Hai Con Người, Một Cuộc Đời

Chương 26: Tiền tài




Bởi vì lúc trước đã đưa ra ý định xin từ chức với quản lý, nên đối với việc Thế Huân không cho cậu làm việc tại Ngô thị, Lộc Hàm cũng không so đo nhiều, dù sao sớm muộn cũng phải rời đi. Nhưng Thế Huân lại muốn bao dưỡngmình, điều này làm suy nghĩ vốn đã rối loạn của cậu lại càng thêm hỏng bét.

Chẳng phải trong rất nhiều bộ phim truyền hình, nữ nhân vật chính đều là người bình thường sau đó đi làm người hầu hoặc gia sư cho nhà giàu, rồi cùng nam nhân vật chính anh tuấn nhiều tiền sáng tối ở bên nhau, cuối cùng sinh tình, sau đó sống hạnh phúc bên nhau. Đương nhiên một người đàn ông trưởng thành như Lộc Hàm sẽ không hứng thú với loại phim theo kịch bản cũ rích này, nhưng mà thỉnh thoảng cậu cũng cùng với mẹ, yên lặng ngồi xem.

Hiện tại nếu Thế Huânbao dưỡng cậu thì cơ hội ở chung của hai người sẽ tăng lên, điều này không khỏi làm ngọn lửa hi vọng của Lộc Hàm thiêu đốt mãnh liệt hơn, mười năm thầm yêu Thế Huân, trong lòng Lộc Hàm chứa rất nhiều khát vọng, cho dù biết bao dưỡng chính là để Thế Huân phát tiết dục vọng, Lộc Hàm vẫn nghĩ chỉ cần được ở cùng anh là tốt rồi, thậm chí còn ảo tượng có khi sẽ giống mấy bộ phim truyền hình kia, hai người ở chung lâu ngày sẽ sinh tình, rồi sẽ…

“Cậu đã suy nghĩ kĩchưa!? Nếu không muốn thì…” Lộc Hàm mãi vẫn không phản ứng làm Thế Huân mất kiên nhẫn, bắt đầu hối hận vì quyết định vội vàng. Tuy rằng Lộc Hàm là MB, nhưng dù sao cậu vẫn còn làm việc ở Ngô thị, tổng giám đốc đi bao dưỡng nhân viên làm anh có chút mất mặt.

“Ngô tổng, tôi đáp ứng!” Thấy Thế Huân có ý thay đổi, Lộc Hàm lo lắng lập tức đáp ứng. (Aiz~~ Nai nhỏ thật ko có tiền đồ mà)

“Ân… Vậy được rồi. Cậu nhớ nên mau sớm từ chức.” Thế Huân sửng sốt một chút, nhưng nghe thấy Lộc Hàm đáp ứng cũng không nói gì, chỉ nhắc cậu mau chóng từ chức.

“Ngô tổng, tôi… Lúc trước đã xin từ chức với quản lý tài chính, chỉ còn một số việc chưa bàn giao xong.” Ở Ngô thị, Lộc Hàm chỉ là một nhân viên bình thường, nên chỉ cần đưa đơn từ chức cho quản lý, hoàn thành chuyển giao công tác, Thế Huân chỉ cần ở đơn từ chức ký một cái là xong. Cho nên Thế Huân không biết chuyện cậu xin từ chức từ trước.

“Coi như cậu biết người biết ta. Vậy thì bao dưỡng tính từ ngày hôm nay đi, bao nhiêu tiền cậu cứ ra giá.” Đối với sự thức thời của Lộc Hàm, Thế Huân vừa lòng gật đầu, đứng lên lấy một tờchi phiếu chuẩn bị đưa cho Lộc Hàm.

“Ngô tổng, tôi…” Lộc Hàm xấu hổ không biết nên nói cái gì, cậu vốn dĩ không nghĩ sẽ cùng anh giao dịch tiền bạc. Vả lại cậu cũng không biết giá cả của một MB, nên dù Lộc Hàm muốn nói đại một cái giá thì cũng không biết nên nói bao nhiêu.

“Ngượng ngùng sao!? Vậy đợi đến lúc chấm dứt hãy trả đi, dù sao tôi cũng không biết sẽ có hứng thú với cậu bao lâu, đến lúc đó bàn lại giá cũng tốt. Yên tâm, niệm tình cậu từng làm ở Ngô thị, tôi sẽ không bạc đãi cậu, mặc dù hiệu suất công việc thì không sao nói nổi.” Nói đến câu cuối Thế Huân lại chăm chọc Lộc Hàm, nhưng là tâm tình của anh cũng không tệ lắm, biểu tình trên mặt coi như ôn hòa, bộ dáng thương lượng cũng rất tốt.

“Ân… Kia Ngô tổng… Hôm nay… Hôm nay nếu không còn việc gì, tôi… Tôi đi trước…” Tuy rằng Thế Huân nói bao dưỡng mình, tuy rằng hiện tại tâm tình của anh rất tốt, nhưng Lộc Hàm không có hy vọng xa vời về chuyện Thế Huân sẽ giữ mình lại qua đêm, đứng lên lắp bắp chuẩn bị rời đi. Có lẽ vì hồi đi học Thế Huân quá mức chói mắt, đối với Lộc Hàm là ngoài tầm với, mà khi đi làm anh lại là lãnh đạo cao cấp của mình, hai người trong lúc đó khoảng cách càng thêm xa xôi, hơn nữa việc yêu thầm đã bén rễ ăn sâu gần mười năm, cho nên khi đứng trước mặt Thế Huân, Lộc Hàm trở nên quá thận trọng, thậm chí có chút khúm núm.