Hai Kiếp Làm Sủng Phi

Chương 12: Trốn thoát




Tuy rằng Tề Ngọc Yên có hơi bất ngờ với việc Lý Cảnh mặt dày muốn đưa mình về,  bản năng của nàng muốn cự tuyệt hắn. Nhưng lại nghĩ tới hắn vừa mới ra tay cứu mình, giờ lại cự tuyệt thẳng thừng ngay trước mặt, hình như không ổn cho lắm. Xem ra, muốn thoát khỏi Lý Cảnh, bản thân mình phải tìm cơ hội trốn thoát. Vì thế, Tề Ngọc Yên chăm chú nhìn Lý Cảnh một lúc, sau đó gật đầu, nói:” Vậy thì tiểu nữ đa tạ công tử.”

Lý Cảnh thấy Tề Ngọc Yên đồng ý, trong lòng không khỏi mừng rỡ, vội nói: “Nếu cô nương sợ không tiện, cô cứ dẫn tỳ nữ đi ở trước, chúng ta theo sau là được rồi.” Hắn nhủ thầm trong bụng, dù sao chỉ cần tìm được nhà nàng, sau này có thể tìm được nàng thôi.

“Ừ.” Tề Ngọc Yên mỉm cười gật đầu, rồi dẫn theo Mai Hương đi ở đằng trước, đám Lý Cảnh theo sát phía sau.

Đi được một đoạn, Tề Ngọc Yên nhịn không được quay đầu lại, nhìn Lý Cảnh sau lưng mình.

Đúng lúc Lý Cảnh ngẩng đầu nhìn Tề Ngọc Yên, vừa vặn mắt hai người giao nhau, không khỏi ngẩn ngơ.

Tề Ngọc Yên mỉm cười với Lý Cảnh, rồi mau chóng xoay người lại. Nàng kéo cánh tay của Mai Hương, thì thầm bên tai cô: “Mai Hương, xem ra, chúng ta phải tìm cách cắt đuôi bọn họ mới được.”

“Tại sao ạ?” Mai Hương thắc mắc: “Để vị công tử kia hộ tống chúng ta về phủ không phải tốt ư?”

“Tuyệt đối không thể để hắn tìm được phủ lí.” Tề Ngọc Yên nhỏ giọng nói: “Em đừng hỏi nhiều nữa, dù sao ta muốn bỏ rơi hắn, em mau nghĩ cách hộ ta đi.”

Mai Hương sợ hãi nói: “Cô nương, hình như bọn họ đều có võ. Hai nữ tử yếu đuối chúng ta có chạy cũng không thoát, đánh cũng không lại, làm sao mới cắt đuôi được đây?”

Tề Ngọc Yên suy tính một lúc mới nói: “Em có biết tiệm nào có cửa trước cửa sau thông ra hai đường khác nhau không. Chúng ta vào bằng cửa trước, sau đó lẻn ra bằng cửa sau.”

Mai Hương nghĩ ngợi, nói: “Cô nương, nô tỳ biết có một cửa tiệm hương phấn trên đường cái Tây thị, cửa trước là đường cái Tây thị, cửa sau thì nối với phố Đồng An, có thể dùng được.”

“Tốt lắm.” Tề Ngọc Yên nghe xong, vội gật đầu nói: “Vậy bây giờ chúng ta đi mua hương phấn đi.”

Nói xong Tề Ngọc Yên xoay người, đợi Lý Cảnh tới, nói với hắn: “Công tử, ta muốn đến đường cái chợ Tây mua vài món đồ. Bên đấy náo nhiệt, cũng đông đúc người. Không dám làm phiền nhóm công tử nữa, hay là mấy người cứ đi trước đi?”

Lý Cảnh sao chịu đi cơ chứ, cười cười, nói: “Không sao, cô cứ việc mua, ta chờ cô.”

Tề Ngọc Yên đã đoán được Lý Cảnh sẽ nói như vậy nên cũng không nói nhiều, mỉm cười với hắn rồi xoay người, đi về phía đường cái Tây thị cùng với Mai Hương, bước vào cửa tiệm hương phấn nọ.

