Hai Hoàng Đế Yêu Nhau Thế Nào?

Chương 56: Làm xong chính sự ta dẫn ngươi vào trong thư viện chơi




Hai ngày sau, Ngụy Chẩm Phong đồng ý với điều kiện của Thiền Niệm, nhưng chỉ đồng ý một cái trong đó.

"Bốn vương có thể cho Dụ Lâm một con đường sống, đối xử tử tế với người dân Tây Hạ." Ngụy Chẩm Phong nói: "Những chuyện khác thì miễn."

Vạn Hoa Mộng nằm trong tay Nam Tĩnh, y không có quyền quyết định. Về phần những người còn lại của Hoàng Thành Ty, y muốn giết thì giết, muốn giữ thì giữ, việc gì phải để bản thân mình bị một lời hứa trói buộc đến mức không thoải mái cơ chứ.

Y là bên chiến thắng, bên chiến thắng vốn là có thể muốn làm gì thì làm đối với bên thua.

Thiền Niệm có chút kinh ngạc: "Chẳng lẽ ngươi không muốn nhanh chóng biết sự thật về cái chết của mẫu phi ngươi sao?"

Ngụy Chẩm Phong không nhanh không chậm nói: "Bốn vương gần như đã đoán được, chỉ thiếu một chứng cứ mà thôi. Có hay không có chứng cứ này, cũng không ảnh hưởng đến việc bốn vương sắp làm tiếp theo. Nhưng bốn vương cũng thừa nhận, bốn vương muốn lá thư đó, cho nên mới bằng lòng đứng đây bàn với ngươi về các điều kiện."

Thiền Niệm cau mày, vẻ mặt vốn bình tĩnh lạnh lùng trở nên khá phức tạp.

Ba năm trước, Cố thái phó từng nói, cái chết của Mai quý phi có thể là chuyện duy nhất có thể khiến cho Ngụy Chẩm Phong tâm trạng rối bời. Các ngươi phải nắm bắt cơ hội hiếm có này, cứu được càng nhiều người càng tốt.

Cố thái phó liệu việc như thần, ngài ấy sẽ không bao giờ mắc sai lầm. Nhưng Ngụy Chẩm Phong đang đứng trước mặt nàng đã không còn là thiếu niên lặng lẽ rơi lệ trước mặt Quý phi năm đó nữa, hắn thậm chí có thể bình thản đợi hai ngày rồi mới đến bàn điều kiện với mình, làm như đối với bức thư kia, hắn thật sự chỉ là mong muốn có, chứ không phải là nhất thiết muốn có.

"Nếu ngươi không hài lòng với điều kiện của bốn vương thì có thể từ chối." Ngụy Chẩm Phong cười thành tiếng: "Đương nhiên, bổn vương hiện giờ cũng có thể giết Dụ Lâm ngay trước mặt ngươi."

Mặt Thiền Niệm xoẹt một cái trắng nhợt. Lúc này, nàng đã hiểu rõ thêm một chút tại sao những người trong Hoàng Thành Ty từng giao thủ với Ngụy Chẩm Phong, ai nấy đều căm ghét Ngụy Chẩm Phong tận xương tuỷ nhưng cũng lại sợ hãi y.

Rõ ràng trong tay nàng có con cờ lợi thế, nhưng hiện tại biến thành Nguỵ Chẩm Phong đang uy hiếp nàng. Lúc nàng đưa ra điều kiện, cũng đã bộc lộ tính quan trọng và đặc thù của Dụ Lâm đối với Cố thái phó.

Trong cuộc đọ sức cuối cùng giữa Thái phó và Nguỵ Chẩm Phong, không có người thắng, cũng không có người thua, cuối cùng là bất phân thắng bại.

Thiền Niệm không thể không thừa nhận, nàng không có quyền chọn lựa.

Đàm phán thất bại, Nguỵ Chẩm Phong mất đi một bằng chứng, còn Dụ Lâm mất đi mạng sống.

"Được." Thiền Niệm nói, "Ta đồng ý với ngươi."

Sau đó, Thiền Niệm nói ra nơi đặt bức thư của Quý phi --- Thư viện Bôn Tuyền ở Dự Châu.

"Ngươi đưa Dụ Lâm thư viện Bôn Tuyền, giao cho viện trưởng của thư viện, ông ấy sẽ đưa cho ngươi bức thư của Quý phi." Thiền Niệm nói.

Sau khi Triệu Miên biết được chuyện này, không khỏi thầm thở dài trước địa điểm mà Cố Như Chương đã chọn.

