Hai Đứa Trẻ Vô Tư

Chương 57: Vui vẻ trên bàn làm việc!




Cùng ngày diễn ra trận chung kết số lượng người trên khán đài đông hơn trước rất nhiều, một phần trong đó là các vận động viên bị loại, còn một phần là những người nhà lúc trước chưa tới, ví dụ như Nhiếp Duy Sơn và Nhiếp Dĩnh Vũ.

Nhiếp Duy Sơn xách theo một chiếc túi, trong túi đựng đầy nước, đồ ăn vặt, thuốc chống say nắng, rồi khăn, ô và quạt cầm tay, có cảm giác cho dù ở lại sân vận động này hai ngày cũng chẳng có vấn đề gì. Nhiếp Dĩnh Vũ thì thoải mái hơn nhiều, chỉ đút túi một tập từ vựng.

“Anh à, thi một trận này thôi có cần đến mức đó không, đợi đến khi anh Dương Dương thi tốt nghiệp thì có phải anh sẽ dựng luôn một cái lều bên ngoài trường học không vậy?” Ánh nắng mặt trời quá gắt khiến Nhiếp Dĩnh Vũ không thể tập trung học từ vựng, vì vậy cậu ta ngồi dựa vào Nhiếp Duy Sơn nói chuyện phiếm.

“Tránh ra chút đi, nóng chết đi được.” Nhiếp Duy Sơn giơ tay đẩy ra, “Mày không ở nhà chuẩn bị chiến đấu với kỳ thi đại học mà chạy tới đây hóng hớt cái gì?”

Nhiếp Dĩnh Vũ nói: “Em đến cổ vũ cho anh Dương Dương mà, dù sao số giờ học thêm đã hết rồi, mấy ngày nay mẹ em bận việc nên cũng chưa có thời gian đóng tiền đăng kí học tiếp, đúng lúc em có thể thả lỏng một chút.”

Trên khán đài càng lúc càng nắng, hai tên cao to Nhiếp Duy Sơn và Nhiếp Dĩnh Vũ phải núp dưới ô che nắng, lúc này có tiếng phát thanh thúc giục tổ chạy cự li ngắn đầu tiên chuẩn bị nhưng mãi mà vẫn không thấy vận động viên nào vào sân.

Các đội viên của đội điền kinh vốn đang nghỉ ngơi trong một góc của sân tập, Doãn Thiên Dương ngó đầu nhìn về phía đường đua rồi nói với vẻ khó hiểu: “Sao thế nhỉ, tổ đầu tiên đau bụng tập thể à? Tần Triển cũng không lên?”

“Xong, quá giờ lành thì làm sao bây giờ, báo hiệu điềm xấu rồi.” Các đồng đội nhốn nháo nhìn về phía vạch xuất phát nhưng cũng chỉ trông thấy trọng tài và nhân viên công tác. Doãn Thiên Dương không ngồi yên được bèn đứng dậy phủi quần nói: “Tôi đi xem thế nào, đã quá năm phút so với giờ quy định rồi.”

Tổ đầu tiên mãi không vào sân, tiếng thúc giục trong loa vẫn vang lên liên tục, Tần Triển bất lực đứng khoanh tay chửi bậy, nhìn thấy Doãn Thiên Dương đi tới thì mới dừng lại. Doãn Thiên Dương liếc nhìn đội ngũ rồi hỏi với vẻ bó tay: “Vãi còn chưa điểm danh kiểm tra á?”

“Đúng rồi đấy, mẹ nó chung kết mà còn xảy ra chuyện này, mấy người kiểm tra vào nhà vệ sinh cắn thuốc rồi à?” Tâm trạng của Tần Triển trở nên tồi tệ, cảm thấy ra trận bất lợi, cậu ta liếc nhìn đồng hồ, “Kiểm tra xong thì tổ bọn tôi sẽ vào sân, toàn bộ nội dung thi đấu sáng nay sẽ bị lùi lại ba bốn tổ, ông vốn thi mấy giờ?”

Doãn Thiên Dương trả lời: “Hôm nay là mười giờ bốn mươi.”

“Thôi xong, sẽ chuyển qua buổi chiều.” Tần Triển vừa nói vừa chửi một câu, “Buổi chiều bắt đầu lúc hai giờ, đó là thời điểm nóng và nắng nhất, hơn nữa mới ăn trưa xong không bao lâu nên gây bất lợi nhất cho việc phát huy.”

Doãn Thiên Dương nhủ thầm sao lại xui xẻo vậy chứ, nhưng cậu chỉ nghĩ thầm trong lòng một chút chứ hoàn toàn không biểu hiện ra, ngược lại còn vui vẻ nói: “Ông cũng đừng quan tâm nhiều thế, ăn miếng sô cô la thả lỏng chút đi, đến lát nữa phải lấy được huy chương vàng về cho đội chúng ta đấy!”

Nhân viên kiểm tra rốt cuộc cũng có mặt, tổ đầu tiên bắt đầu kiểm tra ngay lập tức, rồi tổ thứ hai và thứ ba cũng chen chúc chuẩn bị. Doãn Thiên Dương xoay người đi về, vừa bước tới trước khán đài thì dừng lại tìm Nhiếp Duy Sơn.

“Tiểu Sơn! Tiểu Vũ!”

Nhiếp Duy Sơn đang cầm điện thoại, còn Nhiếp Dĩnh Vũ thì cầm ô, hai người chăm chú nhìn màn hình điện thoại, đắm chìm trong thế giới nhỏ bé của chính mình. Doãn Thiên Dương chống tay đu người nhảy lên khán đài, chạy mấy bước tới trước mặt hai người kia rồi nhấc mạnh ô lên: “Gọi hai người từ nãy đến giờ đấy!”

