Đại Hiên, niên hiệu Vĩnh Gia năm thứ 13, ngày mùng hai tháng ba.
Tại một góc hẻo lánh phía Tây hoàng cung, có một cung điện hoang tàn, bên trên cửa cung loang lổ, ba chữ to “Lan Vu cung” có thể nhìn thấy được mờ mờ.
Một tiếng “két” vang lên, cửa cung từ từ mở ra.
Hai ma ma mặc y sam nâu đỏ bước qua bậc cửa, chậm rãi đi từ trong cung ra. Một người ma ma trong số đó quay người lại, nhanh nhẹn khóa cửa cung. Sau đó xoay người, lắc đầu nói, “Lưu ma ma, bà xem chủ tử này, hôm nay vẫn không chịu ăn gì cả! Cứ tiếp tục như vậy, e rằng thân thể sớm muộn gì cũng sẽ ngã quỵ?”
Trên mặt bà Lưu ma ma kia tựa như có chút không đành lòng, nói, “Ai, trước kia nàng ta được Hoàng thượng nâng trong lòng bàn tay, cho ăn sung mặc sướng. Giờ đây vào lãnh cung, cơm canh đạm bạc thế này sao có thể nuốt trôi? Nhưng mà, nàng ta có ngày hôm nay cũng là tự nàng ta chuốc lấy. Trương ma ma, chúng ta đừng nên tốn hơi thừa sức vào việc không đâu!”
Trương ma ma nhìn xung quanh, ghé sát vào tai Lưu ma ma, thấp giọng nói: “Tiếp xúc với vị chủ tử này nhiều ngày qua, tôi thấy nàng ấy không giống loại người làm ra chuyện như thế!”
Lưu ma ma xua tay, nói: “Giống hay không thì sao nào? Nàng ta bị Hoàng thượng bắt gian tại giường, chuyện này còn có thể giả vờ được à?” Nói xong Lưu ma ma cảnh giác ngó nghiêng, sau đó thì thào với Trương ma ma: “Tên gian phu kia bị Hoàng thượng ban cho cái chết ngay tại chỗ, nhưng đối với vị chủ tử này, Hoàng thượng nhớ về tình xưa nghĩa cũ, vẫn không đành lòng, nên nhốt nàng ta ở đây! Nghĩ lại cũng gần một năm rồi, chắc Hoàng thượng cũng sắp quên nàng ta đến nơi rồi. Tôi thấy nàng ta hiện giờ, chỉ là thoi thóp thôi, chẳng biết còn gắng gượng được bao lâu.”
Trương ma ma thở dài một hơi, nói: “Đáng tiếc, một người như hoa như ngọc như vậy…”
Hai người vừa chuyện phiếm, vừa đi về trước.
Lời của hai vị ma ma, theo gió, mơ hồ truyền vào phía trong tường cung.
Lúc này, một nữ tử mặc chiếc áo xanh nhạt, chiếc váy xếp nếp tím đậm, khoác một cái áo choàng màu chàm đang đứng ngây người trong sân. Gương mặt tuyệt mỹ mà tái nhợt không có bất kỳ xúc cảm nào, giống như những gì hai người kia đang nói chẳng quan hệ gì tới nàng.
Bất chợt, én xuân cất vang vài tiếng líu lo, đánh thức nữ tử. Nàng ngửa mặt lên, nhìn thấy hai con én xuân vui sướng bay qua trên đỉnh đầu mình.
Nàng ngẩn ngơ mội lúc rồi dạng ra một nụ cười, “Xuân đến rồi ư?” Nàng tự lẩm bẩm.
Một trận gió nhẹ lướt qua, thổi tung hoa đào phía ngoài cung. Vài cánh hoa đào nhẹ nhàng bay theo gió, qua tường cung, rơi xuống mặt nữ tử, tăng thêm vài phần kiều mỵ trên gương mặt tái nhợt kia, càng lộ ra dung mạo ngời sáng động lòng người của nữ tử.
Mùa xuân đến thật rồi. Nhưng bước chân của nó chỉ dừng lại ở ngoài Vu Lan cung mà thôi. Trong này, vẫn một mảnh tiêu điều.
Nữ tử ngửa đầu nhìn xa xăm một hồi, cuối cùng thở ra một hơi thật dài, xoay người, chuẩn bị vào trong điện.
