Hải Đường Nhàn Thê

Quyển 3 - Chương 20




Nghe thấy bên trong Tùng Quán có tiếng quát tháo rất lớn, Hải Đường đang giúp đỡ phu nhân chuẩn bị vào cửa liền ngừng lại. Hôm nay quản sự bên nông trang có đến đây, hai người bận rộn nhiều chuyện, đến quá canh hai mới có thể nghỉ ngơi.

“Đây là chuyện gì?”, phu nhân nghe được thanh âm kia trong viện liền có chút ngạc nhiên, lão gia bình thường rất bình tĩnh, trong viện vốn dĩ thập phần thanh tĩnh.

Bên ngoài tây phòng có một người đang quỳ gối, dưới ánh trăng, chiếc trường bào màu thanh thiên lại càng đơn bạc, “Sở Các? Ngươi làm sao?”, phu nhân định bước đến hỏi rõ liền bị mùi rượu nồng nặc xộc vào mũi, nàng nhịn không được liền dừng lại cước bộ, dùng tay che mũi.

Xoảng! Tiếng đồ sứ vỡ nát vang lên, người trong viện không khỏi run rẩy, phu nhân cùng Hải Đường hai mặt nhìn nhau, không biết chuyện gì đã xảy ra.

“Muội muội, đây là thế nào?”, phu nhân khẩn trương bước vào phòng.

Bên trong không có tiếng thưa, một lát sau, Tần di nương cùng nha hoàn Thủy Nhân vén rèm bước ra, nàng trông thấy phu nhân cùng Hải Đường liền cúi đầu thi lễ, “Đại phu nhân, Đại thiếu phu nhân, các ngươi mau đến khuyên nhủ nàng đi, hơn nửa canh giờ qua căn phòng đã sắp sửa tan nát rồi!”

Sắc mặt của phu nhân lập tức khó coi, Hải Đường cũng có chút tức giận, nàng ta thật không biết xót của nhà, những vật dụng đó không phải đều dùng tiền mua về sao?

“Muội muội, đã xảy ra chuyện gì sao?”, bên trong không ai đáp lại, “Ta vào được không?”

Thủy Nhân nghe nói thế liền chạy nhanh đến xốc rèm cửa mời phu nhân tiến vào, Hải Đường định đi theo nhưng phu nhân quay đầu lại ra dấu bằng mắt với nàng, ý bảo nàng không cần theo vào.

Hải Đường nhìn ngó bọn hạ nhân trong viện, những gia đinh gia hoàntránh ở một bên không dám lại gần, chỉ có tiểu thư đồng Thanh Hà của Sở Các đang đứng khóc thút thít bên cạnh thiếu gia của hắn.

“Thanh Hà, ngươi nói, đã xảy ra chuyện gì?”

Thanh Hà lau nước mắt, hắn ấp úng một hồi rồi vừa cẩn thận quan sát ánh mắt của thiếu gia vừa nói, “Thiếu gia bị phạt”

“Phạt?”, Hải Đường nhìn tấm lưng kia, hắn bất quá chỉ mới mười tám mười chín tuổi, giờ phút này đang quỳ gối cúi gằm mặt. Người hắn đổ mồ hồi lạnh, một cơn gió thổi qua, hắn mặc dù run rẩy nhưng cũng không dám động đậy, “Thiếu gia của ngươi phạm lỗi gì?”

Thanh Hà nhìn thiếu gia liếc mắt một lần rồi nói, “Chuyện này…Thanh Hà không thể nói”

“Tam thúc, đây là làm sao?”

Sở Các ngẩng đầu nhìn nàng, “Đại tẩu, người tốt hơn là…ắt xì!!!”, lời còn chưa nói xong đã hắt hơi một cái.

Hải Đường cười khổ, đang lúc cân nhắc thì đột nhiên nghe được trong phòng truyền đến tiếng gào khóc rất lớn, trong viện lại thêm nhiều thân ảnh đến xem náo nhiệt, Hải Đường nhìn thấy Ngưng Nhi nhón chân đem ánh mắt tò mò nhìn về phía tây phòng liền gọi nàng lại đây, “Ngưng Nhi, lão gia đâu?”