Lý Cảnh thấy cửa tiệm này bán đồ cho nữ tử, không tiện theo vào nên đứng ở bên đường chờ Tề Ngọc Yên.

Tề Ngọc Yên và Mai Hương chọn lựa hương phấn một hồi ở phía trước cửa tiệm, tựa hồ không vừa ý cái nào.

Chưởng quỹ thấy Tề Ngọc Yên dường như không hài lòng lắm, liền cười nói: “Phòng phía sau vẫn còn hương phấn loại khác, hay là cô nương vào xem thử.”

Tề Ngọc Yên gật đầu nói: “Vậy ta ra sau xem.”

Chưởng quỹ tới trước cửa phòng sau, vén rèm để hai người chủ tớ Tề Ngọc Yên vào phòng.

Lúc Tề Ngọc Yên tới cạnh cửa như sực nhớ ra gì đó, quay đầu nở một nụ cười xinh đẹp với Lý Cảnh, nói: “Công tử, ta vào trong xem nhé.”

Lý Cảnh nhìn Tề Ngọc Yên không chớp mắt, chỉ thấy nụ cười của nàng tựa như một bình rượu nguyên chất. Chỉ lướt nhìn, cả người say mèm. Hắn gật đầu mỉm cười nói với Tề Ngọc Yên: “Cô nương không cần vội, cứ từ từ mà chọn.”

Tề Ngọc Yên cười rồi vén rèm vào trong phòng cùng Mai Hương.

Màn vải buông xuống, Lý Cảnh thấy bóng dáng của Tề Ngọc Yên bị che khuất sau tấm mành. Hắn đứng ở ngoài tiệm có chút lạnh lẽo, đợi Tề Ngọc Yên đi ra.

Lý Cảnh cũng cảm thấy hành vi của mình ngày hôm nay có chút điên rồ, đường đường là thiên tử lại cam tâm tình nguyện đứng trên đường, chờ đợi một thiếu nữ thậm chí còn không biết tên của nàng, chỉ vì muốn đưa nàng về để có thể biết được thân phận của nàng.

Dù thế, nhưng trong lúc đứng chờ nàng tại đây, cảm giác tim đập một cách khó hiểu vẫn khiến hắn cảm thấy vô cùng phấn khích. Có lẽ đây chính là cảm giác rung động.

Lý Cảnh đứng ngoài tiệm, thấy chưởng quỹ đi từ trong buồng ra, nhưng không thấy Tề Ngọc Yên theo ra cùng. Lý Cảnh tưởng nàng vẫn đang chọn hương phấn ở phía sau, cũng không để ý mấy. Chẳng dè đợi một hồi vẫn không thấy Tề Ngọc Yên ra, Lý Cảnh mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng. Vội bảo Mã Bình vào trong hỏi chưởng quỹ, bấy giờ mới biết được hai chủ tớ Tề Ngọc Yên và Mai Hương đã rời đi bằng cửa sau từ lâu rồi.

Khi Lý Cảnh nghe được tin này, đầu óc phút chốc trống rỗng. Nàng ấy lại dám lén bỏ đi? Nghĩ đến đây, trong lòng hắn hốt hoảng khó hiểu, xông vào tiệm, vén rèm lên, xuyên thẳng qua phòng, tới tận phố Đồng An ở mặt sau. Hắn lo lắng nhìn trái ngó phải, nhưng chẳng nơi nào còn lưu lại bóng dáng chủ tớ Tề Ngọc Yên?

Hắn nhất thời có chút rối rắm. Tại sao nàng phải lén lút rời đi? Là vì trốn tránh mình? Chẳng lẽ trong mắt nàng, mình giống với đám kẻ mìn bắt cóc nàng trắng trợn kia lắm ư?

Lý Cảnh càng nghĩ càng giận, lại không thể phát tiết, liền vung một quyền, nện lên bức tường bên cạnh, bụi vôi trên tường lạo xạo rơi xuống, phủ lên người hắn.

Hiện giờ Lý Cảnh đã giận đến cực điểm. Không ngờ đường đường là Hoàng đế Bệ hạ, lại bị một tiểu nha đầu đùa bỡn.

