Hai Kiếp Làm Sủng Phi

Chương 33-2: Đêm thu (phần cuối)




Đến khi Lý Cảnh nhìn rõ diện mạo của nữ tử đối diện, cảm giác cả người mình dần căng cứng.

Gương mặt kia, gương mặt vừa quen thuộc lại vừa xa lạ kia, gương mặt đã từng xuất hiện vô số lần trong giấc mơ kia, giờ lại đột ngột xuất hiện trước mắt mình. Lúc này đây, hắn đã không phân rõ nổi rốt cuộc đây là thực hay vẫn trong mộng.

Hắn siết chặt bàn tay, móng tay cắm sâu vào thịt, đau đớn.

Đau như này, vậy đây không phải là mộng rồi. Nàng ấy thật sự xuất hiện trước mắt mình.

Nghĩ tới đây, hắn bất chợt nhào tới tay vịn, kinh hỉ kêu lên: “Là nàng? Nàng ở trong cung ư?” Chẳng trách tìm kiếm ngoài cung hơn nửa năm cũng chẳng thấy tăm tích, hóa ra nàng ấy luôn ở trong cung.

Thấy dáng vẻ của Lý Cảnh vừa vui mừng vừa lo sợ, lại nghe hắn hỏi như vậy, Tề Ngọc Yên ngẩn ra. Làm thế nào mà, hắn nhận ra mình? Đột nhiên nàng nhớ ra gì đó, bất giác sờ lên mặt mình, quả nhiên, mạng che mặt đã mất.

Tim nàng run bắn. Bấy giờ mới nhớ tới, hiện giờ xuất hiện trước mặt Lý Cảnh chính là gương mặt thật của mình.

Thoáng chốc, tim nàng đập loạn lên. Giờ bị hắn bắt gặp rồi, phải làm sao đây? Bất chợt nàng nghĩ tới, coi như bây giờ Lý Cảnh nhìn thấy dung mạo thật của nàng, cũng không biết thân phận của nàng. Chỉ cần nàng không để hắn bắt được, cho dù hắn biết mình trong cung thì cũng không tìm ra được mình. Nếu thế, bây giờ mình phải chạy khỏi đây!

Nghĩ tới đây, Tề Ngọc Yên vội vã xoay người, chạy trở về.

Lý Cảnh thấy nàng thần người ra một lúc, rồi đột nhiên xoay người bỏ chạy, trong lòng quýnh lên, lớn tiếng gào lên: “Đứng lại! Nàng đứng lại đó cho ta!”

Tề Ngọc Yên tuyệt nhiên không nghe theo lời của hắn, dưới chân chưa từng chậm nửa nhịp, liều mạng chạy về phía trước, nhanh chóng biến mất trong đêm đen.

Nhìn bóng dáng của Tề Ngọc Yên biến mất khỏi mắt mình, Lý Cảnh trống rỗng, như thể lần này nàng ấy vừa đi, mình lại để lạc mất nàng ấy nữa rồi. Hắn nhanh chóng xoay người, nói với đám thị vệ: “Đi! Mang nữ tử vừa xuất hiện phía bờ bên kia về cho ta.”

“Dạ.” Thị vệ nhận mênh.

“Gượm đã!” Thấy thị vệ cầm kiếm đi, Lý Cảnh gọi giật lại.

“Hoàng thượng còn có gì phân phó ạ?” Trưởng thị vệ xoay người lại, cung kính nói.

Lý Cảnh dừng một lát, nói: “Mang nàng ấy về nhưng không được làm đau nàng ấy.”

“Dạ!” Trưởng thị vệ lên tiếng, rồi dẫn theo thủ hạ chạy tới con cầu phía trước, chuẩn bị qua cầu đuổi bắt người.

Nhưng đợi tới khi thị vệ vượt qua cầu tới bên kia hồ thì Tề Ngọc Yên đã sớm cao chạy xa bay. Thị vệ xuôi theo hồ lục soát một vòng lớn, cũng không tìm thấy người.

Bấy giờ, Lý Cảnh vẫn ngồi ở trong đình, tay rót rượu, có chút run run.

Hắn sai đám Mã Bình tìm nàng ở ngoài cung, không ngờ tới, nàng lại ở ngay trong cung, chẳng trách làm thế nào cũng không tìm được nàng ở ngoài cung.

Lúc thị vệ trở về phục mệnh thì đã qua giờ Tý. Kết quả tìm kiếm chính là không phát hiện ra nữ tử kia.

