*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Doãn Thiên Dương vẫn đang trong thời kỳ bị giám sát, cuối tuần cũng phải uất ức ru rú ở nhà, cậu biết là bố mẹ cậu đang trốn tránh vấn đề, có thể kéo dài được ngày nào thì hay ngày ấy, ảo tưởng rằng chuyện yêu xa sẽ khiến tình cảm của cậu và Nhiếp Duy Sơn phai nhạt, rồi sau đó mọi vấn đề sẽ được giải quyết dễ dàng.
Đùa chắc, Quảng Châu xa như vậy mà bọn họ còn đi được tới đây thì chút khoảng cách này có là gì.
Sáng sớm chim sẻ trên cây bắt đầu hót vang, Doãn Thiên Dương bê ghế đẩu ra ngồi dưới gốc cây nghe ca, đợi sau khi Doãn Hướng Đông và Bạch Mỹ Tiên rời giường thì cậu gọi: “Bố mẹ ơi, con có thể ra cửa hàng hỗ trợ không ạ?”
Không ai để ý đến cậu, cậu lại nói tiếp: “Đó là cửa hàng chung của con và Tiểu Sơn, con không thể không bỏ chút công sức gì chứ ạ?”
Doãn Hướng Đông đứng ở cửa phòng khách: “Cửa hàng chung của hai đứa? Mày góp cổ phần hay cung cấp trang thiết bị? Chỉ là chơi trò gia đình thôi mà cũng làm như thật, rồi sau này khi hai đứa quay đầu nhìn lại thì sẽ biết mình buồn cười, ấu trĩ như thế nào.”
“Bọn con không buồn cười!” Doãn Thiên Dương dựa vào thân cây, vẻ mặt trông vô cùng bướng bỉnh, “Từ 800 năm trước khi Nhĩ Ký chưa bị sang nhượng thì bọn con đã bàn bạc việc mở cửa hàng, tương lai của hai bọn con đã được lên kế hoạch xong từ lâu rồi! Đi đến nơi tận cùng của nguồn nước rồi ngồi nhìn áng mây trôi, hay sơn cùng thủy tận bọn con cũng đã vượt qua, hiện tại một chút trở ngại này thì có là gì? Chẳng đáng là gì cả!”
Doãn Thiên Dương thấy bố cậu sắp nổi giận cũng không thèm để ý, tiếp tục gào lên: “Bố nghĩ có thể giam con thật ạ? Con lấy đà chạy một cái là có thể leo tường ra ngoài, cho dù có phải để Thiên Đao đào lỗ chó cho con, chỉ cần con thật sự muốn chạy thì không ai có thể ngăn cản được.”
Doãn Hướng Đông chỉ ra cửa: “Mày chạy đi, chạy đi, ra ngoài rồi thì cũng đừng quay về, sau này cả cái hẻm Nhị Vân này sẽ không ai không biết mày bị thần kinh!”
“… Thần kinh?” Doãn Thiên Dương nhăn mặt, lòng thầm nhủ bố cậu đúng là không biết mắng chửi người khác, “Bố, con không chạy, con chỉ muốn nói cho bố biết là không cần phải giám sát con như vậy, vì con không muốn khiến bố mẹ khó chịu. Nhưng con vô cùng nhớ cậu ấy, trong phòng con đặt cặp nạng, cổ chân đeo chiếc vòng cậu ấy tặng, Thiên Đao cũng là cậu ấy cho con, chỉ cần đưa mắt nhìn thì mẹ nó toàn bộ đều khiến con trông vật nhớ người.”
Doãn Thiên Dương ngẩng đầu nhìn cây: “Ngay đến cây táo này cũng là của chung hai bọn con, trên cây đã ra hoa cả rồi, vậy mà sao suy nghĩ của hai người vẫn chưa được mở mang vậy ạ.”
Doãn Thiên Kết ở trong phòng nghe thấy thì nhíu chặt mày lại, cô chưa từng thấy ai không biết nói chuyện như vậy. Quả nhiên cơn tức của Doãn Hướng Đông bị khơi dậy, ông nói: “Vậy thì cứ canh giữ cái cây táo của mày đi, buổi trưa cũng đừng ăn cơm, khỏi vào nhà luôn.”
Doãn Thiên Dương rất dễ bị kích thích, ngay lập tức vỗ đét lên đùi: “Không vào thì không vào! Con ôm cây tuyệt thực!”
Cửa phòng đóng chặt, Doãn Thiên Dương bị ngăn ở bên ngoài, cậu ngồi dưới gốc cây vừa nghe chim hót vừa chơi đùa với chó, cho đến tận trưa cũng không hề di chuyển. Khát nước hay đói bụng thì lại ra cạnh ao uống mấy ngụm nước máy, phơi nắng nóng quá thì dựa vào cây ngủ gật.
Buổi tối mát mẻ hơn chút ít, trên bức tượng sư tử đá ở đầu hẻm có một người đang ngồi hút thuốc, bên cạnh thì dựng một chiếc xe điện. Nhóc kính mắt lái chiếc ô tô trẻ con của nó đi ngang qua, sau khi cẩn thận xác định xong thì lên tiếng hỏi: “Anh Tiểu Sơn ơi, là anh ạ?”
Vốn Nhiếp Duy Sơn đang ngẩn người, sau khi hoàn hồn thì lập tức dụi tắt điếu thuốc vì cảm thấy hút thuốc trước mặt trẻ con không tốt lắm, đoạn nói: “Là anh, sao nhóc cao cấp thế, lái xe cơ à.”
“Xe này còn không nhanh bằng em chạy ấy.” Nhóc kính mắt ra vẻ đắc ý, “Anh Tiểu Sơn ơi, anh ngồi đây đợi người ạ, em gọi anh Dương Dương giúp anh nhé?”
Nhiếp Duy Sơn nhìn đồng hồ: “Không cần gọi, lúc em đi ngang qua cửa thì nhìn xem cửa mở hay đóng, rồi nghe thử xem bên trong có tiếng động gì không.”
Nhóc kính mắt lái xe quẹo vào hẻm, chẳng bao lâu sau đã chạy ra báo cáo: “Cửa đóng ạ! Nhưng có thể nghe thấy tiếng anh Dương Dương hát ở trong sân ạ!”