Tề Ngọc Yên sau khi xác định đã cắt đuôi được Lý Cảnh, vội vàng dẫn theo Mai Hương chạy không ngừng về Tề phủ. Đến khi vào tận khuê phòng của mình rồi, tim nàng vẫn đập dữ dội.

Chuyện xảy ra đêm nay, trong lòng Mai Hương cũng khiếp sợ vô cùng, cô há to miệng hổn hển, nói với Tề Ngọc Yên: “Cô nương, sau này cô muốn ra cửa, nên đi cùng đại công tử, đêm nay hung hiểm muôn vàn. Nhỡ đâu chúng ta thật sự bị mấy tên kẻ mìn kia bắt cóc thì sao?”

Tề Ngọc Yên ổn định lại tinh thần, nhìn Mai Hương nói: “Chuyện đêm nay em không được hé răng với bất cứ ai trong nhà.”

Mai Hương nhanh chóng gật đầu đáp: “Dạ, cô nương.”

Bấy giờ Tề Ngọc Yên mới thở dài nhẹ nhõm, xụi lơ tựa vào cạnh bàn, trong lòng vẫn hoảng sợ. Chỉ là, khiến nàng hoảng sợ, không phải gặp phải bọn kẻ mìn mà là gặp được Lý Cảnh. Hai người gặp nhau lại vào trước khi nhập cung. Chuyện này đối với nàng mà nói, thật sự là một việc nằm ngoài ý muốn.

Chuyện tối nay, cũng nhắc nhở Tề Ngọc Yên, chuyện xảy ra trong kiếp trước, có lẽ không thể tránh khỏi. Giống như việc nàng và Lý Cảnh nhất định phải gặp được nhau ở ngoài cung, cho dù nàng có tránh né thế nào, bọn họ vẫn sẽ gặp được. Xem ra, muốn thay đổi vận mệnh mình và cả nhà Tề thị, nhất định phải tính sớm mới được.

Đúng lúc này, Lan Hương đi vào, hỏi Tề Ngọc Yên: “Cô nương, có cần nô tỳ hầu hạ cô tắm rửa không?”

Nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Lan Hương, nghĩ tới kiếp trước cô ta quyến rũ Lý Cảnh, chân mày Tề Ngọc Yên hơi nhíu lại.

Đối với hành động của Lan Hương kiếp trước, đương nhiên Tề Ngọc Yên vô cùng căm ghét. Nhưng Lan Hương kiếp này, cho tới bây giờ vẫn tính là an phận, cũng chưa làm ra chuyện gì có lỗi với nàng. Nếu hiện giờ bởi vì sai lầm kiếp trước của nàng ta mà trừng phạt, hình như có hơi thất đức. Nhưng nàng quả thật không tính giữ Lan Hương bên người, cho dù nàng bị tuyển tiến cung, hay gả cho Chung Dục, nàng đều sẽ không cho Lan Hương cơ hội quyến rũ nam nhân của nàng, huống hồ nếu nàng vào cung, để Lan Hương gian trá bên người chỉ bất lợi với mình mà thôi.

Tề Ngọc Yên cảm thấy hiện tại mình nên bắt tay vào làm ngay.

Sáng sớm hôm sau, Tề Ngọc Yên tới phòng của mẫu thân.

Lục thị thấy nữ nhi tới, vô cùng vui vẻ. Bà cười tiến lên kéo tay nữ nhi, dắt nữ nhi ngồi vào tháp.

Lục thị dùng tay nhẹ nhàng sửa lại phần tóc rối bên tai Tề Ngọc Yên, vẻ mặt thương yêu hỏi: Yên Nhi, hôm qua con và Chung gia cô nương đi hội đèn lồng có vui không?”

Tề Ngọc Yên gật đầu cười, nói: “Vui lắm ạ, nữ nhi chưa từng đến hội đèn lồng nào nhộn nhịp đến thế.”

Lục thị nghe Tề Ngọc Yên nói, như nghĩ tới điều gì, khe khẽ thở dài một hơi, nói: “Nếu không phải phụ thân và mẫu thân đưa con về quê nhà Mi Dương, con ở kinh thành có thể tới ngắm hội đèn lồng Nguyên Tiêu hàng năm rồi.”