Nhiếp Dĩnh Vũ phẩy tay một cái: “Đừng làm phiền, vừa hô địa chủ xong.”

“Bài này mà không ăn gấp đôi thì đúng là ngu.” Nhiếp Duy Sơn cũng chẳng thèm ngẩng đầu. Doãn Thiên Dương phát hiện ra, Nhiếp Duy Sơn nghiêm túc nhất khi làm hai việc, một là chạm khắc ngọc, hai chính là đấu địa chủ.

Cậu đẩy Nhiếp Dĩnh Vũ ra ngồi chen vào giữa rồi tự mở túi tìm đồ ăn, Nhiếp Duy Sơn đánh một bộ Thuận tử: “Đồ ăn vặt ở trong ngăn nhỏ, các loại bánh mì thì ở ngăn giữa, lót dạ là được rồi, ăn xong thì uống một viên Hoắc hương chính khí(*).”

(*)Hoắc hương chính khí là bài thuốc giải nhiệt, thường dùng để trị các bệnh như sốt, tức ngực, chướng bụng, nôn mửa và tiêu chảy do tác động nóng ẩm bên ngoài.

Vào giây phút Doãn Thiên Dương xé bao bì thì nghe thấy được tiếng súng, đồng thời ngay bên tai cũng truyền đến tiếng reo hò của Nhiếp Dĩnh Vũ. Nhiếp Dĩnh Vũ siết chặt cán ô, ánh mắt đuổi theo bóng dáng của Tần Triển trên sân: “Đậu má! Bị vượt qua rồi!”

Que bim bim vương vãi đầy trên đất, hai mắt Doãn Thiên Dương hừng hực như phun lửa, cứ thế trơ mắt mà nhìn Tần Triển về đích thứ hai.

“Hạng nhất là ai vậy! Sao trâu bò thế!” Nhiếp Dĩnh Vũ cảm thấy hơi khó tin, cậu ta vẫn còn nhớ bộ dạng anh dũng chạy băng băng một mình một đường của Tần Triển ở lần thi đấu trước. Doãn Thiên Dương ngồi xổm xuống nhặt bim bim, đoạn trả lời: “Hình như là đối thủ mạnh nhất của Tần Triển, mấy lần bị cướp mất huy chương vàng đều là vì cậu ta.”

Tần Triển chạy xong thì cúi người chống tay lên đầu gối để ổn định nhịp thở, sau đó lại quay sang cổ vũ cho đồng đội ở tổ tiếp theo, dường như trong lòng không hề có sự dao động. Lúc sau cậu ta đi lên khán đài rồi nói: “Anh Sơn, anh Vũ, buổi trưa đi ăn với đội điền kinh bọn em đi.”

Rốt cuộc bấy giờ Nhiếp Duy Sơn cũng cất điện thoại đi: “Được, càng đông càng vui.”

Nhiếp Dĩnh Vũ ngậm miệng không nói năng gì suốt một lúc lâu, cuối cùng mới không thể kiềm chế mà nói: “Tâm trạng cậu không vui thì có thể tâm sự với bọn tôi, thi đấu cũng như kiểm tra, đều là học tài thi phận, không hoàn toàn là do thực lực.”

“Cậu tưởng tôi về nhì thì không vui hả?” Tần Triển cười toét miệng, “Tôi còn hai hạng mục nữa cơ, huy chương vàng thôi mà, vội gì chứ.”

Tần Triển không hề khoác lác, trước khi phần thi buổi sáng kết thúc cậu ta thành công lấy được hai vàng một bạc.

Buổi chiều các vận động viên chạy cự li dài vào sân, Doãn Thiên Dương mặc quần đùi áo may ô xếp hàng kiểm tra, trên trán được dán một túi chườm đá để hạ nhiệt độ, đừng nói là đấu địa chủ, ngay đến ngồi mà Nhiếp Duy Sơn cũng không thể ngồi yên, hắn đi vòng quanh sân tập để kiểm tra hết mấy vòng.

Nhiếp Dĩnh Vũ cầm quạt máy mini đi theo xách hộ túi: “Anh, trên đất không có đinh cũng chẳng có băng đâu, anh xem người nhà người ta đều ngồi yên trên khán đài chờ cổ vũ, chỉ có anh cứ đi đi lại lại như tình nguyện viên ấy.”

Nhiếp Duy Sơn ngồi xổm xuống áp mu bàn tay lên mặt đường chạy: “Nóng quá, đúng là tra tấn người ta.”

“Không sao đâu, đề khó thì tất cả mọi người đều khó, tra tấn thì mọi người cùng bị tra tấn.” Nhiếp Dĩnh Vũ giương mắt nhìn lên thì phát hiện đã tới lượt Doãn Thiên Dương. Ngay lập tức hai người di chuyển tới chỗ kiểm tra, tranh thủ một chút thời gian trước khi vào sân thì cổ vũ lần cuối, Nhiếp Duy Sơn tháo túi chườm trên trán Doãn Thiên Dương xuống, đoạn hỏi: “Chuẩn bị xong chưa?”

Trạng thái của Doãn Thiên Dương khá tốt, cậu bước tới gần rồi nói: “Xoa chút dầu gió cho tớ!”

Nhiếp Duy Sơn lấy dầu gió xoa thái dương cho Doãn Thiên Dương, Nhiếp Dĩnh Vũ ở bên cạnh hỗ trợ quạt mát: “Anh Dương Dương, anh không có bất cứ vấn đề gì đâu, đến lát nữa cứ tập trung hết sức nhìn về một điểm, coi năm nghìn mét này là quãng đường dài tình yêu của anh và anh em.”