Đúng lúc này, chợt nghe thấy tiếng “lạch cạch” dội đến.
Đó là tiếng khóa cửa Lan Vu cung được mở.
Tiếp đến nghe thấy tiếng “két”. Hai cánh cửa của Lan Vu cung được người đẩy mở ra.
Chân mày nữ tử hơi nhíu. Nàng biết, người đến là người ngoài. Lúc mới nghe tiếng mở khóa, nàng tưởng hai vị ma ma trở về, nhưng nghe thấy tiếng cửa cung bị đẩy mở, nàng liền biết không phải các bà. Bình thường ma ma chỉ mở ra một khe hở, đủ để ra vào, chứ không mở hẳn ra. Cửa cung này rất nặng, không dễ gì đẩy nổi.
“Tề quý phi! Có khỏe hay không!” Giọng nói mềm mại của một nữ tử bất chợt vang lên.
Thân thể nữ tử bị người gọi là Tề quý phi chấn động, sau đó chậm rãi xoay người lại, nhìn người tới.
Chỉ thấy một nữ tử mặc chiếc váy dệt kim màu đỏ, đang dẫn theo hơn mười cung nữ thái giám đứng trước mặt mình.
Nàng cười nhẹ, nói: “Phan Đức phi nhanh quên thật đấy, Ngọc Yên là tội nhân, danh hiệu quý phi sẽ sớm bị Hoàng thượng tước thôi, trên đời không còn Tề quý phi từ lâu rồi!”
Nghe thấy lời của Tề Ngọc Yên, tươi cười trên mặt Phan Dửu Quân không hề thuyên giảm. Ả vừa nháy mắt với người bên cạnh, vừa bước tới chỗ Tề Ngọc Yên.
Nhìn thấy ánh mắt của Phan Dửu Quân, hai thái giám nhanh chóng xoay người, đẩy đóng lại cánh cửa Lan Vu cung.
Thấy cửa cung bị đóng lại, trong lòng Tề Ngọc Yên sợ hãi, lạnh giọng hỏi: “Không biết sao hôm nay Phan Đức phi ại rảnh rỗi đến lãnh cung này của ta vậy? Người đến lãnh cũng này sẽ không tốt lành đâu, Phan Đức phi không biết kiêng kị hay sao?”
“Ha ha, sao ta phải kiêng kị chứ!” Phan Dửu Quân cười to: “Ngươi không biết bây giờ Hoàng thượng sủng ta thế nào đâu, so với ngươi năm đó chỉ có hơn chứ không kém! Ta còn sợ gì mà kiêng với chả kị chứ?”
Nghe Phan Dữu Quân nói, Tề Ngọc Yên ngẩn ra, sau đó đột nhiên trong lòng đau đớn bức bối. Quả nhiên hắn vẫn buông bỏ mình?
Nhưng trên mặt nàng không biến sắc chút nào, vẫn cười nhạt như cũ nói: “Vậy cũng tốt, chúc mừng Phan Đức phi thánh sủng chính nùng*.”
(Thánh sủng chính nùng: càng ngày càng được vua sủng ái.)
“Tề Ngọc Yên, ngươi nên biết, Linh Ngọc cung trước kia ngươi ở, hiện giờ đã bị bỏ hoảng, cỏ dại rậm rạp, rách nát kinh khủng! Ngươi có biết tại sao không? Bởi vì Hoàng thượng cảm thấy chố đó quá bẩn thỉu, đó là sỉ nhục cả đời của ngài ấy!” Tiếp đó Phan Dửu Quân lại dương dương tự đắc nói: “Ngươi cũng nên biết, hiện giờ cung điện ta ở gọi là gì không? Nói cho ngươi biết, gọi là Tiếc Tú cung. Tề Ngọc Yên, từ cái tên này, có thể thấy được tâm ý Hoàng thượng đối với ta như thế nào không?”
“Phan Dửu Quân, hôm nay ngươi đến Nam Vu cung, chẳng lẽ chỉ để khoe khoang hiện giờ ngươi được sủng ra sao với một vị quý phi bị phế là ta ư?” Tề Ngọc Yên cười lạnh nói: “Ngươi làm như vậy còn có ý gì? Dù ngươi được sủng hay không được sủng, giờ chẳng còn quan hệ gì tới ta nữa.”
