Hải Đường Nhàn Thê

Quyển 4 - Chương 5




Thế cục tại kinh thành đã dần ổn định, Hoàng Thượng hạ chỉ cho Thái Tử đến thủ đô thứ hai, trong lòng Chu Chiêm Cơ không tình nguyện lắm, phần lớn thời gian của hắn đều làm công vụ tại Bắc Kinh, đối với vấn đề tại Nam Kinh hắn thật sự không quan tâm lắm, nhưng đây là ý chỉ của phụ hoàng, hắn không tiện bác bỏ. Mấy ngày nay, thân mình của phụ hoàng không được như trước, đi vài bước yếu một bước, còn phải hạ lệnh cho thái y trong cung chú ý đến sức khỏe của người nhiều hơn.

Thái tử từ trong Đông Cung đi ra, hắn định đến chỗ Hoàng Thượng chào từ biệt nhưng lại phát hiện phụ hoàng không ở tại ngự thư phòng. Bình thường lúc này phụ hoàng đều ở đây phê duyệt tấu chương, vì sao lúc này lại không thấy? Hắn nghĩ ngợi một chút rồi rảo bước đến tẩm cung, lại phát hiện nơi này vẫn như trước không có một bóng người, tìm các thái giám để hỏi cũng nhận được câu trả lời không biết. Thế này là thế nào?

Không hiểu sao Thái tử vẫn đứng trước cửa tẩm cung, có thể phụ hoàng đã đến chỗ các phi tử, vẫn nên về Đông Cung trước, tối đến chào từ biệt cũng không muộn.

Đi ngang qua vài cung điện, hắn tiến đến chỗ ao sen, đột nhiên hắn nhìn thấy một thân ảnh màu hoàng kim phía xa xa, hóa ra phụ hoàng ở nơi này, hắn liền nhanh chân đến thỉnh an, “Nhi thần bái kiến phụ hoàng”

Chu Cao Sí nhìn thấy con trai liền ngạc nhiên, trên mặt có chút khô nóng, vừa rồi hắn từ Liên Các đi ra, không biết có bị bắt gặp không, “Hoàng nhi đang đi đâu?”

“Hoàng nhi vừa từ tẩm cung của phụ hoàng đi ra, nghĩ muốn chào từ biệt phụ hoàng”, Chu Chiêm Cơ nhìn vẻ ửng hồng trên mặt của phụ hoàng liền cau mày, phụ hoàng lại nóng nảy nữa rồi, thái y đã nói người phải tĩnh dưỡng, xem ra lời khuyên kia không được người ghi nhớ rồi.

Chu Cáo Sí hơi yên tâm, khí sắc cũng dịu xuống, hắn vừa mỉm cười ấm áp vừa vỗ vỗ lên vai nhi tử, “Lần này cho ngươi đến đó trẫm cũng không muốn, nhưng người là thái tử, thái tử phải lưu lại thủ đô thứ hai, đây là tổ chế!”

“Nhi thần hiểu được. Phụ hoàng vừa từ nơi nào đến vậy?”, Chu Chiêm Cơ có chút nghi ngờ, lúc này người không ở tại ngự thư phòng phê duyệt tấu chương thì chẳng lẽ thân mình cảm thấy không thoải mái?

“Trẫm chỉ đi dạo một chút thôi”, hắn vừa nói vừa phất tay, một làn hương thơm thoảng thoảng từ trong tay áo lan tới, Chu Chiêm Cơ hít hít mũi, là u hương, không phải hương sen.

Thái Tử đã tới Ứng Thiên phủ, Ứng Thiên phủ không dám chậm trễ tăng cường phòng thủ, binh lính gắt gao tuần tra trên đường, tuy nói bên người thái tử đã có hộ vệ nhưng tân hoàng đế chỉ mới đăng cơ không bao lâu, hết thảy cẩn thận vẫn hơn.

Phương Sở Đình đem tất cả thủ hạ bố trí bên ngoài. Lần trước ở Phong Huyền có mấy người bị thương chưa tĩnh dưỡng tốt nên hiện tại thái tử đã bổ sung thêm những người này đến, hắn liền đem những người này bố trí tại các cửa thành để tùy thời có thể kiểm soát bá tánh nhập thành.

