Hai Đứa Trẻ Vô Tư

Chương 21: Tên ngốc tỉnh ngộ




Doãn Thiên Dương ngồi trên con sư tử đá ở đầu hẻm ăn khoai nướng, vốn cậu chỉ định mua một củ nhưng ông chú bán khoai nướng dọn hàng về nhà nên cho cậu cả hai củ còn lại luôn.

Khoai lang bốc khói nóng hôi hổi vừa thơm vừa ngọt, ăn hai miếng thôi mà cả người cũng thấy ấm áp, cậu hy vọng trước khi ăn xong có thể đợi được Nhiếp Duy Sơn.

Doãn Thiên Dương huấn luyện xong về nhà sớm, mỗi ngày Nhiếp Duy Sơn đều sang đưa bài tập rồi tiện thể ăn cơm tối ở nhà cậu, nhưng bọn họ còn đang chiến tranh lạnh mà, ăn cơm cùng một bàn giống như tra tấn vậy, cho nên cậu ra đây chờ, lấy bài tập xong thì ai về nhà nấy.

Chờ rồi chờ, chờ đến khi trời đã tối mịt mà Nhiếp Duy Sơn vẫn chưa về, Doãn Thiên Dương lo lắng cất một củ khoai nướng đi rồi lấy điện thoại ra gọi cho đối phương, kết quả nhạc chờ vang lên rất lâu nhưng không có ai bắt máy.

Ba phút sau cậu lại gọi lần thứ hai, rốt cuộc lần này cũng có người nhận, cậu cắn nốt miếng khoai lang cuối cùng rồi hỏi: “Cậu đi đến đâu rồi, sao vẫn chưa về vậy, tớ đang chờ để lấy bài tập đây.”

Ở đầu bên kia Nhiếp Duy Sơn hít thở nặng nề, tựa như phải mất rất nhiều sức mới trả lời được: “Tớ ở… quảng trường khu Đông…”

“Cậu đi đua moto đấy à?” Doãn Thiên Dương đứng phắt dậy, rảo bước đi ra ngoài, “Giọng cậu sao vậy? Xảy ra chuyện gì đấy!”

Cuộc gọi đã bị đối phương ngắt, Doãn Thiên Dương nắm chặt điện thoại chạy như bay trên đường, giữa tháng mười một vào buổi tối trời rất lạnh, chạy nhanh sẽ khiến khí quản cực kỳ khó chịu, cậu ngậm chặt miệng chạy vọt ra đường lớn rồi vội vàng bắt xe, giục tài xế chạy tới quảng trường khu Đông.

Người tài xế nói: “Buổi tối ở chỗ đấy hỗn loạn lắm, một đám thanh niên cưỡi moto lên cầu vượt rồi sớm muộn gì cũng có chuyện.”

Doãn Thiên Dương nhìn chăm chú ra ngoài cửa sổ, lòng bàn tay chảy mồ hôi không ngừng, thanh âm vừa nãy của Nhiếp Duy Sơn và lời nói của bác tài cứ quẩn quanh bên tai, với cậu chúng tựa như lời chú Cẩn cô mà Đường Tăng dùng với Tôn Ngộ Không.

“Bác tài ơi, nhanh nữa đi ạ!” Cậu sờ lên túi áo bông, khoai nướng trong đó vẫn còn sót lại chút hơi ấm.

Giống như đêm đó Nhiếp Duy Sơn hỏi cậu: “Dương nhi, cậu có thích tớ không?”

Đến được quảng trường khu Đông, Doãn Thiên Dương ném lại một trăm đồng rồi mở cửa lao ra ngoài, cậu chạy không ngừng nghỉ về phía dãy moto xếp thành hàng kia, còn ánh mắt thì băn khoăn lướt qua đám thanh niên đang túm năm tụm ba ở ven đường.

“Anh ơi!” Cậu láng máng nhớ lại bộ dạng của anh chủ rồi vội vàng chạy tới hỏi, “Anh ơi, anh biết Nhiếp Duy Sơn chứ? Trước đây buổi tối hay tới đua xe, bọn em cũng từng đến đây cùng nhau một lần, anh nghĩ thử chút đi!”

Trong thoáng chốc anh chủ đã trả lời lại: “Biết, biết, hôm nay thằng nhóc kia có tới, nói là tâm trạng không tốt rồi bọn nó lên cầu đấu một trận. À, vẫn chưa quay lại.”