“Lão gia vẫn chưa quay về, hình như đang nói chuyện với đại thiếu gia trong thư phòng”

“Được rồi, ngươi mau gọi lão gia cùng đại thiếu gia trở về, ta xem chuyện này…chỉ sợ không khuyên nhủ được phu nhân, tốt hơn vẫn nên gọi lão gia trở về!”. Ngưng Nhi vâng lời chạy ra khỏi viện.

Hải Đường quay đầu nói với Thanh Hà, “Thanh Hà, đem đến cho thiếu gia của ngươi một chiếc áo khoác, trời càng khuya càng lạnh, cẩn thận kẻo nhiễm phong hàn”, Thanh Hà nhanh chóng chạy đi, “Đại tẩu, người vẫn nên trở về viện của chính mình, đêm đã khuya rồi”, Sở Các cảm kích nhìn nàng.

Hải Đường có chút khó xử, nếu nàng đi lúc này thì phu nhân có để ý hay không? Đang nghĩ ngợi thì Thủy Nhân bước ra, “Đại thiếu phu nhân, phu nhân bảo người về Đường Viên trước, phu nhân nói hôm nay người cũng đã mệt mỏi, nên sớm nghỉ ngơi, ngày mai vẫn còn nhiều việc phải giải quyết”

“Được rồi, nãi nãi, Hải Đường trở về trước, người cũng nên nghỉ ngơi sớm”, Hải Đường hướng vào phòng nói lớn tiếng, nàng nghe được lời đáp của phu nhân, “Đi đi, đi đi!”, thanh âm có vẻ mệt mỏi. Hải Đường cảm thấy có chút lo lắng, phu nhân quản lý toàn gia quả thật không dễ dàng a!

Trߠlại Đường Viên, thời điểm nàng rửa mặt chải đầu xong thì tiếng mõ canh ba đã vang lên. Sở Đình vẫn chưa trở về, có lẽ đêm nay hắn sẽ không về. Hải Đường khẽ thở dài, sau khi hồi phủ, Sở Đường ở luôn tại Đường Viên suốt mấy ngày nhưng thỉnh thoảng cũng ghé sang “bên kia”. Đó là điều bất đắc dĩ của cảnh tam thê tứ thiếp, chính nàng có thể nói gì sao? Tô Lam Nhân kia cũng không đến làm khó dễ nàng, mỗi lần gặp mặt đều cung kính, khuôn mặt tươi cười, chỉ là trong lúc vô ý Hải Đường đã nhìn thấy trong mắt nàng ẩn chứa oán hận. Nghĩ đến đây, Hải Đường cảm thấy buồn cười, có oán hận mới đúng, chỉ là nàng không đem oán hận biểu lộ ra ngoài.

Thời điểm Hải Đường nằm trên giường mơ mơ màng màng sắp ngủ thì nghe được bên ngoài có người đẩy cửa, Hải Đường mở choàng mắt cảnh giác nhìn ra gian ngoài, đến khi trông thấy thân ảnh quen thuộc dưới ánh trăng, tâm trạng khẩn trương trong lòng nàng mới thả lỏng xuống.

Hải Đường ngồi dậy nhìn thân ảnh đang rửa mặt, nàng yên lặng xuống giường bước ra gian ngoài, “Về rồi sao?”

Thanh âm đột nhiên xuất hiện dọa Sở Đình nhảy dựng, hắn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh rồi vừa thấm khăn mặt vừa trả lời, “Ừm, vừa gặp mặt phụ mẫu bên kia xong!”

Hải Đường châm nến, tiếp nhận áo khoác của Sở Đình rồi treo lên giá, “Sở Các có sao không?”

“Ừm, không sao”

Nàng chưa từ bỏ ý định truy vấn, “Hôm nay hắn đã làm gì khiến Tần di nương phát hỏa lớn như vậy, nửa căn phòng đã tan nát dưới bàn tay của nàng a!”