Diệp Thừa Mật cũng thu được tin tức, vài ngày sau khi Thái tử đến Ứng Thiên phủ đã gặp Phương Sở Đình ba lần, chỉ tiếc mỗi lần đều gặp nhau trong cung nên hắn không có cơ hội xuống tay. Vốn hắn định dựa vào Phương Sở Đình để tìm cơ hội loại bỏ Thái Tử nhưng…xem ra có chút khó khăn. Sau khi Chu Chiêm Cơ lên làm thái tử liền cẩn thận hơn, ngay cả khi hắn xuất cung đến Lăng thái tổ bái tế cũng mang theo rất nhiều cấm vệ quân bên người.

Theo kế hoạch của Hán Vương, việc diệt trừ Chu Chiêm Cơ đã vào thế không thể không làm, chỉ có như vậy thì giang sơn Đại Minh mới có thể lọt vào tay Hán Vương. Chỉ là Chu Chiêm Cơ cẩn thận như vậy, muốn tìm cơ hội tốt cũng không dễ.

Tại một trà lâu nằm giữa phố xá sầm uất, có một người tựa vào cửa sổ nhàn nhã uống trà, ánh mắt mang theo vài phần âu lo. Hắn vô tình liếc xuống lầu liền trông thấy một tiểu hài tử mặc áo choàng ngắn màu hồng tay cầm mứt chạy từ đầu đường xuống, trong mắt Diệp Thừa Mật ánh lên một tia sáng, nụ cười nơi khóe miệng trở nên vô cùng thoải mái.

Đêm đến, trong thư phòng Diệp gia, một mình Diệp Thừa Mật ngồi bên cạnh bàn, đôi mắt nhìn chằm chằm vào ngọn nến. Phương Sở Đình…để xem lần này ngươi sẽ lựa chọn thế nào.

Cửa thư phòng nhẹ nhàng vang lên tiếng gõ, Diệp Thừa Mật nhướn mi, nhanh vậy sao, “Vào đi”

Một người mặc áo xám nhẹ chân tiến vào rồi đóng cửa lại, hắn vội vả nói, “Thừa Mật, có gì thì nói mau, ta không ở lâu được”

“Đừng vội”, Diệp Thừa Mật tiến đến cạnh bàn rót một tách trà, “Ngài uống một ngụm nước trước đã”

“Nói mau đi, ta còn phải trở về, ta đã dùng chút mê hương, sợ bọn họ phát hiện được”, người áo xám uống một ngụm trà rồi thúc giục hắn nói.

Diệp Thừa Mật không nhanh không chậm rót cho mình một tách trà, hắn thong thả nói, “Ta có một người, ngài giúp ta mang hắn vào Phương gia”

“Được”

Nhâm cô nắm tay Đô Đô dẫn hắn từ thư phòng trở về Đường Viên, nàng đi được vài bước liền ngừng lại, ánh mắt tập trung vào bụi cây um tùm, rõ ràng không nhìn thấy bóng người nhưng tại sao lại cảm giác nơi đó có người? Chẳng lẽ là người áo xám?

Nàng cảnh giác cúi xuống ôm Đô Đô trên tay rồi đánh ánh mắt sang Thu Qua. Thu Qua bước nhanh hơn để đuổi kịp nương của hắn, hai người trở về sớm hơn bình thường rất nhiều.

Vào Đường Viên, Nhâm cô kể lại sự tình khác thường hôm nay với Trầm nhũ mẫu, sau khi bàn bạc hai người quyết định đem việc này báo với Thành sư phụ để hắn phái thêm người đến vùng phụ cận Đường Viên tuần tra.

Hải Đường nghe Nhâm cô báo lại liền trở nên lo lắng, tim đập gấp gáp tựa như có thể tùy thời mà văng ra khỏi lòng ngực. Người áo xám lại xuất hiện? Hắn rốt cuộc là ai? Tại sao hắn âm hồn không tiêu tan? Đô Đô chẳng làm gì cả, nếu muốn đối phó thì cứ đối phó với chính mình, tại sao luôn chĩa mũi nhọn vào Đô Đô?

Liên tiếp mấy ngày Nhâm cô đều cảm thấy có người sau lưng theo dõi nàng, tuy rằng hắn chưa từng đến gần nhưng nàng cảm giác người này luôn cận kề bên cạnh, điều này khiến nàng cảm thấy lo lắng, một khắc cũng không chịu rời Đô Đô, lúc nào nàng cũng mang hắn theo cùng, thậm chí ngay cả lúc ngủ cũng giữ chặt Đô Đô bên người, ngày đêm cảnh giác.