Còn hát thì chứng tỏ tâm trạng cũng không xấu lắm, Nhiếp Duy Sơn không kìm được mà bật cười rồi đợi một lát sau mới đứng dậy khỏi tượng sư tử đá. Lái xe điện đi vào, sau đó dựng xe sát chân tường, hắn nhấc chân đạp lên yên xe rồi dồn lực nhảy bật lên đầu tường.
Từ trên nhìn xuống, trong sân treo một ngọn đèn nhỏ, Doãn Thiên Dương ngồi dựa vào thân cây, chỉ để lộ ra nửa bóng lưng, bên chân có một con chó đang nằm thỉnh thoảng lại vẫy đuôi ngoe nguẩy. Nghe kỹ thử thì đúng là Doãn Thiên Dương đang hát.
Không chỉ Nhiếp Duy Sơn đang nghe, mà ở trong phòng Doãn Hướng Đông cũng đang lắng nghe.
Doãn Thiên Dương đeo tai nghe nhắm hai mắt: “Người cha già của con… Người mà con yêu thương nhất…”
“Cay đắng cuộc đời có ba phần, người lại nắm giữ tất cả, đời này làm con gái của người nhưng vẫn còn chưa đủ, xin người đến kiếp sau, vẫn sẽ là cha con…”
Nhiếp Duy Sơn đang nằm trên đầu tường cười suýt chút nữa trượt chân xuống. Trong phòng Doãn Hướng Đông vừa tức vừa muốn cười, hỏi Bạch Mỹ Tiên: “Em nói xem có phải đầu óc nó có vấn đề không? Anh thấy là nó bị thần kinh rồi!”
Ca khúc của Doãn Thiên Dương lặp đi lặp lại, tiếng hát cũng nối tiếp không ngừng, hát đến nốt cao ở phía sau không thể lên nổi thì ậm ừ ngân nga, không biết đến lần thứ bao nhiêu thì cửa phòng mở, cậu mở mắt nhìn thì trông thấy Doãn Hướng Đông đi ra bèn tháo tai nghe xuống rồi hát: “Người cha già của con… Lại sắp nổi nóng…”
Doãn Hướng Đông nói: “Cay đắng cuộc đời có ba phần bởi vì mày làm tăng lên mười phần cho bố, kiếp sau mày làm bố của bố luôn được chưa? Còn kiếp này cho bố sống yên ổn thêm mấy năm nữa đi!”
“Bố ơi, con đói.” Doãn Thiên Dương ôm bụng, “Cả ngày nay con chưa ăn gì rồi.”
“Đáng đời mày, không phải muốn canh giữ cây của chúng mày à.” Doãn Hướng Đông nghe thấy tiếng động thì biết Bạch Mỹ Tiên đã vào bếp chuẩn bị đồ ăn, tức giận nói, “Còn không vào rửa tay đi, chẳng lẽ còn đợi đút đến tận miệng à?”
Doãn Thiên Dương lảo đảo đứng lên, bước từng bước chân như thể không nghe sự điều khiển đi về phía cửa phòng: “Con cảm ơn bố!”
Hai bố con đi vào trong, cửa phòng khép lại một lần nữa, Nhiếp Duy Sơn nằm trên đầu tường lặng lẽ chứng kiến tất cả chuyện này thì rốt cuộc sự căng thẳng trong lòng cũng có thể gỡ bỏ. Hắn trèo xuống khỏi tường rồi lái xe rời đi, cảm thấy ngày mây rẽ trăng tỏ chỉ còn là một tương lai không xa.
Huống chi cho dù tình hình có xấu hơn nữa thì hắn cũng đã chuẩn bị cả rồi, thà làm ngọc nát, còn hơn ngói lành. Khi đã hiểu rõ ai mới là người quan trọng nhất đối với bản thân thì những chướng ngại kia sẽ chẳng còn là gì.
Một bát mì nóng hổi được đặt lên bàn, gạt những sợi mì mảnh dài ra còn có thể trông thấy một vài miếng hoành thánh nhỏ nằm dưới đáy bát, Doãn Thiên Dương hát đến đau cả họng bèn bê bát lên húp một ngụm canh nóng trước. Doãn Hướng Đông ngồi cạnh Bạch Mỹ Tiên ở phía đối diện, cả hai đều nhìn cậu chằm chằm.
“Ăn chậm thôi, nóng đấy.” Bạch Mỹ Tiên không cầm lòng được.
Doãn Thiên Dương không thích cắn đứt sợi mì, mỗi miếng đều phải hút trọn vẹn cả sợi thì mới dễ chịu, cậu ăn ngấu ăn nghiến, thỉnh thoảng lại ngước mắt nhìn bố mẹ rồi cười một cái. Bầu không khí hiếm lắm mới tốt lên, cậu không muốn khiến cho bố mẹ khó chịu nên chẳng nói bất cứ lời nào.
Đột nhiên điện thoại đặt trên bàn sáng lên, cả ba người đều đồng thời cảnh giác, Doãn Thiên Dương cầm lên rồi nói: “Là Tần Triển ạ, trong đội điền kinh của bọn con.” Giải thích xong thì nghe máy, “Alo, sao thế?”
Tần Triển nói: “Thiên Dương à, từ sau khi thi đấu là nghỉ suốt, tối mai đội chúng ta định ra ngoài ăn mừng, ông không bận gì chứ?”
“Tôi phải hỏi bố mẹ tôi cái đã, lát nữa sẽ nhắn tin cho ông nhé.” Doãn Thiên Dương cúp điện thoại, “Bố mẹ ơi, tối mai đội điền kinh định đi ăn mừng, con đi được không ạ?”
Doãn Thiên Kết từ trong phòng đi ra: “Cho nó đi đi ạ, một người không thể ngồi im một chỗ quá nửa giờ như nó nếu còn ép nữa chắc bị ép chết mất.” Doãn Thiên Dương như được đại xá, những ngày qua sắp làm cậu nhẫn nhịn muốn điên rồi, ăn xong mì thì đi ngủ rất sớm, chuẩn bị tinh thần cho buổi liên hoan vào tối mai.