Nghe thị vệ báo, Lý Cảnh nhíu chặt mày. Không tìm được nàng? Vậy nàng sẽ trốn ở đâu? Gió lạnh thổi qua, đầu óc của hắn cũng tỉnh táo hơn đôi chút. Nếu nàng xuất hiện ở trong cung vào thời điểm này, cho thấy nàng hẳn là ở trong cung. Mà có thể ở trong cung, ngoại trừ tần phi còn có… cung nữ.

Nghĩ tới đây, hắn quay đầu, hỏi Thường Hải: “Sau mười lăm tháng giêng năm nay, có phải trong cung mới tới một nhóm cung nữ không?”

“Hồi Hoàng thượng, sau đầu xuân, quả thật có tiến một nhóm cung nữ mới ạ.” Thường Hải trả lời.

“Được, truyền lệnh của ta.” Lý Cảnh trầm mặt nói: “Giờ mùi ba khắc ngày mai, bảo tất cả các cung nữ mới tiến cung năm nay tới Càn Dương cung, Trẫm muốn tra xét từng người một. Nhớ rõ, tất cả đều phải đến! Một người cũng không được thiếu!”

Nghe Lý Cảnh nói vậy, Thường Hải run sợ, nhưng không dám nói nhiều, cúi đầu đáp: “Dạ! Sáng mai tiểu nhân sẽ phái người tới các cung thất truyền lệnh ngay ạ.”

Lý Cảnh gật đầu. Hắn không tin, lần này nàng ấy sẽ chạy thoát khỏi lòng bàn tay hắn.

Chén rượu đang bị hắn bóp chặt trong tay, dường như chỉ cần dùng thêm chút sức, nó sẽ vỡ nát.

Sau khi Tề Ngọc Yên xoay người, chạy thục mạng về phía Chiêu Thuần cung, cảm giác gió thổi ù ù qua tai.

Không biết chạy bao lâu, đột nhiên phía trước nàng xuất hiện một chiếc đèn lồng. Nàng không kịp dừng chân, liền đụng vào, té ngã trên đất.

“Quý nhân, cô sao vậy? Có chuyện gì thế?”

Giọng nói đầy lo lắng của Trúc Vận truyền vào tai nàng, sau đó mình được người đỡ dậy.

Tề Ngọc Yên thấy người tới là Trúc Vận, kinh hãi trong lòng dần vơi lại. Nàng quay đầu lại nhìn, không thấy có người đuổi tới, vội xoay người lại, nói với Trúc Vận: “Trúc Vận, mau, dập tắt lồng đèn đi.”

“Tại sao ạ?” Trúc Vận sửng sốt.

“Đừng hỏi nhiều nữa. Dập tắt lồng đèn, mau chóng theo ta về cung.” Tề Ngọc Yên vội nói.

Trúc Vận nghe xong, cũng không nói nhiều, vội thổi tắt lồng đèn, lại hỏi: “Quý nhân, người không thả đèn ạ?”

“E là hôm nay không thể thả đèn được rồi. Chúng ta mau về cung, không được để người khác trông thấy nữa.” Dứt lời, Tề Ngọc Yên gấp gáp chạy trở về.

Trúc Vận cũng nhanh chóng theo gót.

Chạy tới trước của cung Chiêu Thuần cung, Mai Hương đang đứng trước cửa không ngừng dậm chân. Thấy Tề Ngọc Yên trở về, cô nhanh nhẹn tiến lên nghênh đón.

“Mai Hương, ở đây còn ai khác không?” Tề Ngọc Yên hỏi.

“Hồi quý nhân, ngoại trừ hai người gác đêm trong điện ra, những người khác đã đi nghỉ hết rồi.” Mai Hương trả lời.

“Ừ, mau mau đóng chặt cửa lại, chúng ta về phòng nghỉ ngơi thôi.” Tề Ngọc Yên nói xong, vội vã chạy về Di Hòa điện của mình.

Nhìn sắc mặt của Tề Ngọc Yên có chút hoảng hốt, Mai Hương vội kéo Trúc Vận hỏi: “Quý nhân bị sao thế?”

“Tớ cũng không biết nữa.” Trúc Vận lắc đầu, nói: “Tớ đổi đèn lồng về thì gặp được quý nhân trên đường, cô ấy đã hoảng sợ thành bộ dạng này rồi.”

“Vậy cậu mau theo cô đi, tớ đóng cửa cung rồi về liền.” Mai Hương nói.

“Ừ.” Trúc Vận không nói thêm gì, chạy về phía Di Hòa điện.