Doãn Thiên Dương chạy ngược về phía đầu phố nhìn những chiếc moto nối đuôi nhau quay lại, cho dù những người lái xe đội mũ bảo hiểm thì cậu vẫn có thể nhìn ra có phải là Nhiếp Duy Sơn không, nhưng trong số họ không có Nhiếp Duy Sơn.

Chiếc xe đầu tiên đã dừng lại, cậu nắm lấy tay lái rồi hỏi: “Nhiếp Duy Sơn đâu? Tại sao không về cùng các anh?!”

“Mày là ai đấy?” Đối phương tháo mũ bảo hiểm ra rồi quay đầu hỏi người phía sau, “Vừa nãy cái thằng thua mà không có tiền rồi bị chúng ta đánh họ Nhiếp à?” Những người khác cười ầm lên phụ họa, lọt vào trong tai Doãn Thiên Dương thì như muốn đâm thủng cả màng nhĩ.

“Chúng mày đánh cậu ấy? Cậu ấy ở đâu?” Ánh mắt Doãn Thiên Dương dần dần trở nên trống rỗng, nhìn về phía đối phương nhưng lại không có sự tập trung, cậu lùi về sau hai bước còn tay thì vẫn đang nắm chặt tay lái của đối phương, rồi khom lưng đẩy mạnh một cái, khiến cho cả xe cả người của đối phương ngã nhào xuống đất!

Sức lực của cậu tựa như không thể ngăn cản, tay đấm chân đá giống như chạm phải chốt mở mà đánh ra không ngừng, những người khác chạy tới hất cậu ngã xuống nhưng cậu lại bò dậy tiếp tục liều mạng đánh nhau với những người này, cuối cùng cậu đứng đó loạng choạng giữa một đám kẻ bại tướng.

Anh chủ bị cậu dọa phát sợ: “Đừng gây sự ở đây nữa, đi xem thử bạn của cậu mau lên, hình như đích của bọn họ là ngã tư đường Công Nông, tôi sẽ cho người đi theo ra đấy lái moto về.”

Doãn Thiên Dương kiếm một chiếc moto ngồi lên, dồn sức vặn tay ga, tiếng ầm ầm vang lên truyền từ đầu đường đến cuối đường, cậu không đội mũ bảo hiểm nên gió lạnh tạt vào khiến mắt cậu đau đớn, khi lao xuống khỏi cầu vượt thì viền mắt đã đỏ ửng.

Thường ngày vào buổi tối ngã tư đường Công Nông hầu như không có ai, người đi đường biết ở đây có người đua xe thì chỉ muốn tránh đi cho xong, vậy nhưng lúc này lại có một vòng người đứng vây quanh ở đó. Doãn Thiên Dương đi tới gần, âm thanh của động cơ xe moto khiến cho mọi người quay đầu lại, cậu phanh gấp rồi quẳng xe moto ở vỉa hè sau đó vừa kêu to “Tránh ra” vừa chạy ào vào giữa đám người.

Nhiếp Duy Sơn nằm dưới đất, trên khóe miệng và viền mắt đều là máu, máu ở mũi đã khô lại, còn tóc tai dính đầy tro bụi và lá rụng.

Doãn Thiên Dương ngồi xổm xuống ôm Nhiếp Duy Sơn vào trong lòng, nghẹn ngào nói: “Nhìn cái gì chứ, tối rồi mà không thấy lạnh à? Tất cả giải tán đi, còn nhìn nữa thì tôi đánh đấy.”

Lúc trước khi cậu xuất hiện trước mặt hắn với một thân thể đầy vết thương có phải Nhiếp Duy Sơn cũng khó chịu như vậy không?

Không, nhất định là còn khó chịu hơn so với cậu, bởi vì Nhiếp Duy Sơn đã từng nói là thích cậu.

Nhưng nếu đúng như lời cậu đã nói là không thích Nhiếp Duy Sơn, vậy thì tại sao cậu vẫn khó chịu đến thế.

Đón xe về nhà, dọc đường đi cậu đều ôm đối phương rất chặt, đến đầu ngõ thì xuống xe rồi cậu cõng Nhiếp Duy Sơn về nhà. Trong nhà rất yên tĩnh, dường như những người khác đều đã ngủ rồi, cậu thu xếp cho Nhiếp Duy Sơn nằm lên giường, sau đó vắt khăn nóng lau chùi cho đối phương.

