Hái Hoa Tặc, Đừng Chạy!

Chương 60: Bát quái a bát quái 3




Edit: Mốc

Không giống với phản ứng cười cực kỳ cổ quái của Ngọc Hồ Điệp, sau khi Vương Manh Manh nhìn thấy cái tiêu đề cực lớn được đăng rất rõ ràng kia, mặt, thoáng cái liền trắng bệch.

Thứ Ngọc Hồ Điệp đưa cho nàng chính là một phần của tờ báo Giang hồ truyện văn vừa mua ở tửu quán bên đường.

Đầu đề, chính là nguyên nhân khiến mặt Vương Manh Manh trở nên trắng bệch.



Theo Truyện văn: [Ẩn tình đằng sau sự kiện siêu cấp nữ hiệp võ lâm bị bắt cóc -- đại chiến tranh phu tại tửu lâu]

Đầu tiên, ánh vào trong mắt Vương Manh Manh là bức họa nàng giống như đúc, đứng bên nàng không cần phải nói chính là Ngọc Hồ Điệp.

Nhìn bức họa này, Vương Manh Manh không nhịn được mà chớp chớp mắt, từ tận đáy lòng phát ra một tiếng tán thưởng: “Họa sư thật lợi hại a!”

“Đương nhiên!”

Ngọc Hồ Điệp đang giơ roi, lập tức quay đầu thong thả đáp lại một câu: “Thì ra Truyện văn nói bọn họ bỏ ra một số tiền lớn mời họa sư hoàng thất đã nghỉ hưu, ta còn vẫn giữ thái độ hoài nghi, đến bây giờ thì không tin cũng không được.”

“Tại sao?”

Vương Manh Manh khịt mũi khinh bỉ những lời Ngọc Hồ Điệp nói, lấy ngón tay điểm nhẹ vào bức họa trong tay: “Chẳng lẽ chỉ bằng việc bọn họ họa chúng ta giống như vậy mà có thể cam đoan là xuất phẩm hoàng thất sao?”

“Cũng không phải! Ngươi ngẫm đi, nếu giúp Hoàng thượng họa một mỹ nhân, ngươi ban ngày đưa tới một bức họa mỹ nhân, buổi tối mở ra trước mặt Hoàng thượng lại là một Mẫu Dạ Xoa, Hoàng Thượng bị hù dọa đến tim gan đập loạn, như vậy họa sĩ có mười cái đầu cũng không đủ chém.”

Ngọc Hồ Điệp dứt khoát dừng xê ngựa ở ven đường, chui vào trong xe sóng đôi ngồi bên Vương Manh Manh.

Chỉ vào bức họa Vương Manh Manh nói: “Phi tần hoàng tử nào có kiên nhẫn bày tư thế để họa sư giúp họ vẽ tranh, cho nên mỗi một họa sư xuất phẩm hoàng thất đều có năng lực nắm bắt khoảnh khắc, đây là bí tịch của hoàng thất họa phái không lưu truyền ra ngoài, người có thể trong nháy mắt họa được thần thái của chúng ta chỉ có thể là xuất phẩm hoàng thất mà thôi.”

“Nắm bắt khoảnh khắc? Có khoa trương như vậy không?”

Vương Manh Manh không thể không thừa nhận Ngọc Hồ Điệp nói đúng, bức họa trên tay nàng thật sự là rất tỉ mỉ, vẻ mặt tiều tụy do bôn ba cực khổ trong núi vài ngày, tóc tai hỗn độn do gió núi thổi đều nhất nhất chân thật được vẽ lại.