Mai Hương thấy vẻ mặt của Tề Ngọc Yên vô cùng đắn đo, thút thít nói: “Cô nương, cô đưa em nhập cung cùng đi. Sống chết thế nào Mai Hương cũng muốn theo cô nương, trăm ngàn lần cô đừng ruồng bỏ Mai Hương!”
Nhìn bộ dạng Mai Hương như thế, nghĩ tới kiếp trước Mai Hương trung thành tuyệt đối với mình như nào, rốt cuộc Tề Ngọc Yên mềm lòng, liền đồng ý nói: “Thôi được rồi! Ta sẽ mang theo em nhập cung. Nhưng khi em vào cung rồi, không được tùy tiện đi lung tung, tuyệt đối không được để Hoàng đế nhìn thấy em.”
Mai Hương được Tề Ngọc Yên đồng ý, trong lòng mừng rỡ, gật đầu lia lịa: “Vâng, cô nương. Không có dặn dò của cô nương, Mai Hương sẽ không đi đâu hết.”
Đúng lúc này, Trúc Vận đẩy cửa đi vào, hô lên với Tề Ngọc Yên: “Cô nương, Trúc Vận đã trở về.”
Tề Ngọc Yên vẫy tay gọi Trúc Vận đến trước mình, nhỏ giọng hỏi: “Trúc Vận, mấy thứ lần trước ta nói với em, em đã chuẩn bị đến đâu rồi?”
Trúc Vận trả lời: “Mấy thứ cô nương cần, nô tỳ đã chuẩn bị xong hết. Vừa rồi nô tỳ nghe nói cô nương được tuyển vào cung, nô tỳ đoán hẳn cô nương sẽ dùng tới những thứ đó, trước đấy đã tới chỗ sư phụ lấy dược về.”
Tề Ngọc Yên gật đầu, tựa hồ còn có chút không yên tâm, hỏi lại: “Trúc Vận, cách này của chúng ta thật sự sẽ có tác dụng chứ?”
Trúc Vận cười nói: “Xin cô nương cứ tin tưởng vào Trúc Vận, nhất định sẽ như mong muốn của cô nương.”
Tề Ngọc Yên nghe Trúc Vận nói như vậy, trong lòng ổn định lại, cười nói: “Vậy thì ta yên tâm rồi.”
Mai Hương nghe Tề Ngọc Yên và Trúc Vận nói chuyện, cảm giác như lọt vào sương mù, mù mịt vội hỏi: “Cô nương, cô và Trúc Vận đang nói gì thế?”
Nhìn vẻ mặt tù mù của Mai Hương, Tề Ngọc Yên và Trúc Vận nhìn nhau cười.
Trúc Vận quay sang, lè lưỡi với Mai Hương, tinh nghịch nói: “Không nói cho cậu.”
Mai Hương ấm ức trừng Trúc Vận, sau đó quay đầu nhìn Tề Ngọc Yên, tức tưởi kêu lên: “Cô nương!”
Tề Ngọc Yên cười nói: “Đừng vội, em sẽ biết là chuyện gì nhanh thôi.”
Nghe Tề Ngọc Yên nói, trong lòng Mai Hương càng hiếu kì hơn. Mãi tới sáng sớm ngày hôm sau, cô nhìn thấy Trúc Vận thoa thoa bôi bôi trên mặt Tề Ngọc Yên, mới vỡ lẽ chuyện gì đang xảy ra.
Ngày tiếp theo, Tề Ngọc Yên bắt đầu ngã bệnh. Loại bệnh này thật sự kì quái, thân thể Tề Ngọc Yên không đau không ngứa, chỉ có da mặt trở nên vừa đen vừa vàng.
Qua một ngày, màu vàng đen trên mặt Tề Ngọc Yên có vẻ sậm hơn so với ngày đầu. Lục thị nhìn mặt của nữ nhi, trong lòng nóng lửa đốt, vội gọi Trúc Vận tới xem cho Tề Ngọc Yên, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Trúc Vận giải thích với Lục thị, Tề Ngọc Yên từ phương Nam ẩm ướt về nơi phương Bắc khô ráo, không hợp khí hậu, dẫn tới khí huyết không điều hòa, nên mặt mới trở nên vừa đen vừa vàng. Lục thị nghe xong, hoảng sợ, nhanh chóng bảo Trúc Vận kê thuốc cho Tề Ngọc Yên, bốc thuốc cho nữ nhi uống, muốn nàng nhanh chóng khỏi.
