Ngọn nguồn của lời đồn này rất khó đi truy cứu, tối qua chuyện Hải Đường và Tiểu Phúc Nhi thẳng đến khuya mới trở lại thôn Phúc Duyên hơn phân nửa mọi người trong thôn đều biết, tuy không biết người tung ra tin đồn, nói là Hải Đường và Kim Phúc về muộn là do bịthổ phỉ Viêm Lương Sơn bắt đi.
Hải Đường là một thiếu nữ xinh đẹp như hoa như ngọc, mà đám sơn tặc kia cũng không phải loại lương thiện gì, một tiểu mỹ nhân như vậy đến tay, chẳng lẽ còn có đạo lý buông tha?
Vì vậy, ngày thứ hai khắp thôn đều đồn lên, nói nương tử Kim Sinh bị bắt đi, sớm đã không phải là người sạch sẽ gì nữa, nhưng lại có biện pháp gì, nhà Kim Sinh gặp chuyện như vậy, cũng đành phải cắn răng nuốt xuống, nên tối hôm qua vội vã đuổi mọi người về nhà!
Lúc nương Kim Sinh nghe nói như thế, tức giận đến nổi điên, trong lòng bà âm thầm suy nghĩ, liền đoán được lời đồn này do ai truyền ra, vì vậy nện bước chân nhỏ hướng nhà Hương Mai đi đến.
Quả nhiên, còn chưa tới trước cửa nhà Hương Mai, đã nghe thấy tiếng nương Hương Mai, đang cùng một số hàng xóm vây quanh ở cửa ra vào nói lời ong tiếng ve!
"Mọi người đừng tưởng sẽ có chuyện tốt từ trên trời rơi xuống, trên đời này làm gì có chuyện bánh từ trên trời rơi xuống? Nếu thật sự có, chúng ta còn phải sống cực khổ như vậy sao, đã sớm ngồi trong nhà chờ cũng được. Lúc trước thời điểm Hải Đường đến Kim gia bọn họ, ta cũng đã sớm nói, bộ dáng như vậy chúng ta là người quê mùa khó mà tiêu thụ? Mới thành thân không bao lâu đã xảy ra chuyện, bọn họ còn tưởng là bản thân không nói sẽ không có người biết, những người xuống núi sớm đã nghe được tin tức, thì ra hôm qua là bị sơn tặc ViêmLương Sơn phía tây bắt đi."
Nương Hương Mai ngồi ở trong sân lớn, bắt chéo chân, gặm lấy hạt dưa, phơi nắng, chung quanh đám người kia cũng đều là tam cô lục bàtrong thôn, đối với tin tức bát quái như vậy cảm thấy hứng thú vô cùng!
Lúc này liền có người thở dài: "Ai nha, hóa ra là thật sự nha! Tiểu nương tử kia thật sự không may, sau này thật đúng là khó làm người....!"
"Cũng không phải đâu, còn có Kim Sinh , một nam nhân cường tráng khỏe mạnh, nương tử nhà mình bị người làm nhục như vậy, vẫn không thể nói ra ngoài, cũng không làm được cái gì, cục tức này giấu ở trong lòng thật có thể nghẹn chết..."
Mọi người bảy mồm tám lưỡi thảo luận, nói chân thật vô cùng, tựa như chuyện này là các nàng đứng ở bên cạnh Hải Đường tận mắt nhìn thấy. Còn thỉnh thoảng phát hai tiếng cảm khái, nói Kim gia không biết gặp vận xui gì, gặp phải chuyện như vậy.