Hôm nay Đô Đô có chút sao nhãng, tiên sinh phía trước nói gì hắn cũng nghe không lọt vào tai, trong đầu hắn thầm nghĩ phía sau núi hẳn có tổ chim, vài ngày trước hắn đã trông thấy hướng đó có vài cánh chim bay lên, bên trong tổ nói không chừng còn có trứng chim? Đã nhiều ngày cô cô không cho hắn ra ngoài chơi, luôn nhốt hắn trong Đường Viên, lúc trở về Đường Viên lại không thể bước ra khỏi cửa, chỉ cần hỏi xin đi chơi là sắc mặt của nàng lập tức trở nên khó coi.

Trước đó vài ngày Thu Qua có kể với hắn chuyện ngày xưa bắt trứng chim, lại không khẳng định sẽ giúp hắn đi tìm vài quả trứng khiến hắn ngứa tai ngứa chân. Mặc kệ cô cô có đồng ý hay không, đợi lát nữa học xong sẽ đến đó tìm xem. Hắn đảo mắt nhìn tiên sinh đang khép hờ mắt thao thao bất tuyệt đằng kia, Nhâm cô lại đúng lúc không có ở trong phòng, đúng là một cơ hội tốt. Hắn nhìn sang Thu Qua nháy mắt một cái, Thu Qua cau mày nhìn hắn rồi tiếp tục vùi đầu vào sách, bộ dáng này lại càng khiến hắn giận dỗi.

Hắn cắn môi chậm rãi bò xuống ghế rồi nhón mũi chân bước đến cạnh cửa, cánh cửa hé ra, Đô Đô thầm nghĩ chỉ cần đến đó xem có trứng chim hay không rồi sẽ lập tức trở lại. Nếu có trứng chim thật thì sẽ nhờ Thu Qua leo lên nhặt giúp. Hắn từ ngoài cửa nhìn vào trong, thấy Thu Qua đang lườm lườm nhìn hắn, hắn đắc ý bật cười rồi ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài sân.

Mới chạy được vài bước chợt nghe thanh âm Thu Qua phía sau gọi lớn tên của hắn, thanh âm càng lúc càng lớn, lại thêm tiếng tiên sinh quát mắng ồn ào, chân của Đô Đô càng nhanh hơn vài phần, Thu Qua này cư nhiên không yểm trợ hắn, đúng là tức chết a!

Chạy qua một dãy hành lang dài, Đô Đô nhảy vào bồn hoa rồi nấp vào phía sau hòn giả sơn, ở đây chắc chắn sẽ không ai tìm ra hắn, Đô Đô đắc ý nở nụ cười, đợi thêm một lát, thanh âm Thu Qua càng lúc càng xa, xem ra đã bị đánh lạc hướng rồi. Đô Đô từ sau hòn giả sơn vươn đầu lên nhìn trái nhìn phải, hắn vừa cười khúc khích vừa thò chân chạy ra ngoài.

Vừa chạy được vài bước thì đột nhiên một bàn chân xuất hiện chắn trước mặt hắn, “Tiểu thiếu gia muốn đến nơi nào?”

Hắn bỉu môi nhìn người mới tới, “Cô cô, làm sao mà tìm được ta vậy?”

Nhâm cô ôm hắn lên rồi vỗ vào mông hắn một cái, “Bởi vì ta cột chỉ lên người thiếu gia, ngài chạy đến đâu ta cũng tìm ra được”

“Cô cô, Đô Đô muốn ra phía sau núi nhặt trứng chim a!”, Đô Đô chưa từ bỏ ý định liền hướng nàng làm nũng.

Đang nói thì Thu Qua chạy đến trước mặt bọn họ, hắn vừa thở phì phò vừa nói, “Tiểu thiếu gia, tại sao không đợi ta?”, chỉ trong thời gian ngắn hắn đã chạy ra sau núi rồi vòng trở lại.

“Chờ ngươi?”, Đô Đô trợn mắt bỉu môi.

Thu Qua sờ đầu, “Mới vừa rồi không phải ngài bảo ta đi cùng sao?”