Vết máu đã được lau sạch sẽ, trên mặt Nhiếp Duy Sơn có vết tích ẩu đả nhưng vẫn đẹp trai như trước, Doãn Thiên Dương nhẹ nhàng sờ lên vết thương của đối phương, rồi nói: “Nếu cậu không chịu được thì cứ nói, tớ sẽ cõng cậu tới phòng khám.”

Nhiếp Duy Sơn nắm lấy tay cậu, nở nụ cười: “Tớ không đau, tớ giả vờ thôi, bởi vì lúc cậu ôm tớ rất dễ chịu.”

Đôi môi của Doãn Thiên Dương đang run lên, cậu tựa như đang chạy bứt lên trên đường đua, muốn xông ra khỏi tuyến phòng thủ kia: “Tớ còn báo thù cho cậu rồi đó, cậu định cảm ơn tớ thế nào đây?”

Nhiếp Duy Sơn giãy dụa cố gắng ngồi dậy, dịch tới gần rồi chui vào trong lòng Doãn Thiên Dương một lần nữa, đoạn nói: “Tớ muốn lấy thân báo đáp, nếu cậu cảm thấy không thiệt thòi thì đồng ý đi, giống như cây lựu và cây táo ở trong sân vậy, cậu và tớ ở bên nhau đi.”

“Cậu đừng có dùng khổ nhục kế, rõ ràng biết là tớ dễ mềm lòng.” Doãn Thiên Dương vươn tay vòng quanh người Nhiếp Duy Sơn, thỉnh thoảng lại vuốt nhẹ sau lưng đối phương để động viên, “Cây lựu còn phải đợi cây giống táo thêm nhiều năm nữa đấy, cậu mới chờ có mấy ngày mà đã không chịu được rồi à?”

Nhiếp Duy Sơn thành thật trả lời: “Không chịu được.”

Doãn Thiên Dương cũng nở một nụ cười, cậu đã chạy qua đường ranh cuối cùng rồi: “Vậy thì ở bên nhau đi, tớ đồng ý.”

Cậu quay đầu hôn lên mặt Nhiếp Duy Sơn, bởi vì bên khóe miệng của Nhiếp Duy Sơn có vết thương nên cậu cẩn thận từng chút tránh đi, hai má, huyệt thái dương, cổ, còn cả yết hầu, hôn rất lâu rất lâu, rồi đột nhiên cậu cúi đầu, nói với vẻ hơi khó chịu: “Không phải cậu bảo lấy thân báo đáp à? Thế sao mà không có mắt nhìn vậy.”

Nhiếp Duy Sơn hơi ngượng nhưng vẫn đưa tay ra không chút do dự.

Loại cảm giác ấy rất khó để hình dung, Doãn Thiên Dương cắn lên vành tai của Nhiếp Duy Sơn, chôn sâu tiếng thở dốc nơi cổ họng và xuống tận đáy lòng.

“Tiểu Sơn… Đệt!” Đột nhiên mở mắt ra, chăn bông phía thân dưới đã trở nên ẩm ướt, Doãn Thiên Dương nhìn vào khoảng không tối đen còn trái tim thì như sắp nhảy ra khỏi miệng, cậu ngồi dậy dựa vào đầu giường, cầm cốc nước đặt trên tủ đầu giường lên uống một ngụm lớn, đợi đến khi nhịp thở ổn định trở lại thì cậu mới tỉnh táo rồi khiếp sợ mà ngơ ngẩn cả người.

Bàn tay từ từ luồn vào quần lót, bên trong đã ướt rồi.

Thế mà, thế mà cậu lại mộng tinh với Nhiếp Duy Sơn.

Chuyện này so với việc người trưởng thành mà đái dầm còn xấu hổ hơn nghìn lần.

Doãn Thiên Dương bối rối đi vào phòng tắm giặt quần lót, sau khi bò lên giường lần nữa thì bất lực ôm gối ngẩn người, thậm chí trong phút chốc còn rơi hai giọt nước mắt.

Một giọt là vì sự việc anh hùng cứu mỹ nhân trong mơ, đánh nhau chân thật như vậy thế mà mẹ nó lại là giả, quá là đả kích.

Một giọt khác đơn giản là bởi vì cả cơ thể và trong lòng đều được thả lỏng, Nhiếp Duy Sơn bị thương chỉ là một giấc mơ, nhớ đến đây cậu lại thở dài một hơi, không bị thương là tốt rồi, so với điều gì cũng đều tốt hơn cả.