“Ôi chà! Đừng nóng giận thế, Tề Ngọc Yên. Hôm nay ta đến là muốn truyền tin cho ngươi.” Phan Dửu Quân cười nói.
“Truyền tin? Truyền tin gì?” Tề Ngọc Yên nghi ngờ hỏi.
“Hiện tại Đại Hiên đang giao chiến với Kê quốc, ngươi có biết không?” Phan Dửu Quân hỏi.
“Ta là một phế phi bị nhốt trong lãnh cung, sao có thể biết nhiều như vậy chứ?” Tề Ngọc Yên lạnh lùng nói.
“Nhưng mà, chuyện này lại liên quan tới ngươi đó!” Phan Dửu Quân cười nói.
“Quan hệ với ta?” Tề Ngọc Yên hoảng sợ, kinh ngạc hỏi: “Quan hệ gì tới ta?”
“Phụ thân ngươi, Trấn Viễn đại tướng quân Tề Trí Huy tuân mệnh xuất chinh, kết quả lại lọt nhầm bẫy của quân địch, toàn quân bị diệt, phụ thân ngươi cũng chết trận rồi!” Trên mặt Phan Dửu Quân nổi lên một nụ cười tàn độc.
Tề Ngọc Yên nghe được tin tức này, cả người run lên: “Phụ thân ta, ông ấy… ông ấy chết trận?” Vẻ mặt nàng khiếp đảm, tựa như không dám tin vào tin tức này. Phụ thân dũng mãnh thiện chiến, sao có thể thua trận bỏ mình?
“Chưa hết đâu!” Phan Dửu Quân mỉm cười, chậm rãi nói: “Ca ca ngươi Tề Thứ theo địch làm phản, Hoàng thượng dưới cơn nóng giận, đã chém đầu mẫu thân, đệ đệ, tẩu tử và hai người chất nhi chất nữ của ngươi trước công chúng.”
Lúc ả ta nói ra những lời này, tâm trạng vô cùng tốt. Ả biết, lời của mình, giống như một con dao cùn, đang từ từ kéo từng nhát từng nhát xẻo Tề Ngọc Yên.
“Không thể nào!” Quả nhiên, Tề Ngọc Yên nghe được tin này, phút chốc sụp đổ, thét chói tai: “Ca ca ta sẽ không phải bội Đại Hiên! Hoàng thượng cũng sẽ không ác độc tới nỗi giết sạch cả nhà Tề gia của ta!”
“Nào nào, sao lại không thể chứ?” Phan Dửu Quân cười lớn: “Chính phụ thân của ngươi nếm mùi thất bại, hiện giờ Hoàng Thượng đã ngự giá thân chinh, tới tiền tuyến. Nhưng Hoàng thượng vừa xuất chính liền thu được thắng lợi chỉ trong một lần. Ta vừa mới nhận được tin tức, huynh trưởng ngươi Tề Thứ đã bị Hoàng thượng một tiễn xuyên tim, bắn chết tại trận.”
“Không không!” Tề Ngọc Yên ràn rụa nước mắt, lớn tiếng kêu lên: “Hoàng thượng sẽ không độc ác đến thế! Hắn có thể buông bỏ ta, sao lại không thể bỏ qua cho người nhà của ta chứ?”
Nghe đến đó, con ngươi Phan Dửu Quân tối lại, lạnh giọng nói: “Tề Ngọc Yên ơi là Tề Ngọc Yên, Tề gia ngươi sở dĩ có kết quả ngày hôm nay, toàn bộ nhờ ngươi ban tặng đó.”
Tề Ngọc Yên sửng sốt, nâng lên hai mắt đẫm lệ, hỏi: “Phan Dửu Quân, ý ngươi là gì?”
Phan Dửu Quân chậm rãi nói: “Tề Ngọc Yên, ngươi nhập cung từ lúc Vĩnh Gia năm thứ bảy tới nay, được sủng ái các kiểu, Tề gia nhà ngươi cả họ được nhờ. Phụ huynh (cha anh) ngươi ỷ vào việc ngươi được sủng, trong triều không coi ai ra gì, bách quan sớm đã ngứa mắt phụ huynh ngươi rồi. Cho nên, khi Tề gia nhà ngươi xảy ra chuyện, chẳng có ai tới giúp, cuối cùng thì rơi vào họa diệt môn.”