Tới ngoài phòng, Trúc Vận treo đèn lồng dưới mái hiên, rồi vào phòng, thấy Tề Ngọc Yên đang ngồi bên cạnh bàn, rót nước trà, uống không ngừng.

Trúc Vận tiến lên, nhỏ giọng hỏi: “Quý nhân, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ạ?”

Trong lòng Tề Ngọc Yên vẫn đang loạn thành một đoàn. Đêm nay, không ngờ bị Lý Cảnh nhìn thấy dung mạo thật của mình, bây giờ, nàng cũng chẳng biết phải làm thế nào đây.

Thấy Tề Ngọc Yên thẫn thờ không nói câu nào, Trúc Vận nhẹ nhàng gọi nàng: “Quý nhân.”

Bị Trúc Vận gọi, Tề Ngọc Yên hơi giật mình, sau đó từ từ ngẩng đầu, nhìn Trúc Vận, chậm rãi nói: “Trúc Vận, đêm nay, Hoàng thượng nhìn thấy ta rồi.”

Trúc Vận ngẩn ra, sau một lúc mới phản ứng lại, cẩn thận hỏi lại: “Ý của quý nhân là, Hoàng thượng đã nhìn thấy dung mạo thật sự của quý nhân?”

“Ừ.” Tề Ngọc Yên gật đầu.

Trúc Vận không biết chuyện Lý Cảnh đã từng gặp được Tề Ngọc Yên tại hội đèn lồng Nguyên Tiêu, thản nhiên cười nói: “Thì ra là chuyện này. Quý nhân không cần lo sợ làm gì, coi như Hoàng thượng nhìn thấy dung mạo thật của quý nhân, cũng không biết được là quý nhân cô mà?”

“Nhưng người, chắc người sẽ tìm ta khắp nơi?” Tề Ngọc Yên do dự nói. Nàng biết, hơn nửa năm qua, Lý Cảnh luôn sai Mã Bình tìm mình ở ngoài cung, giờ thấy mình ở trong cung, coi như mình chạy trốn được, e rằng hắn sẽ không bỏ qua dễ dàng vậy đâu.

Mai Hương vào cửa, nghe cuộc trò chuyện của Tề Ngọc Yên và Trúc Vận, ngớ người, vội vã tiến đến hỏi: “Ý quý nhân là, Hoàng thượng nhận ra người?”

Tề Ngọc Yên gật đầu, nói: “Hẳn là người đã nhận ra ta.” Nàng còn nhớ rất rõ, vẻ mặt vừa mừng vừa lo lúc hắn nhìn thấy mình. Chuyện hôm nay, đối với hắn là một việc tình cờ, còn với mình mà nói, chẳng phải là nằm ngoài dự liệu hay sao? Nghĩ tới đây, Tề Ngọc Yên cười khổ.

“Hoàng thượng nhận ra quý nhân, vậy, vậy phải làm sao đây ạ?” Mai Hương sốt ruột hỏi.

“Cái gì mà nhận ra quý nhân?” Nghe Mai Hương và Tề Ngọc Yên nói chuyện, Trúc Vận hơi khó hiểu: “Chẳng lẽ, Hoàng thượng đã từng gặp quý nhân rồi ư?”

Chuyện tới nước này, Tề Ngọc Yên cảm thấy giấu giếm Trúc Vận cũng không hay, nên để Mai Hương thuật lại chuyện mình gặp được Lý Cảnh vào đêm Nguyên Tiêu cho Trúc Vận.

Trúc Vận nghe xong, càng không hiểu nổi hành động của Tề Ngọc Yên: “Quý nhân, nếu Hoàng thượng đã có tình ý với cô từ trước, tại sao cô còn muốn trốn tránh ngài ấy? Chẳng lẽ trong lòng quý nhân có ai khác?”

Nghe Trúc Vận nói, Tề Ngọc Yên ngây người, lập tức lắc đầu, cười chua chát nói: “Ta, trong lòng ta còn có ai được chứ? Ta làm như vậy, chỉ vì không muốn có dính líu gì với người mà thôi.”

“Nếu trong lòng quý nhân không có ai khác, tại sao không cho Hoàng thượng biết thân phận của cô? Phải biết, để được Hoàng thượng sủng ái, có rất nhiều nữ tử phải hao tổn tâm cơ mà cũng chẳng thành, cớ sao quý nhân lại muốn tránh né?” Thấy Tề Ngọc Yên cúi đầu im lặng, Trúc Vận lại nói tiếp: “Quý nhân, nô tỳ thấy rất rõ. Chuyến đi tới Huyền Tước sơn, mặc dù quý nhân xấu xí, nhưng Hoàng thượng vẫn rất thích ở bên quý nhân. Nếu Hoàng thượng biết cô là người mà ngài ấy luôn quằn quại kiếm tìm, chắc chắn quý nhân sẽ là sủng quan hậu cung.”

