Hái Hoa Tặc, Đừng Chạy!

Chương 20: Giang hồ đệ nhất thư sinh 2




Edit: Mốc

Ánh mắt hắn, đã rời khỏi mặt Vương Manh Manh, híp lại, gắt gao nhìn Ngọc Hồ Điệp còn cách bọn họ không đến mười thước.

Vẻ mặt phong khinh vân đạm, bình thản ung dung nhẹ giọng nói: “Vương nữ hiệp yên tâm, mặc dù tại hạ chỉ là một thư sinh, nhưng biết trừ yêu hàng ma! Cái này gọi là gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ……”

Tô Tần còn chưa nói xong, Vương Manh Manh đã dùng tay che lỗ tai, kêu rên một tiếng: “Thượng đế, van cầu ngươi chặn cái miệng của hắn lại đi!”

Miệng Tô Tần không lâu sau rất nhanh đã bị chặn lại, nhưng chặn miệng Tô Tần lại tuyệt đối không phải Thượng Đế.

Ngọc Hồ Điệp nhanh chóng đuổi đến sau khi nhìn thấy Tô Tần liền đứng tại chỗ, ánh mắt hắn trong nháy mắt liền híp thành một khe, tay cũng nắm trên chuôi kiếm, trầm giọng nói: “Thư sinh Tô Tần?”

“Chính là kẻ hèn này!” Tô Tần rất lễ phép thi lễ với Ngọc Hồ Điệp nói: “Tại hạ luôn luôn nghe được tiếng xấu của Ngọc huynh, chỉ là bởi vì cơ duyên xảo hợp, chưa được gặp huynh đài, hôm nay nhờ phúc phận của Vương nữ hiệp……”

Còn không đợi Tô Tần nói xong, kiếm Ngọc Hồ Điệp đã xuất ra: “Ngươi không cần nói, van cầu ngươi trực tiếp động thủ được không?”

Nghe vậy, Tô Tần nhất thời ngạc nhiên nhìn Ngọc Hồ Điệp: “Lời huynh đài nói sai rồi, Tử viết:……”

Rốt cuộc Tử viết cái gì Vương Manh Manh và Ngọc Hồ Điệp cũng không biết, bởi vì Ngọc Hồ Điệp đã rống lớn một tiếng: “Trời ơi, ta thật sự là chịu không nổi! Cho dù chết, ngươi cũng để cho ta chết một cách thống khoái đi!” Sau đó, kiếm trong tay hắn cũng đã xuất thủ.

Ba ngày!

Ước chừng ba ngày!

Ba ngày nay, Vương Manh Manh rốt cục cảm giác mình lần đầu tiên có chung nhận thức cùng Ngọc Hồ Điệp, nhìn Ngọc Hồ Điệp xuất thủ trong nháy mắt, nàng thậm chí còn có một loại cảm giác thở dài nhẹ nhõm.

Nhìn hai người bắt đầu kịch liệt giao đấu, Vương Manh Manh đứng ở một bên vội vàng lui ra sau, tìm một chỗ nhìn qua có vẻ an toàn đứng xem cuộc chiến.

Không phải nàng nhát gan, trên thực tế, trong xã hội hiện thực này, nhàn rỗi đến không có việc gì làm, nhìn thấy người đánh nhau liền vây quanh xem cuộc chiến nhân, chuyện bị ngộ thương cũng không phải chưa từng phát sinh, nàng cũng không nguyện ý trở thành người vô tội bị hại.