Đám đội viên của đội điền kinh sau khi thi đấu xong thì bung xõa suốt mấy ngày, hôm nay liên hoan còn mời cả huấn luyện viên đến, trong phòng riêng tám lốc bia được chất đầy một góc, tổng cộng bảy mươi hai chai, rau trộn vừa được bê lên là bắt đầu lượt uống đầu tiên.
Doãn Thiên Dương uống xong thì mở tiếp chai thứ hai rồi đứng lên nói: “Tôi muốn mời mọi người một cốc, cảm ơn sự hướng dẫn tận tình của huấn luyện viên, lại cảm ơn các đồng đội đã giúp đỡ tôi một cách vô tư, đặc biệt là phải cảm ơn đội trưởng, nếu như không có cậu ấy thì tôi đã không có cơ hội gia nhập đội điền kinh. Dù sao lời nói cũng không biểu đạt được hết, tôi xin cạn!”
Tần Triển nhân cơ hội nói tiếp: “Mỗi một học kỳ đều có rất nhiều học sinh bên ngoài gia nhập nhưng chỉ có Thiên Dương là kiên trì được tới hiện tại, hơn nữa trong giải đấu lần này còn phát huy tốt đến như vậy, chúng ta cùng nâng cốc nào!”
Uống xong thì bắt đầu ăn, huấn luyện viên nói: “Thế mà lại không ai mời tôi lên tiếng, lời cần nói đều để hai em nói hết rồi.”
Mọi người bắt đầu bóc mẽ lẫn nhau, trong đội ai nói nhiều nhất, ai thối miệng nhất, rồi cả ai lười tập luyện nhất, ai là người luôn đi họp muộn. Doãn Thiên Dương gặm chân giò không nói năng gì chỉ vừa nghe vừa cười, dần dần cậu đã quên mất những muộn phiền trong mấy ngày qua, chỉ còn lại sự vui vẻ trong căn phòng náo nhiệt này.
Bữa cơm này ăn rất lâu rất lâu, tất cả hơn bảy mươi chai bia đều được uống hết, một đám người đi ra khỏi nhà hàng đứng trước cửa mơ mơ màng màng, người tỉnh táo dìu người uống nhiều, Doãn Thiên Dương và Tần Triển cũng đứng khoác tay kề vai nhau nhưng hai người họ không uống nhiều, chỉ là có hơi chóng mặt.
Huấn luyện viên dặn: “Đều về ký túc xá ngủ sớm đi, tôi cũng về nhà đây, không được ở ngoài qua đêm.”
Đợi huấn luyện viên lên xe rồi khuất bóng ở đầu đường, Tần Triển nói thầm vào tai Doãn Thiên Dương: “Thấy chưa, nói một câu về ngủ đi là xong, kỷ luật của trường Thể thao có cũng như không.” Cậu ta nói xong thì huýt sáo, “Các anh em, đi hát đi! Anh Triển bao!”
Khoảng chừng mười người kéo nhau đi hát, trong chớp mắt micro đã bị chiếm hết, những người còn lại bèn gọi đồ ăn vặt và bia ngồi làm người nghe. Doãn Thiên Dương dùng răng bật nắp chai rồi nói: “Hôm nay tôi sẽ thử tửu lượng của mình, xem có thể uống được hai mươi chai không.”
“Ông cứ chém đi.” Tần Triển xếp hàng chờ hát, tay thì lướt chọn bài, “Để tôi chọn, mấy cái trình độ idol của các ông làm tôi xốn mắt quá, tôi thuộc đẳng cấp giải Sao Mai đây.”
Doãn Thiên Dương vừa uống vừa cười: “Là ai chém ấy nhờ?”
Tần Triển mất kiên nhẫn cắt một bài của người khác đi, cậu ta cướp micro rồi đứng lên, hắng giọng nói: “Sau đây giọng ca tài năng đến từ Thiệu Hưng sẽ mang đến cho quý vị một ca khúc – Tinh trung báo quốc.”
Trong phút chốc cả căn phòng bùng nổ, các đồng đội cũng bắt đầu “Xuỳ” cậu ta: “Lần nào cũng hát bài này! Quốc gia nghèo khó cũng được ông đền đáp thành thịnh vượng rồi!” Ồn ào thì cứ ồn ào, ồn ào xong thì vẫn muốn hát, Doãn Thiên Dương ôm chai bia nghe “Tinh trung báo quốc”, rồi chợt xúc động mà sặc một ngụm bia, cậu cúi người ho khù khụ hết nửa sau bài hát, ho chảy cả nước mắt.
Tần Triển hát xong: “Thiên Dương, trước khi say thì cũng hát một bài đi chứ.”
“Hát thì hát!” Doãn Thiên Dương đứng dậy mới phát hiện mình choáng váng, cậu lảo đảo nhận lấy micro, “Sau đây giọng ca tài năng đến từ đồng bằng Hoa Bắc sẽ mang đến cho quý vị một bài hát —— Tai họa từ ánh trăng.”
Doãn Thiên Dương khép hờ mắt bắt đầu hát, không quan tâm những người khác đang nói hay đang cười: “Tất cả đều là lỗi của em, đã yêu anh một cách quá dễ dàng, khiến cho anh vô tình thỏa mãn với niềm hư vinh của tình yêu. Tất cả đều là lỗi của em, sự nuông chiều mà em dành cho anh là một điều mê hoặc.”
“Tất cả đều là lỗi của em, ở trong ánh mắt em, luôn ẩn chứa sự mông lung khiến người vừa thương vừa yêu, tất cả đều là lỗi của em, giấc mộng tình si của em giống như một lời nguyền.”
Trong căn phòng kín dần dần trở nên yên tĩnh, ngoại trừ tiếng hát thì không còn âm thanh nào khác, Doãn Thiên Dương nhắm chặt hai mắt lại, từng câu từng câu hát lên bài ca xưa cũ này: “Tình ý phải ra sao mới có thể khiến hai người dùng cả một đời để hứa hẹn…”
Anh thừa nhận tai họa đều là từ ánh trăng, ánh trăng ấy quá đẹp và em thì quá dịu dàng, mới có thể khiến anh trong khoảnh khắc ấy chỉ muốn bên em đến bạc đầu.