Nương Kim Sinh nghe xong tức giận đến phổi đều sắp nổ tung, rốt cuộc kềm nén không được, vài bước đi đến trước nhà nươn Hương Mai, chỉ vào mũi bà mắng lên: "Tẩu tử Ngọc gia, bà ở chỗ này nói hươu nói vượn với mọi người cái gì? Nói cái gì mà Hải Đường nhà chúng ta bị người làm nhục, con mắt nào của bà nhìn thấy ? Lúc ấy bà ở cùng nó à ? ! Ta có thể nói cho các bà biết, ăn có thể ăn bậy, lời nói không thể nói loạn, Hải Đường nhà chúng ta, vô cùng trong sạch, mặc dù hình dáng so người bên ngoài tốt hơn một chút, nhưng cũng không thể tùy tiện bị người khác nói huyên thuyên như vậy. Con gái bà xảy ra chuyện như vậy, trong lòng không thoải mái mọi người đều tinh tường, nhưng tẩu tử Ngọc gia bà cũng không thể cứ như vậy đem cục tức của mình trút lên mình nương tử người khác a! Việc hôm nay, nếu bà không nói rõ ràng, ta sẽ không để yên cho bà đâu!"
Nương Kim Sinh đùng đùng nói một trận, tức giận thở hỗn hển, nói đến nương Hương Mai sắc mặt một trận xanh một trận trắng, lập tức cũng có chút nhịn không được. Mà mấy tam cô lục bà kia vốn đang bàn chuyện bái quái, thấy sắc mặt nương Kim Sinh tái nhợt, cũng không dám nói cái gì nữa, có im lặng, có nhỏ giọng khuyên nhủ: "Tẩu tử Kim gia , bà ngàn vạn lần đừng nổi giận, mọi người bất quá là tùy tiện nói thôi, cũng không có người nói là từng nhìn thấy."
"Đúng vậy đúng vậy, bà đừng nổi giận a!"
Tất cả mọi người sau khi giải tán, nương Kim Sinh liếc qua nương Hương Mai, hừ một tiếng nói :"Tẩu tử Ngọc gia, chúng ta cùng ở trong thôn, lại nói tiếp cũng là người cùng quê, bà có cái gì không như ý mọi người trong thôn cũng đều đồng tình. Nói cho cùng nếu không phải bà lúc trước bắt Hương Mai gả cho kẻ có tiền, cũng sẽ không dẫn tới tình trạng hôm nay, nếu bà có gì cần giúp, ta nhất định sẽ không chối từ. Chỉ là chuyện nhà chúng ta , tẩu tử Ngọc gia, sau này bà đừng lại hồ ngôn loạn ngữ nữa."
Nương Hương Mai bị bà nói một hồi, tim gan sắp nát ra, một câu cũng không nói ra được. Ừ cả buổi, đứng dậy vỗ vỗ mảnh hạt dưa trên người, hướng trong nhà đi đến.
Bà mặc dù đem lời đồn này ngừng lại, thế nhưng trong lòng mọi người lại không thay đổi được ý nghĩ, đều cảm thấy Hải Đường là nữ nhân thất thân, ai, Kim gia gia môn bất hạnh a!
Chính là ở trong tiệm rèn, có người đến tìm Kim Sinh rèn sắt thời điểm nhìn hắn trong ánh mắt cũng đều có nhiều hoặc ít đồng tình. Toàn Nhị từ trước đến này thân thiết với Kim Sinh, kéo Kim Sinh qua muốn trấn an vài câu, nhưng hắn là người miệng lưỡi kém cỏi, ưm a cả buổi, cứ thế cũng không nói ra được cái gì.
Ngược lại là làm Kim Sinh khẩn trương: "Toàn Nhị, có lời gì thì cứ nói, từ khi nào thì như nữ nhi nói quanh co nhăn nhó thế?"
Tướng mạo Toàn Nhị lớn lên tục tằng, tính tình cũng thẳng thắn, hắn và Kim Sinh là huynh đệ cùng nhau lớn lên, ấp úng cả buổi, rốt cục nói một câu: "Huynh đệ, trong lòng huynh nếu có gì không thoải mái, nói cho ta nghe cũng được. Muốn uống rượu, vậy thì huynh đệ ta đến trấn trên không say không về, sẽ uống một bữa ra trò với huynh!"
