Hái Hoa Tặc, Đừng Chạy!

Chương 77: Võ lâm đỗ phường




(Võ lâm đỗ phường: sòng bạc giang hồ)

Lúc đó, Vương Manh Manh đột nhiên phát hiện trong lòng mình dường như có chút ngưỡng mộ giới võ lâm.

Ra vẻ một chút, nếu thật sự dựa theo những gì Ngọc Hồ Điệp nói, đại hiệp chẳng phải chính là…..

Tuy rằng chí hướng của Vương Manh Manh là làm một đại nữ hiệp cưỡi thiên lý mã, nhưng tuyệt đối không muốn làm một cái giỏ rách chứa một cái chén bể dán nhãn nữ hiệp.

Cho nên, ánh mắt rất nhanh liền liếc qua Ngọc Hồ Điệp: “Nói đi, muốn vậy cần có điều kiện gì?”

Ngọc Hồ Điệp nghe vậy trong lòng vui vẻ, trên mặt lại giả bộ khó xử không thôi.

Mở miệng dường như muốn nói, chần chờ một hồi lâu, tay hơi day huyệt thái dương: “Quên đi.”

Nhưng mà, hắn càng làm như vậy, Vương Manh Manh lại càng tò mò.

Cái vẻ mặt thần bí kia, đương nhiên Vương Manh Manh sẽ không bỏ qua.

Liếc Ngọc Hồ Điệp một cái, lại cúi đầu nhìn nắm đấm của mình, từ từ nói: “Kỳ quái, sao năm nay lại có nhiều thằng không sợ chết như vậy?”

Vương Manh Manh huơ hươ nắm tay, làm cho Ngọc Hồ Điệp rốt cục không thể nhịn được nữa mở miệng.

Ông trời ơi, đây là bị ép buộc!!!!

Nha đầu Vương Manh Manh kia quả thực là một kẻ chuyên đi cậy bé bắt nạt lớn >”

Nếu là hắn không nói, phỏng chừng Vương Manh Manh thật sẽ nghĩ mình dễ bị coi thường cho xem.

Đảo mắt, tất cả đều là màu đen, đau đớn đến khó chịu, chủ yếu là vì một ít tin đồn không lọt tai.

Nói cái gì Vương Manh Manh quả nhiên không hổ là siêu cấp nữ hiệp, Ngọc Hồ Điệp ngắn ngủn trong mười đêm đã bị tàn phá cho không ra người, mắt đã muốn hư luôn rồi. Tạm thời có thể kết lại bằng một câu: Ngọc Hồ Điệp không hổ là lãng tử giang hồ, có biến thành quỷ vẫn phong lưu!

Cũng có thật giả, hiện tại giới võ lâm vẫn không ngừng truyền bá thông tin, đó chính là Ngọc Hồ Điệp khi nào thì bị Vương Manh Manh biến thành sắc lao (đại khái là hoang dâm vô độ éy) mà chết. Theo nguồn tin chính xác, đảm bảo trong vòng nửa năm nữa hắn sẽ không chịu nổi mà “bay” tới sáu phần.

Nguyên nhân, đương nhiên là vì cặp mắt đen thui như gấu mèo đang lòe lòe sáng của hắn.

Người cược Ngọc Hồ Điệp có thể sống đến nửa năm đến một năm cũng không thiếu, ít nhất cũng được ba phần.

Đương nhiên, cược hắn có thể sống thượng một năm đến hai năm chỉ có một phần nhỏ, chẳng qua bọn họ đã định sẵn thời điểm, cùng người phía trước cái loại này bất đồng, trên cơ bản đều đã nghiến răng nghiến lợi nói một câu như vậy: “Huynh đệ, ngươi nhất định phải kiên trì cho ta!”

Hai năm rồi cũng chỉ có một người.

Nghe nói là một người bịt mặt nạ, hơn nữa trọng đạt một ngàn lượng hoàng kim, bất quá hắn vừa rời đi, mặt sau liền truyền đến một trận tiếng thở dài, quả thực chính là một cái ngốc tử, ngay cả như vậy chú đều dám hạ.