Đô Đô vừa nghe liền mừng quýnh lên, hắn muốn trượt xuống nhưng lại bị Nhâm cô ôm chặt vào lòng, “Đúng vậy, chúng ta đi ra sau núi đi, hôm nay ngài phải giúp ta tìm vài trứng chim a!”

Nhìn ba người đi xa, một thân ảnh từ một góc khác phía sau hòn giả sơn giận dữ đánh một chưởng vào vách đá, vài hòn đá lăn long lóc từ trên xuống, cơ hội tốt như vậy lại bỏ lỡ, không ngờ Nhâm cô mới đó đã xuất hiện nhanh như vậy, xem ra phải tìm cách khác.

Đêm đến, Diệp Thừa Mật đọc sách tại thư phòng, bỗng nhiên trên cánh cửa vang lên ba tiếng gõ, một thân ảnh đẩy cửa nhẹ nhàng tiến vào, “Tại sao ngài lại đến đây?”

“Thừa Mật, kế hoạch thay đổi một chút, ta đã theo vài ngày nhưng không có cơ hội xuống tay, bên người đứa nhỏ kia luôn có người hộ vệ, ngay cả cơ hội dùng mê hương cũng không có”, người áo xám sốt ruột nói, mấy ngày nay vất vả nhưng vậy vẫn không thu được kết quả gì nên có chút bực mình.

Diệp Thừa Mật buông quyển sách trên tay, hắn từ từ nhắm hai mắt lại rồi thở dài, “Nếu không tóm được đứa nhỏ, còn ai có thể uy hiếp Phương Sở Đình?”

Người áo xám không nói gì mà chỉ im lặng nhìn hắn tựa như đang chờ đợi quyết định cuối cùng, một lát sau, Diệp Thừa Mật ngẩng đầu, “Chuyện này ta sẽ nghĩ biện pháp sau, ngài cứ về trước, nhớ phải cẩn thận một chút, về sau còn có việc phải dựa vào ngài”

“Ngươi định làm thế nào?”, người áo xám có chút lo lắng nhìn hắn.

“Bước này ta thật sự chưa nghĩ qua. Bất quá, vì Hán Vương nên không thể không thử một lần, ngài cứ yên tâm, ta đều có chừng mực”

Người áo xám im lặng biến mất vào đêm tối, để lại một mình Diệp Thừa Mật cùng với những suy nghĩ của chính hắn. [/[chapter]chapter]

[chapter]

Chương 6

Người áo xam lại biến mất, Hải Đường cảm thấy kì quái, người này thường xuất hiện hù dọa bọn họ, rốt cuộc là muốn gì? Lo lắng đề phòng đêm ngày như vậy quả thật khổ sở, vậy mà tìm mãi cũng không truy được hành tung của hắn.

Hải Đường thường lui tới khu chợ phía đông, từ ngày Sở Đình bị thương, nơi này cũng đã giao cho nàng quản lý, mỗi ngày nàng đều phải đến xem tình hình nơi này và liếc qua sổ sách một chút.

Nàng lắc đầu xoa vai, cứ phải ngồi cúi đầu xem sổ sách như vậy thì sớm hay muộn cũng đau xương cổ, nàng đứng lên hoạt động gân cốt một chút, lúc trước Trầm nhũ mẫu có dạy mình vài động tác khởi động buổi sáng, hiện tại đã trả lại cho nàng, đối với nàng ngủ nghỉ mới là phúc lợi lớn nhất, còn nói gì vận động sáng sớm nữa?

Vung tay vung chân một hồi, Hải Đường sực nhớ Đô Đô vẫn thích ăn mứt quả, phía trước phố hình như có bán, nàng liền mang Như Sinh đi vào trong chợ. Hôm nay chợ phía đông thật sự náo nhiệt, phía trước là một đám người vây quanh, nàng nhón chân nhìn vào trong, nguyên lai là xiếc ảo thuật.

Ánh mắt nàng sáng lên, đến cổ đại lâu như vậy mà vẫn chưa có cơ hội xem xiếc, vì thế nàng kéo Như Sinh chen vào bên trong. Thật vất vả mới chui được vào trong đám người, trên mặt Hải Đường tràn ngập hưng phấn, bọn họ biểu diễn không tồi, đợi lát nữa bảo Như Sinh cho bọn họ chút bạc.

