Trong Nhân Thọ cung, Tiêu thái hậu thấy Lý Cảnh tới, mừng rỡ tiến tới đón: “Cảnh nhi, sao hôm nay con lại đến thăm mẫu hậu vào lúc này?”
Lý Cảnh hành lễ, sau đó hồi đáp: “Nhi thần đến giờ này là có việc tìm mẫu hậu.”
“Cảnh nhi có việc cứ nói với mẫu hậu là được mà.” Tiêu thái hậu híp mắt cười nói.
Im lặng một hồi, Lý Cảnh mới hỏi: “Mẫu hậu, hồi tuyển phi, nhi thần nhớ mẫu hậu sai họa sư vẽ chân dung từng nữ tử chờ tuyển, không biết những bức vẽ đấy còn ở đây không ạ?”
“Vẫn còn.” Tiêu thái hậu nói.
“Vậy mẫu hậu có thể sai người tìm bức họa của Tề quý nhân cho nhi thần xem được không.” Lý Cảnh nói.
“Sao thế?” Tiêu thái hậu ngạc nhiên: “Sao Cảnh nhi lại muốn xem bức họa của Tề quý nhân.”
Lý Cảnh cười nói: “Lúc trước không phải mẫu hậu nói, dáng vẻ của Tề quý nhân vốn dĩ không tệ, bởi vì ngã bệnh mới thay đổi sao? Nhi thần muốn nhìn xem, trước khi Tề quý nhân ngã bệnh, rốt cuộc dáng dấp như thế nào.”
“Ừ ừ.” Tiêu thái hậu cười nói: “Cảnh nhi chờ lát, mẫu hậu sẽ sai người tới thư phòng tìm bức họa của Tề quý nhân.”
“Dạ.” Lý Cảnh gật đầu.
“Dáng vẻ thật sự của Tề quý nhân không phải bộ dạng hiện giờ. Lúc Tĩnh Ly tiến cung có nhắc về nàng ấy với ta, nói rằng còn xinh đẹp hơn Phan Dửu Quân, ta nhìn bức họa thấy cũng đúng, nên mới tuyển nàng ấy tiến cung. Ai dè…” Nói tới đây, Tiêu thái hậu thở dài một tiếng, nói: “Số nàng ấy thật khổ, đổ một trận bệnh, dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn đều biến mất.”
“Thật vậy ư?” Lý Cảnh hừ lạnh: “E rằng nàng ấy cũng không hoàn toàn vậy đâu.”
“Ý của Cảnh nhi là gì?” Tiêu thái hậu lộ vẻ kinh ngạc.
Lý Cảnh giật mình, sau đó hầm hừ nói: “Nhi thần nghe nói bệnh tình của Tề quý nhân trở nên tốt lên rất nhiều, nói không chừng mấy ngày nữa sẽ phục hồi như cũ.”
“Thật ư!” Tiêu thái hậu nghe xong, vừa mừng vừa sợ, nói: “Phục hồi như cũ thì tốt rồi. Cảnh nhi không biết đó thôi, mẫu hậu thấy Tề quý nhân xấu xí như vậy, trong lòng luôn cảm thấy có lỗi với con. Vốn chỉ tuyển bốn tần phi thôi, không ngờ tới trong đó lại có một người xấu xí đến thế. Thời gian qua, mẫu hậu luôn hối hận trong lòng, biết trước sẽ đổi người khác rồi.”
Lý Cảnh nhìn mẫu thân, cười như không cười nói: “Mẫu hậu không cần phải tự trách mình như thế, theo nhi thần thấy, mẫu hậu tuyển chọn vô cùng khéo, đặc biệt là Tề quý nhân.”
Nhắc tới ba chữ “Tề quý nhân”, hắn cố ý nhấn mạnh, dường như nghiến răng nghiến lợi.