Hiện tại, cái miệng của tên ngốc kia, đang ở cùng mèo nhỏ họ Vương đối diện.

Nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm…

“Ngươi đừng tưởng rằng ta không nói, thì ngươi muốn làm gì thì làm!”

Đối với Ngọc Hồ Điệp nghiến răng nghiến lợi trắng trợn uy hiếp, Vương Manh Manh căn bản là không có phản ứng.

Hơi nheo mắt, một hồi lâu mới nhẹ giọng nói: “Thật có lỗi, vậy mà ta tưởng….sau này cũng đang định làm như vậy!”

Nàng nói chuyện tuy rằng thanh âm ôn nhu đến cực điểm, nhưng ngữ khí cũng tuyệt đối là làm cho người ta không thể nghi ngờ.

Thực chính xác nói cho Ngọc Hồ Điệp một tin tức, ta chính là chỉnh ngươi, ngươi có thể thế nào?

Dạng tình huống này…..Haizzz, Ngọc Hồ Điệp thở dài một tiếng.

Hắn quyết định làm một nam nhân thông minh!

Làm một nam nhân thông minh rất dễ dàng, chỉ cần ngậm miệng, mặc kệ người kia nói cái gì, hắn đều gật đầu đồng ý, thế là xong.

Nàng nói ngươi đúng, ngươi cũng gật đầu, nói ngươi sai, trăm ngàn lần cũng đừng lắc đầu.

Ngọc Hồ Điệp cẩn thận suy nghĩ một chút, cười tủm tỉm nhìn Vương Manh Manh: “Kỳ thật vấn đề đạo tặc này chỉ sợ ta nói không rõ ràng, không bằng như vậy đi, ta mang ngươi đến một chỗ, ngươi sẽ hiểu được.”

Khi nói chuyện, đột nhiên cúi người tiến đến bên tai Vương Manh Manh, thần bí đến cực điểm bên tai nói: “Bất quá, ngươi phải đáp ứng ta một điều kiện.”

“Ể?”

Vương Manh Manh ánh mắt nhất thời liền tỏa sáng.

Mở to hai mắt nhìn Ngọc Hồ Điệp: “Có phải hay không ngươi bảo ta đi làm việc nguy hiểm?”

“Nguy hiểm? Không có.”

Ngọc Hồ Điệp lắc đầu, há hốc miệng nhìn Vương Manh Manh, một hồi lâu sau, mới nhỏ giọng nói: “Ta muốn ngươi ngoan ngoãn ở ngoài cửa chờ ta.”

Này, yêu cầu gì thế? Quá đơn giản!

Đơn giản đến mức làm cho Vương Manh Manh có chút thất vọng, tà tà liếc liếc Ngọc Hồ Điệp kia một cái, trưng ra bộ mặt chờ đợi, vô cùng bất đắc dĩ gật gật đầu: “Được rồi.”

Nhưng mà, ngay sau đó lòng nàng lại bị động tác của Ngọc Hồ Điệp biến thành kinh hoàng, ngày một phấn khích nha. Mẹ ơi!!!!!!

Ở trên tay Ngọc Hồ Điệp, đột nhiên nhiều hơn một tấm khăn lụa.

Màu đen!

Đúng là theo Vương Manh Manh nghĩ, đại hiệp giang hồ thì đương nhiên phải có một cái khăn lụa bịt mặt.

Ngọc Hồ Điệp nhấc chân đi phía trước, vẻ kiêu ngạo trông cũng không tệ lắm, trước mặt là một ngân hàng tư nhân, biển hiệu đề hai chữ “Cửa hàng”

Theo bản năng, trong đầu Vương Manh Manh liền xuất hiện hai chữ – Cướp của!