Doãn Thiên Dương nửa hiểu nửa không nhưng đã đến lúc cậu phải vào sân, Nhiếp Duy Sơn bôi nốt chỗ dầu gió cuối cùng trên đầu ngón tay lên nhân trung của cậu khiến hơi thở cũng trở nên lành lạnh. Cậu kéo Nhiếp Dĩnh Vũ sang che chắn rồi nghiêng đầu áp sát tới trước mặt Nhiếp Duy Sơn, để đôi môi mỏng của Nhiếp Duy Sơn chạm lên gò má mình, chạm xong thì nói: “Tớ vào đây! Gặp lại ở vạch đích!”

Sắp đến hai giờ, tổ chạy cự li dài đầu tiên đã sẵn sàng xuất phát dưới cái nắng chói chang, Doãn Thiên Dương đứng ở đường số hai nên xét về khoảng cách cậu xếp thứ hai từ dưới lên. Các thành viên khác của đội điền kinh đứng thành một hàng trên khán đài, mặc đồng phục đội thống nhất nên cực kỳ dễ thấy, Nhiếp Duy Sơn và Nhiếp Dĩnh Vũ cũng chạy tới gia nhập, chuẩn bị cùng nhau cổ vũ cho Doãn Thiên Dương.

Huấn luyện viên thổi còi sau đó giơ súng phát lệnh lên, toàn trường yên tĩnh lại, lẳng lặng chờ đợi tiếng súng ba giây sau.

Vào khoảnh khắc tiếng súng vang lên, các vận động viên đứng tại các đường đua khác nhau lập tức lao ra khỏi vạch xuất phát rồi chuyển làn, âm thanh reo hò cổ vũ từ khắp xung quanh dội tới, tựa như tiếng sóng thần ập vào tai Doãn Thiên Dương, cậu không còn tâm trí để phân biệt nhưng vẫn có thể khẳng định có người đang hò hét vì cậu.

Thiên Dương, Thiên Dương, giương cánh bay lượn.

Rồi chợt Doãn Thiên Dương không còn nghĩ tới chuyện bay lượn nữa, mà chỉ muốn thật vững vàng, thật kiên định chạy cho xong đoạn đường này, coi năm nghìn mét này như là quãng đường dài tình yêu giữa cậu và Nhiếp Duy Sơn. Cậu cũng không nhìn vào gáy của người chạy trước nữa, cậu chẳng nhìn vào bất cứ đâu mà chỉ tập trung xông thẳng về phía trước.

Lúc Nhiếp Duy Sơn nói sẽ nhập ngũ, cậu đã tức giận lao ra khỏi Nhĩ Ký rồi lái xe đi loanh quanh trên đường vào buổi tối.

Khi xảy ra chiến tranh lạnh, Nhiếp Duy Sơn nói không cần biết kết quả ra sao cũng sẽ mãi mãi đối xử tốt với cậu, cậu đã chạy như bay trong con hẻm, miệng cười toe toét chẳng thể khép miệng.

Lên kế hoạch sẽ tỏ tình sau khi kết thúc thi đấu, kết quả là lại bị các đồng đội đáng yêu làm xáo trộn, rồi phải nhẫn nhịn mãi cho đến buổi tối ở con ngõ sau siêu thị mới có thể nói rõ ràng.

Vì chuyện tham gia lớp học thêm mà chiến tranh lạnh lần thứ hai, vì để giảm bớt giờ học mà cùng nhau cố gắng, lúc cầu phật phù hộ còn mặt dày mà bái đường.

Trong đêm giao thừa, trên cầu vượt gió lạnh thét gào, cùng đầy trời pháo hoa, còn có một câu “Tớ yêu cậu chết mất”.

Ánh mặt trời như thiêu như đốt nhưng bất chợt Doãn Thiên Dương lại nhớ tới làn gió đêm mát mẻ trên chiếc thuyền Ô Bồng.

Xung quanh sôi trào, không ai biết những người đang chạy băng băng dưới kia đang nghĩ điều gì, Nhiếp Duy Sơn la hét không ngừng không nghỉ, trên cổ đã nổi đầy gân xanh, giọng nói cũng khàn cả đi.

Tần Triển nói với vẻ chuyên nghiệp: “Không có vấn đề gì, chỉ cần không lên cơn thần kinh dừng lại thì nắm chắc hạng nhất.”

Vừa dứt lời, người thứ hai đã tăng tốc bứt lên bắt đầu rượt đuổi sát nút, thậm chí còn có xu thế vượt qua, Nhiếp Duy Sơn vội hét lên: “Mẹ nó phân tích của cậu có đáng tin không đấy?!” Tần Triển cũng cảm thấy bị mất mặt, vừa ấm ức vừa sốt ruột nói: “Thiên Dương giảm tốc độ rồi! Em khẳng định!”

Quãng đường dài tình yêu trong tâm trí Doãn Thiên Dương đã đi đến một buổi chiều nào đó cùng chợp mắt với Nhiếp Duy Sơn, biếng nhác nằm trên giường, thật dễ chịu thật mãn nguyện, hoàn toàn không phát hiện ra bản thân đã giảm tốc độ.

“Dương nhi! Chạy mau!”

Nhiếp Duy Sơn dùng hết sức mình hét một tiếng thật to, thậm chí còn thu hút rất nhiều người quay đầu nhìn. Doãn Thiên Dương cũng tỉnh táo lại, mà cùng lúc đó người thứ hai đã chạy sát tới bên cạnh, hơn nữa ngay khi cậu đang luống cuống thì đột nhiên vai và chân của đối phương va mạnh lên người cậu!