Trên mặt quầy ở phòng ngoài là chiếc máy thu âm kiểu cũ mới vừa mua hôm nay, bên trong đang phát một cuốn băng cassette cũ, Nhiếp Duy Sơn ngồi sau quầy nghe đi nghe lại, lúc thì hát theo, lúc lại mỉm cười.
Hắn luôn có cảm giác có lẽ Doãn Thiên Dương cũng đang nghe bài hát này.
Bài hát kết thúc sẽ tự động chuyển sang ca khúc tiếp theo, thế nhưng người đặt bài lại không hề lên tiếng. Doãn Thiên Dương mở mắt rồi cười nói: “Ai đặt đấy, sao không hát, nhìn tôi làm gì?”
Tần Triển hỏi: “Sao ông hát mà lại khóc?”
“Tôi khóc à?” Doãn Thiên Dương lau mặt, quệt được một mu bàn tay đầy nước mắt, cậu loạng choạng quay về chỗ ngồi, “Bài hát này hay vãi, tôi chỉ là bị cảm động thôi.”
“Thiên Dương…”
Doãn Thiên Dương nghiêng người ngả lên vai Tần Triển, khe khẽ nói: “Tôi nhớ cậu ấy, uống bia rồi lại nhớ cậu ấy hơn, lúc hát bài hát kia thì càng nhớ cậu ấy, bia rất đắng, trong miệng tôi cũng đắng, tôi muốn ăn sachima, chỉ ăn một miếng thôi, miếng kia thì để lại cho cậu ấy.”
Tần Triển không hiểu ra sao, khoác vai đối phương rồi nói: “Thế thì gọi anh Sơn tới đây là được mà.”
Doãn Thiên Dương lắc đầu một cái: “Gặp nhau rồi lại chia xa thì càng khó chịu hơn, thôi thì cứ uống bia đi, uống nhiều là ổn rồi.”
Đến rạng sáng, rốt cuộc Nhiếp Duy Sơn cũng tắt máy thu băng, chuẩn bị về phòng cơ khí đi ngủ. Lúc kéo cửa cuốn xuống được một nửa thì nhận được một cuộc gọi, trong điện thoại truyền đến giọng nói của Tần Triển: “Anh Sơn à, Thiên Dương uống nhiều quá rồi, anh tới đón cậu ấy được không?”
“Tôi không uống nhiều! Tôi chỉ chóng mặt thôi!”
Trong điện thoại có thể nghe thấy loáng thoáng tiếng quát tháo của Doãn Thiên Dương, sau khi đồng ý thì Nhiếp Duy Sơn lập tức khóa cửa rời đi, rồi bắt xe tới địa điểm cần đến.
Ở nhà mọi người cũng đã có phần sốt ruột, Doãn Thiên Kết gọi cho Doãn Thiên Dương nhưng mãi không có ai nghe máy, có lẽ mải chơi nên không nghe thấy, sau đó cô hỏi Nhiếp Dĩnh Vũ số điện thoại của Tần Triển thì rốt cuộc cũng liên lạc được.
“Ở đâu thế, bao giờ thì về?” Vừa ngắt điện thì Doãn Hướng Đông đã hỏi ngay. Doãn Thiên Kết nhìn bố cô rồi lại nhìn mẹ cô, trả lời: “Thiên Dương uống nhiều quá, bọn họ báo cho Tiểu Sơn đi đón rồi ạ.”
Bạch Mỹ Tiên bật dậy: “Hướng Đông, chúng ta cũng tới đó đi.”
Ba người thay quần áo rồi ra cửa, Doãn Hướng Đông lái xe, Bạch Mỹ Tiên ngồi ở ghế phụ, còn Doãn Thiên Kết thì ngồi một mình phía sau, cô nhìn từng hàng đèn đường vụt qua trước mắt, không thể kiềm chế mà thử suy đoán lát nữa đây sẽ xảy ra chuyện gì.
“Hướng Đông, gặp Tiểu Sơn thì bình tĩnh nói chuyện, tuyệt đối đừng động tay động chân nữa.” Bạch Mỹ Tiên cảm thấy muộn phiền trong lòng. Doãn Hướng Đông nắm tay lái: “Anh biết, hôm đó là anh bị mất kiểm soát.”
Doãn Thiên Kết khẽ lên tiếng: “Bố mẹ ơi, nhất định phải ngăn cấm hai đứa nó ạ?”
Lời này vừa dứt thì trong phút chốc khoang xe trở nên yên lặng, Doãn Hướng Đông và Bạch Mỹ Tiên cùng trầm mặc, chẳng ai đưa ra được đáp án. Đèn đỏ, Doãn Thiên Kết nhìn về phía trước rồi tiếp tục nói: “Thật ra con đã biết từ lâu, cũng giống như hai người, từng khóc, từng giận và không biết phải xử lý thế nào. Rồi Tiểu Sơn tìm gặp con trước, nói là do nó chủ động, có chuyện gì thì nó sẽ gánh vác, sau đó Thiên Dương cũng nói với con những lời tương tự. Ngày đó hai đứa nó cùng che chở thay nhau chịu đòn thì rốt cuộc con đã hiểu.”
Đèn đỏ chuyển sang xanh, Doãn Hướng Đông hỏi: “Hiểu chuyện gì?”
Doãn Thiên Kết nói: “Có năng lực để làm được nhường ấy vì đối phương thì chúng ta cũng không cần phải lo lắng thay bọn họ, chúng ta không biết phải giải quyết thế nào mà trên thực tế cũng vốn dĩ không cần chúng ta giải quyết.”
Vào rạng sáng không có quá nhiều xe cộ, đường đi cũng không tắc nên tốc độ xe rất nhanh, đội điền kinh có khoảng chừng mười người thì hơn một nửa là uống say, trong đó Doãn Thiên Dương là say nhất, cậu rời khỏi đội bước xuống bậc thang, suýt chút nữa là ngã lộn nhào ở cửa.
Tần Triển tính tiền rồi đi ra điểm danh, điểm danh xong mới phát hiện thiếu một người, quay đầu tìm thì chợt trông thấy Doãn Thiên Dương đã vượt qua dải phân cách của làn xe đạp, đang đứng ngả nghiêng trên phần đường dành cho xe cơ giới.
“Đù má! Thiên Dương! Cái thằng ngốc nhà ông đứng yên đấy đừng nhúc nhích!”