Tiêu thái hậu vẫn không phải hiện ra nhi tử có chỗ khác thường, chỉ nghe hắn không ghét bỏ Tề Ngọc Yên, trong lòng nhẹ nhõm đi vài phần, cười nói: “Vậy thì tốt. Phải rồi, mẫu hậu nghe nói lần này con ra ngoài săn bắn, thường gọi Tề quý nhân tới chơi cờ cùng, xem ra, Cảnh nhi và Tề quý nhân còn rất hợp nhau nữa.”
Lý Cảnh cắn răng cười: “Quả thật nhi thần và Tề quý nhân hợp nhau lắm.” Đột nhiên hắn nhớ ra điều gì, hỏi: “Đúng rồi, chỗ mẫu hậu có sinh thần bát tự của Tề quý nhân không ạ.”
“Có.” Tiêu thái hậu gật đầu, nói: “Cảnh nhi muốn xem, mẫu hậu sẽ đưa cho con liền.”
Dứt lời Tiêu thái hậu tới bên án thư, cầm một quyển sách, lấy ra một tờ giấy từ bên trong, đưa cho Lý Cảnh nói: “Lúc trước sau khi định ra bốn người này, mẫu hậu cố ý đưa bát tự của các nàng ấy và của con cho Khâm Thiên giám* tính toán, mảnh giấy này là mẫu hậu tiện tay kẹp vào bên trong sách. Cảnh nhi, con cầm xem đi.”
(Khâm Thiên giám: là cơ quan quan sát và chiêm nghiệm âm dương bói toán, các hiện tượng thiên văn, thời tiết, làm lịch, coi ngày, báo giờ để định mùa vụ cho dân, giữ đồng hồ báo canh ở điện Cần Chánh, và giữ trọng trách tư vấn triều đình về các vấn đề địa lý và phong thủy.)
“Dạ.” Lý Cảnh nhận mảnh giấy từ tay của Tiêu thái hậu.
Trên đó viết tên và sinh thần bát tự của bốn vị cô nương.
Lý Cảnh bỏ qua ba người kia, tập trung vào tên của Tề Ngọc Yên, chỉ thấy trên đó viết: Tân Tỵ Bính Ngọ Giáp Mùi Đinh Mão.
Tám chữ này, hắn vô cùng quen thuộc. Hơi thở của hắn bỗng trở nên nặng nề, vội lấy ra một mảnh giấy từ trong ngực mình ra.
Chỉ thấy trên mảnh giấy kia viết vài nét chữ xinh đẹp: Tân Tỵ Bính Ngọ Giáp Mùi Đinh Mão.
Mặc dù trong lòng đã chuẩn bị từ trước, nhưng lúc này, hắn vẫn cảm thấy ngực mình như bị ai đó nện một quyền, đau tới không thở nổi.
Mảnh giấy này là hắn lấy được từ chỗ toán sĩ mà nữ tử kia xem bói trong miếu Nguyệt Lão đêm Nguyên Tiêu đó.
Tiêu thái hậu ngó thấy trên mảnh giấy trong tay Lý Cảnh cũng viết sinh thần bát tự của Tề Ngọc Yên, trên mặt mang vẻ kinh ngạc: “Hửm, sao Cảnh nhi lại có sinh thần bát tự của Tề quý nhân?”
Lý Cảnh lập tức gấp mảnh giấy lại cẩn thận rồi cất vào, sau đó trả lại chỉ tiên* cho Tiêu thái hậu, nói: “Dạ, đây là Tề quý nhân viết cho con.”
(Chỉ tiên: Loại giấy đặc chế chuyên dùng để viết thơ văn, phiếm chỉ tờ giấy có chất lượng hoàn hảo.)
Nghe vậy, Tiêu thái hậu tủm tỉm cười liếc nhìn nhi tử, nói: “Có vẻ, chuyến đi Hành Tước sơn lần này, Cảnh nhi và Tề quý nhân gần gũi hơn nhiều, nhưng mà, hiện giờ nàng đang bị bệnh, mẫu hậu cảm thấy, cần phải nhanh chóng chữa khỏi mặt của Tề quý nhân đã.”