Sở Đình liếc nhìn nàng một cái, lại nhìn đến bộ “váy ngủ” mỏng manh của nàng, đã làm mẫu thân của người ta rồi, chẳng lẽ nàng vĩnh viễn không biết tự chiếu cố mình sao? Đem nàng đẩy ngã xuống giường, hắn đem chăn trùm kín nàng lại.

“Hỏi ngươi sao không trả lời?”, Hải Đường nhanh chóng tung chăn ra ngoài.

“Không có làm gì”, tính tình nữ nhân này vẫn vậy, tò mò là hỏi đến cùng.

Hải Đường bất đắc dĩ trở mình mặc kệ hắn, nam nhân này mỗi khi đề cập đến chuyện riêng tư của người khác liền bày ra bộ dáng này, “Người trong nhà cần gì phải giấu diếm?”

Sở Đình rửa mặt xong cũng chui vào trong chăn, “Đừng nói nữa, phụ giúp mẫu thân có mệt không?”

“Nhà của người thật nhiều chuyện”

“Nhiều người như vậy dĩ nhiên phải nhiều chuyện rồi. Nghe nói ngươi giúp mẫu thân rất nhiều, đa tạ”, tuy rằng hắn không nhìn thấy nàng nhưng vẫn có thể cảm nhận được đôi ánh mắt chiếu thẳng vào mình, “Nhìn cái gì?”

“Không có, chỉ là cảm thấy kỳ quái, hình như cho tới bây giờ ta vẫn không nghe ngươi nói lời đa tạ”

“Vậy sao?”, hắn không thèm trả lời mà tự tay đem đầu của nàng ấn vào ngực mình, cả hai hưởng thụ sự yên lặng trong chốc lát. Hải Đường vẫn còn muốn hỏi nhưng nhìn thấy hắn nhắm chặt mắt, chân mày vẫn như trước không giãn ra, nàng cũng không nhẫn tâm bắt hắn nói chuyện nữa, cứ như vậy đi, dù sao có hỏi hắn cũng sẽ không nói gì.

Nghe thấy người bên cạnh phát ra tiếng hít thở đều đều chậm rãi, Phương Sở Đình mở mắt, hắn ôm nàng đặt nằm ngay ngắn trên giường rồi cẩn thận đắp chăn cho hai mẫu tử nàng. Xong đâu vào đấy, hắn ngồi dậy tựa người vào thành giường, trong đầu hồi tưởng lại sự kiện vừa rồi trong Tùng Quán.

“Từ nhỏ Sở Các rất vâng lời, chưa bao giờ uống rượu, lại càng không đến những nơi ong bướm như vậy, ta khẳng định có người cố ý hãm hại hắn, người làm nương này rất hiểu rõ hài tử của mình, chuyện này không đơn giản!”, Tần di nương nước mắt nước mũi tèm lem, nàng vừa đảo mắt vừa thay con chối tội.

“Lão gia, cũng không phải là ta mê tín, vài năm nay nhà chúng ta quả thật gặp không ít chuyện, từ khi Đại thiếu phu nhân vào cửa, trong nhà việc lớn việc nhỏ không ngừng, ta cảm thấy có chút xúi quẩy”

“Ngươi nói cái gì xúi quẩy? Cái gì xui hay không xui? Chuyện này liên quan gì đến Hải Đường?”, lão gia lập tức đánh gãy lời nói của nàng.

“Ta cũng không nói lung tung! Lúc trước Đại thiếu phu nhân thắt cổ nháo chuyện khiến lòng người hoảng sợ, ta chỉ biết chuyện này không tốt, ngươi xem ta có nói sai không? Đại thiếu gia không thi đỗ Trạng Nguyên, tuy là chuyện trước khi nàng vào cửa nhưng cũng là sau khi đính hôn, tiếp theo sau đó là tiểu thiếu gia vô cớ gặp thủy kiếp, trước đó vài ngày trong nhà còn có đạo tặc, hiện giờ Sở Các nhà ta lại rối loạn tính tình, chỉ sợ có người đang nguyền rủa Phương gia chúng ta!”

