Hải Đường Nhàn Thê

Quyển 3 - Chương 40




Lão phu nhân ngồi yên lặng trong đình, Hải Đường từ xa nhìn lại, trông nàng tựa như bức họa u buồn, một lão nhân cô độc ngồi cạnh bụi hoa, bốn phía là gió lùa bướm lượn nhưng lại không lọt vào tầm mắt nàng.

Như Ý đứng ngoài đình, nhìn thấy Thiếu phu nhân tiến vào liền thở dài nhẹ nhõm, nàng chạy nhanh đến đón tiếp, “Đại thiếu phu nhân, người đã tới!”

Hải Đường hạ thấp thanh âm, “Tại sao lại để lão nhân gia ngồi một mình thế kia?”

Như Ý quay đầu nhìn lão phu nhân thương hại, “Sau khi Nhị lão gia rời đi, người vẫn ngồi ở nơi ấy, ta đã định ngồi tiếp chuyện với người nhưng bị đuổi ra. Thiếu phu nhân hãy đến khuyên nhủ người, lão phu nhân không muốn thấy người buồn phiền đâu”

“Ừm, ngươi đến phòng bếp bảo họ chuẩn bị cơm rồi mời lão gia cùng phu nhân đến đây dùng cơm, nhiều người một chút sẽ bớt cô độc hơn”

“Dạ”

Hải Đường lặng lẽ tiến đến gần lão phu nhân rồi dùng tay bịt kín mắt nàng lại, nàng cố tình sửa giọng, “Ta là ai?”, đợi một hồi cũng không thấy đối phương phản ứng, Hải Đường không còn cách nào khác liền buông tay, “Lão phu nhân”

“Biết ngay là nha đầu nhà ngươi”

“Vậy mà cũng không chịu phối hợp, ta còn làm được gì nữa?”, nàng vói tay lấy hoa trên bàn bỏ vào miệng nhai.

“Rãnh rỗi sao?”, thanh âm nhẹ nhàng tựa như từ cõi xa xôi truyền đến.

“Hôm nay Hải Đường ở lại Du Viên dùng cơm, được không?”

Lão phu nhân nhìn nàng một cái, tầm mắt lại hướng ra ngoài, “Nói gì thế, bây giờ ta còn phải dựa vào các ngươi mới có cơm ăn”

“Là ai nói? Nếu không có lão thái gia cùng lão phu nhân đặt nền móng, Phương gia làm gì có nhiều gia sản như vậy?”

Trên khuôn mặt già nua thoáng hiện tia cười, lão phu nhân chớp mắt nhìn lướt qua, “Cũng chỉ có ngươi nói vậy”

“Lão phu nhân, lời này không công bằng. Lão gia, phu nhân, tướng công, mọi người cao thấp trong phủ đều biết công lao của người đối với Phương gia này”

“Mấy ngày nay ta thường nghĩ…người cũng già rồi, không còn dùng được, nên chết sớm đi để không bị người khác ghét bỏ”

Hải Đường giả vờ tức giận đánh lão phu nhân một chút, “Ta chỉ nghe nói nhà có người già như có bảo vật, cũng không nghe nói ai muốn ghét bỏ người”

Tự sâu trong đáy mắt lão phu nhân ánh lên một tia bi ai, “Ở cửa đã gặp rồi đó”

“Ai?”

“Gia đình lão Nhị”

“Ừm”, Hải Đường bỏ một miếng bánh hạnh nhân vào miệng, “Người nếm thử món này một chút đi”

Lão phu nhân nhẹ nhàng híp mắt nhìn nàng, xem như không hài lòng nàng chuyển đề tài.

“Lão phu nhân”

“Nói gì?”, tựa như không chịu buông tha nàng, kỳ thật chính là không chịu buông tha chính mình.

Hải Đường tùy ý đáp, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào món điểm tâm trên tay, “Nói sao cũng được”

“Gì? Lại muốn nói dối?”

“Người đừng sáng suốt như vậy có được không?”, Hải Đường la hét.

“Haiz, ngươi không nói ta cũng biết, ngày mai chuyển nhà rồi phải không? Bọn họ đã nói với ta, ngươi còn lo gì nữa?”

Một câu này khiến Hải Đường không thể không trả lời, nàng đanh cúi đầu không lên tiếng.

“Đưa thiệp mời cho ngươi rồi?”

Nàng nói lí nhí, “Ta sẽ không đi”

“Tại sao lại không đi? Người khác sẽ cho là chúng ta hẹp họi, ngươi thay mặt lão bà này đi đi! Đợi lát nữa bảo Như Ý đưa lễ vật cho bọn họ”

“Lão phu nhân, không thể sai nha hoàn đi sao? Ngươi ta không muốn đi mà!”