Đúng lúc này, trong cung cũng phái cung nữ giáo tập tới phủ của tần phi mới trúng tuyển, dạy nhóm phi tần lễ nghi cung đình. Cung nữ tới Tề phủ là một người tầm hai mươi tư hai mươi lăm, tên là Xuân Hoa.
Nhắc tới Xuân Hoa này, Tề Ngọc Yên cũng có chút ấn tượng. Kiếp trước cũng là nàng ấy tới Tề phủ, chẳng qua tiến cung không lâu, Xuân Hoa bởi vì đến tuổi được thả ra ngoài cung, cho nên hai người cũng không giao thiệp nhiều.
Sau khi Xuân Hoa đến Tề phủ, nhìn thấy gương mặt của Tề Ngọc Yên không khỏi kinh ngạc. Theo lý, nữ tử có bộ dạng kinh khủng như này không thể được tuyển tiến cung, trong này nhất định có nguyên nhân. Vì thế, Xuân Hoa mau chóng hỏi Lục thị.
Lục thị thấy bộ dạng nữ nhi dọa Xuân Hoa sợ, bất đắc dĩ thở dài ngao ngán, nói với Xuân Hoa: “Xuân Hoa cô cô không biết đó chứ, sau khi Yên nhi nhà ta trở về từ phương Nam, bởi vì không hợp khí hậu, khí huyết loạn nên sắc mặt mới càng lúc càng xấu. Chúng ta cũng hiểu, hiện giờ bộ dạng Yên nhi như này, sợ không thích hợp để tiến cung làm bạn với thánh. Xin cô cô hồi cung báo việc này với Thái hậu, để Thái hậu quyết định còn cho Yên nhi nhập cung hay không? Tránh nhập cung rồi, Thái hậu cho là diện mạo Yên nhi không khớp với trên bức họa, trị tội chúng ta khi quân, vậy thì nguy lắm.”
Nghe Lục thị nói, Xuân Hoa cũng không dám trì hoãn, nhanh chóng hồi cung bẩm báo Thái hậu. Nào ngờ sáng hôm sau, Xuân Hoa trở lại, còn dẫn theo một thái y.
Thấy Lục thị lộ rõ vẻ kinh ngạc, Xuân Hoa vội giải thích: “Thái hậu sai Xuân Hoa gửi lời tới Tề tướng quân và phu nhân, nói là thánh chỉ đã hạ, không thể sửa đổi. Hơn nữa Hoàng thượng tuyển phi tần, chính là trọng đức không trọng mạo (dung mạo), bảo Tề tướng quân và phu nhân không cần lo lắng. Thái hậu sau khi nghe về bệnh tình của Tề quý nhân, rất quan tâm tới Tề quý nhân, cố ý phái Vương thái y của Thái y viện tới xem cho Tề quý nhân.”
Lục thị nghe xong, đầu tiên thiên ân vạn tạ với Thái hậu, sau đó nhanh chóng bảo Lan Hương dẫn thái y tới chỗ Tề Ngọc Yên, để hắn xem bệnh cho nữ nhi.
Vị thái y họ Vương cùng đi với Xuân Hoa cô cô, là một người trẻ tuổi có diện mạo tuấn tú. Lan Hương thấy hắn, mặt ửng hồng, vội hành lễ, nói: “Vương thái y, mời theo nô tỳ.”
Vương thái y gật đầu, nói: “Làm phiền Lan Hương cô nương.” Sau đó hắn theo sau Lan Hương, bước ra ngoài sảnh, đi về phía viện Tề Ngọc Yên ở.
Lan Hương vừa vào sân, liền hô lớn: “Cô nương, thái y trong cung tới xem bệnh cho cô.”
Trúc Vận đang ở trong phòng của Tề Ngọc Yên, nghe tiếng Lan Hương gọi, hai người cùng ngây ra.
“Trúc Vận, chuyện ta giả bệnh, sẽ không bị thái y phát hiện chứ?” Tề Ngọc Yên vội hỏi.
