Hải Đường Nhàn Thê

Quyển 3 - Chương 1




Oánh Phi nhắm mắt nằm đó không có nghĩa là nàng không biết trong điện phát sinh chuyện gì. Chu Lệ tức giận, Diệp Hải Đường chống đối, Khinh Điệp hãm hại, Phương đại nhân từ quan, Hoàng Thái Tôn hát đệm, hết thảy những chuyện này nàng đều nghe được rành mạch.

Nàng giả vờ hôn mê chỉ là bất đắc dĩ, nào ngờ Diệp Hải Đường lại phước lớn mệnh lớn như vậy? Hoàng Thượng cư nhiên đúng lúc đến ngự hoa viên. Hải Đường quả thật bản lĩnh, cư nhiên đánh mất bình tĩnh của chính mình, ngay cả long nhan cũng giận dữ.

Làm sao bây giờ? Giúp nàng sao? Hay là bỏ đá xuống giếng? Nếu Diệp Hải Đường đem chuyện quá khứ nói ra, kết quả sẽ thế nào? Hoàng Thượng trời sinh luôn nghi ngờ, không nói đến vinh hoa phú quý của chính mình, tính mạng trên dưới Tô gia chỉ sợ khó bảo toàn, huống chi còn có nghiệp lớn của Hán Vương? Không được, nàng không thể để tất cả chôn cùng Diệp Hải Đường, xem ta chỉ còn cách thí xa lưu tướng.

Sau khi trải qua một phen cân nhắc, Oánh Phi cuối cùng đã hạ quyết định. Nàng chậm rãi mở mắt gọi một tiếng “Hoàng Thượng!”. Thái y vẫn luôn túc trực bên cạnh nàng vội vàng chạy ra ngoài.

Được công công giúp đỡ, Oánh Phi từ thiên thính bước ra điện phủ, “Hoàng Thượng!”

Sắc mặt Chu Lệ dịu xuống, hắn mỉm cười nói, “Ái phi, rốt cuộc ngươi đã tỉnh. Đến đây, ngồi bên cạnh trẫm”

Oánh Phi mang theo nụ cười mệt mỏi nhìn đảo qua tất cả mọi người trong điện, trừ bỏ Diệp Hải Đường, hết thảy bọn họ đều cúi đầu không dám nhúc nhích.

Oánh Phi nhìn chằm chằm Hải Đường, sắc mặt thay đổi thành biểu tình kinh ngạc, “Phương phu nhân, đây là chuyện gì? Tại sao ngươi lại quỳ trên mặt đất? Vừa rồi thời tiết khá nóng nên ngươi bị ngất đi, thân thể không sao chứ?”. Oánh Phi rời khỏi vòng tay nâng đỡ của công công mà vội vàng đi về phía Hải Đường, ánh mắt nàng truyền đến một ý tứ khác, “Nếu ngươi muốn sống thì không được nói lung tung”

Hải Đường nhìn thấy ánh mắt của nàng liền hiểu rõ, xem ra vở tuồng này đã thành công, “Có thể, chỉ cần ngươi giúp ta giải vây”

Đi đến trước mặt Hải Đường, Oánh Phi kéo nàng đứng lên, Hải Đường liên tục xua tay, “Nương nương, người nhân hậu thiện lương, là dân phụ hại người té ngã, người còn quan tâm dân phụ như thế, dân phụ thật sự không dám nhận”, Hải Đường nhéo đùi một cái, hai giọt nước mắt theo đó chảy ra.

“Nói gì vậy? Chính là bổn cung không biết lượng sức mình, muốn giúp ngươi nhưng không nghĩ bản thân lại kém như vậy a!”, Oánh Phi cũng làm ra bộ dạng thương tâm.

“Ái phi, ngươi vừa mới tỉnh lại sẽ rất mệt, người đâu, dìu Oánh Phi đến đây ngồi”, Hoàng Thượng nhìn hai người bọn họ xem toàn bộ người trong điện là vật bài trí liền có chút hờn giận.

“Hoàng Thượng, vừa rồi Phương phu nhân bị ngất do thời tiết nóng, sợ là thân mình không chịu nổi, ngài cho nàng đứng lên trước, được không?”, Oánh Nhi giả vờ nhàn thục trước mặt Hoàng Thượng.