Lão phu nhân trừng mắt nhìn nàng, “Sao nữa? Hiện tại lời của ta không còn tác dụng gì nữa sao? Haiz,…”, nàng nói xong liền thở dài rồi dùng tay gạt khóe mắt.

Hải Đường nhanh chóng lấy ra một chiếc khăn tay, “Đừng mà, ta đi ta đi”

***

Phu nhân cùng Hải Đường ngồi trong xe ngựa lạch cạch nửa canh giờ, ra đến ngoài Tam Sơn Môn, còn chưa đến được biệt uyển thì đã nghe phía trước “bùm bùm” hai tiếng pháo, người đánh xe giật mình dùng sức kìm dây cương trấn định con ngựa bị kinh hách.

Hai gã gia đinh ngoài cửa đỡ phu nhân xuống xe rồi lập tức xướng lớn, “Ứng Thiên Phủ Doãn phu nhân, Phương gia Thiếu phu nhân đến!”

Lời vừa xướng xong liền có một tiểu nha hoàn chạy bộ đến đây, “Đại phu nhân, Đại thiếu phu nhân, lão gia cùng phu nhân chúng ta đợi hai vị đã lâu, thỉnh hai vị vào trong”

“Nguyên lai là Trầm quản sự. A, trí nhớ của ta tệ quá, hiện tại hẳn đã là Trầm quản gia, thật xấu hổ! Xem trên xe có cái gì, phiền ngươi lấy vào đi”, Trầ quản gia là người nhà thân mẫu của Nhị phu nhân, từ trước đến nay luôn làm quản sự trong thôn, hiện tại coi như đã được thăng chức.

“Không sao, ngươi, còn có ngươi, hai người các ngươi giúp Đại phu nhân mang lễ vật vào”, nghe Hải Đường gọi hắn một tiếng quản gia, hắn lập tức đứng thẳng người biểu hiện uy phong, “Mời hai vị theo ta, hai vị còn chưa biết, phu nhân nhà chúng ta vừa nhắc đến hai vị xong, nói là tại sao giờ này còn chưa thấy hai vị khách quý đến nên phân phó tiểu nhân ra cửa nghênh đón”

“A, vậy sao? Hải Đường, chúng ta cũng nên vào thôi”

“Xin mời”

Vào đến đại sảnh, bên trong treo rèm đỏ, kết hoa hồng, cảnh tượng vô cùng huyên náo. Trong viện, trước cửa phòng, nha hoàn hạ nhân ra vào không ngừng, một ít vị khách đang chiêm ngưỡng bài trí nội thất. Phương Đình Bách mặc một bộ trường sam màu đỏ thẩm, Nhị phu nhân cũng sặc sỡ không kém, phỏng chừng đã đem toàn bộ trang sức trân quý của mình treo cả lên người.

Hai người ngoác miệng tươi cười cùng khách khứa lớn tiếng đàm luận. Nhị phu nhân liếc mắt trông thấy hai người đang tiến vào cửa liền lôi kéo Nhị lão gia lại đây, “Đại tẩu, vất vả người đến đây rồi. A, Hải Đường a, hôm nay rảnh sao?”

“Nhị thúc, đệ muội, chúc mừng chúc mừng”, phu nhân cười yếu ớt.

“Hải Đường chúc mừng Nhị lão gia, Nhị phu nhân. Hôm nay là ngày vui lớn của hai vị, Hải Đường sao dám không đến góp phần náo nhiệt. Hơn nữa, lễ vật của lão phu nhân cũng phải do chính ta tự mình đưa đến mới xứng đáng với hai vị a!”

“A, cháu dâu ngoan, còn gọi cái gì Nhị lão gia, Nhị phu nhân? Kêu một tiếng Nhị thúc, Nhị thẩm là được rồi!”, Nhị lão gia vô cùng cao hứng, tuy mẫu thân cùng đại ca không đến nhưng chỉ cần có người Phương gia đến đây cũng xem như dập bớt lời đồn, “Hải Đường cung kính không bằng tuân mệnh, Nhị thúc, Nhị thẩm”, nàng nói xong liền thi lễ theo quy củ.

“Tốt, tốt! Đại tẩu, mời vào bên trong, đến xem tòa nhà của chúng ta, thế nào?”

“Không tồi!”

“Đâu chỉ không tồi! Bài trí thiết kế trong phòng thật tương xứng với Nhị thúc a!”, ánh mắt khép hờ của Hải Đường tràn đầy châm chọc.

Nhị phu nhân nhướn mi, “Cháu dâu cũng thấy vậy sao? Ngươi thật đúng là tri âm của ta a, mấy thứ này đều do một tay ta đặt mua”

“Đó là Nhị thẩm có mắt nghệ thuật”, bị người khác đem châm chọc biến thành khen ngợi, đúng là không thú vị.

