Hai Kiếp Làm Sủng Phi

Chương 39: Càn Dương




Đến trước cửa Càn Dương cung thì nghi liễn dừng lại.

Thu Sương tới bên nghi liễn, thấp người nhỏ giọng nói với Tề Ngọc Yên: “Tề quý nhân, đã tới rồi ạ.”

“Ừ.” Tề Ngọc Yên hít sâu một hơi, sau đó đứng lên, xuống khỏi liễn.

“Từ từ thôi, Tề quý nhân.” Thu Sương vội vươn tay đỡ nàng.

Tề Ngọc Yên xuống khỏi liễn, ngẩng đầu nhìn cánh cửa lớn của Càn Dương cung.

Mặc dù kiếp này là lần đầu tiên đến đây, nhưng từng cành cây ngọn cỏ trong Càn Dương cung, nàng đều thuộc rõ như lòng bàn tay. Nàng không ngờ, kiếp này, mình ngàn tránh vạn trốn, cuối cùng vẫn phải bước vào nơi này.

Bước qua cửa cung, nhìn cảnh vật xung quanh quen thuộc, chỉ cảm thấy cả người trở nên đờ đẫn. Cứ thế mà bị Thu Sương vừa dìu vừa kéo tới bên trong tẩm điện của Lý Cảnh.

Lúc này Hoàng đế không ở trong điện, tẩm điện ngoại trừ hai cung nhân hầu hạ bên ngoài cửa, không còn người nào khác.

Thấy không có mặt Hoàng đế, Thu Sương hỏi một tiểu thái giám đứng hầu bên cạnh: “Hoàng thượng vẫn chưa trở lại à?”

Tiểu thái giám cúi đầu trả lời: “Hoàng thượng vẫn đang ở thư thất phê sổ xếp.”

“Vậy à.” Thu Sương gật đầu, dìu Tề Ngọc Yên tiến vào điện, đưa tới bên giường ngồi xuống, thấp giọng nói: “Xin quý nhân đợi ở đây một lát, Hoàng thượng chút nữa sẽ đến.”

“Ừ.” Tề Ngọc Yên lên tiếng.

“Nô tỳ ra ngoài trước, sẽ hầu hạ ở bên ngoài. Nếu quý nhân có việc gì cứ gọi nô tỳ một tiếng là được.” Thu Sương nói.

“Ta biết rồi.” Tề Ngọc Yên gật đầu.

Thu Sương hành lễ rồi lui xuống, ra ngoài cửa điện.

Bây giờ đã vào đông, thời tiết có hơi rét lạnh. Mặc dù bên trong tẩm điện có đốt địa long*, nhưng gió thổi qua cửa vẫn hơi lạnh. Bởi vì phải thị tẩm nên Tề Ngọc Yên cũng không mặc nhiều. Thu Sương ra ngoài điện, sợ gió lạnh thổi vào làm nàng lạnh, nên đóng cửa lại.

(Đốt địa long: là cách làm ấm cả phòng vào mùa đông của nhà giàu, có tiền thời cổ đại Trung Hoa.)

Cửa vừa đóng, trong phòng ấm lên rất nhiều. Mặc dù không cảm thấy lạnh, nhưng thân thể của Tề Ngọc Yên vẫn hơi run rẩy.

Nàng cố gắng ổn định lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn quanh phòng một lượt. Tẩm điện của hắn, dường như chẳng khác kiếp trước là mấy, chỉ là thiếu vật dụng của nàng mà thôi.

Ngắm căn phòng này, trong lòng nàng bùi ngùi muôn vàn. Kiếp trước, lần đầu tiên của mình trao cho hắn cũng tại trong đây. Nhưng khi đó nàng và Lý Cảnh lưỡng tình tương duyệt, nàng tràn đầy vui mừng mà tới. Nhưng kiếp này, trong lòng nàng chỉ muốn trốn tránh hắn, còn hắn lại chưa nguôi giận với nàng. Với tình hình như này, nàng cũng không biết chốc nữa hắn đến, nàng nên đối mặt với hắn thế nào.

Ngồi trên tháp, hai tay nàng xoắn chặt lại với nhau, đầu ngón tay run run. Tâm trạng rối rắm lúc này, thật khó có thể diễn tả bằng lời.