Đột nhiên nàng ngửi được một làn hương, có một chiếc khăn quét ngang qua mặt nàng, đang muốn gọi Như Sinh rời khỏi nơi này thì trước mắt nàng bỗng trở nên tối sầm, thân mình mềm nhũn, đầu óc trống rỗng.

Không biết đã qua bao lâu, Hải Đường tỉnh lại, đầu óc có chút choáng váng, nàng xoa xoa đầu để thanh tỉnh chính mình, đây là chuyện gì? Vừa rồi không phải đang xem xiếc sao? Nàng mở to mắt rồi bật người ngồi dậy.

Một gian phòng xa lạ, một chiếc giường, một chiếc bàn, một nam nhân. Bản thân nàng đang ngồi trên giường, nam nhân ngồi đưa lưng về phía mình. Dưới ánh nến mù mờ, bóng người nọ hắt lên tựa thật to lớn. Nàng cúi đầu nhìn quần áo trên người mình, vẫn còn! Hắn là ai? Không đúng, thân ảnh này có vài phần quen thuộc.

Hải Đường lần đến cạnh giường, đúng lúc muốn bước xuống giường thì lại phát hiện hai chân của mình không chút sức lực, nàng đặt mông ngồi lại trên giường.

Tiếng động khiến người nọ chú ý quay đầu lại, “Tỉnh rồi sao?”

Nhìn khuôn mặt này, Hải Đường trừng mắt, “Diệp Thừa Mật, ngươi làm gì vậy? Bắt cóc ta?”, đột nhiên nàng suy nghĩ kỹ lại, chiếc khăn kia không phải vô tình quét ngang qua mặt nàng mà là cố ý.

Diệp Thừa Mật mỉm cười lắc đầu, “Mời Tam muội về lại nhà của chính mình cũng gọi là bắt cóc?”

“Diệp gia?”, Hải Đường mù mịt, nàng nhìn quanh bốn phía, gian phòng này không có cửa sổ, chỉ có một cánh cửa ra vào duy nhất và một ô tường nho nhỏ để thông khí. Đây là phòng tối hay là địa lao?

“Tạm muội không nhớ nơi này? Lúc trước nếu không nhờ Tam muội, ta còn không biết trong nhà còn có một gian mật thất”, Diệp Thừa Mật vừa nói vừa vỗ lên khung giường, “Nhờ phúc của Tam muội, ta đã bị nhốt trong này suốt một đêm”

Hải Đường oán thầm, nói với nàng chuyện này có ích lợi gì, hơn nữa cũng không liên quan đến nàng.

“Đói bụng? Ta đã chuẩn bị chút rượu và thức ăn, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện”, Diệp Thừa Mật tốt bụng chìa tay ra, ý muốn đỡ nàng đứng lên.

Hải Đường dùng sức vỗ mạnh vào lòng bàn tay hắn, “Đừng giả vờ tốt bụng với ta”, sau đó nàng tự mình chống vào giường rồi bước tới cạnh bàn.

Nàng rất đói bụng, trên bàn có bốn năm cái đĩa, thức ăn còn nóng hổi khiến bụng nàng réo ầm lên. Một tách trà được đưa tới trước mặt nàng, Hải Đường ngẩng đầu nheo mắt nhìn hắn, vẻ mặt tràn ngập nghi ngờ.

Diệp Thừa Mật cười ra tiếng, hắn thu hồi tách trà uống một hơi cạn sạch, sau lại đem tách trà không đặt trước mặt nàng, “Thế nào? Còn sợ ta hạ độc nữa không?”, hắn lại cầm lấy tách trà trước mặt mình để rót cho nàng một ly.

Độc? Hải Đường không tự chủ sờ vào túi vải nhỏ trước ngực mình, vẫn còn! Cũng không biết có phải tại mê hương hay không, Hải Đường cảm thấy rất khát, nàng đoạt tách trà trong tay hắn rồi uống cạn.

Hai người đã ngồi vào bàn, Diệp Thừa Mật gắp một miếng thịt bỏ vào bát của nàng, “Ăn đi, đã trở về nhà còn để ngươi đói bụng là sơ sót của Nhị ca”

Hải Đường không khách sáo cầm lấy bát cơm, lúc này cũng không còn sức đấu khẩu với hắn, nàng thật sự đói chết được.

