Hai Kiếp Làm Sủng Phi

Chương 51: Ngoại truyện: Kiếp trước (cuối)




“Mắc dịch bệnh?” Lý Cảnh xoay phắt người lại, lạnh giọng nói: “Thế tại sao bà lão đưa cơm tới Lan Vu cung hàng ngày cho nàng ấy lại nói, trước đó một ngày nàng ấy vẫn mạnh khỏe, ngày hôm sau đã không thấy người nữa, dưới đất, trên tường Lan Vu cung còn có bãi máu? Ngươi giải thích cho trẫm nghe thử xem chuyện gì đã xảy ra?” Càng về sau, hắn gần như quát lớn.

Phan Dửu Quân bị hắn quát, sợ tới mức cả người run bắn, nước mắt cũng quên chảy. Sau một lúc, nàng ta mới nghe được tiếng nói khô khốc của chính mình cất lên: “Vết máu đó, là bởi vì, bởi vì Tề quý phi mắc dịch bệnh, thân thể đau đớn, nên, nên đập đầu vào tường mà chết, vì vậy, trên tường, dưới đất, mới, mới có vết máu.”

“Phan Dửu Quân! Ngươi còn dám lừa trẫm!” Lý Cảnh xông thẳng tới trước mặt nàng ta, tóm lấy cổ tay ả, bóp chặt, lạnh giọng nói: “Ngươi có biết, ngươi đã phạm phải tội khi quân không hả!”

Hiện giờ sát gần, Phan Dửu Quân mới trông thấy rõ, sắc mặt Lý Cảnh đen kịt, đôi mắt đục ngầu, nàng ta hoảng sợ, “Thần thiếp, không hiểu, không hiểu tại sao Hoàng thượng nói thế? Thần thiếp, thần thiếp nói đều là sự thật, không có khi quân.”

Lý Cảnh nghe thấy vậy, tức giận, quăng mạnh Phan Dửu Quân ngã nhào xuống đất, chỉ vào ả ta quát: “Nếu muốn người khác không biết, trừ phi đừng có làm! Ngươi cho rằng ngươi làm ra những chuyện ác độc kia, ngươi không nói sẽ không có người nói ra ư?”

Mặt Phan Dửu Quân trắng bệch, nhưng vẫn quả quyết nói: “Thần thiếp, thật, thật sự không có lừa Hoàng thượng.”

“Không lừa trẫm?” Hắn nghiến răng, “Phan Dửu Quân, ngươi thật độc ác! Ngươi lại dám làm vậy với nàng! Ngươi có biết, từ trước đến giờ đến cả Trẫm cũng không nỡ động vào một đầu ngón tay nàng, cho dù nàng gian díu với người khác bị trẫm bắt được, trẫm cũng chỉ giết gã ta, cũng không động vào nàng ấy chút nào. Nhưng ngươi, ngươi thì giỏi lắm!”

Nói tới đây, trong mắt Lý Cảnh đong đầy nước mắt, giọng nói cũng mang theo chút ít nghẹn ngào: “Phan Dửu Quân, ngươi có biết không, tay nàng ấy, là trẫm ủ ấm trong lòng sáu năm, ngươi dám, ngươi dám…”

Ngươi dám, chặt bỏ tay nàng.

Những lời này, hắn nói không ra lời.

Hắn cảm thấy đến việc nói ra khỏi miệng cũng quá ư tàn nhẫn, vậy mà ả đàn bà này lại thực hiện trên người nàng.

Giờ khắc này, nước mắt ràn rụa trên khuôn mặt hắn.

Hắn không tài nào tưởng tượng được, người con gái hắn nâng niu lại bị người khác đối xử như vậy. Hắn không ngờ được, Phan Dửu Quân còn độc địa hơn cả rắn rết.

“Hoàng thượng!” Phan Dửu Quân nhào tới ôm chân Lý Cảnh, gào khóc: “Hoàng thượng, người đừng nghe kẻ khác nói bậy bạ, Tề quý phi thật sự tự mình đập đầu vào tường tự sát! Thần thiếp không có hại cô ta!”

“Đập đầu vào tường tự sát?” Lý Cảnh quát lớn, “Đúng! Nàng là đập vào tường tự sát! Nhưng trước khi nàng ấy tự sát, ngươi đã làm gì với nàng ấy hả?”