Lúc Nhiếp Duy Sơn xuống xe chợt loáng thoáng nghe thấy tiếng la hét, vừa đóng cửa xe thì đúng lúc trông thấy xe của Doãn Hướng Đông dừng lại phía sau, “Chú Doãn, dì Tiên ạ.” Hắn không đợi đối phương xuống xe đã chào hỏi ngay, sau đó thì bị tiếng còi xe thu hút sự chú ý.
Quay người nhìn thì chợt trông thấy Doãn Thiên Dương đang ngật ngà ngật ngưỡng trên con đường phía đối diện, còn đứng không vững suýt chút nữa ngã sấp xuống.
Nhiếp Duy Sơn bị dọa gần chết, bèn nhấc chân chạy về phía đối diện, rồi hét to: “Dương nhi! Đứng im tại chỗ đừng nhúc nhích! Đợi tớ qua đó!”
Doãn Hướng Đông và Bạch Mỹ Tiên lao xuống khỏi xe, đứng phía sau hoảng sợ đến vỡ mật, hai người vừa gọi Doãn Thiên Dương, vừa gọi Nhiếp Duy Sơn, trong phút chốc toàn thân ra đầy mồ hôi lạnh.
“Tiểu Sơn?” Doãn Thiên Dương nheo mắt nhìn, đi sang trái hai bước rồi lại lùi về sau ba bước, sau đó dùng hết sức lực xông về phía trước.
“Mẹ kiếp cậu đừng có di chuyển!” Nhiếp Duy Sơn gào to đến nỗi nổi đầy gân xanh trên cổ, viền mắt cũng trừng đến mức đỏ bừng cả lên. Lúc này có một chiếc xe Jeep phóng tới mà Doãn Thiên Dương thì vẫn còn đang chăm chú nhìn hắn rồi chạy về phía này.
Bạch Mỹ Tiên và Doãn Thiên Kết đồng thời hét lên một tiếng, trái tim của Doãn Hướng Đông cũng ngừng đập trong chớp mắt, ông nhớ tới lời Nhiếp Phong đã từng nói với ông, lúc còn ở Quảng Châu Nhiếp Duy Sơn đã từng trải qua nguy hiểm như vậy một lần. Nhưng giờ phút này ông đang cách Doãn Thiên Dương xa như vậy, vốn dĩ không có cách nào để bảo vệ con trai mình như Nhiếp Phong lúc đó.
“Ruỳnh” một tiếng!
Nhiếp Duy Sơn dồn hết sức mình nhảy lên nhào về phía Doãn Thiên Dương, rồi vào giây phút cuối cùng đã ôm đối phương ngã xuống đất.
Đầu óc của Doãn Hướng Đông trở nên trống rỗng, cảnh tượng vừa rồi quá mức nguy hiểm, ngoại trừ sợ hãi thì hơn hết là sự chấn động. Hai chân Bạch Mỹ Tiên như nhũn ra rồi ngã quỵ xuống đất.
“Tiểu Sơn…” Doãn Thiên Dương ngã xong thì cực kỳ đau đớn, theo bản năng mà ôm chặt đối phương, “Tớ đau quá, cậu có đau không?”
Nhiếp Duy Sơn ôm Doãn Thiên Dương ngồi dậy, hai tay hắn luôn bảo vệ phía sau đầu của đối phương nên lúc này khắp mu bàn tay bê bết đầy máu. Hắn cảm thấy thật may làm sao, rồi mắng: “Đồ ngốc, thổi một cái là hết đau thôi.”
Người hai bên đi tới vây quanh bọn họ, một bên là đám đồng đội, còn một bên là người nhà, Nhiếp Duy Sơn ôm Doãn Thiên Dương rất chặt, như thể muốn khóa chặt người vào lòng mình. Bạch Mỹ Tiên quỳ gối bên cạnh xoa đầu cậu, khóc không nói nên lời.
Doãn Hướng Đông lùi về sau một bước rồi nói bằng giọng nghẹn ngào: “Không tách được, bất cứ ai cũng không tách được.”
Cây táo ra hoa càng lúc càng nhiều, những khóm vàng xanh kết đầy trên cành, Doãn Thiên Dương đã được dỡ bỏ lệnh cấm nhưng những lúc rảnh rỗi vẫn thích ngồi dưới tàng cây, cậu lầm bầm: “Cậu hơi cử động một cái là vết thương lại toét ra, hay là bó bột đi?”
Nhiếp Duy Sơn giơ tay ra thay thuốc: “Cậu tưởng tớ là cậu à, chuyện như cái mắt muỗi cũng phải bó bột.” Nói xong thì ngước mắt ngắm hoa, “Lúc chưa ra hoa thì mong chờ ra hoa, đến khi ra hoa rồi thì lại muốn kết quả, cũng không biết bao giờ mới có thể ăn táo.”
Doãn Thiên Dương nói: “Cây này không phải cây non nên chắc sẽ không lâu lắm đâu nhỉ.”
“Hai đứa đúng thật là.” Bạch Mỹ Tiên bê cua đồng ra cạnh ao rửa, “Thanh niên trai tráng mà suốt ngày cứ như thanh niên văn nghệ, hết ngồi dưới cây nghiên cứu chuyện ra hoa kết quả rồi lại nhà cậu nhà tớ, phiền chết mất.”
Doãn Hướng Đông phụ họa theo: “Tốt nhất đào cây lên rồi treo luôn trên người ấy, đi đâu cũng mang theo.”
Hai mắt Doãn Thiên Dương phát sáng lên: “Ý hay đấy! Đúng lúc trong nhà có xẻng! Chúng ta chuyển cây táo qua sân sau của Song Nhĩ Ký được không!” Hai người nói là làm, cơm cũng không ăn mà đi đào cây ngay, Doãn Hướng Đông hối hận bản thân lắm miệng bèn ngăn lại: “Doãn Thiên Dương, mày ngớ ngẩn à, sao phá hủy môi trường sinh thái của nhà mình mà hăng hái thế?”
“Bố, giờ nói gì cũng muộn rồi, lộ cả rễ ra rồi này.” Doãn Thiên Dương làm việc hừng hực khí thế, “Sau này sẽ không ngồi ở đây nữa mà ra sân sau ngồi rồi, còn đỡ phải có người càu nhàu con.”