Toàn bộ đồng đội và nhóm người nhà trên khán đài đồng loạt sửng sốt, nhìn Doãn Thiên Dương bị đụng ngã xuống đất, cánh tay và đầu gối trầy xước cả một mảng lớn.

Nhiếp Duy Sơn có phản ứng đầu tiên, hắn dứt khoát dẫm lên những ghế còn trống ở hàng phía trước, chỉ vài bước đã đi tới mép khán đài rồi bật người nhảy xuống, sau khi tiếp đất thì thậm chí không hề dừng lại mà lập tức nhấc chân lao nhanh theo bên ngoài vòng tuyến.

Doãn Thiên Dương đã đứng dậy và tiếp tục, cậu nhìn thấy Nhiếp Duy Sơn đang chạy theo từ xa. Nhiếp Duy Sơn hét lên: “Dương nhi! Chân đau thì dừng lại đi! Chúng ta không chạy nữa!”

Máu trên cánh tay nhỏ giọt xuống đường chạy, máu trên đầu gối cũng chảy dọc theo cẳng chân, hai mắt Doãn Thiên Dương như tóe lửa, rồi đột nhiên cậu ngẩng đầu nhắm mắt tựa như phát điên mà xông về phía trước! Khi cách người thứ nhất ba, bốn mét thì rốt cuộc cậu cũng chửi ầm lên: “Đ*t con bà nhà mày! Mày thử đụng tao lần nữa cmn xem!”

Đến khi khoảng cách chỉ còn hai, ba mét thì hỏa lực của cậu lại càng dữ dội hơn: “Thích chơi bẩn à! Thi xong thì đến bệnh viện nghiệm thương với tao! Tao sẽ làm mày táng gia bại sản! Cho mày không đóng nổi học phí của trường Thể thao!”

“Mày cứ thế thì sớm muộn gì cũng gặp tai nạn xe cộ!” Khi thấy đã sắp đuổi kịp, Doãn Thiên Dương như một con quái vật nhỏ nhe răng, “Mẹ nó tao sẽ vẩy máu lên khắp lưng mày!”

Gần như không còn nghe thấy âm thanh cổ vũ nữa, tại hiện trường cho dù là khán giả hay trọng tài thì đều đang lắng tai nghe Doãn Thiên Dương mắng chửi người ta. Đã đến vòng cuối cùng của cự ly năm nghìn mét dưới cái nắng chói chang, sau hai nghìn mét thì bắt đầu tăng tốc, Doãn Thiên Dương vừa chạy vừa chửi đúng là khiến người ta khâm phục với dung tích phổi.

Còn hơn nửa vòng nữa, rốt cuộc Doãn Thiên Dương cũng chạy song song với người đầu tiên.

“Hê, ranh con! Mày chạy nữa đi!”

“Không phải mày trâu bò lắm à? Sao lại bị tao đuổi kịp rồi? Nhìn cái bộ dạng cay cú của mày kìa, không mở nổi miệng cũng không đuổi theo kịp! Mẹ kiếp có phải mày khó chịu lắm không!”

“Hằng Nga ghê tởm Trư Bát Giới! Hỉ Nhi căm ghét Hoàng Thế Nhân(*)! Thế gian ngu xuẩn trăm ngàn kẻ! Tao thấy mày là không ai bằng!”

(*)Hỉ Nhi và Hoàng Thế Nhân là tên nhân vật trong vở kịch Bạch Mao Nữ: Tá điền Dương Bạch Lao vì không hoàn trả nổi món nợ cho địa chủ Hoàng Thế Nhân mà bị bức ép đến chết, con gái Hỉ Nhi của ông bị dùng để trừ nợ, bị ép đến nhà Hoàng Thế Nhân làm công, rồi bị Hoàng làm nhục.

Nhiếp Duy Sơn đứng ở bên ngoài vạch đích, bàng hoàng nhận ra Doãn Thiên Dương ngoan ngoãn mấy tháng nay đã bị cơn tức làm cho khôi phục lại phong độ trước đây.

Không biết là vấn đề về thực lực hay do tâm lý bị đánh bại mà người anh em vừa gây chuyện kia đã dần dần chạy chậm lại, Doãn Thiên Dương chẳng có hơi sức mà chờ cậu ta, hơn nữa cũng chỉ còn lại mấy chục mét cuối cùng.

Cậu ngước mắt lên nhìn thấy Nhiếp Duy Sơn đứng ở ngoài vạch đích thì công kích một phát cuối cùng: “Một mình chạy bộ một mình mệt! Một mình uống rượu một mình say! Người yêu tao đánh nhau hơi bị giỏi! Chỉ xem mày có dám đuổi không thôi!”

Doãn Thiên Dương phát điên thêm một lần nữa thì rốt cuộc cũng giành lại được vị trí số một, rồi cậu quay đầu quát: “Mẹ kiếp mày đuổi đi này!”

Nhiếp Duy Sơn không biết nên tự hào hay là xấu hổ, hắn hơi mở hai tay ra nghênh đón, đồng thời cũng quay mặt đi. Tiếng còi vang lên, hắn nhắm hai mắt lại, sau đó cảm nhận được một luồng gió mạnh đập vào mặt, Doãn Thiên Dương nhảy bổ lên người hắn.

Những thành viên khác của đội điền kinh cùng ùa lên, Tần Triển mở nắp chai rồi vẩy nước tung tóe: “Thiên Dương! Người ta chạy bằng chân còn ông thì chạy bằng miệng!” Mọi người nhao nhao bắt chước lại, vây quanh thành một vòng thi nhau làm trò.