Cậu nhắm mắt lại suy nghĩ, ngày mai mua khoai nướng cùng ăn với đối phương đi.

Rồi lập tức cậu mở mắt ra, đã thế này rồi thì còn gì phải cân nhắc nữa, chuyện kia đã được cậu tô vẽ dựng lên trong mơ, thật đúng là không biết xấu hổ. Vùi mặt vào trong gối, cứ thế Doãn Thiên Dương đỏ mặt đến hừng đông.

Nhưng đến hừng đông mà vẫn còn chưa xong, sáng sớm lúc tình cờ gặp Nhiếp Duy Sơn ở đầu hẻm thì quả thật cậu trở nên bốc khói hừng hực, lỗ tai bị nóng cháy vang ù ù bên trong, cậu cưỡi xe vội vàng rẽ ra ngoài, đến đường cái thì mua một củ khoai nướng to đùng.

Nhiếp Duy Sơn đã trở lại như lúc trước, hắn cũng không còn muốn chờ Doãn Thiên Dương tỏ rõ thái độ nữa rồi, cứ tùy ý đi, thầy Nhiếp Dĩnh Vũ nói không sai, chỉ cần nhìn thấy thì đã vui vẻ vô cùng, còn đòi hỏi nhiều làm cái rắm gì chứ, làm người thì nên biết đủ.

Còn Doãn Thiên Dương thì chỉ là do xấu hổ, thật ra cậu cũng muốn thừa nhận nhưng mà cứ nghĩ đến giấc mơ kia thì lại không mở miệng được, cứ cảm thấy chỉ cần mở miệng là sẽ rên ra tiếng. Đến trường học rồi bức bối ngồi tại chỗ đọc sách, thần kỳ thế nào mà cậu lại nhớ ra phần Địa lý học thuộc ngày hôm qua.

Quay đầu rồi lặng lẽ liếc mắt một cái, lỗ tai lại nóng bừng vang lên ù ù, cậu vùi đầu ngượng ngùng nói: “Kích thích quá, kích thích quá, không chịu được, không chịu được.”

Điện thoại rung lên hai cái, cậu lấy ra xem thì thấy là Tần Triển gửi tin nhắn nhóm: “Trước một giờ chiều đến phòng 505 tập hợp, sẽ thông báo việc sắp xếp cho trận thi đấu cuối tuần sau.”

Doãn Thiên Dương nhắn lại hỏi: “Thi đấu thì sẽ có thành tích trong ngày à?”

Tần Triển trả lời: “Phải, Thế vận hội còn có kết quả ngay, trận đấu nhỏ như này thì cần mấy ngày chứ.”

Doãn Thiên Dương lại hỏi: “Thế có giấy khen không?”

Tần Triển nhắn lại: “Ông tưởng là Đại hội thể thao của trường à, chỉ là tôi có thể lấy đội phí đi mua cho ông một tấm ở chợ bán đồ lưu niệm, nhưng sẽ không có dấu đâu.”

“Tôi chỉ không chắc nên hỏi thôi.” Doãn Thiên Dương ấn tắt điện thoại, cũng vừa đúng lúc bắt đầu vào học, cậu ngẩng đầu nhìn chăm chú giáo viên Địa lý nhưng trong lòng thì lại đang vạch kế hoạch cho mình.

Ôm một cái rồi hỏi người ta có thích mình không, quá quê mùa, còn lâu cậu mới làm như vậy.

Chờ một chút đi, chờ đến ngày đó thi đấu rồi để Nhiếp Duy Sơn đứng ở ngoài vạch đích cuối cùng, cậu sẽ xông tới đâm cho choáng váng, sau đó thì nói rõ tấm lòng. Phắc, nghĩ đến thôi cũng hưng phấn rồi.

Giáo viên Địa lý cũng nhìn chằm chằm cậu: “Doãn Thiên Dương, mặt đỏ bừng có vẻ rất say mê nhỉ, đứng lên đọc thuộc các khu vực nông nghiệp của nước Mỹ.”

Doãn Thiên Dương lập tức đứng lên: “Khu vực lúa mì, khu vực ngô, khu vực bông vải… Khu nông nghiệp tưới tiêu và chăn nuôi ạ!” Liền một hơi không thở gấp, đọc xong cậu còn quay đầu nhìn về phía Nhiếp Duy Sơn, sau đó tặc lưỡi một cái!