Kim Sinh sững sờ, hôm nay loáng thoáng đã cảm thấy mọi người tựa hồ có chút không đúng lắm, hiện tại cả Toản Nhị cũng cái dạng này, liền càng cảm thấy kỳ quái.
"Huynh làm sao vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Toàn Nhị gãi gãi đầu, không biết nên nói như thế nào, sau nửa ngày, đành phải dậm chân nói: "Ai, Kim Sinh huynh đệ, ta cũng là nam nhân nên hiểu rõ cảm giác trong lòng huynh, nhưng đã xảy ra chuyện như vậy, huynh cũng đừng quá để trong lòng, bằng không bản thân sẽ càng buồn bực khó chịu."
"Toàn Nhị, tại sao hôm nay huynh nói ta một câu nghe cũng không hiểu? Rốt cuộc huynh muốn nói cái gì?" Kim Sinh cau mày nhìn về phía hắn.
"Còn không phải chuyện của tẩu tử, Kim Sinh huynh đệ, huynh nên đi trút tâm sự thì tốt hơn..."
Về sau Kim Sinh mới biết được, thì ra trong thôn rãnh rỗi tung tin đồn như vậy. Hắn lắc đầu chỉ cảm thấy mấy tam cô lục bà trong thôn thật đúng là nhàn rỗi quá nhàm chán rồi, tuy các nàng cũng cẩn thận từng li từng tí lén truyền với nhau, sợ sẽ tổn hại đến thanh danh Hải Đường,nhưng sức mạnh của bát quái này vô cùng lớn, huống chi thôn Phúc Duyên là một thôn trang nhỏ như vậy.
Mỗi một lần truyền ra, ta nói cho ngươi nghe, nhưng ngươi phải nhớ giữ bí mật, không thể nói cho người khác nghe. Nhưng người kia nghe xong, lại cũng nói lời giống vậy, lặng lẽ nói cho người kế tiếp nghe.
Vì vậy một truyền mười, mười truyền một trăm, toàn bộ thôn đều biết bí mật này, đến cuối cùng, chính là Hải Đường đã nghe được.
Nàng ngược lại không thèm để ý, chỉ lo lắng Kim Sinh nghe được sẽ khó chịu.
Lúc chạng vạng tối, Hải Đường đứng ở sân nhỏ chờ nam nhân nhà mình trở về, ánh chiều tà cuối cùng, Kim Sinh đạp trên mặt đất đính nắng vàng hướng trong nhà đi tới.
Mặt nàng bởi vì chờ đợi mà bị gió thổi đông cứng lại rốt cục đã có một tia tươi cười, bất kể là đợi bao lâu, chỉ cần cuối cùng có thể nhìn thấy bóng dáng nam nhân nhà mình, đó chính là vui mừng lớn nhất.
Chờ hắn, nơi này là thôn Phúc Duyên, là nhà của hắn.
Mà nàng, nơi có hắn chính là nhà, nàng ở chỗ này không phải là vì chờ một bóng dáng đạp ánh chiều tà về nhà như thế sao?
"Kim Sinh , chàng trở về rồi..." Hải Đường sửa sang lại tóc có chút rối loạn do gió bấc thổi trúng, mở hàng rào bằng gỗ ra nghênh đón.
Thời tiết đã dần dần se lạnh, Kim Sinh thả đồ vật trong tay xuống đem Hải Đường ôm vào trong ngực, đau lòng nói: "Thời tiết lạnh như vậy, nàng như thế nào đứng ở chỗ này, không vào trong nhà?"
"Ta ở chỗ này đợi chàng về." Hải Đường tựa vào ngực Kim Sinh, ôn nhu nói.
"Thật là khờ a!" Kim Sinh nâng khuôn mặt nương tử lên, dùng tay kẹp cái mũi của nàng nhéo nhéo cười nói, "Sau này đừng như vậy nữa, đông lạnh sẽ tổn hại thân thể, ta sẽ đau lòng."