Ăn được nửa bát cơm, đầu cũng đã bớt choáng váng, Hải Đường vừa ăn vừa liếc mắt nhìn hắn, “Bắt ta đến đây làm gì?”

“Không đúng, là mời Tam muội về nhà”, Diệp Thừa Mật tao nhã uống một ngụm trà.

“Nói thẳng đi”

“Ta muốn Đình huynh thay ta làm một chuyện, nên mời Tam muội trở về nhà”

Quả nhiên, “Ngươi muốn nhờ hắn làm gì?”

“Chuyện này Tam muội không cần biết, ta đã cho người truyền tin đến hắn, nếu làm tốt, phu thê các ngươi sẽ lại đoàn viên”

“Diệp Thừa Mật, ngươi không phải quá vô sỉ sao, chuyện bắt cóc uy hiếp cũng làm được, ngươi làm gì mà đến nổi những chuyện cùng đường mạt lộ này cũng phải giở ra?”, Hải Đường lạnh giọng châm chọc.

“Đại trượng phu để thành đại sự không cần câu nệ tiểu tiết”

“Ngươi như vậy có thể thành đại sự sao?”, cuối cùng còn không phải rơi vào cảnh chết không chỗ chôn.

“Thành hay không, còn trông chờ vào ngươi”, hắn vừa nói vừa liếc mắt nhìn nàng, “Ở Phương gia, Tam muội được phu quân sủng ái, được thái phu nhân yêu, ngay cả lão gia cũng đứng về phía ngươi, quả không hổ danh nữ nhi Diệp gia”

Hải Đường không vui liếc mắt, bổn cô nương được người khác yêu thương thì liên can gì tới Diệp gia các ngươi.

“Thời điểm Tam muội chưa xuất giá, mọi người trong nhà đều thích ngươi, sủng ái ngươi, ngay cả nương của ta cũng nói Tam muội là một đứa nhỏ ôn nhu động lòng người, điểm này Nhị ca không sánh bằng được”

Nhắc đến quá khứ thì Hải Đường không thể nói gì, nàng đành phải cúi đầu gắp cơm. Lúc này lòng nàng như lửa đốt, không biết Diệp Thừa Mật có chủ ý gì với Phương Sở Đình? Nói thế nào cũng không phải là chuyện tốt, nếu không thì tại sao Diệp Thừa Mật lại phải đối phó với chính mình? Nghĩ đến đây, nàng không tự chủ sờ sờ lên túi vải nhỏ trước ngực.

Giờ phút này, Phương gia đã loạn thành một mớ bòng bong. Như Sinh sợ đến mức quỳ gối khóc cha khóc mẹ, vốn nàng vẫn nắm tay Thiếu phu nhân, không biết vì sao lại đột nhiên vuột ra, lúc ấy có vài người chen qua nàng, sau khi tỉnh hồn lại thì Thiếu phu nhân đã biến mất, giữa chợ đông sầm uất không tài nào tìm thấy bóng dáng của người. Thiếu phu nhân ở nơi nào a?

Lão phu nhân ôm Đô Đô ngồi trên ghế, Đô Đô khóc lóc đòi nương, nghe tiếng khóc của hắn mà tan nát cõi lòng. Nếu Hải Đường gặp chuyện không may, tháng này sau này của Đô Đô sẽ ra sao? Bản thân mình sống không còn bao lâu nữa, đứa nhỏ này lại không có nương, về sau ai sẽ làm chỗ dựa cho hắn?

Phu nhân đi tới đi lui, hai bàn tay xiết chặt vào nhau, Phương gia rốt cuộc đã trúng bùa chú gì chứ? Chuyện không hay cứ ập đến hết chuyện này đến chuyện khác, chưa lúc nào được yên tĩnh.

Lão gia khép mắt không lên tiếng, Hải Đường bị ai bắt cóc? Mục đích là gì? Ngân lượng sao? Hay chỉ vì trả thù? Ngay trong phạm vi quản lý của mình mà con dâu của mình bị người bắt cóc, nét mặt già nua này của hắn phải cất giấu vào chỗ nào?