Mọi người dạo quanh tòa nhà một vòng rồi trở lại đại sảnh, vừa định ngồi xuống thì lại nghe bên ngoài truyền đến tiếng xướng lớn, “Diệp gia Nhị công tử đến!”

Vừa nghe xướng xong, phu thê Phương Đình Bách vội vàng cáo lỗi mọi người rồi nhanh chân chạy ra ngoài cửa khiến khách khứa nổi lên nghị luận.

“Diệp gia nào thế?”, Hải Đường ngồi phía sau thấp giọng hỏi người bên cạnh.

“Ngươi không biết sao? Là Nhị công tử của Lại bộ thượng thư”

“Nguyên lai là hắn, Phương lão Nhị có cây đại thụ này từ bao giờ vậy?”

Lời này truyền đến Hải Đường hết sức chói tai, gương mặt nàng trong nháy mắt trở nên trắng bệch. Lại là hắn! Tại sao người này âm hồn không tiêu tán? Hải Đường nuốt nước bọt rồi đem ánh mắt chuyển hướng trong viện, áo choàng màu xanh nhạt, dây buộc tóc màu trắng, nụ cười yếu ớt tao nhã, mỗi động tác giơ tay nhấc chân đều tản thứ hương thơm nho nhã.

“Diệp công tử, xin mời lên ghế trên”, Phương Đình Bách tự mình mời hắn vào sảnh đường.

Hắn mỉm cười, “Phương lão gia khách khí rồi, một hậu sinh như ta sao lại dám ngồi ghế trên, ở đây nhiều trưởng bối như vậy, vẫn nên để họ ngồi trên”, hắn vừa nói vừa đảo mắt liếc nhìn mọi người, khi trông thấy phu nhân cùng Hải Đường đang ngồi ở góc thì nhanh chóng tiến lên.

“Vị này chính là thân gia phu nhân sao? Ngày đó Thừa Mật đưa muội muội nhập quý phủ đã từng bái kiến một lần, không biết phu nhân còn nhớ Thừa Mật không?”, hắn nói rồi thi lễ vãn bối.

Phu nhân nâng hắn dậy, “Bên thông gia không cần đa lễ, đều là người nhà sao lại không nhớ? Năm trước lão gia nhà ta còn muốn nói lời tạ ơn bên thông gia đã giúp đỡ mà tận bây giờ vẫn chưa đến được, còn thỉnh công tử chớ trách”

“Đó đều là việc Thừa Mật phải làm, không đáng tạ ơn, còn thỉnh phu nhân chiếu cố Tam muội nhà ta, người phải nói lời tạ ơn chính là ta mới đúng”

“Đều là người trong nhà, không thể nói ai chiếu cố ai”

Diệp Thừa Mật nghiêng đầu nhìn Hải Đường đang để lộ vẻ khinh thường trên mặt, “Tam muội, nhiều ngày không gặp, muội vẫn khỏe chứ?”

Hải Đường “hừ” một tiếng trong lòng, “Đa tạ Nhị ca quan tâm, Hải Đường hết thảy đều khỏe”

Hắn nhìn chằm chằm ánh mắt của nàng rồi cau mày lắc đầu, “Tại sao lại gầy thế này? Nắm trước nhìn thấy ngươi còn mập mạp hơn bây giờ!”

Hải Đường đột nhiên nhớ lại lần gặp mặt hắn vào năm trước, hắn nói nàng phải quan tâm đến Phương gia nhiều hơn, xem ra việc ra riêng này hắn đã biết từ sớm, “Gầy không tốt sao? Mập mạp quá lại khiến Hải Đường lo lắng tướng công có thể ghét bỏ”

“Nếu hắn có suy nghĩ này, đừng nói Nhị ca của ngươi sẽ không bỏ qua cho hắn, ta nghĩ ngay cả phu nhân thân gia cũng sẽ không đồng ý”, hắn vừa nói vừa mỉm cười nhìn phu nhân.

Phu nhân không đáp lời mà chỉ nhẹ gật đầu đồng ý với lý do thoái thác của hắn.

“Diệp công tử, mau ngồi xuống đi, vẫn còn thời gian để ôn chuyện ngày xưa mà”, Nhị phu nhân nhìn thấy Diệp Thừa Mật cùng phu nhân thân thiện liền có chút không thoải mái.

Thấy tất cả mọi người đã ngồi xuống, Phương Đình Bách tiến vào giữa đại sảnh, hắn chắp tay nhìn bốn phía, “Các vị, hôm nay là ngày vui Phương mỗ ta dọn vào nhà mới. Các vị có mặt ngày hôm nay đều là bằng hữu tri giao với ta, tương lai có gì cần mọi người giúp đỡ, còn phiền các vị chiếu cố một phen, Phương mỗ tại đây xin nói lời đa tạ trước”, hắn nói xong liền khom lưng hành lễ với mọi người.