Doãn Thiên Dương ôm chặt cổ Nhiếp Duy Sơn không chịu buông tay, mặt cũng vùi sâu mãi chưa ngẩng dậy, Nhiếp Dĩnh Vũ không nhìn nổi nữa bèn nói: “Anh Dương Dương, nhiều người thế này, chú ý ảnh hưởng.”

Nhiếp Duy Sơn nâng đối phương thì có cảm giác Doãn Thiên Dương đang hơi run rẩy, hắn cọ lên gò má Doãn Thiên Dương rồi nói khẽ: “Xuống để tớ xem vết thương của cậu trước đã, nếu còn chưa hết giận thì đợi lát nữa lại đánh tên ranh kia.”

Doãn Thiên Dương lắc đầu, hít sâu một hơi rồi từ từ ngẩng mặt dậy, lúc này trên gương mặt cậu chảy hai hàng nước mắt nhưng đã hòa cùng mồ hôi nên không còn nhìn rõ lắm, “Tiểu Sơn, tớ về hạng nhất, lấy được huy chương vàng rồi.”

“Tớ biết, cậu là tuyệt nhất.” Nhiếp Duy Sơn chẳng muốn quan tâm đến bất cứ điều gì nữa, nhiều người thì mặc nhiều người, người khác muốn nhìn thì cứ để cho họ nhìn, hắn ôm Doãn Thiên Dương rồi bước ra khỏi sân, cơ thể hai người dán sát vào nhau chảy mồ hôi ròng ròng, đến khi đi tới nơi khuất gió không người phía sau khu vực kiểm tra thì mới dừng lại.

Doãn Thiên Dương đáp xuống đất, cọ mồ hôi và nước mắt lên vai Nhiếp Duy Sơn, cậu cúi gằm mặt rồi thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn đối phương một cái: “Có phải tớ có thể vào Học viện Thể thao rồi không?”

“Khó đấy.” Nhiếp Duy Sơn trêu ghẹo, cố ý hù dọa, “Cậu hùng hùng hổ hổ suốt mấy vòng, ban lãnh đạo nhìn thấy sẽ nghĩ cậu học sinh này không ổn, nhỡ đâu vào trường lại kéo bè kéo lũ với người khác thì sao bây giờ, phải cân nhắc chút đã.”

Doãn Thiên Dương mắng: “Có thể xảy ra chuyện gì chứ! Còn không phải là tớ bị đánh một trận hả!”

Nhiếp Duy Sơn cười ha hả, nắm cổ áo của đối phương kéo đến trước người mình rồi cúi đầu cọ chóp mũi lên mặt người ta. Phía bên ngoài vẫn đang diễn ra thi đấu, âm thanh cổ vũ cũng khôi phục trở lại, tại thế giới không người khuất gió này chỉ còn có tiếng hít thở đan xen.

Nhiếp Dĩnh Vũ bị người nhà bỏ rơi nhưng lại hòa nhập hoàn hảo với đội điền kinh. Khi mọi chuyện đã dần đi đến hồi kết thì cả đám người bắt đầu đi dạo loanh quanh trong sân vận động, chỉ chờ thống kê thành tích xong rồi trao giải.

“Này, vừa rồi anh Sơn và Thiên Dương rẽ vào chỗ kia đúng không?”

Tần Triển nói rẽ là rẽ ngay, toàn bộ đội điền kinh đều đi theo phía sau, Nhiếp Dĩnh Vũ hoảng hốt kêu lên nhưng cũng đã muộn rồi. Cách đó vài bước, Nhiếp Duy Sơn và Doãn Thiên Dương đang ôm nhau gặm cắn, tựa như hai con sói đã bị bỏ đói lâu ngày.

Chai nước rơi bộp xuống đất, tất cả đồng đội đều sững người tại chỗ, Nhiếp Duy Sơn và Doãn Thiên Dương nghe thấy tiếng động thì tách nhau ra, gương mặt bỗng chốc đỏ bừng cả lên. Doãn Thiên Dương co người ngồi sụp xuống, chỉ muốn chui xuống đất để bỏ trốn, còn Nhiếp Duy Sơn thì đưa tay quệt chỗ nước bọt còn dính trên môi, bất chợt cũng chưa nghĩ ra phải giải thích thế nào.

Còn giải thích cái quần gì nữa, hắn ngập ngừng chốc lát rồi nở nụ cười: “Đáng yêu quá nên tôi không kiềm chế được.”

Trong lúc mọi người xung quanh còn đang cố tiếp thu thì hơi thở của Tần Triển như ngừng lại, viền mắt trở nên nong nóng rồi đột nhiên bật ra một tiếng khóc, cậu ta cuống cuồng chạy tới kéo Doãn Thiên Dương lại, sau đó ôm chầm lấy đối phương!

Nhóm đồng đội đều nín thở, tưởng rằng lại sắp diễn ra một mối tình tay ba.

Ai ngờ Tần Triển lại vừa khóc vừa kêu: “Thiên Dương! Từ bây giờ hãy quên Băng Băng đi! Anh Sơn mới là người có thể mang lại hạnh phúc cho ông!” Gương mặt chỉ to bằng lòng bàn tay của Doãn Thiên Dương suýt chút nữa bị ép thành hai cằm, lần này thì toàn đội đều đã cho rằng đây không phải là mối tình đầu của cậu.

Tần Triển giàn giụa nước mắt: “Anh Sơn ơi, đến hôn mà anh cũng mạnh như vậy…”

Góc sân hẻo lánh này đã bị bọn họ chen chúc chật cứng, mãi cho đến khi tiếng loa trao giải vang lên thì mới kéo cả bọn quay lại sân tập. Ở giữa sân tập được đặt một chiếc bục trao giải, lúc Doãn Thiên Dương leo lên bục cao nhất thì vẻ đỏ ửng trên gương mặt vẫn còn chưa tan hết.