“Mặt nàng ấy, sẽ khỏi nhanh thôi.” Lý Cảnh hờ hững cười với mẫu hậu, hồn lại thả bay đi đâu. Không thể phủ nhận, chuyến đi Huyền Tước sơn, Tề Ngọc Yên mang tới cho hắn một cảm giác đặc biệt, thậm chí hắn còn không để ý tới gương mặt xấu xí của nàng, chỉ cảm thấy ở bên cạnh nàng luôn mang lại cảm giác vô cùng vui sướng.
Nhưng mỗi khi đêm khuya thanh vắng, chỉ còn lại mình hắn, người nữ tử tình cờ gặp được tại đêm Nguyên Tiêu lại hiện lên trong tâm trí hắn, không xua đi nổi.
Bình tĩnh ngẫm lại, hắn cũng không phải loại mê sắc. Đêm Nguyên Tiêu, nàng cứ thế mà đột ngột chạm vào đáy lòng hắn, khiến lòng hắn phẳng lặng mười chín năm, bỗng nhiên dấy lên trận sóng lớn long trời lở đất. Hơn nữa nàng biến mất y như lúc nàng đến, cũng đột ngột như vậy, khiến hắn trở tay không kịp, trở thành tiếc nuối sâu sắc nhất trong lòng hắn.
Mặc dù gương mặt của Tề Ngọc Yên không đẹp, nhưng lúc hai người cùng chơi cờ, thảo luận sách luôn mang đến cho hắn cảm giác thư thái. Khiến hắn càng lúc càng thấy mình bị Tề Ngọc Yên thu hút, nàng lại bất chợt đổ bệnh, phải đóng cửa tĩnh dưỡng.
Hai người này, một người đột ngột xông vào lòng hắn, một người lại như mưa xuân thấm dần, từ từ tiến vào lòng hắn. Hắn cũng từng không phân biệt nổi, rốt cuộc tình cảm mình dành cho hai người các nàng là loại gì. Hắn cũng từng tự nhủ, nữ tử gặp được đêm Nguyên tiêu hôm đó, bản thân không hề biết gì về nàng ấy, coi như tìm được nàng ấy, cũng chưa chắc mang lại cảm giác ấm áp thoải mái như Tề Ngọc Yên cho mình. Nhưng hắn lại không hề ngờ tới, hai nữ tử có vị trí đặc biệt trong lòng mình, lại là một người.
Đúng lúc này, cung nữ của Nhân Thọ cung cầm bức họa tới, hành lễ với Lý Cảnh và Tiêu thái hậu, nói: “Thái hậu, Hoàng thượng, đã mang tới bức họa của Tề quý nhân lúc tuyển phi ạ.”
“Cảnh nhi có muốn xem bây giờ không?” Tiêu thái hậu hỏi.
Lý Cảnh gật đầu, trầm giọng nói: “Mở bức họa ra!”
“Dạ.” Cung nữ lên tiếng, nhẹ nhàng cuộn mở, bức họa từ từ mở ra.
Trong bức họa, gương mặt xinh đẹp dịu dàng của một nữ tử chầm chậm ánh vào đáy mắt Lý Cảnh.
Mặc dù trong lòng đã xác định từ trước, nhưng khoảnh khắc hắn nhìn thấy người trong tranh kia, lòng vẫn bất chợt siết lại.
Dung mạo người trong tranh kia, từng xuất hiện vô số lần trong giấc mơ của mình.
Tề Ngọc Yên.
Quả nhiên là nàng ấy.
Giả như, thế gian này có khả năng có người sinh cùng năm cùng tháng cùng ngày cùng giờ, đến bát tự cũng giống.
Cũng có khả năng có người có diện mạo giống nhau trên thế gian này.
Nhưng ngoại trừ song sinh ra, không thể có hai người có cùng sinh thần bát tự, dung mạo còn cực kì giống nhau như thế.
