Hai Con Người, Một Cuộc Đời

Chương 180: Tiền tài




Thế Huân cũng sớm đã là tên đã trên dây, hiện tại Lộc Hàm chủ động mở miệng, anh sao còn nhẫn được, lập tức từ giữ hai chân Lộc Hàm nhổm dậy, hai tay túm trụ hai cái chân dài để lên vai mình, Lộc Hàm bị túm làm cái mông hoàn toàn nhếch lên, dương v*t Thế Huân vừa lúc cũng để ngay giữa khe mông, hơi dùng sức một chút, quy đầu “Ót” một tiếng đỉnh vào hậu huyệt.

“A a… Thế Huân…” Lộc Hàm nửa người trên còn quấn chăn thật dầy, nửa người dưới lại lỏa lồ bên ngoài, dương v*t nơi khố gian cao ngất cứng rắn, chỗ hậu mặt lại bị Thế Huân bừa bãi trừu sáp thao lộng, Lộc Hàm bị đâm một cái rồi một cái, thân thể tùy tần suất va chậm mà không ngừng cao thấp chớp lên, yết hầu đã sớm thét đến khàn khàn, nhưng tiếng rên rỉ lại không ngừng được mà cứ theo trong miệng không ngừng tuông ra.

Thế Huân ngược lại rất muốn đem tư thế tối hôm qua làm lại một lần, nhưng nếu làm lại một lần như thế, phỏng chừng cả ngày hôm nay Lộc Hàm cũng không có khí lực xuống giường. Anh sao có thể khiến cho cậu mệt như thế, cũng liền bắn một lần, cũng không có bắn ở bên trong hậu huyệt, dù sao bắn bên ngoài cũng tương đối dễ thu dọn hơn.

Sau khi Thế Huân giúp Lộc Hàm rửa sạch thân thể, lại hống cậu tiếp tục ngủ. Thế Huân tự mình đi vào bếp nấu cơm, tuy rằng không làm được mấy món phức tạp, nhưng ít ra khi Lộc Hàm tỉnh dậy lập tức có thể ăn một chén cháo thơm lừng.

Sau “Sự kiện tự sát”, Quan Lâm có lẽ thật sự tin Thế Huân đã hoàn toàn chết tâm, kể từ đó không hề xuất hiện trước mặt Thế Huân cùng Lộc Hàm lần nào nữa. Hai người lại khôi phục cuộc sống yên bình. Lúc nghỉ ngơi, hai người liền ngọt ngào mật nị cùng một chỗ, một chút cũng luyến tiếc chia lìa; lúc đi làm, hai người lại biến thành Ngô tổng giám đốc nghiêm cẩn cùng Lộc quản lý chăm chỉ, sự nghiệp hỗ trợ lẫn nhau, năng lực làm việc của Lộc Hàm cũng nhận được sự khen ngợi của mọi người.

Hai người cuộc sống hằng ngày hạnh phúc mỹ mãn, Ngô thị phát triển cũng là càng ngày càng tốt. Đối với người mình yêu, Thế Huân đem Lộc Hàm để ở trong lòng đau sủng. Đối với quản lý tài chính, Thế Huân không biết nên thưởng làm sao ột Lộc Hàm biểu hiện xuất sắc đến như vậy. Lộc Hàm vốn là người có trách nhiệm, hiện tại lại là người yêu của Thế Huân, cậu đối Ngô thị cũng là thật tâm thật lòng mà trả giá. Thế Huân cảm thấy dù có tăng lương cũng không đủ, nghĩ tới nghĩ lui, quyết định đem cổ phần của mình ở Ngô thị chuyển dời sang tên của Lộc Hàm.

Lúc Thế Huân đem quyết định của mình nói với Lộc Hàm, cậu chết sống không đồng ý, lắc đầu như trống bỏi. Dựa theo giá trị cổ phiếu Ngô thị tính toán, nếu Lộc Hàm tiếp nhận số cổ phần này của Thế Huân, kia lập tức có thể trở thành phú hào số một số hai. Nhưng Lộc Hàm không muốn nhất chính là cùng Thế Huân đề cập đến vấn đề tiền bạc. Thậm chí chi tiêu hằng ngày của hai người, Lộc Hàm cũng đều là tận lực dùng tiền lương của mình, lúc mua đồ cũng tranh trả tiền với Thế Huân, có đôi khi Lộc Hàm không lay chuyển được Thế Huân, còn có khi nổi lên tính giận dỗi trẻ con.