Đào cây táo lên xong thì buổi chiều gọi xe tới chuyển ra cửa hàng, Nhiếp Duy Sơn và Doãn Thiên Dương cơm nước xong thì đi, chuẩn bị quay về trồng cây. Bây giờ người nhà đã không còn quá để ý bọn họ nhưng bọn họ cũng không thể cứ ở mãi trong nhà, vì chuyện này cần phải có thời gian để từ từ tiếp nhận nên bọn họ nhất định phải cho người lớn khoảng thời gian này.
Một thời gian không tới mà cửa hàng đã thay đổi rất nhiều, trên các kệ hàng ở phòng ngoài đặt đầy đồ cổ, trên tường còn treo các loại tranh chữ, trong quầy thì bày đủ thứ đồ trang sức to to nhỏ nhỏ, như thể mọi thứ đều đã sẵn sàng.
Doãn Thiên Dương vui mừng hỏi: “Bao giờ thì khai trương vậy?”
“Đang chọn ngày lành đây, sắp rồi.” Nhiếp Duy Sơn ngắm nghía xung quanh, “Trước khi khai trương còn phải đào tạo nghiệp vụ cho cậu nữa đấy.”
Hai người ngồi xổm ở sân sau trồng cây, trồng xong lại đi tới chợ hoa mua một cây giống lựu về, hai cây đặt sát bên nhau, một cao một thấp, Doãn Thiên Dương dựa vào vai Nhiếp Duy Sơn rồi nói: “Trước kia là cây lựu chờ cây táo lớn lên, giờ đổi thành cây táo chờ cây lựu trưởng thành rồi.”
Nhiếp Duy Sơn phủi đất trên tay đi: “Hai bọn nó chẳng kém nhau là bao, phải là cùng nhau lớn lên chứ.”
Máy móc và vật liệu đã chuẩn bị đâu vào đấy, đồ có sẵn trong tiệm cũng dư dật, Nhiếp Phong và Nhiếp Duy Sơn mỗi người làm một tập tranh vẽ, gộp lại thì có đến hàng trăm bản thiết kế. In ra rồi đóng thành quyển, đến khi khách khứa tới là có thể lật xem tham khảo.
Đào tạo nghiệp vụ, Doãn Thiên Dương đứng sau quầy, Nhiếp Duy Sơn đứng trước quầy. Doãn Thiên Dương cúi người chào một cái rồi nói: “Chào ngài, ngài cần đồ cổ hay là đồ trang sức ạ?”
Nhiếp Duy Sơn sửa lại: “Không được để khách chọn, nhỡ đâu người ta muốn cả hai thì sao.”
“Ồ, vậy ngài cứ xem tự nhiên đi ạ.” Doãn Thiên Dương im lặng chờ, thấy Nhiếp Duy Sơn nhìn chằm chằm một chiếc vòng tay thì lấy ra đeo cho đối phương, “Đây là đá Tourmaline(*), do Đại sư phụ của tiệm chúng tôi chế tác, ngài đeo lên thì cực kỳ đẹp trai.”
(*)Đá Tourmaline: là một loại đá bán quý có cấu trúc phức tạp, chứa nhiều loại nguyên tố khác nhau nên có rất nhiều màu sắc.
Nhiếp Duy Sơn tháo ra ném vào trong khay: “Tôi không đeo thì không đẹp trai à?”
“Không đeo cũng đẹp.” Doãn Thiên Dương hơi muốn mắng người, “Ngài xem thử cái khác đi, bức tranh này thế nào? Nhìn ngài là biết ngay người đọc sách có văn hóa nên tôi nghĩ chắc chắn ngài sẽ thích.”
Nhiếp Duy Sơn cười mắng: “Cậu cố ý nói đểu tớ đấy à? Kẻ tám lạng người nửa cân, đừng ai cười nhạo ai.” Mượn danh nghĩa đào tạo rồi làm trò hết cả ngày, cuối cùng Nhiếp Duy Sơn lấy một quyển sổ ra, bên trong có dán ảnh và ghi lời giới thiệu chi tiết, rồi nói: “Tớ đã chỉnh sửa hết rồi, cậu học thuộc theo là được.”
Tới gần ngày khai trương, có cảm giác mọi chuyện đã sẵn sàng, buổi tối lúc đi dạo trong công viên trung tâm, Doãn Thiên Dương nói: “Tớ cứ cảm thấy còn thiếu cái gì đó ấy.”
Nhiếp Duy Sơn nghĩ một lát: “Mọi hạng mục trong kế hoạch của tớ đều đã hoàn thành, đến ngày khai trương thì mời sư phụ, bố tớ và ông nội, nhà chú ba với người nhà cậu, còn nhóm bạn bè thì sẽ tiếp đãi vào một ngày khác.”
“Tớ biết rồi!” Mắt Doãn Thiên Dương sáng rực lên, “Có phải khai trương cần đốt pháo đúng không?! Cậu mua chưa?”
Nhiếp Duy Sơn trả lời: “Không cố ý đi mua riêng, sau Tết vẫn còn hai dây, nổ mấy tiếng cho vui là được rồi.” Trả lời xong lại có chút chần chừ, “Sao cậu vừa nhắc tới thì tớ cũng thấy thiếu thiếu cái gì đó nhỉ.”
Bầu trời tối đen, hai người họ nắm tay nhau đi về, sau khi bước lên vỉa hè thì cả hai cùng nhìn về phía cánh cổng rồi đồng thời dừng bước. Doãn Thiên Dương nhìn khung trống đặt dọc hai bên cửa: “Tớ nhớ ra rồi, chưa viết câu đối.”
Nhiếp Duy Sơn cũng nhớ ra: “Hỏi cô dạy Văn chưa?”
“Hỏi rồi,” Doãn Thiên Dương bịa chuyện, “Hoàng hôn gà gáy luôn ngắn ngủi, xuân thu đông hạ chẳng hề tăng giá.”
Nhiếp Duy Sơn nhướng mày một cái: “Hoành phi —— Doãn Thiên Dương ngứa đòn.”
(*)Hoành phi là tấm biển nằm ngang, thường Hoành phi và câu đối đi thành một bộ.