Phương Sở Đình vội vàng chạy vào, chuyện Hải Đường hắn đã biết, vừa rồi người của hắn mang thư của Diệp Thừa Mật đến đây, Hải Đường đã nằm trong tay bọn họ, chỉ cần làm theo nội dung trong thư thì nàng có thể trở về. Lúc ấy hắn còn chưa tin, chỉ là sau khi người trong phủ đến báo Thiếu phu nhân mất tích thì hắn lập tức phóng như bay về nhà, hắn muốn biết xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

“Như Sinh, ngươi mau kể lại tình huống lúc đó, nhớ được gì thì nói hết ra”, Phương Sở Đình trực tiếp hỏi thăm tình hình bất chấp việc an ủi người trong nhà.

Như Sinh lau nước mắt nhỏ giọng đáp, “Lúc ấy Thiếu phu nhân nhớ rằng Đô Đô thích ăn mứt quả nên kéo ta đi mua, chỗ bán mứt quả cũng không xa nên chúng ta không ngồi xe. Còn chưa đến đầu phố thì chúng ta nhìn thấy bên đường có đám đông xem xiếc, Thiếu phu nhân rất thích nên kéo ta chen vào xem. Lúc ấy ta luôn chú ý nắm chặt tay Thiếu phu nhân, chỉ là người rất đông, đúng vào lúc có một người xen ngang chúng ta thì Thiếu phu nhân đột nhiên buông lỏng tay ta, ta đang muốn xem chuyện gì xảy ra thì có vài nam nhân đứng che mất tầm nhìn, khi ta chen qua được thì đã không thấy Thiếu phu nhân đâu nữa. Ta không biết…ta gọi tìm nửa ngày cũng không gặp nên đành phải quay trở về nhờ trưởng quầy giúp đỡ, mọi người đã tìm hết khu chợ phía đông nhưng…nhưng mà…”, Như Sinh khóc òa lên, Đô Đô khóc còn lớn hơn, lão phu nhân ôm hắn khóc thành tiếng.

Đang nói thì quản gia bên ngoài chạy vào báo, “Lão phu nhân, lão phu nhân, Tam phu nhân, Tứ tiểu thư cùng cô gia đã trở lại”

Lời còn chưa nói xong thì Văn Tiệp đã chạy vọt vào, Tam phu nhân ôm một tiểu hài tử bước theo phía sau, Hứa Dục Bằng ở một bên giúp đỡ.

“Đại ca, ta vừa nghe Phương quản gia báo là đại tẩu mất tích? Nàng bị làm sao vậy? Đô Đô đâu?”, Văn Tiệp chạy thẳng đến chỗ Phương Sở Đình, ngay cả lễ tiết thỉnh an lão phu nhân cũng quên mất.

“Nương a, bác a, không thấy nương!”, Đô Đô từ trên lòng ngực lão phu nhân nhảy xuống rồi chạy ào vào lòng Văn Tiệp khóc lớn.

“Đô Đô ở đây còn đại tẩu đâu?”, Văn Tiệp ôm Đô Đô nhìn chằm chằm vào đại ca của nàng, một bàn tay còn vỗ vỗ lưng Đô Đô.

“Các ngươi đừng vội, vừa rồi Diệp gia đã truyền tin đến, nói là Thừa Mật đem nàng trở về nhà”, Phương Sở Đình quyết định trấn an người nhà trước, “Về Diệp gia? Về Diệpgia cũng không báo tin, đây là thế nào!?”, Tần di nương vốn đang cao hứng vì Hải Đường bị người ta bắt đi, nói không chừng sẽ không có đường về, không ngờ nàng lại về nhà thân mẫu.

“Sở Đình, rốt cuộc là chuyện gì? Lúc bước vào tại sao lại không nói?”, cuối cùng Phương Đình Tùng đã có thể giãn mi.

Sở Đình vuốt vuốt mũi, động tác này khiến lão phu nhân cau mày, “Ừm, bởi vì người truyền tin nói là Hải Đường không khỏe nên ta muốn hỏi xem rốt cuộc nàng bị làm sao!”

“Không khỏe, nguyên lai là vậy”

“Phụ thân, ta đến Diệp gia đón nàng. Văn Tiệp ngươi ở lại với Đô Đô chờ ta trở về rồi nói chuyện”, hắn nói xong liền liếc mắt về phía Hứa Dục Bằng, ý bảo hắn đi ra cùng mình.