Hai Con Người, Một Cuộc Đời

Chương 166: Tư thế [h]




Thế Huân đầu tiên là dùng đầu lưỡi liếm bên ngoài huyệt khẩu, da thịt khô khốc bởi vì dính nước miếng mà trở nên trong suốt ướt át, anh vừa lòng mỉm cười, đầu lưỡi bắt đầu thăm dò đỉnh tiến vào lổ nhỏ, lại đột nhiên bị hậu huyệt co rút kẹp lấy đầu lưỡi. Thế Huân đưa tay xoa nắn cái mông Lộc Hàm, nắm lấy hai cái mông thịt nhẹ bóp, phát hiện hậu huyệt dần dần trở nên thả lỏng, liền nhân cơ hội đem đầu lưỡi đỉnh tiến càng sâu một ít.

"Ngô ngô..." Đầu lưỡi mềm nhuyễn thấp hoạt ở bên trong hậu huyệt tiến tiến xuất xuất trừu sáp liếm lộng, Lộc Hàm sảng khoái dựa vào người Thế Huân run rẩy, nhưng miệng vẫn còn ngậm lấy dương v*t, cho nên phải thật cẩn thận không để răng nanh làm thương tổn đến trụ thịt mẫn cảm.

Lộc Hàm chính mình thư thái, thì lại càng muốn đem Thế Huân hầu hạ càng thêm thoải mái. Miệng ngậm lấy trụ thịt thô lớn từ trên xuống dưới phun ra nuốt vào, dương v*t ở trong miệng Lộc Hàm càng trướng càng thô, đến mức ngậm vào đã có chút khó khăn. Cậu liền phun ra dương v*t, sửa thành dùng đầu lưỡi liếm lộng từ gốc lên đến đỉnh, sau khi lặp lại vài lần, lại đem quy đầu ngậm vào, liếm duyệt chất nhầy tích góp trên quy đầu, làm cho Thế Huân thoải mái đến nỗi quy đầu trướng to như sắp xuất tinh.

"Hô... Lộc Hàm..." Khoái cảm nơi khố gian tràn tới toàn thân, Thế Huân rút đầu lưỡi ra khỏi hậu huyệt, thoải mái thở dài một hơi, rồi mới lấy ngón tay thay thế sáp nhập vào chỗ sâu bên trong. Thế Huân dùng ngón tay đem hậu huyệt đã được đầu lưỡi liếm ướt làm cho vừa thấp vừa nhuyễn, chỉ phúc hơi thô ráp không ngừng ma xát nội vách tường nhẵn nhụi, kích thích Lộc Hàm run rẩy càng ngày càng lợi hại.

Hai người đều toàn tâm toàn ý muốn lấy lòng đối phương, nhưng lại giống như đang âm thầm phân cao thấp, xem ai sẽ là người tước vũ khí đầu hàng đầu tiên.

"Lộc Hàm... anh muốn em..." Thế Huân là người nhịn không được trước, cũng không phải bởi vì muốn bắn tinh, chính là không thể thỏa mãn khi chỉ được Lộc Hàm khẩu giao. Thế Huân nghĩ muốn đi vào thân thể của cậu, hoàn hoàn chiếm giữ lấy cậu.

"Ân..." Lộc Hàm từ khố gian của Thế Huân ngẩng đầu nhẹ nhàng ứng thanh. Hậu huyệt đã khuếch trương đầy đủ, cậu cũng khát vọng trụ thịt nóng bỏng cứng rắn của anh nhồi vào người mình.

Thế Huân theo hậu huyệt rút ra ngón tay, vỗ vỗ mông ý bảo Lộc Hàm đứng dậy. Thế Huân nguyên bản muốn để Lộc Hàm nằm trên sofa, chính mình nằm lên trên, dù sao làm vậy thì Thế Huân tự mình động là được, có thể để Lộc Hàm tiết kiệm rất nhiều khí lực không đến nỗi quá mệt mỏi.

Nhưng Lộc Hàm sau khi ngồi dậy vẫn không có nằm xuống một bên khác của sofa, mà là xoay người, một chân bước qua Thế Huân, nhất khởi hai chân quỳ gối hai bên thân thể anh. Rồi chậm rãi ngồi xổm xuống cưỡi lên khố gian của anh, huyệt khẩu phía sau lặp tức đối diện với dương v*t dựng thẳng.

"Lộc Hàm!" dương v*t còn chưa tiến vào hậu huyệt, chính là tư thế của Lộc Hàm liêu nhân như thế, cũng đã làm cho Thế Huân cảm thấy hô hấp cứng lại.

Lộc Hàm không dám đối diện cùng ánh mắt nóng rực của Thế Huân, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, một bàn tay đỡ lấy sofa, thân thể chậm rãi ngồi xuống, quy đầu đỉnh nhập hậu huyệt, dương v*t từ từ sáp nhập, cho đến khi hậu huyệt hoàn toàn bị lắp đầy.

"Lộc Hàm Lộc Hàm..." Lộc Hàm chủ động làm trong lòng Thế Huân đặc biệt kích động, hơn nữa hiện tại dương v*t lại bị hậu huyệt ấm áp mềm mại bó chặt, Thế Huân quá thoải mái, nói năng lộn xộn không biết nên làm sao để biểu đạt tình cảm của mình.

Lộc Hàm mở mắt ra ôn nhu mỉm cười với Thế Huân, sau đó bắt đầu từ trên xuống dưới phập phồng thân thể, để cho hậu huyệt phun ra nuốt vào dương v*t.

Khuôn mặt Lộc Hàm bị tình dục nhuộm đến đỏ bừng, ánh mắt cũng bịt kín một tầng hơi nước, môi ướt át no đủ, cái cổ nhỏ dài, thân thể trắng nõn, hai tiểu đầu v* trước ngực sưng đỏ đứng thẳng, còn có trụ thịt nơi khố gian thuận theo tần suất phập phòng của thân thể mà nhấp nhô lên xuống... Thế Huân nhìn đến miệng khô lưỡi khô, cảm giác được không chỉ dương v*t chính mình xung huyết cứng rắn, mà ngay cả đại não cũng xung huyết, thậm chí máu mũi cũng sắp chảy ra.

"Thế Huân... Thế Huân..." Lộc Hàm thấp giọng rên rỉ, dần dần nhanh hơn tốc độ nhấp nhô thân thể.

"Lộc Hàm chờ một chút, như vậy rất mỏi, thắt lưng em sẽ chịu không nổi đâu." Tuy rằng tư thế kỵ thừa của Lộc Hàm làm Thế Huân càng thêm thoải mái, nhưng anh làm sao đành lòng để cậu vất vả, nhanh chóng đè lại thân thể đang phập phồng của cậu.

"Không... không sao..." Trán Lộc Hàm đã muốn che kín mồ hôi tinh mịn.

"Thật sự không sao!? Vậy em nguyên đêm nay đều ngồi ở trên người anh động được không!?" Thế Huân nhìn ra Lộc hàm là cứng rắn chống đỡ, cố ý nói đùa cậu.

"Nguyên đêm nay!" Lộc Hàm lại tưởng thật, sợ tới mức gương mặt nguyên lai đỏ bừng đều biến thành trắng.

"Đùa em thôi. Ngoan, nằm lên ghế sofa, chúng ta đổi tư thế." Hai người cũng là tên đã trên dây, Thế Huân không lãng phí thời gian để nói giỡn, liền bảo Lộc Hàm nằm xuống sofa để hai người đổi tư thế.