“Đệt! Đừng động tay động chân!” Doãn Thiên Dương cảm thấy trời đất quay cuồng, chớp mắt đã bị Nhiếp Duy Sơn khiêng lên xoay mấy vòng, cậu khua chân loạn xạ, vừa hét vừa cười thu hút sự chú ý của người qua đường.
Hai con người năm nào cũng thi rớt môn Ngữ Văn giờ lại ngồi cạnh nhau trong sân nghiên cứu, dùng điện thoại tìm kiếm về câu đối cả một buổi tối. Nhiếp Duy Sơn buồn ngủ díp cả mắt, đoạn nói: “Sao bao nhiêu chữ cũng có thế, chóng mặt quá.”
Doãn Thiên Dương ngáp một cái: “Bây giờ có muốn cũng không kịp rồi, đến hôm khai trương cứ lấy lẵng hoa che đi thôi vậy, cậu thấy sao?”
Hai người cảm thấy ý tưởng này rất hay, vì vậy đặt lẵng hoa xong thì về phòng ngủ, yên tâm chờ đón ngày lành tháng tốt tới.
Vào ngày khai trương, Đinh Hán Bạch là phô trương nhất, một lẵng hoa đính kèm dải chữ ghi tên ông được đặt trước cửa, những người đến trung tâm đồ cổ trông thấy đều sẽ bị thu hút mà đi tới đây, Kỷ Thận Ngữ cũng mời rất nhiều người lão luyện trong nghề tới, người không biết còn tưởng là con ruột Đinh Hán Bạch mở tiệm.
“Nếu biết trước ông sẽ tặng một lẵng hoa to như vậy thì bọn tôi đã chẳng phải mất tiền đặt nó.” Doãn Thiên Dương ở sân sau thêm đất dinh dưỡng cho cây, nhân tiện trò chuyện cùng Đinh Hán Bạch. Đinh Hán Bạch nói với vẻ không vui: “Nhiếp Duy Sơn cũng phải cung kính gọi tôi là sư phụ mà cậu định cứ xưng hô như thế với tôi đấy à?”
Doãn Thiên Dương chẳng thèm ngẩng đầu: “Tôi cũng đâu phải đồ đệ của ông, chẳng lẽ còn phải gọi ông là thầy Đinh à?”
Một già một trẻ cãi cọ ở sân sau, còn Nhiếp Duy Sơn ở phòng ngoài thì bận rộn đến mức không kịp ngẩng đầu, người cần chào đón rất nhiều mà người phải tiếp đãi cũng liên tục không ngừng. Một lúc sau hắn cũng chẳng để ý nữa, chỉ yên lặng chờ người nhà tới.
Nhiếp Phong đi bộ đến, vừa đến là đã biến thành đối tượng cạnh tranh của Đinh Hán Bạch, từ việc chọn lựa vật liệu cho đến chạm khắc, chỉ muốn tranh luận hết một lượt kể cả những điều nhỏ nhặt nhất.
Chú ba, thím ba cùng hai người Doãn Hướng Đông lững thững đến muộn, bấy giờ mới có thể coi là đầy đủ mọi người. Đến giờ, Nhiếp Duy Sơn lấy pháo ra đặt ở trước cửa, sau khi đốt thì vội vàng chạy về. Mọi người cùng bịt tai lại, tiếng cười bị nhấn chìm trong tiếng pháo nổ giòn giã nhưng niềm vui thì tràn ngập nơi nơi.
Khai trương bận bịu nguyên một ngày, Nhiếp Duy Sơn và Doãn Thiên Dương chưa được ngồi xuống, cũng chẳng uống được mấy ngụm nước, buổi tối sau khi mọi người đều đã về hết thì mỗi người bê một bát mì tương đen ngồi bên quầy ăn, dính đầy cả tương lên cằm.
“Hôm nay cậu bán được hàng không?”
“Bán được!” Doãn Thiên Dương gẩy miệng bát tính nhẩm, “Bán được chín mươi nghìn!”
Nhiếp Duy Sơn nói: “Tớ bán được gần ba trăm nghìn, trong đó có một cái chén có giá trị. Nghề này bán được hàng là có thể ăn ba năm nhưng sau đó có lẽ ba năm cũng không bán được hàng, lúc không bán hàng thì chúng ta sẽ làm vòng.”
Cơm nước xong thì chẳng ai muốn động đậy, thời tiết nóng nực nên cửa trước được mở rộng, rồi bọn họ trải vải nỉ ra sân sau ngồi hóng gió. Trên đầu là bầu trời đầy sao, trước mắt thì có hai gốc cây nhỏ, còn xung quanh là mấy gian phòng cũ, an nhàn tự tại đến mức có phần không chân thực.
Doãn Thiên Dương nảy ra một ý nghĩ bất chợt: “Tiểu Sơn này, cậu nói xem nếu ngay từ đầu tớ từ chối cậu thì bây giờ sẽ thế nào?”
Nhiếp Duy Sơn nói: “Vậy thì tớ sẽ giống cậu, trong sạch thuần khiết.”
“Đệch, không biết xấu hổ!” Doãn Thiên Dương cười rung cả người, cười xong thì đột nhiên vòng tay ra sau gáy ôm lấy đối phương, cậu làm tư thế giống như trước đây, ấn Nhiếp Duy Sơn lên ngực mình, “Cậu nghe thấy tiếng tim tớ đập không?”
“Ừ, nghe thấy.” Nhiếp Duy Sơn không phản kháng mà giơ tay ôm eo Doãn Thiên Dương. Doãn Thiên Dương nói: “Trước đây mỗi lần tớ làm thế này thì cậu đều đẩy tớ ra, nhưng thật ra nếu cậu nghe lời nằm im thì sẽ nghe thấy trái tim tớ đập nhanh đến thế nào.”
Nhiếp Duy Sơn không động đậy: “Dương nhi, lúc ở vòng chung kết cậu đã nghĩ tới điều gì?”
“Quãng đường dài tình yêu.” Doãn Thiên Dương nói, “Vừa nghĩ đến đoạn ngủ trưa thì bị thằng ranh kia đụng ngã.”