Tề Ngọc Yên vừa nghe, trong lòng giống như hiểu được cái gì, chất vấn Phan Dửu Quân: “Phụ thân ta chết trận, huynh trưởng ta theo địch, có phải do người nhà Phan gia trù hoạch nên?”
Gương mặt Phan Dửu Quân rét lạnh, nhưng không nói gì.
Tề Ngọc Yên nói tiếp: “Phụ thân ta từ nhỏ đã học lĩnh quân điều quân từ tổ phụ, vả lại ra trận giết địch đã nhiều năm, không thể nào dễ dàng toàn quân bị diệt được. Phụ thân ngươi là bộ binh thượng thư Phan Nguyên vốn thèm thuồng quân quyền trong tay phụ thân ta từ lâu, nhất định là người nhà họ Giang ngươi quấy nhiễu trong quân, hại phụ thân ta chết trận, lại ép bức huynh trưởng của ta theo địch!”
Phan Dửu Quân cười ha hả, nói: “Tề Ngọc Yên, dù sao ngươi cũng chẳng sống được bao lâu, ta sẽ cho ngươi chết một cách rõ ràng! Không sai, chuyện phụ thân ngươi thua trận, đúng là do phụ thân ta bố trí, không chỉ để lại Phiêu Kỵ đoàn đắc lực nhất dưới trướng ông ấy ngay trước khi phụ thân ngươi xuất phát,, hơn nữa còn cố ý kéo dài việc cung ứng quân lương và vũ khí, khiến đại quân không cách nào được tiếp tế, lại tiết lộ hành tung của phụ thân ngươi cho Kê quốc, mượn tay Kê quốc, một lưới bắt hết quân đội bên người của phụ thân ngươi!”
“Về phần huynh trưởng Tề Thứ của ngươi, xử lý dễ hơn. Sau khi ông ta thua trận bị bắt, chúng ta liền gọi người nói cho hắn ta biết, bởi vị chuyện Tề gia thua trận, Hoàng thượng trong cơn tức giận, đã giết chết mẫu thân, tẩu tử và hai người cháu tế cờ. Huynh trưởng ngươi nghe xong đã đầu hàng Kê quốc ngay tại chỗ, cũng chủ động yêu cầu xuất trận làm địch với Đại Hiên.”
Nói tới đây, Phan Dửu Quân cười: “Huynh trưởng ngươi đến lúc chết vẫn không hay biết rằng, kỳ thật sau khi hắn ta đầu hàng Kê quốc, Hoàng thượng dưới sức ép của văn võ trong triều mới hạ lệnh giết chết cả nhà Tề gia ngươi. Thận đáng tiếc không thể cho hắn ta trước khi chết biết được chính hắn đã tự hại chết mẫu thân, đệ đệ, thê tử và nhi nữ của mình.” Trên mặt Phan Dửu Quân lộ vẻ tiếc nuối.
“A!” Tề Ngọc Yên nghe đến đó, không nhịn nổi nữa, hét to lên: “Phan Dửu Quân, đồ độc phụ, vì sao Phan gia các ngươi lại ác độc đến thế! Hôm nay ngươi hại Tề gia ta, nhất định một ngày nào đó cả nhà Phan gia ngươi sẽ chết không được tử tế!”
“Chát!” Phan Dửu Quân vươn tay, vung một cái tát mạnh vào mặt Tề Ngọc Yên.
Trúng một cái tát, Tề Ngọc Yên xây xẩm mặt mày. Nàng là con gái một trong nhà, từ bé đã được cưng chiều hết mực, chưa từng bị ai tát bao giờ. Vào cung lại được Lý Cảnh sủng ái, càng không có ai dám động vào. Dù cho lúc Lý Cảnh đoạn tình phế truất nàng, cũng chỉ gọi người nhốt nàng vào Lan Vu cung, từ đầu chí cuối không hề động một đầu ngón tay vào nàng.
Mà bây giờ, Phan Dửu Quân lại tát nàng một cái thật mạnh, tức khắc gò má của nàng đau rát. Những người thương yêu nàng, hiện tại đã bỏ nàng mà đi. Cho nên, giờ đây nàng chỉ có thể mặc người nhục mạ.