Nhưng Thế Huân lần này cũng là quyết tâm phải đem cổ phần công ty chuyển giao cho Lộc Hàm, nhìn thấy Lộc Hàm không đồng ý, anh còn ngàn năm một thuở dùng uy nghiêm của một tổng giám đốc bức ép cậu phải đồng ý. Kết quả hai người liền đối chọi, một người cứng rắn cho, một người chết sống không cần.

“Lộc Hàm, so với việc em vì Ngô thị mà trả giá hết thảy, cổ phần công ty thật nhỏ bé không đáng kể, đây đều là những thứ em đáng được nhận.” Thế Huân sắc mặt nghiêm túc, dù Lộc Hàm có cự tuyệt ra sao cũng phải bắt cậu chấp nhận.

“Em… em không cần cổ phần của anh…” Lộc Hàm không biết như thế nào mới có thể cự tuyệt Thế Huân, gấp đến nói chuyện cũng đều nói lắp.

“Lộc Hàm, đó cũng là một chút tâm ý anh dành cho em.” Thế Huân thấy là dùng cứng rắn không được, lại bắt đầu dùng chính sách dụ dỗ.

“Em… em không cần cổ phần công ty! Em chỉ cần anh!” Lộc Hàm lập tức hô lên, có lẽ vì trong lòng quá vội, ánh mắt mở to trừng Thế Huân, ngữ khí cũng có chút cao. Đây là lần đầu Lộc Hàm ở trước mặt Thế Huân tức giận như thế.

“Lộc Hàm…” Thế Huân không dự đoán được Lộc Hàm sẽ đột nhiên lớn tiếng như thế, nhất thời không kịp phản ứng, biểu tình ngốc lăng nhìn cậu.

“Đối… thực xin lỗi, em không có cố ý nổi giận với anh. Em… em…” Lộc Hàm nghĩ là mình chọc Thế Huân sinh khí, nhanh chóng mở miệng nói xin lỗi, trong lòng vốn là lo lắng, hiện tại lại kích động đến ngay cả hốc mắt đều đỏ.

“Lộc Hàm, người không đúng trước là anh, anh sẽ không ép em nhận cổ phần công ty nữa, chúng ta chỉ cần ở bên nhau là tốt rồi.” Thế Huân vừa cảm động vừa đau lòng, vươn cánh tay đem Lộc Hàm gắt gao kéo vào trong ngực.

“Ân, em chỉ muốn Thế Huân.” Lộc Hàm giơ cánh tay lên ôm lấy Thế Huân.

Công tác chuyển nhượng cổ phần cần hai bên ký tên, nhưng Lộc Hàm không đồng ý, việc này cũng chỉ có thể như thế qua đi. Thế Huân nghĩ nhất định phải hảo hảo yêu thương Lộc Hàm, cả đời đều để ở trong lòng đau sủng, thẳng đến hai người song tấn hoa râm, thẳng đến hai người đi lại tập tễnh, thẳng đến… Chính là nếu có một ngày một người rời đi trước thì sao!? Sinh tử có mệnh, loại sự tình này không phải con người có thể khống chế. Thế Huân tìm đến luật sư lập di chúc, nếu có một ngày chính mình mất, tất cả tài sản đều sẽ thuộc về một người là Lộc Hàm.

Sự việc lập di chúc dĩ nhiên do một mình Thế Huân lén lút tiến hành, nếu để cho Lộc Hàm biết, không đồng ý là cái chắc, phỏng chừng còn có thể một mình miên man suy nghĩ. Thế Huân chính là muốn cho Lộc Hàm có cuộc sống vui vẻ không lo âu, đến nỗi bản thân không có nửa điểm đau ốm. Hơn nữa từ khi Thế Huân cùng Lộc Hàm sống cùng nhau, ngươi sủng ta, ta thương ngươi, hai người săn sóc lẫn nhau, cùng nhau chiếu cố, thân thể Thế Huân cường tráng như trâu, Lộc Hàm cũng cường kiện khỏe mạnh. Cho nên, cuộc sống hạnh phúc của hai người đúng thực liền còn có cả đời.