“Ái phi, ngươi nói xem, vừa rồi ngươi cùng Diệp thị đã tán gẫu những gì trong ngự hoa viên? Tại sao không cho người đến hầu hạ?”, Chu Lệ cũng không phải là người dễ bị dắt mũi.

Sắc mặt trắng bệch của Oánh Phi lập tức đỏ ửng, “Hoàng Thượng, Oánh Phi muốn lĩnh giáo chuyện nữ nhân cùng Phương phu nhân”

“Chuyện nữ nhân?”, vẻ mặt Chu Lệ có phần không tin nhìn nàng chằm chằm.

Oánh Phi đỏ mặt, nàng nhẹ nhàng nói thầm vào tai Hoàng Thượng một câu rồi cúi đầu vò vò góc áo trong tay, lại làm ra vẻ ngượng ngùng. Hải Đường nhìn thấy cảnh này liền vô lực cúi đầu, nữ nhân đúng là diễn viên trời sinh!

“Ngươi a!”, Chu Lệ bị một câu của nàng làm cho tâm tình tốt lên, hắn quay đầu nhìn Hải Đường đang cúi gằm mặt, ngẫm lại vừa rồi nữ nhân này to gan lớn mật dám mắng hắn là hôn quân, trong lúc nhất thời lửa bốc lên đâu, hừ, đợi lát nữa xem ta sẽ xử lý nàng thế nào!

“Khinh Điệp, ngươi nói Diệp thị bóp cổ nương nương, đẩy ngã nương nương, đây là sao?”

“Khinh Điệp, ngươi tại sao lại nói Phương phu nhân như vậy?”, Oánh Phi lên tiếng trước để ngăn miệng nàng lại.

“Nương nương, nô tỳ, nô tỳ,…”, trong lúc nhất thời, Khinh Điệp không biết phải trả lời thế nào, thời điểm nương nương ngã xuống đã làm một thủ thế, chẳng lẽ mình nhìn sai sao?

“Ngươi đứng xa như vậy, làm sao có thể nhìn thấy rõ ràng? Có phải ngươi đã nhìn lầm hay không?”, Oánh Phi tiến thêm một bước đến chỗ nàng.

Khinh Điệp lập tức vịn vào cớ đó, “Hoàng Thượng, nô tỳ đứng khá xa, chỉ nhìn thấy nương nương cùng Diệp thị ngã cùng một chỗ nên ngỡ là Diệp thị muốn hãm hại nương nương, cho nên, cho nên liền…”, Khinh Điệp kéo váy Oánh Phi, “Nương nương, nô tỳ chỉ là vì tình thế cấp bách, thỉnh Hoàng Thượng khai ân, thỉnh nương nương khai ân!”

Sắc mặt Chu Lệ giận dữ, “Thật sao?”

“Là…là thật, Hoàng Thượng, nô tỳ vọng ngôn, thỉnh Hoàng Thượng khai ân!”, Khinh Điệp vừa khóc vừa dập đầu.

Chu Lệ không nói gì, hắn chỉ lạnh lùng nhìn nàng, Oánh Phi tựa thân thể vào người hắn, “Hoàng Thượng, Khinh Điệp là vì lo lắng cho thần thiếp thôi, ngài tạm tha nàng lần này, nếu không ngài liền phạt nàng vĩnh viễn ở bên cạnh thần thiếp, vì thần thiếp giải buồn, được không?”

Chu Lệ bị nàng rỉ rả vài câu, ngươi mặt hắc ám cũng nở nụ cười, “Đây cũng xem là hình phạt sao? Được rồi, ái phi nói thế nào thì cứ làm như thế. Khinh Điệp, ngươi nghe rõ rồi chứ?”

“Nô tỳ khấu tạ ân điển Hoàng Thượng, khấu tạ ân điển nương nương”, Khinh Điệp thở dài nhẹ nhõm một hơi, nàng vừa lau nước mắt vừa nói lời tạ ơn.

Chu Lệ khoát tay ý bảo Khinh Điệp lui ra, sau đó hắn chuyển sang nhìn Hải Đường chăm chú, “Diệp thị, ngươi nên giải thích rõ ràng một chút, tại sao lại gọi trẫm là hôn quân”

Hải Đường “sửa sang” lại suy nghĩ của chính mình một chút, “Hoàng Thượng, dân phụ không nói ngài là hôn quân”

“Hừ, ngươi không nói nhưng trong lòng ngươi nói, bằng không ngươi làm sao có thể phát ngôn như vậy?”