Không biết qua bao lâu, nàng nghe thấy bên ngoài dần dần ồn ào, một trận tiếng bước chân chậm rãi tới trước điện.

“Nô tỳ gặp qua Hoàng thượng.” Đây là tiếng của Thu Sương.

Nghe thấy vậy, lòng nàng căng thẳng.

“Nàng ấy đang ở bên trong hả?” Hắn hỏi.

‘Hồi Hoàng thượng, Tề quý nhân chờ trong phòng đã lâu rồi ạ.” Thu Sương hồi đáp.

Nghe Thu Sương nói, Lý Cảnh cũng không nói tiếp nữa, trực tiếp tới trước cửa, đang chuẩn bị đẩy cửa. Đột nhiên hắn cảm thấy trong lòng mình có chút khẩn trương, đầu ngón tay hơi run. Hắn hít một hơi, ổn định lại tinh thần, sau đó nhẹ nhàng đẩy cửa ra.

Nghe cửa đánh lên tiếng “két”, nữ tử đang ngồi trong phòng ngẩng đầu, trong mắt ngập đầy sợ hãi.

Ánh mắt hai người giao nhau, nàng vội vã cúi đầu, đứng dậy.

“Các ngươi hầu hạ ở bên ngoài.” Hắn phân phó, rồi nhấc chân vào phòng.

“Dạ.” Đợi hắn vào phòng, Thường Hải đóng cửa lại sau lưng hắn.

Nàng đứng khúm núm, nhìn hắn đi đôi giày cửu long xuất hiện trước mắt mình, nàng nhanh chóng quỳ xuống, hành lễ nói: “Tần thiếp tham kiến Hoàng thượng.” Giọng nói có hơi run rẩy.

Hắn nhìn nàng từ trên cao xuống.

Mái tóc đen vấn một Lưu Vân kế, hạt châu trên trâm rủ xuống, nhẹ nhàng đung đưa, giống như tim hắn, xao động không ngừng.

Hắn khom lưng xuống, bắt lấy hai cánh tay của nàng, đỡ nàng dậy khỏi mặt đất, khẽ giọng nói: “Đứng lên đi.” Thấy nàng xuất hiện như vậy trước mắt mình, hắn bỗng cảm thấy phẫn uất tích tụ trong lòng mấy ngày nay, bất chợt tan thành mây khói.

Nàng đứng lên, nhìn hắn.

Tay hắn vẫn nắm hai cánh tay nàng, như muốn ôm lấy nàng.

Kiếp này, lần đầu tiên họ tiếp xúc gần như vậy. Mặt nàng chẳng hiểu sao bỗng bị hun nóng.

Nàng không dám nhìn hắn nữa, vội cúi đầu, trầm thấp gọi một tiếng: “Hoàng thượng.”

Nghe nàng dịu dàng gọi tiếng, nhìn hai má đỏ ửng của nàng, trong nhất thời hắn ngây người ra.

Lớp trang điểm nhàn nhạt trên mặt nàng, giờ đây càng lộ ra vẻ quyến rũ động lòng người. Hai người gần như vậy, hơi ấm trên cơ thể nàng, mùi thơm tỏa ra trên người nàng, không ngừng xông thẳng vào hắn.

Cổ họng hắn hơi nhấp, đột nhiên kéo nàng tới gần.

Nàng hoảng sợ hô lên một tiếng, hai tay đặt trước ngực hắn, kêu lên: “Hoàng thượng làm gì vậy?”

Nhìn kinh hoảng ngập đầy mắt nàng, hắn bình tĩnh lại, sau đó khóe miệng kéo lên ý cười chế giễu, nhẹ giọng nói: “Tề quý nhân, nàng nói xem Trẫm muốn làm gì?”

Nàng sửng sốt.

“Nàng nói đi, Trẫm truyền nàng tới là để làm gì nào?” Hắn nhìn nàng.

“Hoàng thượng truyền, truyền tần thiếp tới, là, là để, để thị tẩm ạ.” Lòng nàng hoảng hốt, lắp bắp nói.

“Nàng đã tới thị tẩm, thân mật một chút có gì phải ngại chứ?” Trong mắt hắn lóe qua một tia bỡn cợt.