Nghe Trúc Vận nói, Tề Ngọc Yên sững người. Sủng quan hậu cung thì sao chứ? Chẳng phải sẽ rơi vào kết cục bi thảm ư, Tề Ngọc Yên ta lại không phải chưa từng nếm trải.

Nghĩ tới đây, Tề Ngọc Yên lắc đầu, nói: “Trúc Vận, có một số việc không đơn giản như em nghĩ đâu. Ta không muốn có liên quan gì tới Hoàng thượng là có nguyên do trong đó, em đừng hỏi kỹ làm gì.” Tề Ngọc Yên ngẩng đầu nhìn Trúc Vận và Mai Hương, nói: “Hiện giờ, việc chúng ta cần suy nghĩ chính là làm sao để Hoàng thượng không phát hiện ra người mà người trông thấy đêm nay chính là ta.”

Thấy thái độ kiên quyết của Tề Ngọc Yên, Trúc Vận cũng chẳng khuyên lơn thêm nữa, dứt khoát ngậm miệng.

“Lúc ở Huyền Tước sơn, quý nhân ở bên Hoàng thượng nhiều ngày, Hoàng thượng vẫn không phát hiện cô là nữ tử ở hội đèn lồng Nguyên Tiêu đó, coi như tối nay Hoàng thượng có nhìn thấy dung nhan thật của quý nhân, cũng hoàn toàn không nghĩ tới người mình gặp được chính là quý nhân cô.” Lúc Mai Hương nói chuyện, vẻ mặt thong dong: “Quý nhân chỉ cần đừng để người ta phát hiện ra dung nhan thật của mình nữa, có lẽ Hoàng thượng tuyệt đối sẽ không liên hệ cô với nữ tử tại hội đèn lồng Nguyên Tiêu đâu. Đợi ngài ấy tra tìm trong cung vài ngày, không phát hiện ra, có lẽ sẽ bỏ qua.”

Nghe Mai Hương nói, Tề Ngọc Yên thở dài một hơi, bất đắc dĩ gật đầu: “Hiện giờ cũng chẳng có cách nào khác, chỉ đành yên lặng theo dõi diễn biến, hi vọng có thể vượt qua được cửa ải này.”

“Quý nhân, người cũng đừng suy nghĩ nhiều, nghỉ ngơi sớm chút đi ạ.” Mai Hương nói: “Sáng mai, để Trúc Vận ra ngoài tìm hiểu tin tức, xong chúng ta hẵng tính cách.”

Tề Ngọc Yên gật đầu, nói: “Ừ.”

Mai Hương và Trúc Vận hầu hạ Tề Ngọc Yên lên giường, rồi mới lui xuống.

Nằm trên giường, Tề Ngọc Yên trằn trọc không ngủ nổi. Gương mặt mừng rỡ của Lý Cảnh không ngừng lượn lờ trước mắt nàng. Rõ ràng đối với sự xuất hiện đột ngột của mình trong hoàng cung, hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của hắn. Nếu như, thật sự bị hắn phát hiện, hắn sẽ đối xử với mình ra sao? Hắn sẽ vui mừng? Dù sao hắn đã tìm mình lâu như vậy rồi mà.

Nhưng đối với chuyện mình bỏ rơi hắn tại hội đèn lồng, còn giả xấu lừa hắn, hắn sẽ nghĩ thế nào? Mình nên giải thích ra sao? Tội khi quân, có thể nặng có thể nhẹ. Nếu như hắn thật sự muốn truy cứu, không chỉ mình mình phải chịu tội, sợ rằng cả nhà họ Tề cũng không thoát được liên quan? Nhưng hắn sẽ trị tội mình ư?

Đối với Lý Cảnh hiện giờ, Tề Ngọc Yên không nắm chắc chút nào. Kiếp trước, hắn yêu thương mình như vậy mà vẫn giam nhốt mình vào lãnh cung, cuối cùng còn lạnh lùng xuống tay giết cả nhà họ Tề. Người nam nhân đến tận lúc chết mình vẫn yêu ở kiếp trước, có lẽ, mình vẫn luôn không thể hiểu rõ con người hắn?