Hai Con Người, Một Cuộc Đời

Chương 93: Dựa sát vào nhau [h]




Thế Huân tận lực khống chế tốc độ sáp nhập, làm cho Lộc Hàm từ từ thích ứng với cảm giác bản thân bị tạo ra. Nhưng bên trong hậu huyệt vừa ấm vừa nhuyễn thực sự tra tấn người, nghẹn đến Thế Huân đầu đầy mồ hôi, không ngừng thở gấp.

“Thế Huân… mau chút tiến vào… em muốn…” Nghe được tiếng thở dốc phía sau, Lộc Hàm làm sao có thể để Thế Huân chịu đựng loại này được, liền vểnh mông dùng lực đưa về phía sau, đem dương v*t hàm tiến vào hậu huyệt.

“Lộc Hàm…” Lúc nãy được ngón tay sáp lộng hậu huyệt vốn đã ẩm ướt trơn trượt, Thế Huân lại đang hướng bên trong đĩnh tiến, Lộc Hàm lùi lại như thế, dương v*t lập tức “Oạch” trượt tới chỗ sâu nhất. Hô hấp của anh cứng lại, hai tay gắt gao giữ cho thân thể Lộc Hàm không tái lộn xộn, trong nháy mắt khoái cảm đến mức tận cùng xém chút làm cho Thế Huân trực tiếp bắn ra.

Lộc Hàm nhắm mắt lại, toàn bộ tâm tư đều tập trung trên cái bộ vị ở phía sau kia, trụ thịt nóng bỏng mà cứng rắn thẳng cắm ở sâu bên trong hậu huyệt, chính mình bao trọn Thế Huân, Thế Huân đem mình hoàn toàn giữ lấy, hai người hợp lại thành một làm cho lòng Lộc Hàm một trận cảm động, cái mũi đều có chút cay cay, tuy rằng đã cùng Thế Huân làm tình rất nhiều lần, nhưng thời khắc này vẫn làm cho cậu khống chế không được muốn rơi nước mắt.

Thế Huân hoãn một hồi lâu lâu cảm giác mới chậm rãi thư hoãn, không hề ôm chặt Lộc Hàm, sửa lại hai tay ôm lấy eo cậu, dương v*t bắt đầu từng chút trừu sáp hậu huyệt.

Hai tay Lộc Hàm bám trụ vào tủ nhà bếp, cố gắng nâng mông nghênh hợp, còn Thế Huân thì dùng sức hướng ở chỗ sâu bên trong mà đĩnh. Tại nhà bếp tiếng hai người đàn ông ồ ồ thở dốc cùng tiếng thân thể va chạp hòa cùng một chỗ. Nửa trên hai người như trước ăn mặc chỉnh tề, chỉ có quần Lộc Hàm bị tuột xuống đến đầu gối, quần lót xoắn vẹo dính ở trên đùi, còn quần của Thế Huân vẫn còn mặc hảo, chỉ có dương v*t cứng rắn lộ ra bên ngoài không ngừng ra ra vào vào bên trong thân thể Lộc Hàm.

Cùng với tốc độ trừu sáp càng ngày càng nhanh của Thế Huân, hậu huyệt Lộc Hàm giống như cái miệng nhỏ nhắn co rút hút chặt lấy dương v*t anh, quy đầu vừa trướng vừa căng không ngừng chảy ra chất nhầy, bên trong hậu huyệt bị trừu sáp đến trắng nị, không ngừng phát ra tiếng nước nhóp nhép, nếu lực đạo lớn chút nữa, chất lỏng thậm chí còn có thể tùy theo dương v*t đâm vào rút ra mà từ bên trong hậu huyệt chảy ra, dính vào bụng cùng quần của Thế Huân. Nhưng anh chính là một chút cũng không quan tâm, chính mình cố sức một lần lại một lần tiến vào.

“Đừng… đừng bắn bên trong… còn phải… nấu cơm…” Mắt thấy hai người càng ngày càng kích động, thân thể Lộc Hàm đều không kềm được run rẩy, đã đến gần thời điểm xuất tinh, vừa lúc nhớ đến còn phải nấu cơm chiều cho Thế Huân, tiếng nói run rẩy đứt quãng nhắc nhở Thế Huân không cần bắn ở bên trong, dù sao bắn bên ngoài cũng tương đối dễ thu thập hơn.

“Lộc Hàm…” Thế Huân trong lòng ấm áp, lại rất nhanh trừu sáp vài cái, ở thời điểm Lộc Hàm vừa bắn tinh, liền lập tức rút ra dương v*t, vén áo Lộc Hàm lên, bắn lên lưng của cậu.

Thế Huân cầm khăn tay giúp hai người lau khô, sau khi chính mình mặc lại quần, liền giúp Lộc Hàm xuyên quần. Lộc Hàm làm sao để Thế Huân hầu hạ như vậy, hoang mang rối loạn đưa tay muốn đẩy Thế Huân ra, nhưng anh cũng không chịu buông tay, còn giúp Lộc Hàm mặc hảo quần lót, kéo quần dài lên, đóng khóa kéo thắt lại dây lưng, đem cậu làm cho lưu loát mới chịu buông tay.

“Có mệt hay không!?” Chờ sau khi hai người đều thu thập thỏa đáng, Thế Huân đem Lộc Hàm ôm vào trong ngực, để cậu tựa vào người mình nghỉ ngơi.

“Không… không sao, em lập tức làm cơm chiều.” Lộc Hàm ngoài miệng nói phải làm cơm, nhưng lại thật sự tham luyến lòng ngực ấm áp của Thế Huân, nhịn không được đưa tay ôm lấy thắt lưng anh, nghiêng đầu gối lên vai của anh.

“Không vội, em nghĩ ngơi đã lát hãy làm sau.” Nhận thấy được hành động này của Lộc Hàm, Thế Huân ôn nhu cười cười, siết cánh tay chặc hơn chút nữa.

Sau đó hai người không nói gì nữa, lẳng lặng gắn bó cùng nhau trong chốc lát. Lộc Hàm thật muốn cả đời này đều được nằm trong ngực Thế Huân, nhưng lại không muốn anh chịu đói, cắn răng quyết tâm rời đi cái ôm ấm áp của anh, vội vàng bắt đầu chuẩn bị cơm chiều.

Thế Huân nhìn bóng dáng bận rộn của Lộc Hàm, nghĩ thầm chính mình cũng không giúp được cái gì, liền xoay người ra khỏi nhà bếp làm chuyện của mình.