Dự Châu vốn là vùng đất địa linh nhân kiệt nổi tiếng của Tây Hạ, suốt tất cả các triều đại không biết đã sản sinh ra bao nhiêu trạng nguyên bảng nhãn, nhân tài phò tá vua. Thư viện Bôn Tuyền càng là nơi mơ ước của những người đọc sách ở Tây Hạ trước đây, ngay cả đối với những người đi học của Nam Tĩnh muốn ra ngoài du học, lựa chọn đầu tiên chính là thư viện Bôn Tuyền. Cố Như Chương thời niên thiếu cũng đã học ở đó.

Bắc Uyên tiêu diệt Tây Hạ chưa quá ba năm, quân Uyên có thể giết sạch toàn bộ tướng sĩ Tây Hạ, nhưng không dám làm quá tay đối với người đọc sách. Bắc Uyên không chỉ muốn thống trị lãnh thổ Tây Hạ, còn muốn vạn dân thần phục, phía tây quy về một mối, muốn làm được điều này, bọn họ không thể tách rời khỏi sự ủng hộ của những người theo nho học kỳ cựu của Tây Hạ.

Hơn nữa, thư viện Bôn Tuyền còn có chỗ đứng trong lòng người đọc sách của cả bốn nước. Nếu Nguỵ Chẩm Phong dám thất hứa, dám hành động càn rỡ tại thư viện Bôn Tuyền, truyền ra ngoài khó tránh khỏi bị người trong thiên hạ chê cười, từ đó khiến Bắc Uyên mất đi sự ủng hộ của người dân.

Ngụy Chẩm Phong tìm tới Triệu Miên, nói: "Ta lập tức sẽ lên đường đi Dự Châu. Ngươi....."

Triệu Miên xoay người đi ngay.

Ngụy Chẩm Phong ở phía sau hỏi: "Ngươi đi đâu?"

"Kêu Bạch Du thu dọn hành lý cho ta." Triệu Miên nói, "Nếu không còn có thể đi đâu nữa."

Từ Thịnh Kinh đến Dự Châu ít nhất phải ba đến bốn ngày, vừa đi vừa về nhất định không kịp ngày rằm tháng Giêng, hắn chỉ có thể đi cùng Ngụy Chẩm Phong.

Ngụy Chẩm Phong sửng sốt một chút, nói: "Xin lỗi, ngươi phải cùng ta chạy tới chạy lui." Vốn dĩ y muốn đưa Triệu Miên trở về Nam Tĩnh ăn tết Thượng Nguyên.

Triệu Miên bình thản nói: "Không sao, đúng lúc ta muốn đi một chuyến đến thư viện Bôn Tuyền."

Thư viện Bôn Tuyền có một vị tiên sinh là nhân tài mà triều đình Nam Tĩnh muốn có từ rất lâu, Thừa tướng đã mấy lần cử người mời ông ấy xuống núi nhưng đều bị khéo léo từ chối bởi đủ loại lý do. Nếu như hắn có thể thuyết phục được tiên sinh cùng mình trở về Nam Tĩnh để phục vụ, Thừa tướng và phụ hoàng nói không chừng sẽ có thể bớt giận, bỏ qua chuyện hắn không về nhà ăn Tết.

"Ngươi cứ chuyên tâm vào việc của mình, không cần lo nghĩ cho ta." Triệu Miên nói, "Bây giờ ngươi đang làm rất tốt, tiếp tục duy trì."

Hắn vẫn luôn lo lắng Ngụy Chẩm Phong quan tâm quá sẽ loạn, bị Thiền Niệm dắt mũi đi. Sự thật chứng minh, sự lo lắng của hắn là thừa thãi.

Ngụy Chẩm Phong không giấu diếm sự thật nội tâm mình không đủ mạnh mẽ, thản nhiên nói: "Thật ra ta rất sốt ruột, ta chỉ là giả vờ ổn mà thôi." Ngụy Chẩm Phong cười tự giễu, "Không sợ ngươi cười nhạo, đêm nào ta cũng không ngủ được."

Với tính cách cạnh tranh hiếu thắng của Triệu Miên, dưới tình huống bình thường hắn chắc chắn sẽ tha hồ cười nhạo Ngụy Chẩm Phong, nhưng đây không phải là tình huống bình thường.

Ngụy Chẩm Phong tâm tình không tốt, hắn nên nói chuyện nhẹ nhàng một chút.

"Hèn chi." Triệu Miên quan sát Nguỵ Chẩm Phong, "Ta nói tại sao nốt ruồi của ngươi không hiện rõ như trước nữa."

Hóa ra là bị quầng thâm che mất.

Ngụy Chẩm Phong theo bản năng sờ lên dưới mí mắt mình: "Ngủ ngon một chút sẽ trở lại ấy mà."

Triệu Miên "Ừ" một tiếng, rồi nói: "Gần đây ngươi cũng không nói đùa gì với ta nữa."

Hắn không quen lắm với một Ngụy Chẩm Phong không mồm mép, cũng không nói đùa gì với hắn.