Nàng ngơ ngác.

“Thị tẩm phải làm như thế nào? Trước khi nhập cung, giáo tập cô cô không dạy nàng à?” Hắn lại hỏi.

Thị tẩm phải làm như thế nào? Trong lòng nàng biết rất rõ. Kiếp trước ngày nào hai người cũng dính chung một chỗ, loại chuyện này cũng trải qua vô số. Nhưng Lý Cảnh kiếp này và Lý Cảnh kiếp trước, đối xử với nàng như thể hai người khác nhau, khiến cho nàng có chút bối rối.

Thấy nàng ngẩn ra, hắn lặp lại lời nói: “Tề quý nhân, lời của Trẫm, nàng không nghe thấy gì sao?”

Mặt nàng đỏ bừng, chỉ thấy hai tai cũng nóng dần, cúi đầu, lên tiếng: “Tần thiếp biết ạ.”

Hầu hắn ngủ, cũng không phải chưa từng ngủ cùng hắn bao giờ, kiếp trước lăn lộn nhiều như vậy rồi, chỗ nào trên người hắn có nốt ruồi nàng cũng rõ. Tuy bây giờ thái độ của hắn đối với nàng khác với kiếp trước, nhưng dù gì cũng vẫn là hắn không phải ư? Còn gì phải thẹn thùng nữa? Nghĩ tới đây, nàng nhắm mắt, cắn răng, vươn tay tới bên hông của hắn, nắm lấy đai lưng của hắn, bắt đầu cởi.

Hắn đơ người.

Không ngờ Tề Ngọc Yên lại có lá gan lớn như thế, vừa đưa tay đã cởi đai lưng của mình. Hắn run sợ, vội vàng bắt lấy những ngón tay hư của nàng, hỏi: “Nàng, nàng đang làm gì thế hả?”

Nàng mở mắt, ngẩng đầu, ngạc nhiên nhìn hắn, hỏi: “Không phải Hoàng thượng gọi tần thiếp tới thị tẩm sao?”

Mặt hắn đỏ bừng: “Vậy nàng, nàng cởi đai lưng của ta làm gì?”

“Không cởi áo cho Hoàng thượng thì tần thiếp thị tẩm thế nào được ạ?” Nàng cũng đỏ mặt.

Ngước mắt nhìn bộ dạng cùng quẫn của hắn, nàng ngẩn ra, sau đó cười rộ: “Chẳng lẽ Hoàng thượng gọi tần thiếp tới, không phải thị tẩm.”

Bị nàng cười, hắn hơi tức giận: “Ai nói không thị tẩm hả? Việc này, tất nhiên phải, phải lên giường mới làm.” Nói xong hắn ôm ngang hông nàng, thuận thế đẩy nàng ra sau.

Nàng mất thăng bằng, kinh hô một tiếng rồi ngã xuống giường.

Hắn nhoài người lên, đặt nàng ở dưới mình.

Nàng nâng mày, hắn cúi đầu.

Bốn mắt nhìn nhau, hô hấp hai người nặng dần hơn.

“Hoàng, Hoàng thượng.” Nàng gọi hắn.

“Tề quý nhân, bây giờ mới thị tẩm thật này.” Hắn nói.

“Nhưng, Hoàng thượng, người cứ đè tần thiếp thế này, tần thiếp không có cách nào cởi áo cho Hoàng thượng.” Nàng thở hổn hển nói.

Hắn áp trên người nàng, ngủi hương hoa thơm ngát trên người nàng, nghe tiếng tim đập rộn rã của nàng, đầu óc hắn lộn xộn hết cả lên.

Vốn gọi nàng tới thị tẩm, chỉ vì nghe Thường Hải nói rằng nàng sống quá mức tự do tự tại, trong lòng buồn bực phát sợ, biết nàng không muốn lại gần mình, cố ý muốn trêu đùa nàng. Nhưng bây giờ, ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng, hắn, trái lại thật sự có chút muốn nàng.

Nhưng, trong lòng nàng không có hắn. Nếu như mình cứ vậy mà muốn nàng, liệu nàng có hận mình hơn không?

Hắn nhìn nàng, tinh thần bấp bênh.