Vừa nghĩ tới việc nàng phải chịu đựng những khổ đau kia khi còn sống, lòng hắn đau tựa dao cứa.

Hắn nhấc chân, đạp mạnh vào chính giữa ngực của Phan Dửu Quân, đá văng ả ta ra.

Phan Dửu Quân ôm ngực, chịu đựng đau nhức, hét lớn: “Hoàng thượng, người đừng nghe kẻ ngoài châm ngòi! Oan, oan uổng thần thiếp!” Dứt lời, nước mắt nàng ta tuôn như mưa.

“Châm ngòi?” Lý Cảnh âm trầm mặt mũi, nói, “Ai châm ngòi? Phan Dửu Quân, ngươi không ngờ được, lúc ngươi làm ra mấy việc đó với Ngọc Yên, thị nữ của Ngọc Yên – Mai Hương đang núp trên cây ngoài cung. Hành vi của ngươi, cô ấy đã chứng kiến hết.”

Phan Dửu Quân giật mình, hỏi: “Nó nhìn thấy cái gì?”

“Lúc Mai Hương đến, ngươi đã đổ độc câm Ngọc Yên, móc mắt nàng, còn, còn chặt bỏ tay nàng ấy…” Nói tới đây, hắn lại nghẹn ngào một hồi, “Ngươi còn nói với nàng, Huyên nhi cũng đã chết, khiến cho nàng bi thương cùng cực, chặt đứt ý niệm sống của nàng ấy, để nàng đập đầu vào tường mà chết!”

“Hoàng thượng, tất cả, đều là Mai Hương vu oan ta.” Phan Dửu Quân tái nhợt, yếu ớt thanh minh.

Dẫu rằng nàng ta biết chỉ là phí hoài, nhưng nàng ta vẫn cố gắng giãy giụa lần cuối.

Quả nhiên, vẻ mặt Lý Cảnh âm lãnh nhìn ả: “Phan Dửu Quân, có vu oan hay không, trong lòng ngươi tự rõ. Chẳng qua, ta muốn nói với ngươi, những đau đớn ngươi bắt nàng ấy phải chịu, ta sẽ trả lại ngươi gấp bội!”

“Hoàng thượng!” Phan Dửu Quân hét lớn: “Xin người xét phụ thân thần thiếp trung thành tận tâm với Hoàng thượng, tận tâm tận lực vì Đại Hiên…”

“Đừng nhắc tới người phụ thân bán nước thông đồng với địch của ngươi nữa!” Lý Cảnh quát to.

Nghe thấy vậy, người Phan Dửu Quân run rẩy, bấy giờ mới ngậm miệng.

“Trẫm vẫn luôn nghi ngờ, tại sao lần này Tề Trí Viễn lại thua thảm hại như vậy. Kỳ thật, trên đường về triều Trẫm đã phái người điều tra rõ, chính phụ thân Phan Báo của ngươi bày trò bên trong, không chỉ giữ lại lính tinh nhuệ, hơn nữa còn trì hoãn việc cung cấp lương thực, thông đồng với nước giặc, báo tình hình quân lính của Tề Trí Viễn cho giặc, cho nên mới dẫn tới việc Tề Trí Viễn thua trận mà chết!”

“Mặc dù biết Phan Báo làm điều ác độc, ban đầu Trẫm không có ý định liên lụy đến ngươi. Mấy năm nay, trong lòng Trẫm có hơi áy náy với ngươi. Không ngờ rằng, Trẫm nghĩ sai rồi! Trẫm nên sớm đoán ra, cha nào con nấy!” Nói tới đây, Lý Cảnh từ từ đứng thẳng dậy, hời hợt nhìn Phan Dửu Quân, “Nếu hai cha con ngươi đều độc ác đến thế, vậy đừng trách Trẫm tâm ngoan thủ lạt! Ngươi và Phan Báo tới địa phủ làm cha con tốt đi!”

“Đừng mà! Hoàng thượng!” Phan Dửu Quân đau đớn thét lên.

Nhìn sự tuyệt tình trong mắt Lý Cảnh, nàng ta biết đã hết hy vọng, chán nản ngã ngồi dưới đất, mặt tái mét.

“Phan Dửu Quân, Trẫm đã nói, những việc ngươi làm với Ngọc Yên, Trẫm sẽ trả lại ngươi gấp bội! Trẫm nói được nhất định sẽ làm được!” Nói xong, Lý Cảnh hét lớn ra ngoài điện: “Người tới!”

