cũng không phải Hoàng hậu. Bởi vì Hoàng hậu muốn Tiêu thái hậu không thích nàng, căn bản không cần quanh co như thế, cứ khóc lóc kể lể trước mặt Tiêu Thái hậu là được.

Nói như vậy, kẻ lén lút hại nàng, không phải Phan Dửu Quân thì là Lương Tử Vân.

Nghĩ đến đây, Tề Ngọc Yên rùng mình. Bản thân còn chưa muốn ra tay đối phó các ả, các ả đã ra tay trước với mình rồi.

Xem ra, mình nên lên kế hoạch sớm chút, tuyệt đối không thể ngồi chờ chết được!