“Là bởi vì…bởi vì biết Hoàng Thượng là một minh quân, sẽ không bởi vì những lời khinh xuất của dân phụ mà qua loa định tội dân phụ”

“Trẫm là minh quân? Nếu trẫm là minh quân thì tại sao ngươi lại còn cùng trẫm chống đối?”, Chu Lệ thật sự không “tiêu hóa” nỗi bộ dạng ăn năn của nàng.

“Dân phụ chỉ muốn nói rõ sự thật, giảng đạo lý với Hoàng Thượng”

“Nói rõ sự thật, giảng đạo lý?”, Chu Lệ nhướng mắt.

“Hoàng Thượng suốt ngày vất vả vì giang sơn xã tắc, đối với gia vụ tục sự của dân phụ tự nhiên không tiếp xúc nhiều lắm, dân phụ chỉ muốn chứng minh với Hoàng Thượng rằng dân phụ ngay thẳng phân minh, không vi phạm luật Đại Minh”

“Vậy sao, nói vậy trẫm còn phải đa tạ ngươi đã giúp trẫm hiểu biết sâu hơn về luật Đại Minh?”, Chu Lệ nhìn nàng “già mồm át lẽ phải” mà khóe miệng cười lạnh không ngừng.

“Dân phụ không dám”

“Ngươi có gì lại không dám? Thời điểm ngươi tranh luận cùng trẫm không phải nói năng hùng hồn đầy lý lẽ đó sao?”

Hải Đường có chút nổi điên, bậc thang này phải lắp thế nào a!

“Hoàng Gia Gia, theo ý của Thái Tôn, Phương phu nhân chỉ là đối với Phương đại nhân tình sâu ý nặng, nhất thời ăn nói hàm hồ. Thỉnh người nể tình Diệp đại nhân cùng Phương đại nhân mà bỏ qua cho nàng”, Chu Chiêm Cơ tìm cơ hội hát đệm.

“Đúng vậy, Hoàng Thượng, thần thiếp biết nữ nhân một khi gả ra ngoài lại bị hưu về thật sự rất khó sống. Nếu một ngày nào đó Hoàng Thượng không cần Oánh Nhi nữa, Oánh Nhi chỉ muốn chết thôi!”, Oánh Phi vừa giúp Hải Đường cầu tình vừa chỉ cho Hoàng Thượng thấy cõi lòng của mình, quả nhiên cơ hội nào cũng không buông tha.

“Hoàng Thượng, từ khi Diệp thị bước chân vào Phương gia vẫn tuân thủ nghiêm ngặt nữ tắc, chưa từng phạm sai lầm, thỉnh Hoàng Thượng vì phân lượng của vi thần mà thu hồi lệnh đã ban. Vi thần nguyện ý từ quan để bảo trụ con dâu Phương gia”, Phương Đình Tùng đem mũ quan đặt trên mặt đất, hắn dập đầu ba lạy trước mặt Chu Lệ.

“Phương Đình Tùng! Đây là ý gì? Uy hiếp trẫm?”, Chu Lệ như mặt hồ vốn đã lặng xuống nhưng trong lúc nhất thời lại nổi lên cuồng phong.

“Thảo dân không dám, thảo dân vẫn cho rằng làm người phải “tề gia trị quốc”. Thảo dân ngay cả “tề gia” cũng làm không xong, lại còn khiến Hoàng Thượng phân tâm, việc cai quản châu phủ tất nhiên không thể đảm nhiệm”

Chu Lệ không nói gì, hắn đang suy nghĩ lý do thoái thác của Phương Đình Tùng. Trong điện yên lặng dị thường, mọi người ra cả hít thở cũng đè nén xuống.