Một đội vũ vệ quân lên tiếng trả lời rồi vào.

Lý Cảnh chỉ vào Phan Dửu Quân nói: “Dẫn ả độc phụ này đi! Làm câm, cắt lưỡi, khoét mắt, đục tai, chém tay, chặt chân! Để chảy máu mà chết!”

“Dạ!” Hai vũ vệ quân được lệnh, tính tiến tới kéo Phan Dửu Quân.

“Buông ta ra!” Phan Dửu Quân giãy giụa, không muốn bị kéo đi.

Nhưng vũ vệ quân nào để cho ả ta phản kháng, chốc lát đã khiến ả không thể cựa quậy, kéo ả ra bên ngoài.

“Lý Cảnh!” Phan Dửu Quân bất chợt gọi thẳng tên của Hoàng đế, hét vang: “Ngươi cho rằng ngươi làm vậy là có thể báo thù cho Tề Ngọc Yên ư? Ngươi có biết rằng, thời điểm ả ta chết, hận nhất chính là ngươi không. Ngươi vĩnh viễn sống trong sự thù hận của ả ta.”

Nghe Phan Dửu Quân nói, Lý Cảnh giật mình, sau đó ra lệnh: “Đưa ả ta về đây!”

“Dạ!” Vũ vệ quân lại kéo Phan Dửu Quân trở về.

“Phan Dửu Quân, những lời ngươi vừa nói là có ý gì?” Lý Cảnh hỏi, “Tại sao Ngọc Yên phải hận trẫm?”

“Mai Hương tới muộn, trước đó ta có nói vài lời với Tề Ngọc Yên, chắc chắn nó không nói cho ngươi biết rồi?” Phan Dửu Quân kéo khóe miệng lên thành một nụ cười.

“Ngươi nói gì với Ngọc Yên?” Lúc Lý Cảnh hỏi ra câu này, trong lòng mang một cơn bất an.

Phan Dửu Quân vẫn treo nụ cười trên mặt, nói: “Ta nói với ả rằng, ngươi đã giết ca ca của ả trên chiến trường, chém đầu cả nhà ả, độc sủng mình ta. Ngươi nói xem, khi chết, trong lòng ả sẽ nghĩ gì về ngươi?”

Lý Cảnh giận tới mức cả người run bần bật: “Phan Dửu Quân! Vì cái gì, vì cái gì mà ngươi phải làm như thế?”

Phan Dửu Quân vẫn nở nụ cười xinh đẹp: “Năm đó Phan Dửu Quân ta cũng từng là đệ nhất mỹ nhân kinh thành, sau khi tiến cung, toàn tâm toàn ý với ngươi. Nhưng ngươi ngoại trừ Tề Ngọc Yên ra, có nữ tử nào lọt vào mắt ngươi không? Coi như nhốt vào lãnh cung, ngươi cũng chẳng tuyệt tình với ả, nếu ta không có hành động, ngươi trở về sẽ thả ả ra, ta chỉ còn nước chết mòn trong cái cung này.”

“Nhưng ngươi có biết, người làm như vậy, chỉ khiến cái chết đến càng nhanh hơn!” Lý Cảnh nghiến răng.

“Dù sao làm hay không đều phải chết, chi bằng ta làm thử, không chừng còn có một ít cơ hội sống!” Phan Dửu Quân cười khẩy nói, “Phải rồi, Lý Cảnh, còn có một việc chưa nói cho ngươi biết. Kỳ thật Tề Ngọc Yên và Chung Dục căn bản không có tư tình, là ta cho chúng uống dược, rồi cởi xiêm y của chúng, đặt bọn chúng nằm với nhau, sau đó cố ý dụ ngươi bắt được. Ha ha, có phải bây giờ ngươi hận bản thân mình lắm không?”

“Quả nhiên là ngươi giở trò!” Lý Cảnh tiến tới, bóp chặt cổ ả ta, tay dùng sức, như thể muốn bóp nát cái cổ của ả ta.

Rất nhanh, trong điện vang lên tiếng thở khó nhọc gào khan của Phan Dửu Quân.

Nhìn ánh mắt Phan Dửu Quân có chút trắng dã, Lý Cảnh từ từ nới lỏng tay ra.