Hắn thoạt nhìn giống như thường ngày, tựa hồ không có một chút bất đồng
Buổi tối trở về phòng, Hải Đường vài lần muốn nói lại thôi, Kim Sinh nhìn nàng như vậy, liền biết rõ nàng có chuyện muốn nói, lên giường đem nàng kéo vào trong ngực hỏi: "Nàng có chuyện muốn nói với ta?"
Hải Đường cúi thấp đầu, xoắn tay vào nhau nói: "Hôm nay ta ở trong nhà nghe được người khác nói một ít lời."
"A, nói gì?" Kim Sinh không để ý hỏi.
Hải Đường không có ý định dấu diếm hắn, nhìn vào mắt Kim Sinh nói: "Người trong thôn đồn đãi, nói tối hôm qua ta bị sơn tặc Viêm Lương Sơn bắt đi, thất thân..."
Kim Sinh quay mặt lại, hai con ngươi cũng đang nhìn Hải Đường, hắn xem cực kỳ chăm chú, phảng phất muốn đem hai mắt Hải Đường hút vào trong mắt của mình.
"Hôm qua không phải nàng đã nói tất cả với ta sao, nàng nói không có là không có, ta tin nàng." Giọng của hắn không lớn, nhưng mỗi chữ mỗi câu lại âm vang có lực, chữ chữ như sắt.
Hải Đường nghiêng đầu, đại khái rất ít khi nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc của Kim Sinh như vậy, nàng đột nhiên trêu chọc hắn hỏi: "Vậy nếu ta lừa chàng thì sao? Nếu người khác nói đều là thật sự, ta thật sự bị những tên sơn tặc kia làm nhục thất thân , chàng sẽ như thế nào?" Nàng dừng một chút, bĩu môi hỏi, "Có thể từ nay về sau vứt bỏ ta, đừng cần ta..."
Lời còn chưa dứt, môi Hải Đường lập tức bị Kim Sinh cường ngạnh ngang ngược hôn. Hắn hôn lấy nàng, tiến quân thần tốc, công thành đoạt đất, hắn tìm kiếm lấy cái lưỡi thơm tho của nàng, triền miên lưu luyến, cái hôn này sâu đến cơ hồ muốn làm cho nàng không cách nào hô hấp được.
Thật vất vả mới ngừng lại, hắn khẽ cắn môi Hải Đường, hắng cuống họng nói: "Nếu thật là như vậy, ta chỉ hận chính mình không thể bảo hộ nàng thật tốt, nếu thật là như vậy, ta chắc chắn sẽ lên viêm Lương Sơn báo thù cho nàng. Hải Đường, ta là nam tử hán đội trời đạp đất, chức trách của ta chính là bảo vệ cái nhà này, bảo hộ mẫu thân, muội muội và nàng, nếu các người bị một chút ủy khuất, vậy đều là ta không có làm tốt chức trách của mình, ta chỉ biết tự trách chính mình, như thế nào lại đối với nàng có nửa điểm oán trách?"
Hắn vừa nói, khóe mắt Hải Đường không tự kìm hãm được liền chảy nước mắt xuống.
Nàng không nên trêu đùa, nàng không biết trong lòng Kim Sinh lại tự trách như vậy.
Thế nhưng, nếu nàng không trêu đùa, sợ sẽ không hiểu rõ như vậy, nguyên lai trượng phu của nàng là một người có trách nhiệm nha!
Nàng thật sự là không có gả sai người !
Một đêm này, lại là một phen triền miên, làm ầm ĩ đến khuya hai người mới cùng thiếp đi.
Mà một đêm này, trấn Khê Thủy có hai người ra khỏi trấn, đang hướng phía đông bắc giục ngựa đi.
Lý Uy, Liên Xa, bọn hắn ở chỗ này ngây người hơn ba tháng, cuối cùng cũng có chút đầu mối!