Nhiếp Duy Sơn ngồi thẳng dậy đối mặt với Doãn Thiên Dương: “Chúng ta cùng nhau nghĩ nốt phần còn lại đi.”
Rời khỏi Thiệu Hưng, nằm ngủ trưa trên giường của chuyến tàu về, ngày đó trời nắng đẹp, Nhiếp Dĩnh Vũ vừa khóc vừa đọc thơ cho bọn họ nghe.
Tết Nguyên Tiêu đi xem hội hoa đăng, Nhiếp Duy Sơn ném được một đống đồ vặt vãnh linh tinh, bọn họ ôm nhau giữa đám đông náo nhiệt khiến toàn thân dính đầy nước đường. Sau đó ông Nhiếp bị bệnh, Nhĩ Ký phải đóng cửa, hai người họ đi tới công viên trung tâm rồi trèo lên hòn non bộ nhìn khắp xung quanh, ngóng nhìn tới nơi mà bản thân đang ở lúc này.
Ngày đó Doãn Thiên Dương đeo tượng Quan Âm cầu nguyện: Cầu mong cho ông phẫu thuật thuận lợi, người nhà khỏe mạnh và Tiểu Sơn sớm ngày mở cửa tiệm.
Không lâu sau đó bọn họ chia xa, Doãn Thiên Dương đi tập huấn, còn Nhiếp Duy Sơn thì tới Quảng Châu, bọn họ cách xa nhau nghìn dặm, chỉ có thể ước hẹn một câu “Gặp lại trong mơ”.
Mỗi người đều bận rộn, mỗi người đều có những nỗi bận tâm, Nhiếp Duy Sơn bôn ba vì cuộc sống, còn Doãn Thiên Dương thì dốc sức vì thi đấu, cậu chưa từng kêu khổ, tớ cũng chẳng than mệt. Chỉ nhớ mãi một câu đã từng nói —— Cỏ mọc oanh bay, sông xuân nước ấm, cậu và tớ, một đôi trời sinh.
Doãn Thiên Dương thuận lợi vượt qua vòng đấu loại, mà Nhiếp Duy Sơn thì vẫn bị mắc kẹt ở Quảng Châu, khi đó bọn họ đã thật sự được cảm nhận cái gì gọi là “Sơn cùng thủy tận”.
Sau đó Nhiếp Duy Sơn đưa ra quyết tâm, Doãn Thiên Dương cũng gặp Đinh Hán Bạch, mọi chuyện lại có cơ hội xoay chuyển. Bái sư, học tập, rèn luyện, rồi kiểm tra, huấn luyện và chung kết. Bọn họ đã từng ngồi học một lúc là cảm thấy muốn chết, lại không ngờ được rằng dần dần đã hoàn thành nhiều chuyện lớn lao đến vậy.
Nhiếp Duy Sơn rốt cuộc cũng có cửa hàng thuộc về riêng mình, gọi là “Song Nhĩ Ký”, một tai lấy từ “Nhiếp”, một tai lấy từ “Dương”. Doãn Thiên Dương thì giành được huy chương vàng, mùa xuân sang năm là có thể nhận được giấy báo trúng tuyển của Học viện Thể thao, bọn họ đang bước dần về phía tương lai đã từng mơ ước.
Trong sân hồi lâu cũng không có ai lên tiếng, chỉ có tiếng gió nhẹ nhàng lướt qua, Doãn Thiên Dương nói: “Phần sau tớ không muốn nghĩ tới, cứ nghĩ đến việc cậu bị đánh là tớ lại khó chịu.” Nhiếp Duy Sơn khẽ cười: “Vậy thì không nghĩ nữa, nhớ tới gương mặt sưng phù của cậu tớ cũng không chịu được.”
Doãn Thiên Dương hỏi: “Ngày đó cậu nhào tới, nếu như bị xe đâm phải thì sao?”
Nhiếp Duy Sơn trả lời: “Nếu không chết thì cậu ở lại bệnh viện chăm sóc tớ thôi, còn nếu chết thì cậu cứ đốt ít tiền giấy cho tớ là được.”
Doãn Thiên Dương chảy mồ hôi đầy lòng bàn tay: “Tớ sẽ đốt chính mình cho cậu.”
Nhiếp Duy Sơn rũ mắt: “Vậy nếu ngày đó đổi lại thành cậu thì sao?”
Doãn Thiên Dương nói: “Tớ không bật xa được như cậu, có lẽ sẽ bị đâm chết thật. Nhưng tớ không thích tiền giấy, tớ thích thỏi vàng.”
Một cơn gió thổi qua, những bông hoa táo nhỏ trên cây rụng rơi lả tả, có bông rơi xuống thềm đá, có bông lại bị thổi bay tới tấm vải nỉ, hai người họ ngồi sát bên nhau, vai chạm vai rồi ngoảnh đầu nhìn đối phương.
Đôi mắt Doãn Thiên Dương rực sáng: “Cậu có muốn hôn tớ không?”
“Tớ muốn chứ.” Nhiếp Duy Sơn cúi đầu, hôn lên bờ môi mỏng của đối phương.
Trên đường đã không còn bóng người, cửa trước được mở rộng có thể nhìn thẳng tới khung cảnh bên trong, khoảng sân nho nhỏ, hai gốc cây nho nhỏ, còn có hai con người lớn lên bên nhau từ nhỏ, thấp thoáng có thể nghe thấy hình như bọn họ đang nói điều gì đó.
“Đậu má, tớ biết phải viết câu đối thế nào rồi.”
“Hình như tớ cũng nghĩ ra cái gì đấy…”
Về sau, mỗi khi đi ngang qua công viên trung tâm phía đối diện đều có thể trông thấy một cửa tiệm bán đồ cổ và đồ trang sức, nơi ấy có hai ông chủ, lúc ở bên nhau thì cũng không đáng tin cậy lắm, chỉ biết là rất vui vẻ.
Tên của cửa tiệm là “Song Nhĩ Ký”, dọc hai bên cửa có treo hai tấm biển làm bằng gỗ mun, trên tấm biển được viết ngay ngắn:
Trong sân hai cây cùng sinh trưởng, năm tháng úa tàn rồi sinh sôi.
Nơi đây bạn và tôi đồng hành, hai đứa trẻ vô tư.
– Hết chính văn –