Chiếc huy chương vàng nặng trĩu đeo trên cổ, lãnh đạo của Học viện Thể thao lên trao giải cũng mỉm cười với cậu.

Mọi chuyện trên đời đều khó mà dự đoán, vì lúc trước chơi bóng lừa người ta mới phải vào bệnh viện, nhờ kiên quyết bó bột mới có cơ hội để đi tháo bột, lại không biết giữ mồm giữ miệng nên mới dẫn tới chuyện không đánh không quen với Tần Triển, rồi vì cố hết sức thi đấu mà được mời vào đội điền kinh.

Bên ngoài sân vận động, tất cả mọi người cùng đứng lại chụp một bức ảnh chung, vào giây phút màn trập khép lại thì đồng thanh hét lên: “Huy —— chương —— vàng!”

Doãn Thiên Dương giờ đang hát vang bài ca nông nô vùng dậy, đã không còn là cái người khó tin cậy nhất của hẻm Nhị Vân, thậm chí còn có không ít hàng xóm láng giềng thay đổi chiều hướng mà bảo con cái học tập cậu nhiều hơn.

Con người có chuyện vui thì tinh thần sảng khoái, chỉ là còn có một việc quan trọng hơn đang chờ cậu làm.

Trong trung tâm thương mại ở trung tâm thành phố có một cửa hàng chế tác đồ trang sức, Doãn Thiên Dương đã từng tới đây cùng Bạch Mỹ Tiên khi còn bé, cậu đeo cặp sách bước vào cửa thì phát hiện ông chủ cửa hàng giờ đã bạc trắng cả mái đầu.

“Ông ơi, ông có có thể đánh nhẫn không ạ?” Cậu lấy một chiếc hộp ra khỏi cặp, “Nấu chảy rồi làm lại, không cần tạo khuôn không cần khoan, chỉ cần làm hai chiếc nhẫn trơn là được ạ.”

Chủ tiệm đeo kính lão lên: “Có bao nhiêu gam đồ trang sức cần nấu chảy?”

Cậu mở hộp rồi lấy tấm huy chương vàng mới tinh của mình ra, ước lượng một chút rồi trả lời: “Cháu cũng chưa cân nhưng cảm thấy khá nặng ạ.” Chủ tiệm nhận lấy rồi nhìn qua, không biết phải nói gì: “Đây là mạ vàng, cháu tưởng cả miếng đều là vàng à?”

“Má, không phải chứ?” Doãn Thiên Dương bối rối cướp lại rồi bóp lấy bóp để, còn cho cả vào miệng mà cắn, “Thế có nghĩa là chỉ có lớp ngoài là vàng thôi ạ? Vậy có đủ để đánh nhẫn không ạ, có phải vẫn vun được một ít bột vàng không ạ?”

Chủ tiệm nói: “Đánh nhẫn thì chắc chắn không thể, không thì cháu lấy thêm món đồ trang sức bằng vàng khác đi.”

Doãn Thiên Dương nói với vẻ suy sụp: “Giờ cháu bắt xe đi cướp cũng không kịp nữa rồi!” Cậu đút tay vào túi quần đi qua đi lại, nôn nóng đến độ cuống cuồng, tại sao hiện thực và lý tưởng lại chênh lệch lớn vậy chứ.

Đột nhiên đầu ngón tay cảm thấy lành lạnh, cậu chạm phải mấy đồng tiền xu dùng để đi xe buýt trong túi.

“Ông ơi, cháu có cách rồi.” Doãn Thiên Dương hơi khó xử, mà trong khó xử lại toát lên chút ngượng ngùng, cậu xòe tay ra, “Cháu thêm hai đồng năm xu có được không ạ?”

Cửa hàng đồ cổ đối diện công viên trung tâm đã treo biển lên, đội lắp đặt thiết bị đang hoàn thiện nốt công việc ở phòng ngoài và phòng sau, còn nhân viên giao hàng của cửa hàng hoa thì ra ra vào vào để chuyển hoa tới sân sau. Nhiếp Duy Sơn đứng ở cửa giám sát, cùng lúc đó thì nói vào điện thoại: “Buổi chiều hẵng giao đồ tới, giờ ở đây nhiều người đến mức không còn chỗ đứng rồi.”

Điện thoại vừa ngắt thì sau lưng vang lên tiếng nói: “Không còn chỗ đứng à? Thế hôm khác tớ quay lại nhớ.”

Doãn Thiên Dương xách theo khoảng mười phần mì xào đứng chờ Nhiếp Duy Sơn quay lại, dù sao thì cậu cũng là một trong những ông chủ nên bất kể thế nào cũng muốn ra mặt. Cậu phân phát đồ ăn cho các công nhân lắp đặt thiết bị xong thì ngồi trong căn phòng mới được sửa sang ăn bữa trưa.

Các căn phòng đều được lát sàn mới, làm trần mới và sơn lại tường, nhà vệ sinh còn được lắp thêm một bình nóng lạnh, trong sân có một khoảng trống nhỏ nên xung quanh được đặt mấy chậu hoa. Doãn Thiên Dương ngồi xổm xuống ngửi một cánh hoa, đoạn nói: “Hôm nào chúng ta ra chợ mua hai ba cây giống đi, trong sân nhất định phải có cây.”