Ngụy Chẩm Phong thở dài: "Ta thật sự không có tâm tình, ta căn bản không thể hoàn toàn bình tĩnh được. Ngươi nói xem, ta có phải hơi yếu đuối không?"

Triệu Miên gật gật đầu: "Có một chút."

Ngụy Chẩm Phong bất đắc dĩ: "Ngươi phải thành thật như vậy sao."

Triệu Miên nói tiếp: "Nhưng ngươi đã làm rất tốt rồi."

Đặt mình vào đó mà nghĩ, nếu phụ hoàng làm ra chuyện gì, sợ rằng ngay cả vẻ bình tĩnh bên ngoài hắn cũng không làm được.

Ngụy Chẩm Phong cuối cùng cũng mỉm cười: "Vậy đi thôi, Triệu Miên, cùng nhau đến thư viện Bôn Tuyền. Sau khi làm xong chính sự ta dẫn ngươi vào trong thư viện chơi."

Triệu Miên không ngờ rằng một lời khen ngợi qua loa của mình đã có thể mang lại vài phần tinh thần thiếu niên thường ngày của Ngụy Chẩm Phong, nếu đã như vậy, thì hắn cũng có thể dùng giọng điệu bình thường để nói chuyện với Ngụy Chẩm Phong đúng không.

"Thư viện Bôn Tuyền là một trong bốn nơi dạy học đứng đầu thiên hạ, rất nhiều người đọc sách khao khát tới đó, há có thể là nơi để ngươi dẫn Cô đi chơi?" Triệu Miên ghét bỏ nói, "Làm nhục giới học giả."

Ngụy Chẩm Phong bèn sửa lời: "Vậy làm xong chính sự ta dẫn ngươi đến thư viện đọc thêm sách sử, viết thêm vài cuốn sách luận?"

Triệu Miên hài lòng gật đầu: "Một lời đã định."

Triệu Miên và đoàn người của Nguỵ Chẩm Phong một đường ra roi thúc ngựa, đến Dự Châu đúng ngày 11 tháng giêng.

Thư viện Bôn Tuyền nằm dưới chân núi Dự Sơn, được xây dựng dựa núi cạnh thác. Nhìn qua, núi xanh ngút tầm mắt, thế như tùng bách.

Thư viện đã được xây dựng cách đây cả trăm năm, tường bao quanh tuy cũ nhưng không hề hư hỏng, trên tấm bảng có hai chữ "Bôn Tuyền", cứng cáp mạnh mẽ, cổ xưa trầm lắng. Trong viện vang lên tiếng đọc sách, ngoài viện có hai thiếu niên đứng vừa đọc sách vừa canh cửa.

Bọn họ đều mặc một thân bạch y thuần tịnh, nhìn thấy đám người Ngụy Chẩm Phong cưỡi ngựa đến với khí thế hung hăng, phía sau còn áp giải một thanh niên bị cụt tay, liền biết người tới không có ý tốt, một trong hai người lập tức đi vào trong viện để báo cáo với sư trưởng.

Ngụy Chẩm Phong rất cho mặt mũi mà không bước qua ngạch cửa. Bọn hắn ngồi trên lưng ngựa, kiên nhẫn chờ đợi một lúc lâu, thì thấy một nhóm học sinh mặc bạch y ùa ra.

Những học sinh này phần lớn là các thiếu niên và nam tử từ mười mấy đến hai mươi mấy tuổi, xem như cùng lứa với Triệu Miên và Ngụy Chẩm Phong. Đợi sau khi bọn họ học xong, là có thể tham gia khoa cử như những người đọc sách bình thường, cũng có thể tìm chủ nhân cho riêng mình trong ba nước, mở ra tương lai rộng lớn.

Những học sinh này nhìn Ngụy Chẩm Phong đang ngồi cao cao trên lưng ngựa, vừa nhìn đã có thể đoán ra thân phận của y thông qua hai nốt ruồi nổi bật dưới mắt, ánh mắt nhìn y tuyệt đối không tính là thân thiện.

Trong mắt bọn họ, Tây Hạ vô tội, Bắc Uyên chinh phạt, đây là hành động man rợ. Khi Ngụy Chẩm Phong dẫn quân chinh phạt về phía tây, dùng nhiều kế sách âm hiểm tiểu nhân, cho dù y không trận chiến nào không thắng, không cuộc tiến công nào thất bại, cũng không xứng với hai chữ "quân tử".

Nhưng vị Vương gia thiếu niên bất chấp thủ đoạn để chiến thắng này, bên người thế mà lại có một vị công tử xinh đẹp khí chất phi phàm, hiếm khi gặp, thực sự khiến người ta nắn cổ tay than thở.