Phương Đình Tùng trừng mắt tức giận hỏi lại, “Chẳng lẽ Hải Đường có thể hại Đô Đô?”

“Ta không có ý này, ta chỉ nói lúc trước Đại thiếu phu nhân cùng Đại thiếu gia bát tự vốn không hợp, lão gia lại kiên trì muốn nàng vào cửa, sau này còn không biết sẽ phát sinh chuyện gì a!”

“Ngươi nói cái gì vậy?”, lão gia nổi giận đứng lên rồi liếc nhìn Sở Đình một cái, “Trước mặt Sở Đình mà người mặt dày nói những chuyện này, ngươi thật không để ý thân phận trưởng bối của chính mình”

“Ai nha, ta làm tiểu thiếp còn có thân phận gì chứ? Vì sao không thể nói chuyện này trước mặt Đại thiếu gia, dù sao chuyện này cũng có liên quan đến hắn, sớm hay muộn cũng sẽ biết. Lúc trước ngài cùng lão phu nhân nói cái gì “vàng ngọc lương duyên”, cái gì “vượng phu chi tận”, không phải vì muốn Đại thiếu gia cam tâm tình nguyện cưới nàng sao?”, Tần di nương rướn cổ cãi lại, trực tiếp đem chuyện này vạch trần.

Phu nhân có chút khẩn trương, tuy rằng lúc trước nàng cũng không vừa lòng Hải Đường nhưng hiện tại Hải Đường quả thật chính là thê tử hiếu thuận tri kỷ của Sở Đình, nhắc lại việc này chỉ sợ có thể làm ảnh hưởng đến tình cảm của bọn họ, “Muội muội, bọn họ tuy nói không thể xem như vàng ngọc lương duyên nhưng nếu nói bát tự không hợp cũng có chút quá đáng, lại nói đây đã là chuyện cũ, nhắc lại làm gì?”

“Chuyện cũ, đúng vậy, cưới sai thê tử sẽ phả hủy cả nhà, nhà chúng ta chỉ sợ sắp sửa bị hủy rồi!”

“Xoảng” một tiếng, tách trà trên bàn trực tiếp vỡ tan trên mặt đất, nét mặt già nua của Nhị lão gia đỏ bừng, “Rốt cuộc ngươi có chịu im không? Nhà chúng ta bị hủy, ngươi cao hứng lắm phải không? Ta xem chính ta mới chọn lầm ngươi rồi, ngày mai ngươi dọn dẹp một chút, trực tiếp quay về nhà mẫu thân của ngươi đi!”

Tần di nương cả kinh trợn mắt há mồm, sau một lúc lâu liền bật khóc nức nở, “Số ta thật khổ a, hài tử thua kém người ta, tướng công còn muốn hưu ta, ta thật sự không muốn sống nữa!”, nàng nói xong liền đập đầu của chính mình vào tường, phu nhân vội kéo nàng ra xa.

“Lão gia, xin ngài bớt giận, muội muội cũng là nhất thời nóng nảy. Được rồi, muội muội, ngươi cũng đừng náo loạn. Sở Các, ngươi nhanh đến dìu nương của ngươi trở về phòng!”

Chờ thân ảnh khóc sướt mướt của nàng ra khỏi cửa, Nhị lão gia nhìn Sở Đình với sắc mặt ngượng ngùng, “Sở Đình, lúc ấy…phụ thân của ngươi cũng vì sợ ngươi không nguyện ý, ngươi đừng nghĩ gì khác!”

“Đã là chuyện cũ rồi, còn nghĩ gì nữa!”, Sở Đình cười ảm đạm.

Sỏ Đình nhìn nữ nhân đang ngủ say bên cạnh, vàng ngọc lương duyên cũng tốt, bát tự không hợp cũng tốt, những chuyện đó đã không còn ý nghĩa, chỉ cần là nàng là tốt rồi.