“Được, tớ nhớ rồi.” Nhiếp Duy Sơn lấy một tờ giấy ra, “Sửa sang lắp đặt hoàn thành, vệ sinh quét dọn cũng đã xong, đồ đạc thì buổi chiều sẽ đưa tới, cũng sắp xong rồi. Chỉ còn thiếu máy móc và vật tư, sau đó là ra thành phẩm.”

Doãn Thiên Dương nghe thấy thì đau đầu: “Khắc đủ số lượng thì mới khai trương á? Thế thì Tiểu Vũ cũng tốt nghiệp đại học luôn rồi.”

Nhiếp Duy Sơn bật cười: “Trước tiên chúng ta làm về lĩnh vực đồ cổ, dần dần sẽ mở rộng sang điêu khắc, sau đó cũng chỉ nhận những đơn hàng lớn đặt làm theo yêu cầu.”

Đến buổi chiều đồ đạc đặt làm được đưa tới, quầy và kệ hàng thì đặt ở phòng ngoài, mấy chiếc tủ lớn thì để trong kho hàng, còn bàn làm việc và một số vật dụng khác thì đặt trong phòng cơ khí. Hai người họ mỗi người lấy một chiếc khăn rồi lau đi lau lại toàn bộ các mặt bàn, cuối cùng Doãn Thiên Dương mệt đến mức ngồi phịch xuống ghế sô pha thở phì phò.

Nhiếp Duy Sơn mở chiếc hòm được xếp gọn trong góc phòng ra, bên trong có một tấm vải nỉ được cuộn tròn, còn có cả bộ dụng cụ của hắn. Sắp xếp ngay ngắn lại bàn làm việc xong, hắn cầm miếng Thị Tử Hoàng ngồi xuống trước bàn thì bỗng cảm thấy cả người khoan khoái.

Doãn Thiên Dương ngồi sát bên cạnh: “Anh Sơn này, anh thấy điều gì là lãng mạn nhất?”

Nhiếp Duy Sơn trả lời: “Được bên cậu dần dần già đi.”

Doãn Thiên Dương ghét bỏ: “Cậu có thể đừng cóp lời bài hát mà tự suy nghĩ được không?”

(*)Câu trên là lời bài hát “Điều lãng mạn nhất” của Triệu Vịnh Hoa.

Nhiếp Duy Sơn nói: “Vậy thì được bên cậu càng sống càng trẻ.”

Vốn dĩ đang tán gẫu câu được câu chăng, kết quả là chưa nói được mấy câu thì Doãn Thiên Dương đã đứng dậy đi thử ghế sô pha mới, Nhiếp Duy Sơn giới thiệu: “Chỗ dựa có thể ngả ra thành giường nên sau này có muốn nghỉ trưa cũng tiện.”

Nhưng không đợi được đến sau này, Doãn Thiên Dương nằm trên đó chưa đến năm phút đã ngáy khò khò.

Một giấc này ngủ cho đến chạng vạng mới tỉnh dậy, hai người họ khoá cửa rồi tới khu vực gần đó ăn tối, ăn xong còn tiện thể vào công viên trung tâm đi dạo rồi mới về. Chợ đồ cổ ở phía sau đã đóng cửa, xung quanh lại không có hàng xóm nên vô cùng yên tĩnh, hai người đứng chen chúc dưới vòi hoa sen trong phòng tắm nho nhỏ kì cọ cho nhau, lớp vảy trên cánh tay và đầu gối của Doãn Thiên Dương đã bị lau sạch đi, để lộ ra một mảng thịt non màu hồng nhạt.

“Cậu cười cái gì?”

“Nhớ lại lúc cậu chửi người khi thi đấu.”

“Tớ chẳng nhớ mình đã mắng thế nào nữa rồi.”

“Hằng Nga ghê tởm Trư Bát Giới.”

“Thôi xong, quá hổ thẹn với thịt lợn tớ ăn hàng ngày.”

Tiếng nói chuyện chìm trong tiếng nước chảy, rồi chốc lát sau tiếng nước chảy lại hòa vào trong tiếng cười, Doãn Thiên Dương tắm xong thì mặc áo may ô và quần đùi của Nhiếp Duy Sơn, tóc cũng chẳng thèm lau đã ngồi xổm bên cạnh chậu hoa tự sướng.

Nhiếp Duy Sơn ở trong phòng gọi: “Vào đây nhận thưởng!”

Doãn Thiên Dương hớn hở chạy vào, trông thấy Nhiếp Duy Sơn ngồi trên sô pha của cậu thì hỏi: “Nhận thưởng gì? Có phải trả tớ Quan Âm và vòng tay không?” Nhiếp Duy Sơn gật đầu, đợi Doãn Thiên Dương tiến đến gần thì bất chợt đứng lên, sau đó ôm đối phương đặt lên bàn làm việc.

Doãn Thiên Dương quơ tay lật đổ một chiếc đĩa nhỏ khiến toàn bộ những hạt ngọc đã được chạm khắc đựng bên trong vương vãi đầy mặt bàn, cậu bèn xoay người nhặt lại từng viên một, vừa mới nhặt xong thì lại làm đổ một chai nhựa mềm. “Đây là gì vậy?” Cậu cầm lên xem thử thì bị thứ bên trong phun đầy ra tay.

Cậu định lau lên tấm vải nỉ được trải trên bàn nhưng không dám, rồi muốn nhảy xuống đi rửa tay thì lại bị Nhiếp Duy Sơn chặn lại.

Lúc này Nhiếp Duy Sơn mới trả lời: “Đây là thuốc mỡ bảo dưỡng ngọc thạch, cảm thấy thế nào?” Doãn Thiên Dương giơ tay, “Rất dễ chịu, cậu cũng thử xem?”

Nhiếp Duy Sơn chống hai tay lên mặt bàn, toàn thân che phủ đối phương: “Cậu muốn tớ thử ở đâu?”

