Hai Con Người, Một Cuộc Đời

Chương 55: Hãm sâu [h]




“A!” Vừa mới bước vào cửa, hai người còn đứng ở chỗ huyền quan (chỗ đứng để đổi dép đeo vào nhà á), Thế Huân liền tùy tay đóng cửa lại, một phen đem Lộc Hàm đặt lên vách tường.

Môi ghé qua, đầu lưỡi cường ngạnh chen vào trong miệng, liếm qua nội khoang miệng không chừa một chỗ, nhất là hàm trên mẫn cả, lặp đi lặp lại không ngừng, thẳng đến khi Lộc Hàm chịu đựng không được chủ động cuốn lấy lưỡi Thế Huân. Thế Huân gầm nhẹ một tiếng, toàn thân mạnh mẽ tiến lên, đem thân thể Lộc Hàm gắt gao kẹp giữa vách tường và bản thân mình, cuồng giã hôn thật sâu.

Thế Huân thầm nghĩ, chân thật đem người này ôm vào ngực so với việc tưởng tượng thân thể cậu mà thẩm du đích thực tốt hơn rất nhiều.

“Có muốn tôi không!?” Thế Huân liếm liếm đôi môi hồng nhuận ướt sủng của Lộc Hàm, sau đó nhích ra một chút, chừa cho cậu một chút không gian để thở dốc.

“Có.” Biết rõ Thế Huân bất quá là đang nói về dục vọng thân thể, nhưng tách ra hai ngày, Lộc Hàm từ thể xác đến tinh thần đều khát vọng Thế Huân, chỉ đành thành thật nói ra cảm thụ của mình.

Câu trả lời của Lộc Hàm làm Thế Huân thực vừa lòng, lần thứ hai hôn lên, đĩnh nhập đầu lưỡi vào trong miệng cậu, bất quá lần này không có vội vàng như vừa rồi. Thế Huân kéo đầu lưỡi mềm mịn ra triền miên trêu đùa, một tay lần mò đến phía sau thắt lưng của Lộc Hàm, ghì cậu gắt gao sát lại gần mình, một tay duỗi đến khố gian, ngón tay cách lớp vải quần cao thấp xoa nắn phân thân.

Trong khoảng thời gian sống cùng Thế Huân, trừ bỏ hai ngày Lộc Hàm về nhà, còn lại cơ hồ mỗi ngày hai người đều làm tình, thậm chí buổi tối thứ sáu trước khi về nhà hay tối chủ nhật khi Lộc Hàm về lại đây, có khi còn bị Thế Huân áp bắn trong cơ thể đến hai lần anh mới tận hứng. Làm tình thường xuyên như vậy, cho nên đối với những khiêu khích của anh thân thể cậu rất dễ mẫn cảm, trụ thịt mềm mại bị ngón tay vẽ lộng vài cái liền trở nên cứng rắn đứng thẳng.

Phân thân cứng rắn đem quần đĩnh lên thật cao, càng dễ dàng cho ngón tay Thế Huân miêu tả, chiếu theo hình dạng phân thân mà ở bên ngoài vẽ loạn một vòng, đầu ngón tay nhẹ lướt qua quy đầu mượt mà cùng âm nang mềm mịn phía dưới.

“Ngô…” Khuôn miệng Lộc Hàm bị Thế Huân hàm duyệt phát ra một tiếng nức nở, nước miếng không thể nuốt xuống theo khóe miệng chảy ra.

Ngón tay thuần thục tháo dây thắt lưng, kéo xuống quần dài, túm lấy quần lót một phát kéo mạnh, dương v*t lập tức nhảy ra. Thế Huân đưa tay cầm lấy trụ thịt nóng bỏng cao thấp ma xát, ngón cái không ngừng xoa nắn lên lỗ nhỏ, chỉ trong chốc lát, lỗ nhỏ trên quy đầu liền cảm giác được một cỗ ướt át dính nháp.

“Aha… Thế Huân…” Lộc Hàm tránh khỏi đôi môi Thế Huân, ngẩng đầu há mồm thở dốc, thân thể nhanh chóng dựa vào Thế Huân không ngừng run rẩy.

“Ngoan, bắn đi! Tôi giúp em khuếch trương phía sau.” (bắt đầu từ đây ta sẽ đổi cách xưng hô của hai người cho nó tình tứ)Thế Huân cúi đầu, hé miệng ngậm vào hầu kết Lộc Hàm nhẹ nhàng mút, đồng thời cũng gia tăng tốc độ an ủi dương v*t.

“A a…” Tuy rằng đây không phải lần đầu tiên khi ân ái nghe được lời nói ngọt ngào dụ dỗ của Thế Huân, nhưng mỗi một lần nghe được, loại cảm giác tựa như được anh quý trọng che chở này đều làm cho nội tâm Lộc Hàm trở nên ấm áp mềm mại, thân thể lại hưng phấn kích động, rất nhanh liền thất trận, tinh dịch trắng đục bắn đầy tay Thế Huân.

“Xoay người lại đi.” Thế Huân để cho Lộc Hàm tựa vào lòng ngực của mình nghĩ ngơi một lúc, liền kéo tay cậu ấn vào chỗ sưng nơi khố gian của mình, ý bảo chính mình đã không nhịn nổi nữa.

Lộc Hàm xoay người đưa lưng về phía Thế Huân, tự mình cởi quần xuống đến đầu gối, hai tay bám vào vách tường, hơi hơi hạ thấp thắt lưng, đem cái mông trắng nõn nhếch lên.

Thế Huân đem ngón tay dính đầy tinh dịch tham tiến vào hậu huyệt, lập tức bị vách tường mềm mại bên trong gắt gao hấp thụ. Chỉ phúc cọ xát vách tường hướng càng sâu bên trong thâm nhập, tận tường đem tinh dịch vẽ loại khắp nơi, bôi trơn kỹ càng cũng là giúp chính mình khi tiến vào sẽ giảm bớt đau đớn cho cậu. Thế Huân biết MB này đối mình vô cùng tốt, cho nên cũng tận khả năng đối cậu hảo một chút, ít nhất khẳng định sẽ không giống hai lần đâu lúc ân ái cố ý trào phúng, chỉ lo dục vọng của bản thân mà đấu đá lung tung.

Nhưng cũng chính những ôn nhu vô tình này của Thế Huân đã làm cho Lộc Hàm trầm luân càng sâu.