Phan Dửu Quân bắt đầu ho khan kịch liệt, “Tại sao ngươi không giết ta?”

Lý Cảnh lạnh lùng nói: “Muốn chết ư? Không dễ dàng như vậy đâu, ngươi còn chưa nhận đau đớn mà Ngọc Yên phải chịu, sao có thể chết được?”

Nghe Lý Cảnh nói, Phan Dửu Quân trắng bệch mặt mày.

Lý Cảnh dùng ánh mắt ra lệnh vũ vệ quân, lớn tiếng: “Dẫn ả ta xuống, làm theo những gì trẫm nói khi nãy!”

“Dạ!” Vũ vệ quân bèn kéo Phan Dửu Quân ra ngoài.

“Ha ha ha, giết ta thì sao? Tề Ngọc Yên cũng không sống lại được! Ả ta ôm nỗi hận sâu nặng với ngươi theo cái chết đó!” Phan Dửu Quân cười ha hả.

Thân mình Lý Cảnh run rẩy, cắn chặt môi, không nói gì.

Tiếng cười của Phan Dửu Quân vẫn văng vẳng bên tai, mãi đến khi ả ta bị lôi ra ngoài điện, tiếng cười thê lương của ả vẫn không ngừng xối vào tai hắn, sau đó, dần dần tiếng cười kia chuyển thành tiếng gào khóc.

Ngọc Yên, nàng thật sự mang theo nỗi thù hận với ta sao?

Lý Cảnh nhắm chặt mắt lại, trong lòng giống như bị ai đó dùng một con dao cùn cưa đi cưa lại một cách từ từ, đau tới nỗi khiến người ta sắp không chịu được nữa.

Hôm sau, Lý Cảnh lên triều, chỉ làm duy nhất một chuyện.

Hạ chỉ chém Phan Báo.

Gia tộc Phan thị, toàn bộ nam tử sung quân biên cương, nữ tử làm tôi tớ.

Sau đó, Lý Cảnh báo bệnh, hơn mười ngày liền không vào triều.

Thừa tướng khuyên giải đôi lần, thấy không khuyên được hắn, vội phái người tới Lộc Sơn mời Tiêu Thái hậu trở về.

Lúc Tiêu Thái hậu bước vào Càn Dương cung, trông thấy nhi tử nằm ở trên giường, mặc dù mắt mở thao láo, nhưng vô hồn, dáng vẻ sống không còn gì luyến tiếc.

Bà đau lòng, cảm giác thời gian dường như quay ngược lại. Người bà nhìn kia không phải con trai của mình, mà là Hoàng đế Nguyên Long khi mất đi Hứa quý phi thương yêu.

Bà cười khổ.

Thực ra tính cách của Lý Cảnh không giống cha hắn, duy chỉ cái tính si cuồng này là thừa hưởng từ phụ thân hắn.

Tiêu thái hậu thở dài thườn thượt, sau đó chầm chậm bước tới, ngồi bên mép giường, nắm thật chặt bàn tay của đứa con: “Cảnh nhi, người chết rồi không thể sống lại, con đừng quá đau buồn. Tin rằng linh hồn Ngọc Yên trên trời cũng sẽ không vui lòng nhìn thấy con như vậy đâu!”

Biết mẫu thân tới, Lý Cảnh vẫn nằm im, nhưng khi nghe nhắc tới cái tên Tề Ngọc Yên thì thân thể hắn run lên nhè nhẹ.

Tiêu Thái hậu lại khuyên nhủ: “Cảnh nhi, con cũng đừng như vậy với mẫu hậu!” Nói tới đây, bà gạt nước mắt, “Con đăng cơ khi còn nhỏ, mẫu hậu mất bao tâm huyết mới giúp con ổn định triều cương. Ngọc Yên còn trẻ vậy đã mất, mẫu hậu biết con đau lòng, nhưng không thể vì vậy mà lơi là triều chính! Con phải nhớ kỹ, con là Hoàng đế Đại Hiên, trên vai là lợi ích của dân chúng thiên hạ!”

“Nhưng mà, mẫu hậu ạ!” Nước mắt trượt xuống từ đôi mắt trống rỗng của hắn, “Trong lòng con quá mức chịu đựng rồi, con thật sự không còn tâm tư để ý triều chính.”

Bấy giờ, Thường Hải dắt Lý Huyên đi vào.

Tiêu Thái hậu vẫy tay với Lý Huyên.