Trúc Vận cau mày, lắc nhẹ đầu, nói: “Có lẽ sẽ không. Không ai nhận ra chuyện không hợp khí hậu này. Hơn nữa hai ngày nay nô tỳ cho cô nương uống thuốc có tác dụng làm loạn khí huyết, thái y có bắt mạch cho cô nương cũng chỉ có thể nhìn ra cô nương khí huyết yếu, không phát hiện ra gì được.”
“Ừ.” Đáy lòng Tề Ngọc Yên hơi thả lỏng, nói với Trúc Vận: “Vậy em đi đón thái y vào đi.”
“Dạ.” Trúc Vận gật đầu, rồi đi ra ngoài phòng.
Trúc Vận ra ngoài cửa, liếc mắt liền thấy nam tử trẻ tuổi theo sau Lan Hương, cô ngẩn ra tại chỗ.
Vương thái y nhìn thấy Trúc Vận xuất hiện ở trước phòng thì chân cũng khựng lại. Mặc dù hai mắt của hắn hơi nheo lại, nhưng giống như không hề bất ngờ, ngược lại bên môi chậm rãi nhếch lên ý cười.
“Trúc Vận, ngươi còn thất thần ra đó làm gì?” Lan Hương gọi Trúc Vận đang sững sờ: “Còn không mau mời Vương thái y vào phòng.”
Bị Lan Hương gọi, Trúc Vận như sực tỉnh, thi lễ với Vương thái y, nói: “Vương thái y mời qua bên này.”
“Được.” Vương thái y gật đầu với Trúc Vận, sau đó nhấc chân vào phòng.
Tề Ngọc Yên ngồi trước cửa sổ, đang cắm hoa đào mà Mai Hương đã hái lúc sáng vào bình.
Vương thái y tới trước mặt Tề Ngọc Yên, hành lễ: “Vi thần Vương Vị gặp mặt Tề quý nhân.” Thánh chỉ vừa hạ, Tề Ngọc Yên đã là nữ nhân của Hoàng đế, đương nhiên hắn phải dùng cách nói của thần tử.
Tề Ngọc Yên ngẩng đầu nhìn Vương thái y, gật đầu nói: “Làm phiền Vương thái y rồi.” Kiếp trước Tề Ngọc Yên tiến cung, liền sủng quan lục cung, bình thường thân mình có chút không khỏe, đều là mấy lão thái y có thâm niên ở Thái y viện tới xem bệnh cho nàng. Còn vị Vương thái y trẻ tuổi thế này, trước kia nàng chưa từng gặp qua.
Nghĩ tới đây, Tề Ngọc Yên liền suy đoán vị Vương thái y trẻ tuổi này, chắc hẳn không giỏi bằng đám lão đầu kia đâu, trong lòng nhẹ nhõm đi chút ít, nói với Vương thái y: “Tự dưng mặt ta trở thành như vậy, khiến ta sợ sắp chết rồi. Vương thái y mau tới xem giúp ta đi.”
Vương thái y lại cung kính thi lễ, nói: “Vi thần tuân mệnh.”
Bấy giờ Lan Hương mới mang một chiếc ghế tới cho Vương thái y, đặt ở trước người Tề Ngọc Yên.
Tề Ngọc Yên vươn tay ra, Trúc Vận đắp một chiếc khăn lụa mỏng lên cổ tay, Vương thái y chậm rãi vươn tay, đặt lên cổ tay Tề Ngọc Yên, bắt mạch cho nàng.
Trúc Vận đứng bên cạnh, căng thẳng nhìn Vương thái y, trong lòng có chút lo lắng.
Chẳng bao lâu, Vương thái y liền đứng lên, thi lễ với Tề Ngọc Yên nói: “Quý nhân, vi thần đã xem xong.”
Tề Ngọc Yên bình thản nhìn Vương thái y, cười nói: “Vậy rốt cuộc ta bị bệnh gì?”
Vương thái y không trả lời câu hỏi của Tề Ngọc Yên, chỉ nói: “Quý nhân có thể cho vi thần xem phương thuốc hiện giờ đang uống được không.”