Không lâu sau, một học sinh đẩy chiếc xe lăn đi ra. Ngồi trên xe lăn là một ông lão tóc bạc trắng, khuôn mặt trẻ con, hơi có cốt cách tiên nhân đạo sĩ. Ông lão nhìn nhìn Triệu Miên và Nguỵ Chẩm Phong, rồi nhìn Dụ Lâm bị bôn ba giày vò suốt mấy ngày liền đến nỗi hơi thở thoi thóp, nhắm mắt thở dài.

Triệu Miên quay về phía Nguỵ Chẩm Phong, nói: "Người này hẳn là viện trưởng của thư viện Bôn Tuyền, Cù Bạch."

Hai người cùng nhau xuống ngựa, Ngụy Chẩm Phong đi về phía Cù Bạch. Các học sinh đứng xung quanh Cù Bạch đua nhau lộ ra vẻ cảnh giác, sợ đối phương một lời không hợp sẽ sử dụng vũ lực với viện trưởng của bọn họ.

Một sinh viên to gan mở miệng nói: "Nơi đọc sách, mong Vương gia tự trọng!"

Ngụy Chẩm Phong lười quan tâm đến những nhân vật nhỏ bé này. Y lời ít ý nhiều nói rõ mục đích đến đây cho Cù Bạch, trong lời nói không quá tôn trọng, cũng không chứa đựng sự khinh miệt chế giễu, hoàn toàn là thái độ làm chuyện công.

Cù Bạch trầm mặc hồi lâu, rồi nói: "Vương gia có thể để học sinh của lão hủ đưa Dụ công tử xuống nghỉ ngơi trước được không? Sắc mặt Dụ công tử hình như không tốt lắm."

Ngụy Chẩm Phong gật gật đầu.

Sau khi Dụ Lâm được mang đi, Cù Bạch nói: "Ba năm trước, Cố thái phó quả thật đã gửi một bức thư đến thư viện Bôn Tuyền. Khi đó ông ấy nói với lão hủ, nếu có một ngày Vương gia phái người đến nhận lá thư này, điều đó chứng minh......" Cù Bạch lại thở dài một hơi, "Vương gia, đi theo lão hủ thôi."

Nguỵ Chẩm Phong dẫn đám người Triệu Miên đi vào thư viện. Bọn hắn đi theo phía sau Cù Bạch, đi qua từng phòng học và dãy hành lang, đến Ngự Thư Lâu, nơi cất giữ sách.

Trong Ngự Thư Lâu có hàng vạn cuốn sách, giá sách cao bằng hai người. Cù Bạch dừng lại trước giá sách cuối cùng, nói: "Mang cái thang lại đây."

"Không cần phiền phức." Giọng nói của Ngụy Chẩm Phong mơ hồ mang theo sự gấp gáp, "Nói cho bổn vương để ở đâu."

Cù Bạch chỉ vào một cuốn sách cổ trên tầng cao nhất, nói: "《Bắc Đường Thư Tàng》, bức thư giấu trong đó."

Ngụy Chẩm Phong búng người nhảy lên, dễ như trở bàn tay lấy xuống cuốn《Bắc Đường Thư Tàng》đó. Y dựa vào cảm giác lật đến một trang, một bức thư lặng lẽ kẹp giữa các trang sách, trên phong thư là nét chữ xinh đẹp mà y quen đến không thể quen hơn ---- Gửi con trai Chẩm Phong của ta.

Ngụy Chẩm Phong quay lưng về phía Triệu Miên, Triệu Miên chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của y. Hắn cảm thấy, thời khắc này Ngụy Chẩm Phong có lẽ không hy vọng bị nhiều người nhòm ngó như vậy.

"Các ngươi đi xuống trước đi." Triệu Miên thấp giọng nói: "Đóng cửa lại."

Vậy hắn thì sao? Hắn có thể ở cùng Nguỵ Chẩm Phong không?

Triệu Miên có chút không quyết định được, hắn không biết quan hệ giữa mình và Nguỵ Chẩm Phong đã đến mức đó chưa.

Sau khi những người khác rời đi, Triệu Miên do dự một lúc lâu, vẫn là chọn lựa ở nguyên tại chỗ. Hắn lặng lẽ đứng một bên, không gần cũng không xa Ngụy Chẩm Phong. Nhưng nếu Ngụy Chẩm Phong gọi hắn, hắn nhất định sẽ nghe thấy.

Ngụy Chẩm Phong vẫn quay lưng về phía hắn, khuôn mặt ẩn trong bóng tối, hắn nhìn không rõ biểu tình của y.

Không biết qua bao lâu, hắn nghe thấy Ngụy Chẩm Phong gọi hắn, giọng nói nhẹ giống như ảo giác của hắn: "Triệu Miên."

"...... Hả?"

"Bà không nghe thấy," tay cầm lá thư của Ngụy Chẩm Phong chậm rãi hạ xuống, "Bà cái gì cũng không nghe thấy."