Cả lớp đều sửng sốt, giáo viên Địa lý cũng sững sờ, Nhiếp Duy Sơn kinh ngạc lại mang theo mê man, trong mê man lại có chút động lòng. Lúc này Doãn Thiên Dương mới nhận ra mình đã làm gì, cậu ho một tiếng: “Thầy ơi, em lại đọc Ngũ Đại Hồ(*) nhé! Dù sao cũng gần mà!”

(*)Ngũ Đại Hồ là năm hồ lớn nằm trên hay gần biên giới Canada – Hoa Kỳ. Đây là nhóm hồ nước ngọt lớn nhất trên thế giới.

Đến giờ nghỉ trưa cả lớp đều tới căng tin ăn cơm, hai tên chuyên tiên phong đi cướp cơm là Nhiếp Duy Sơn và Doãn Thiên Dương này lại vẫn còn ở trong lớp, Nhiếp Duy Sơn đứng ở cuối lớp ăn khoai nướng, hắn hỏi: “Trong giờ Địa cậu làm cái gì đấy?”

Doãn Thiên Dương cầm một nửa ăn rồi suy nghĩ trong chốc lát: “Cậu từng xem hát hí khúc chưa? Ngày xưa khi người hát hí khúc ở trên đài diễn, dưới đài có rất nhiều người tán tụng, dần dần tiếng chiêng trống càng lúc càng nhanh, ở lần cuối cùng trước khi kết thúc, động tác và chiêu thức đều dừng lại, sau đó dù phía dưới cả sảnh đường có bao nhiêu người thì Sừng nhi(*) cũng chỉ nháy mắt với một người duy nhất.”

(*)Sừng nhi là danh xưng dành cho những diễn viên hát hí khúc ưu tú, nổi danh.

Cậu không nháy mắt được nhưng không thể kiềm chế mà tặc lưỡi.

Nhiếp Duy Sơn nắm khoai nướng đến biến dạng: “Nháy với ai?”

Thích ai thì nháy với người đó, Doãn Thiên Dương thầm nói trong lòng.

Cậu xé một tờ giấy từ vở ra, sau đó đặt lên đỉnh đầu cọ cọ, mùa đông trời khô nên chỉ cần ma sát mấy cái thì đã xuất hiện hiện tượng tĩnh điện, tóc trên đầu dựng đứng cả lên.

Kéo ghế đến sát chân tường, cậu đứng lên rồi lấy tờ giấy hút kia chắn trước ống kính camera, thật ra chín mươi chín phần trăm là nó không mở nhưng Doãn Thiên Dương không dám mạo hiểm dù chỉ là một phần trăm, không phải vì sợ mà là bởi xấu hổ.

“Lại gần đây một chút,” cậu nghiêng về phía Nhiếp Duy Sơn, sau đó áp đầu của đối phương lên ngực mình rồi ôm lấy, “Cuối tuần sau tớ thi đấu, cậu đi cùng tớ nhớ.”

Đối với cái tư thế ngu ngốc này Nhiếp Duy Sơn đã thỏa hiệp rồi: “Không phải loại thi đấu này không mở cho người ngoài à?”

Doãn Thiên Dương cọ lên tóc của đối phương: “Người nhà thì có thể đến.”

Trong hơi thở thoang thoảng mùi vị ngọt ngào của khoai nướng, Doãn Thiên Dương gần như sắp say rồi, cảnh trong mơ và hiện thực cứ đan xen vào nhau khiến đầu óc cậu cảm thấy nặng nề không thể phân biệt rõ ràng, chỉ có thể dùng giọng nói lí nhí mà khoác lác: “Tớ muốn cho cậu mở mang kiến thức về cái gì gọi là nhịp điệu thanh xuân, cái gì gọi là lãng mạn của vận động viên… Cho nên tớ còn phải kiên nhẫn mấy ngày nữa, xin lỗi nhé.”

Từ “nhé” kia tựa như một mũi tên nhỏ bắn vào trái tim của Nhiếp Duy Sơn, trên đầu mũi tên mang theo lông vũ mềm mại cào trực tiếp lên nơi ngứa nhất trong lòng hắn. Hắn vừa mới quyết định tự bằng lòng với hiện tại thì Doãn Thiên Dương lại bước gần thêm một bước về phía hắn.

Thật đúng là không còn cách nào mà.

Hắn rất muốn thu nhỏ đối phương lại, để bất cứ lúc nào cũng có thể nắm chặt trong lòng bàn tay, giống như viên kẹo quý giá khi còn thơ bé.