Tề Ngọc Yên ngây ra, nói với Trúc Vận: “Trúc Vận, đưa phương thuốc cho Vương thái y xem.”
“Dạ.” Trúc Vận nhanh chóng cầm phương thuốc tới, nói với Vương thái y: “Nô tỳ cũng hiểu sơ y lý. Mấy ngày trước thân thể cô nương không khỏe, nô tỳ cả gan xem cho cô nương, phát hiện cô nương không hợp khí hậu, dẫn tới khí huyết không điều hòa nên mới kê phương thuốc này cho cô nương, chứ cô ấy không biết nô tỳ xem có chuẩn hay không? Xin Vương thái y chỉ giáo nhiều hơn.”
Vương thái y nghe Trúc Vận nói, trên mặt mỉm cười, đưa tay nhận lấy phương thuốc trong tay Trúc Vận, nói: “Tôi nhìn qua một chút.” Sau đó hắn mở phương thuốc ra, nhìn. Kế tiếp chân mày của hắn từ từ nhíu lại.
Trúc Vận thấy biểu tình của Vương thái y, trong lòng cảm giác không ổn, cô dè dặt hỏi: “Vương thái y, nô tỳ không đoán sai bệnh cho cô nương chứ?”
Nhìn bộ dạng không có niềm tin của Trúc Vận, tâm Tề Ngọc Yên bỗng chốc treo cao.
Vương thái y nghe Trúc Vận nói, ngẩng đầu, nhìn sâu vào Trúc Vận, từ từ, khóe miệng hắn kéo lên một nụ cười: “Trúc Vận cô nương xem rất chuẩn, đúng như lời của Trúc Vận cô nương, quý nhân là do không hợp khí hậu mới dẫn tới khí hư thiếu máu, xin quý nhân tiếp tục uống theo phương thuốc Trúc Vận cô nương đã kê.”
Vương thái y dứt lời, Tề Ngọc Yên và Trúc Vận đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.
Tiếp đó Vương thái y cáo từ Tề Ngọc Yên. Tề Ngọc Yên vội vàng sai Lan Hương tiễn hắn ra ngoài.
Đợi Vương thái y rời đi, Tề Ngọc Yên như có điều suy nghĩ nhìn Trúc Vận, hỏi: “Trúc Vận, không phải em nói, em kê dược cho ta có thể lừa thái y ư? Sao vừa rồi ta thấy em nhìn Vương thái y có vẻ vô cùng căng thẳng.”
Trúc Vận vội nói: “Cô nương không biết đó thôi, vị thái y tên Vương Vị này, là nhi tử của Vương Trực ở Hạnh Lâm phường, kẻ thù không đội trời chung với sư phụ em. Mặc dù sư phụ và Vương Trực không phục lẫn nhau, nhưng lại rất thích Vương Vị, thường khen hắn trò giỏi hơn thầy, có thể thấy y thuật của hắn cao siêu cỡ nào. Hồi trước lúc dược phường hai nhà chúng em so tài, mỗi lần em giở trò đều bị hắn lật tẩy. Em cũng không ngờ hắn lại tiến cung làm thái y. Vừa rồi hắn nói muốn xem phương thuốc của em, nô tỳ thật sự lo lắng không yên, sợ rằng lại giống như khi bé, bị hắn lật tẩy lần nữa!”
Tề Ngọc Yên nghe Trúc Vận nói, trong lòng cả kinh, vội hỏi: “Vậy rốt cuộc hắn có phát hiện ra không?”
Trúc Vận ngẩn người, nói: “Nô tỳ không biết.” Ngừng một lát, Trúc Vận lại cúi đầu nói: “Bất quá, coi như hắn phát hiện, chắc sẽ không nói ra đâu.”
Tề Ngọc Yên nhìn trên mặt Trúc Vận hơi hiện ánh hồng, nghĩ tới biểu tình của Trúc Vận và Vương thái y lúc đối diện nhau khi nãy, nàng giống như chợt hiểu ra điều gì đó, lòng bỗng chốc được thả lỏng. Xem ra, coi như Vương thái y kia có phát hiện được gì, hẳn cũng sẽ không nói. Vừa nghĩ như thế, Tề Ngọc Yên càng nhẹ nhõm hơn.