“Ai quan tâm cậu thử…” Doãn Thiên Dương chưa nói hết nửa câu sau thì đã hiểu ra, vì vậy giọng nói dần dần nhỏ xuống. “Bộp” một tiếng chiếc dép lê rơi xuống đất, cậu giơ chân đạp lên bụng Nhiếp Duy Sơn, muốn ngăn đối phương không cho tới gần. Nhiếp Duy Sơn dùng một tay nắm cổ chân cậu, ngón tay móc lấy sợi dây đỏ đeo trên cổ chân, còn một tay khác thì giữ gáy của Doãn Thiên Dương lại.

Chân bị gập trước ngực, sự chống cự của Doãn Thiên Dương dần dần sụp đổ dưới ánh nhìn chăm chú của Nhiếp Duy Sơn, cậu khẽ hỏi: “Ở đây có thứ đó không?”

Nhiếp Duy Sơn nói: “Không có.”

Ngón chân đặt trên bụng hắn cuộn tròn rồi co lại, hắn nhìn dáng vẻ luống cuống của Doãn Thiên Dương một lúc thì cuối cùng cũng chỉ còn sự mềm lòng, bèn buông tay ra ngồi dậy: “Giờ tớ sẽ đi mua, về nhanh thôi.”

Bước chân lùi về sau còn chưa chạm đất thì Doãn Thiên Dương đã lại đặt lên vai hắn rồi nói: “Thôi, không cần.”

Nhiếp Duy Sơn được voi đòi tiên: “Không cần thứ đó hay là không cần tớ?”

Ánh đèn vàng mờ ảo, bàn làm việc rộng lớn nhẹ nhàng đung đưa, những hạt ngọc bên trong đĩa sứ trắng lăn qua lăn lại va chạm vào nhau vang lên âm thanh trong trẻo, điểm tô cùng tiếng thở gấp nghèn nghẹn mà khoan khoái.

“Cậu làm ướt cả tấm vải nỉ rồi.”

Doãn Thiên Dương nằm trên mặt bàn làm việc lắc đầu, thậm chí đến cả sức giơ tay lên che mặt cũng không có, thế nhưng Nhiếp Duy Sơn lại cứ luôn ức hiếp nơi chết người nhất của cậu. Nhiếp Duy Sơn dùng hai tay giữ chặt eo đối phương, trên cánh tay thì treo hai cẳng chân thon dài buông thõng, chiếc vòng trang sức đeo trên cổ chân cũng đang khe khẽ rung lên.

Rốt cuộc Doãn Thiên Dương không chịu nổi nữa mà căng cứng cơ thể ngẩng đầu lên, mồ hôi từ trên cổ chảy xuống, lúc này Nhiếp Duy Sơn mới lấy tượng Quan Âm ra đeo lên cho cậu, tiếp sau đó thì cổ tay cũng được xỏ vào một chiếc vòng.

Tấm vải nỉ đã bị bẩn hoàn toàn nhưng chẳng ai thèm quan tâm, tắm rửa sạch sẽ cho bản thân xong thì cả hai cùng nằm trên sô pha. Doãn Thiên Dương ngồi dậy lấy một chiếc hộp trong túi xách rồi nói: “Tớ có thứ này cho cậu.”

Nhiếp Duy Sơn nhổm dậy ngồi khoanh chân: “Cái gì?”

Doãn Thiên Dương ngồi khoanh chân ở đối diện rồi từ từ mở hộp ra, trong hộp có hai chiếc nhẫn vàng, trơn nhẵn, ngoại trừ vẻ sáng bóng thì chẳng còn gì khác.

“Cậu ngơ rồi à?” Doãn Thiên Dương thấy Nhiếp Duy Sơn ngẩn ra không nói lời nào thì có phần xấu hổ, “Hóa ra huy chương chỉ mạ vàng nên tớ dùng thêm hai đồng năm xu, không ngờ làm xong lại rất đẹp.”

Nhiếp Duy Sơn đưa tay ra: “Đeo vào cho tớ.”

Doãn Thiên Dương lấy một chiếc ra đeo lên ngón áp út của Nhiếp Duy Sơn, sau đó cũng giơ ngón tay ra chờ Nhiếp Duy Sơn đeo vào cho cậu. Chiếc nhẫn nho nhỏ được đẩy vào chầm chậm từ đầu ngón tay rồi đeo chắc chắn lên ngón áp út.

Nhiếp Duy Sơn nói: “Cho dù cậu ngốc nghếch hay tinh khôn thì tớ cũng hứa sẽ không bao giờ rời xa cậu.”

“Đệch, cậu mới ngốc ấy.” Doãn Thiên Dương giơ tay, “Cho dù cậu bỏ học hay còn đi học thì tớ cũng sẽ một lòng một dạ với cậu.”

Hai người họ mỗi người một câu tổn thương lẫn nhau, đợi đến khi nói hết lời trong lòng rồi thì cũng im lặng trở lại, Nhiếp Duy Sơn ngửa lòng bàn tay nâng tay Doãn Thiên Dương lên rồi nhẹ nhàng nắm chặt.

Doãn Thiên Dương cong ngón tay cào vào lòng bàn tay của Nhiếp Duy Sơn, mím môi một cái tựa như muốn nói gì đó rồi lại thôi.

Tất cả đều lọt vào trong ánh nhìn của Nhiếp Duy Sơn, hắn nói khẽ: “Dương nhi à, chúng ta nói với người nhà đi.”

Đôi môi đang mím lại của Doãn Thiên Dương hé mở, cậu gật đầu rồi nói: “Được.”