Hắn nhỏ giọng hỏi: “Nàng nguyện ý ư?”

Nàng ngẩn ra.

Tại thời điểm này rồi chàng lại còn hỏi mình có nguyện ý hay không.

Từ đáy lòng nàng cười khổ một tiếng. Hắn là Hoàng đế, nàng là phi tử của hắn, nàng dám nói không nguyện ý sao? Huống hồ hiện giờ mình đã bị hắn phát hiện, việc thị tẩm này sớm muộn cũng phải đối mặt.

Nàng nhìn hắn.

Hắn cũng nhìn nàng.

Ánh mắt của hắn, vẫn lưu luyến thâm tình như xưa. Khiến cho nàng không phân nổi người trước mặt, rốt cuộc là hắn kiếp trước, hay là hắn hiện tại.

Nàng do dự chốc lát, vươn hai tay, nhẹ nhàng vòng lấy cổ hắn, nhỏ giọng nói: “Có thể hầu hạ Hoàng thượng, là phúc phận của tần thiếp.”

Nghe nàng nói, hắn ngẩn ngơ.

Nghĩa là nàng nguyện ý?

Trong lòng hắn mừng rỡ như điên.

Hắn nhìn người nàng, da thịt trắng tuyết, mày như viễn sơn, mắt tựa thu thủy, đôi môi rực sáng như pháo hoa, toàn bộ đều khiến lòng hắn rung chuyển. Hắn biết, trong lòng mình có nàng, nhưng nàng lại trốn mình từ xa, nếu như mình muốn nàng, nàng có thể sẽ cứ vậy mà nhận mệnh*, quyết một lòng theo mình không?

(Nhận mệnh: chấp nhận số mệnh.)

Đầu hắn từ từ thấp xuống, đến gần bên môi nàng.

Môi hắn vừa chạm vào của nàng, nàng giống như nai con bị dọa sợ, đầu hơi rụt lại về phía sau, nhưng không hề né tránh.

Môi của nàng, trơn nhẵn mềm mại, tựa như còn mang theo mùi hương hoa dìu dịu, ngọt ngào đến thế, khiến hắn bất giác trầm mê. Hắn càng hôn càng sâu, cảm nhận được nàng thận trọng đáp lại mình, hắn tiến công mãnh liệt hơn, dính chặt lấy môi nàng.

Thật lâu sau, hắn mới buông nàng ra.

Nàng nhìn hắn, thở lấy thở để.

Môi nàng có hơi sưng lên, son đỏ trên môi đã hơi lem ra.

Hắn vươn tay lau sạch vệt son cho nàng.

Nàng nhìn hắn, cắn môi, không nói gì.

Nhìn dáng vẻ của nàng, lòng hắn lay chuyển, tay vuốt ve trên môi nàng, lướt qua cằm nàng, cổ, xuống dưới.

Hắn cảm nhận được thân thể nàng cứng đờ, sau đó thấy nàng nhắm hai mắt lại, mặc cho tay mình dạo chơi trên thân thể nàng.

Tay sờ tới dây lưng của nàng, kéo nhẹ một cái. Váy áo của nàng liền mở ra, xuân quang che hờ trước ngực từ từ hé mở.

Hắn cảm thấy miệng lưỡi khô khốc.

Ngắm nhìn thân thể đẹp đẽ như bạch ngọc của nàng, hắn nuốt một ngụm nước bọt, sau đó nhẹ nhàng gọi nàng: “Ngọc Yên.”

“Dạ.” Nàng rất tự nhiên đáp lời, tựa như hai người đã quen thuộc từ rất lâu rồi.

Phản ứng này của nàng, có hơi nằm ngoài dự tính của hắn. Trong lòng hắn mừng rỡ, môi lại phủ lên đôi môi kiều diễm của nàng.

Bàn tay hắn tiến vào váy nàng, vuốt ve thân thể nhẵn mịn của nàng, chậm rãi cởi váy áo của nàng ra.

Sau đó hắn nhấc thân, cởi áo bào của mình ra.

Nàng không mở mắt, hai tay nắm chặt vải trải giường, thân thể cứng ngắc không dám cử động.