Lý Huyên ngập ngừng, tiến tới trước, cung kính gọi vang: “Hoàng tổ mẫu ạ.”

Tiêu Thái hậu kéo Lý Huyên vào lòng, nói: “Cảnh nhi, con ngoại trừ có Ngọc Yên, còn có mẫu hậu, còn có Huyên nhi mà. Dẫu rằng Ngọc Yên không ở đây, nhưng mẫu hậu không thể không có con, Huyên nhi càng không thể không có cha.”

Nói xong, bà đẩy Lý Huyên tới trước mặt Lý Cảnh, “Bây giờ Huyên nhi đã không còn mẫu thân, con nhẫn tâm để thằng bé không có cả cha nữa ư? Chẳng lẽ con cũng muốn nó giống con, tuổi còn bé đã phải gánh vác giang sơn Đại Hiên sao? Năm đó mẹ con chúng ta gian khổ như nào, con biết mà, lẽ nào con muốn con của con phải hứng chịu những khổ cực năm đó giống con?”

Nghe nói thế, vẻ mặt Lý Cảnh hơi đổi.

Tiêu Thái hậu tiếp tục nói: “Huyên nhi không chỉ là con của con, nó cũng là con của Ngọc Yên. Con có lỗi với Ngọc Yên, chẳng phải nên bù đắp con trai của nàng ấy cho xứng sao?” Nói xong, Tiêu Thái hậu đẩy Lý Huyên tới.

Lý Huyên nhào lên người Lý Cảnh, “Oa!” khóc lớn: “Phụ hoàng, Huyên nhi sợ lắm. Bọn họ nói mẫu phi mất rồi, không cần Huyên nhi. Phụ hoàng, có phải cha cũng muốn bỏ đi không? Cha không cần Huyên nhi nữa ạ? Hay huyên nhi làm gì sai? Tại sao mọi người đều ghét bỏ Huyên nhi?”

Nghe tiếng khóc của đứa con vang lên bên tai, nước mắt trong suốt từ từ trượt xuống. Hắn chậm rãi vươn tay, ôm nhi tử vào lòng, nói: “Huyên nhi, phụ hoàng không đi. Phụ hoàng sẽ không ghét bỏ con.” Nói xong Lý Cảnh ngồi dậy, nâng khuôn mặt Huyên nhi lên quan sát một lúc, rồi nói: “Huyên nhi của ta có tài năng của Nghiêu Thuấn, phụ hoàng nhất định giúp đỡ Huyên nhi làm nên sự nghiệp vĩ đại!”

Dứt lời, hai cha con ôm nhau khóc.

Nhìn nhi tử có vẻ đã trở lại bình thường, Tiêu Thái hậu ngồi ở bên, lau khóe mắt.

Từ đó về sau, Lý Cảnh trở về như lúc trước, siêng năng triều chính.

Hậu cung không người, hắn nhiều lần chối bỏ đề nghị tuyển chọn của Nội các, đặt toàn bộ tâm tư lên người đứa con trai độc nhất Lý Huyên.

Lý Huyên 10 tuổi, Lý Cảnh dẫn thằng bé vào triều tham chính.

Lý Huyên 14 tuổi, Lý Cảnh để hắn hỗ trợ phụ thân phê duyệt tấu chương.

Lý Huyên 16 tuổi, Lý Cảnh cho hắn tự mình xử lý chính sự.

Sau khi Lý Huyên đại hôn vào lúc mười tám tuổi, Lý Cảnh cảm thấy nhi tử hoàn toàn có thể đảm đương một mình, bèn thoái vị, truyền ngôi cho con trai độc nhất Lý Huyên.

Vào tháng thứ hai sau khi thoái vị, Lý Cảnh mặc kệ mẫu thân nhi tử níu kéo, nhất quyết tới Vạn Phật tự xuất gia.

Lúc hắn cạo đầu xong, thành kính quỳ trước Phật tổ, dập đầu.

Huyền Giác đại sư hỏi: “Ngươi quyết ý hướng Phật, có chuyện gì muốn cầu?”

Hắn đáp: “Bần tăng không mong ước gì hơn, chỉ cầu có được kiếp sau.”

Nói xong hắn nhắm mắt lại, nhẩm đọc trong lòng: ta chỉ mong có thể hạnh phúc với nàng tới đầu bạc tại kiếp sau!