Không cần suy nghĩ, vội vàng cầm tay Ngọc Hồ Điệp, khuôn mặt nghiêm trọng truy vấn: “Ngươi không phải là chuẩn bị đi vào cướp bóc đó chứ? Rồi đem ta biến thành con tin, sau đó hoàn hảo chuồn mất?”

“Ngươi có biết ngươi nhỏ nhen lắm không.”

Ánh mắt Ngọc Hồ Điệp tràn ngập trách cứ, rõ ràng hắn đang khiển trách nàng.

Nói như vậy, làm cho mặt Vương Manh Manh, nhất thời trở nên đỏ vô cùng.

Được rồi, nàng thừa nhận mình là tiểu nhân, nhưng cái chuyện vô duyên vô cớ giúp người khác chịu tiếng xấu, cũng không phải không có phát sinh qua.

Nhưng mà Vương Manh Manh lại gắt gao cầm lấy tay Ngọc Hồ Điệp, căn bản là không muốn thả ra.

Giương đôi mắt tràn ngập đáng thương nhìn Ngọc Hồ Điệp: “Đừng nói là ngươi đi chém người cướp của đó!”

Ngọc Hồ Điệp không nói gì nhìn Vương Manh Manh, hắn thật sự rất bội phục suy nghĩ của nàng, đối với sự tình hay loại chuyện gì, ý thức phòng vệ đều siêu cường, ngay cả cướp bóc nàng đều có thể suy ra được. Bất quá nhìn đến cặp mắt chút kinh hoảng kia, hắn bật cười ha hả….

Sự cảnh giác trên mặt Vương mèo nhỏ càng lúc càng mờ đi, nguyên lai nàng không có việc gì liền trừng mắt với hắn, thực tình, tiểu nha đầu này cũng ỷ lại vào hắn quá đi!

Ý tưởng tự sướng làm cho Ngọc Hồ Điệp trong lòng thư thái hơn rất nhiều.

Thử hỏi trên thế gian có nam nhân nào không thích trở thành chỗ dựa cho nữ nhân?

Ngọc Hồ Điệp nhẹ nhàng nắm trọn bàn tay của Vương Manh Manh, dịu dàng nói: “Ngươi yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không bỏ lại ngươi một mình.”

“Thật sự?”

Vương Manh Manh nhìn Ngọc Hồ Điệp gật đầu xác nhận, lo lắng khẩn trương trong lòng cũng tiêu tan không ít.

Trong khoảng thời gian ngắn, nàng cũng quên chuyện mất bàn tay nhỏ bé mềm mại của mình bị Ngọc Hồ Điệp lợi dụng cầm nắm. Mặc cho Ngọc Hồ Điệp vuốt ve bàn tay mình, hồ nghi theo nhìn hắn nửa ngày, cuối cùng Vương Manh Manh sợ hãi hỏi: “Ngươi xác định, ngươi thật sự không phải đi cướp của giết người? Vậy ngươi che mặt làm cái gì?”

“Ngươi không phải làm mất hết tiền của chúng ta rồi sao?”

Ngọc Hồ Điệp thở dài một hơi, ai oán liếc liếc mắt nhìn đại môn của ngân hàng tư: “Ta muốn đi vào bên trong lấy tiền.”

Đồng thời, Ngọc Hồ Điệp cảm thấy hình như, trong lòng mình đang thổ huyết.

Kia căn bản là không phải ngân hàng tư nhân, mà là võ lâm đỗ phường.

Mà hắn, muốn đem người bên cạnh dụ dỗ đứng ở đây, sau đó hắn vào trong lấy một ngàn lượng hoàng kim.

Nghĩ đến đây, khuôn mặt Ngọc đại nhân nhất thời liền nhăn thành một đoàn.

Không có thiên lý!

Nếu không phải Vương Manh Manh đánh mất toàn bộ số tiền của họ, hắn này tiền đặt cược nhất định sẽ thắng.

Nhưng là ngày hôm qua, nhân lúc nàng ngủ say, hắn đã cố ý chạy gần mười dặm đường mới mua được tiền đặt cược.