Tề Ngọc Yên mỉm cười nói: “Mặc dù nữ nhi và tiểu đệ ở Mi Dương, cách xa kinh thành phồn hoa, nhưng có thể bầu bạn bên gối với tổ mẫu, thay phụ thân tận hiếu. Hơn nữa ở nơi thôn quê, hái hoa bắt bướm cũng có thú vui của nó.”

Lục thị nghe Tề Ngọc Yên nói, vỗ nhẹ lên tay của nàng, nói: “Mẫu thân biết Yên nhi hiếu thuận nhất mà.”

Tề Ngọc Yên biết bởi vì phụ mẫu để tiểu đệ và mình ở Mi Dương nhiều năm trời liền, trong lòng mẫu thân vẫn luôn áy náy với mình và Tề Ý, mình đưa ra yêu cầu, chắc chắn bà sẽ đồng ý.

Vì thế, Tề Ngọc Yên nói với Lục thị: “Phải rồi, mẫu thân, con muốn xin nương một người.”

Lục thị hơi sửng sốt, nói: “Yên nhi muốn ai?”

Tề Ngọc Yên cười cười, nói: “Con muốn Trúc Vận trong phòng nương.”

“Con muốn Trúc Vận làm gì? Lan Hương và Mai Hương hầu hạ không tốt à?” Lục thị hỏi.

Tề Ngọc Yên bĩu môi, nói: “Nữ nhi không thích Lan Hương.”

“Tại sao?” Lục thị không hiểu.

Tề Ngọc Yên làm nũng nói: “Mẫu thân, người với người đều phải xem có hợp mắt không. Con thấy Lan Hương không hợp mắt con, dù sao thì con không thích nàng ta.”

Lục thị thấy nữ nhi nhõng nhẽo với mình, tâm trạng vui vẻ cười nói: “Được rồi, Yên nhi không thích thì không thích, mẫu thân đổi Trúc Vận cho con là được chứ gì.”

Tề Ngọc Yên mừng rỡ nói: “Cảm ơn mẫu thân.”

Hôm đó Lan Hương và Trúc Vận đổi cho nhau. Bởi vì Lan Hương được tới hầu hạ trong phòng cho chủ mẫu đương gia, cảm giác mình được lợi, ngược lại vô cùng vui mừng.

Trúc Vận là nha hoàn mà Lục thị rất thích, hồi năm sáu tuổi bị phụ mẫu bán vào Tề phủ. Lục thị thấy cô còn nhỏ nên đã cho cô vào phòng mình, coi cô như nữ nhi, không phải làm chuyện gì, còn có đại nha hoàn chăm sóc. Bởi vậy Trúc Vận luôn mang lòng cảm kích với Lục thị.

Vô tình Lục thị phát hiện Trúc Vận có hứng thú với y lý, nên để nàng theo Vạn đại phu của Hồi Xuân đường học y. Bởi vì Tề Chí Huy từng có ơn với cả nhà Vạn đại phu, Vạn đại phu không nỡ từ chối người mà Lục thị giao cho ông, nên đã thu nhận. Nhưng sau khi nhận Trúc Vận làm đệ tử, ông phát hiện Trúc Vận vô cùng thông minh hiếu học, tiếp thu dược lý y thuật nhanh, thiên phú vô cùng cao, cực kì yêu quý Trúc Vận, dốc tâm truyền thụ những gì mình có. Trúc Vận học y xong, hiện tại người trong Tề phủ có đau đầu cảm sốt, chẳng cần mời đại phu, nhờ Trúc Vận xem là được.

Mà Tề Ngọc Yên nhìn trúng Trúc Vận, ngoại trừ việc cô ấy một lòng trung thành với Tề phủ ra, còn hiểu về y lý nữa. Trong kế hoạch của nàng, nếu như nàng bị tuyển tiến cung, Trúc Vận sẽ phát huy tác dụng rất lớn. Nếu như mình không bị tuyển tiến cung, lúc xuất giá sẽ để Trúc Vận lại Tề phủ.

Cứ như vậy, mọi chuyện có vẻ đã được an bài ổn thỏa.

Trong lúc Tề Ngọc Yên lo sợ bất an chờ đợi, mùng một tháng hai rốt cuộc đã tới.