Hắn cúi người, ôm nàng, hai thân thể trẻ tuổi trần truồng dán chặt lấy nhau. Hắn dùng môi thay ngón tay dạo chơi trên người nàng.

Cảm giác tốt đẹp thân thuộc kia, khiến nàng quên đi mọi thứ, như thể trở lại kiếp trước, hai người cùng nhau khắng khít thân mật.

Đột nhiên, đau đớn kịch liệt từ dưới thân khiến nàng bất chợt bừng tỉnh. Nàng cau mày rên lên một tiếng, nước mắt không tự chủ chảy xuống.

Hắn thấy nàng rơi lệ, trong lòng hốt hoảng, liền dừng lại, lau nước mắt của nàng, hỏi: “Nàng sao vậy? Hay là nàng, nàng vẫn không bằng lòng ư?”

Nàng lắc đầu, cắn răng nói: “Không phải, tần thiếp hơi đau.”

Hắn im lặng một chút rồi hỏi: “Lần đầu tiên của nữ tử đều đau thế này à?”

Nàng gật đầu: “Ừm. Hoàng thượng không biết à?” Nàng ngẩng đầu hỏi, “Mấy người La tiểu nghi, Lương quý nghi các nàng lần đầu thị tẩm chẳng lẽ không nói mình đau ư?”

Hắn ngây người ra một lúc, lẩm bẩm nói một câu: “Mấy nàng ấy không đau.”

Nàng hơi ngạc nhiên: “Sức chịu đựng của các nàng thật giỏi.”

“Đừng nhắc tới bọn họ nữa.” Hắn bất mãn nói, lại hỏi: “Bây giờ nàng còn đau không?”

Nàng im lặng một lát rồi nói: “Hoàng thượng không động, tần thiếp sẽ không đau.”

Lý Cảnh vừa nghe, đực mặt, sững sờ một lúc mới nói: “Nhưng ta không động sẽ thấy khó chịu.”

Nhìn bộ dạng mồ hôi đầy đầu của hắn, nàng phì cười.

Hắn đỏ mặt nói: ‘Vậy ta động nhẹ chút, được không?”

Nàng gật đầu.

Tuy vẫn rất đau, nhưng nàng cảm nhận được hắn đã cố gắng ức chế bản thân, giống như sợ làm nàng đau. Cũng may lần này, hắn không giữ được lâu như kiếp trước, giúp nàng bớt đau hơn.

Nàng nằm trên giường, cảm giác điên loạn trong lòng từ từ ổn định trở lại, còn tiếng hít thở của Lý Cảnh bên cạnh cũng trở về đều đều.

“Hoàng thượng, có để Tề quý nhân ở lại không ạ?” Ngoài cửa, tiếng Thường Hải vang lên.

Theo quy củ, bình thường tần phi thị tẩm xong, để không ảnh hưởng việc Hoàng đế nghỉ ngơi, sẽ rời khỏi Càn Dương điện, về tẩm điện của mình nghỉ ngơi, trừ phi Hoàng đế ân chuẩn cho các nàng ấy ở lại. Cho nên, Thường Hải mới sẽ hỏi ý Hoàng thượng.

Kiếp trước Tề Ngọc Yên luôn cùng hắn như hình với bóng, kiếp này sau khi La Xảo Nhi, Lương Tử Vân và Phan Dửu Quân thị tẩm đều ở lại Càn Dương cung, sáng hôm sau mới trở về tẩm cung của mình. Tề Ngọc Yên hoàn toàn không ngờ tới còn có việc này, giờ Thường Hải đề cập đến, nàng cũng giật mình nghĩ tới.

Hắn khép hờ mắt, không đáp lại Thường Hải, dường như vẫn chưa dẹp yên kích động vừa rồi.

Mặc dù nằm không muốn cử động, nhưng hiện giờ hắn, không phải là người ở kiếp trước mà nàng có thể tùy tiện làm bậy. Về tình về lý, nàng nên hỏi ý qua ý của hắn. Vì thế, nàng hỏi: “Hoàng thượng, bây giờ tần thiếp phải về hay không ạ?”

Nghe tiếng của nàng, Lý Cảnh mở trừng mắt, xoay mặt nhìn nàng, ánh mắt vốn bập bùng lửa cháy dần nguội tắt.