“Được rồi, không cần lạy nữa, đứng lên đi”, thật lâu sau, cuối cùng Chu Lệ cũng lên tiếng, “Phương ái khanh, ngươi cai quản Thiên Phủ thế nào, trong lòng trẫm đã rất rõ ràng, lý do của ngươi trẫm cũng rất tán thành. Mặt khác, Phương gia dưới sự quản lý của ngươi hẳn cũng sẽ không quá kém, Diệp thị này…cứ giao cho ngươi xử lý, vấn đề hưu thê sẽ bỏ qua, ngươi cũng không cần từ quan”

Hải Đường thở dài một hơi, may mà có lão gia ở đây, bằng không Chu Lệ này sẽ không buông tha cho nàng, ngay cả nàng cũng không biết phải thoát thân thế nào.

“Được rồi, Hoàng Thượng, lúc này ngài cũng đã mệt mỏi rồi, chúng ta quay về nội cung thôi”, hết thảy đã được giải quyết, Oánh Phi giúp Hoàng Thượng đứng dậy. Khi đi ngang qua Hải Đường, Oánh Phi liếc mắt một cái tựa như đang nói: xem như ngươi mạng lớn, lần sau để xem ngươi có được may mắn như vậy không.

Ra đến cửa cung, thần kinh tê liệt của Hải Đường vẫn còn chưa khôi phục lại, nàng đi hai bước liền ngừng lại, vài người đi phía trước cũng ngừng lại.

Sắc mặt Diệp Duy Vũ khó coi nhìn nàng, Hải Đường kiên nhẫn đi đến trước mặt hắn rồi ngoan ngoãn thi lễ, “Phụ thân”

“Hừ, ngươi còn nhớ rõ ta là phụ thân của ngươi sao? Tại sao vừa rồi ở trong điện lại hồ ngôn loạn ngữ như vậy?”, hắn thấp giọng khiển trách nàng, sau lại nhìn xe ngựa nhà mình, “Theo ta lên xe”

Hải Đường khẽ nhếch miệng trừng mắt, “Vì cái gì? Hoàng Thượng đã nói ta không cần quay về Diệp gia!”

“Hừ, ngươi muốn trở về ta cũng không dám cho ngươi trở về, lên xe! Ta có lời muốn nói với ngươi!”, Diệp Duy Vũ phất tay áo một cái rồi lập tức leo lên xe.

Hải Đường khó xử nhìn phụ tử Phương gia, lão gia hướng nàng khẽ gật đầu, ý bảo nàng lên xe.

“Ngươi lên xe đi, ta cho Đại Nhất đi theo ngươi, đến lúc đó sẽ đón ngươi về nhà”, Phương Sở Đình nhẹ giọng nói bên tai nàng một câu.

Vén rèm xe, nhìn Diệp Duy Vũ sắc mặt xanh xao ngồi bên trong, Hải Đường cẩn thận ngồi xuống bên cạnh cửa, nếu gặp tình huống không ổn nàng sẽ lập tức nhảy xuống xe.

“Lúc này đã biết sợ rồi sao? Vừa rồi thắt lưng của ngươi không phải thẳng tắp đó sao?”, Diệp Duy Vũ nhìn hành động của nàng liền cười châm chọc.

Hải Đường sờ sờ cổ của chính mình, phải làm sao bây giờ? Hắn ngàn vạn lần không nên hỏi những vấn đề nàng không thể trả lời được, bằng không nhất định nàng sẽ bại lộ thân phận.

Trong xe an tĩnh lại, Diệp Duy Vũ híp mắt suy nghĩ, tựa như một người bình thường đang ngủ. Hải Đường lắng nghe thanh âm bánh xe lăn trên mặt đường, trong lòng âm thầm tính toán phải thoát thân thế nào.

“Nghe nói ngươi ở Phương gia sống không tồi”, hắn mở mắt nhìn nàng.

“Nhờ phúc phụ thân”, ít nói ít lỗi.

Gương mặt xanh xao phía đối diện tựa như biến mất, hắn cư nhiên bày ra nụ cười thân thiết, cực kỳ giống Diệp Thừa Mật, “Ngươi là nhờ phúc của mẫu thân ngươi. Hải Đường, ngươi càng ngày càng giống mẫu thân của ngươi”, hắn vừa nói vừa thở dài.

Người ta đã qua đời vài năm, ngươi không cần chường ra bộ dáng tiếc hận đó. Nếu ngươi thật sự thương nàng thì sẽ không bỏ mặc nữ nhi của nàng. Nhớ đến ngươi, ta thật sự ghê tởm.