Nếu quả thật xuất hiện loại chuyện này, chỉ có một đáp án, hai người này, kỳ thật chính là một người.
Người bỏ rơi mình vào đêm Nguyên tiêu, là nàng ấy.
Giả xấu trước mặt mình thời gian qua, cũng chính là nàng ấy.
Lúc này Lý Cảnh từ từ thoát khỏi nỗi khiếp sợ, thay vào đó là sự nghi hoặc sâu sắc cùng phẫn nộ không thể ức chế tận sâu trong lòng.
Vì sao nàng ấy phải làm như vậy? Vì sao nàng ấy phải hao phí nhiều tâm tư để trốn tránh mình? Chẳng lẽ thiên tử kiêu tử* như mình lại bị người ghét bỏ như vậy?
(Thiên tử kiêu tử: con cưng của trời.)
Hắn làm thế nào cũng nghĩ không thông nguyên nhân trong đó, có lẽ tất cả mọi chuyện, chỉ có bản thân nàng mới có thể cho hắn một câu trả lời?
Nghĩ tới đây, Lý Cảnh ngẩng đầu, nói với Tiêu thái hậu: “Mẫu hậu, nhi thần có thể mang theo bức họa này không ạ?”
“Con muốn thì cứ lấy đi.” Tiêu thái hậu cười nói.
“Cảm tạ mẫu hậu.” Lý Cảnh chắp tay, nói với Tiêu thái hậu, “Vậy nhi thần xin cáo lui trước.”
“Cảnh nhi, con không dùng bữa tối với mẫu hậu sao?” Tiêu thái hậu nhướn mày hỏi.
“Nhi thần còn có việc phải xử lý, hôm khác bồi mẫu hậu.” Hiện giờ Lý Cảnh đâu còn tâm trạng dùng bữa nữa, hận không thể lập tức bay tới Chiêu Thuần cung, tìm Tề Ngọc Yên hỏi cho rõ.
“À, vậy con đi đi.” Tiêu thái hậu hơi thất vọng, nhưng không biểu lộ ra mặt, mỉm cười đưa Lý Cảnh tới trước cửa điện, còn nói thêm: “Hôm khác rảnh rỗi qua đây bồi mẫu hậu.”
“Nhi thần sẽ.” Lý Cảnh nở nụ cười, rồi hành lễ với Tiêu thái hậu, sau đó xoay người, hướng thẳng về phía cửa cung.
Tiêu thái hậu vẫn đứng bên cửa, chờ đến khi bóng dáng nhi tử khuất khỏi tầm mắt, mới từ từ xoay người, trở vào trong điện.
Ra khỏi Nhân Thọ cung, tươi cười trên mặt Lý Cảnh vụt tắt, sắc mặt trầm xuống, lạnh giọng nói: “Tới Chiêu Thuần cung.”
“Dạ. Hoàng thượng, có cần phái người tới thông báo trước cho Tề quý nhân, để nàng chuẩn bị tiếp giá không ạ?” Thường Hải hỏi.
“Không cần!” Lý Cảnh lạnh lùng nói: “Cứ qua thẳng đó.” Hắn muốn đánh úp nàng, khiến nàng không còn thời gian để lừa gạt mình nữa.
“Dạ.” Thường Hải thấy sắc mặt Lý Cảnh âm u, không nhiều lời nữa, hô lớn: “Hoàng đến khởi giá, bãi giá Chiêu Thuần cung.”
Dư kiệu nâng lên, chở Lý Cảnh đi về phía Chiêu Thuần cung.
Càng tiến gần Chiêu Thuần cung, Lý Cảnh càng thêm căng thẳng. Hắn không biết, Tề Ngọc Yên sẽ giải thích mọi chuyện với mình thế nào đây, trong lòng hắn càng lo sợ, sẽ phải nghe một câu trả lời hắn không muốn nghe.
Nhưng cửa ải này, bất luận là hắn hay Tề Ngọc Yên, trước sau gì cũng không trốn tránh được, đều phải đối mặt.