Chỉ cần hai năm sau ván bài đầu tiên chấm dứt, kia một ngàn lượng hoàng kim sẽ không là một ngàn lượng, mà là gấp mấy chục lần cũng không chừng.

Đến đúng thời điểm, số tiền đó cũng còn thừa cho hắn sống vương giả hai đời.

Nhưng mà……

Ai oán liếc ánh mắt kinh hoảng của Vương Manh Manh.

Ngọc Hồ Điệp đang cầm một viên không sai biệt lắm, muốn thoát phá tâm chậm rãi tiêu sái vào cái nơi trên danh nghĩa là ngân hàng tư nhân, kỳ thật là sòng bạc mà thôi.

Nhìn bóng dáng hắn biến mất ở cửa lớn, Vương Manh Manh trong lòng đột nhiên dâng lên một loại kích động không nên lời.

Nàng cho tới lúc bắt đầu rơi vào thời đại này, vốn không cho mình là một đứa quá ngốc.

Mở to mắt, tuy rằng lúc nào cũng đều suy nghĩ, thế nào lúc trước lại không hề sợ sệt, cùng đại dâm tặc tay trong tay dắt nhau đi, nhưng mà đến lúc này, nàng lại bắt đầu sợ hãi.

Có lúc từng nghĩ, nhiều lần hắn đã chiếu cố nàng.

Thời điểm nàng đói, cũng là hắn đi bắt cá nướng cho nàng ăn.

Mà hiện tại, nàng, căn bản không phải nữ hiệp võ công cái thế trong truyền thuyết.

Trên người ngay cả một quan tiền cũng không có.

Nghĩ đến đó, Vương Manh Manh ngay cả chạy trốn cũng không nguyện ý, chỉ có thể ngoan ngoãn đứng ở cửa chờ Ngọc Hồ Điệp đi ra.

Hoàn hảo là, Ngọc Hồ Điệp cũng không đi lâu.

Vừa mới đi vào, rất mau liền đi ra.

Bất quá không phải chính hắn đi ra, mà là bị vài đại hán kèm hai bên đi ra.

Ba vị đại hán khiêng lấy Ngọc Hồ Điệp, hợp lực quẳng hắn ra đường cái.

Cầm đầu là một cái đại hán vạm vỡ, vung tay ném một tờ giấy vào người Ngọc Hồ Điệp, hung hăng nói: “Chó chết! Ngày hôm qua còn tưởng ngươi là thằng ngốc, hiện tại mới biết, nguyên lai là một thằng điên, tiền đặt cược đã hạ còn muốn thu hồi, ngươi đúng là muốn ăn đòn rồi.”

Một phen tiếp được tờ giấy kia, Ngọc Hồ Điệp nhanh tay lẹ mắt bắt lấy ống tay áo của vị đại hán.

Che khăn lụa trên mặt tuy rằng nhìn không ra hắn rốt cuộc là đang có biểu tình gì, nhưng đôi mắt cong cong hoa đào đã nói lên tất cả, hắn đang cười.

Hơn nữa cười đến ngọt ngào: “Chỉ một lần cũng không được sao?”

“Không có khả năng!”

Đại hán không kiên nhẫn giật lại tay áo: “Nếu ngươi cược tên tiểu tử Ngọc Hồ Điệp kia trong vòng nửa năm sẽ chết, ta cam đoan không nói hai lời ngươi nhất định có tiền thu về, nhưng ngươi xem, ngươi chính mình hạ chú, ta nói thật cho ngươi biết, một quan tiền ngươi cũng đừng hòng!”

Hy vọng mong manh cuối cùng đã bị lời nói của vị đại hán kia chém cho không thương tiếc, Ngọc Hồ Điệp liền nổi giận đùng đùng vò chặt tờ giấy trong tay: “Ngươi nhớ kỹ, là ngươi không thu về, trăm ngàn lần cũng không có cửa cho ngươi hối hận!”