Hai Chúa Tể Độc Thân

Chương 70: Chương 70





Lúc Lý Gia Huy và vợ đến bệnh viện, ông Lý đã cấp cứu ở phòng cấp cứu ròi, bác sĩ báo với người nhà việc bệnh tình chuyên biến nghiêm trọng, qua một hồi cứu chữa, ông cụ vẫn không qua khỏi.
Tin ông cụ Lý qua đời, nhanh chóng được truyền đi, Lý Gia Huy đặc biệt làm nghi thức tiễn đưa trang trọng, mấy người bạn chiến hữu của ông cụ, nhiều người thân quen đều lần lượt tới đưa tiễn ônng cụ.

Bạch Dương và Hàm Nhất cũng dìu ông cụ Dương tới viếng.
Bạch Dương an ủi ông ngoại, “Ông ngoại, bớt đau thương, ông cụ Lý nhất định khôn ghi vọng ông buồn thế này đâu.”
“Ông biết chứ, trước kia lão Lý còn uỷ thác mấy đứa bạn chúng ta giúp ông ấy thực hiện di nguyện.” Ông cụ Dương tuy có buồn, nhưng lại nhớ như in lời dặn trước khi mất của lão Lý.

Tờ di chúc ban đầu đó, tuy rằng không có mấy người hiểu được dụng ý của lão Lý, nhưng nhất định biết loã Lý có cách của mình, thân là bạn bè, ông cụ Dương và những người khác cũng nhất định sẽ giúp lão Lý hoàn thành di nguyện.
Phương Nam Nam thấy dáng vẻ đón khách của vợ chồng nhà Lý, có chỗ nào đau lòng chứ, hoàn toàn là giả vờ, ghé tai Lý Hưởng, nói nhỏ: “Anh có cảm thấy bọn họ đau lòng không? Sao em lại không nhỉn ra chút gì nhỉ, còn thấy hia người họ vuiv vẻ nữa.”
“Anh cũng thấy thế, thực ra quá bình thường chính là không bình thường, giống như một sự cố, làm xong là hết việc.” Lý Hưởng cũng rất đồng tình với phán đoán của vợ mình.
“Anh nói xem bọn họ làm ra tang lễ to như thế này là để làm gì?” Nam Nam nhìn vẻ mặt giả dối của hai vợ chồng kia lại thấy ớn.
Lý Hưởng nhìn thấu: “Thu tiền.”
“Thu tiền? Lẽ nào là tiền phúng viếng của bạn bè thân thiết.” Nam Nam không ngờ đôi vợ chồng nhà họ Lý lại không buông tha cả chút tiền cỏn con này.
“Tám bỏ thành mười mà.” Lý Hưởng cảm thấy xa lạ với chú dì mình đã từng thân thiết, nhân tính không đáng một đồng nào trước lòng tham.
Tang lễ kết thúc, bạn bè cũng dần tản đi, chỉ còn dư lại những chiến hữu với ông Lý.


Lý Gia Huy và vợ lòng đã vui như hoa rồi.

Lần này thu nhâp không ít tiền phúng viếng, đủ để một khoảng thời gian nữa kinh doanh lại rồi.
Lúc này mấy người mặc vest xuất hiệnt trước tang lễ, Lý Gia Huy thấy kỳ lạ, người đến Lý Gia Huy không quen, cho rằng là bạn vè của ông cụ, là bạn cũ tới đưa tiễn ông cụ, vội bước lên tiếp đón, “Xin chào, xin hỏi mọi người là bạn của cha tôi à?”
“Xin chào, cho hỏi anh là Lý Gia Huy, là con trai của ông Lý Quốc Khánh phải không?” Một nười trong đó lên tiếng.
Lão Vương chú ý đến Thẩm Lê An, “Luật sư Thẩm cũng đến rồi à.”
Luật sư Thẩm gật đầu, “Vâng, lâu rồi không gặp ông Vương.”
Lý Gia Huy nghe thấy di chúc, lòng liền rối loạn không yên, không ngờ trước khi chết ông cụ còn để lại di chúc, lại không hề bảo mình một câu, mẹ Lý Vy ở một bên cũn lo lắng nhìn chồng mình.
Lý Gia Huy đã ở thương trường cả chục năm, cho dù lòng có nghi ngờ, nhưng vẻ mặt vẫn rất bình thản, “Xin chào, chúng ta tới phòng khách nói chuyện.

Mấy chú à cháu không thể tiễn được, mọi người đi thong thả.”
“Không cần, mấy chú đây cũng sẽ ở lại, lúc tuyên bố di chúc bọn họ cũng cần phải có mặt.” Lời luật sư Thẩm nói ra, khiến Lý Gia Huy cảm thấy chuyện này không đơn giản.
Trừ cả nhà Bạch Dương cùng ông cụ Dương ở lại, hầu hết đều rời đi.


Vợ chồng Lý Gia Huy, cùng mấy người chiến hữu và mấy người nữa, cùng nhau vào phòng hội nghị.
Luật sư Thẩm không thích bị vây quanh, bèn cầm văn kiện đọc luôn, “Bây giờ tôi sẽ công bố di chúc của ông Lý Quốc Khánh, trước khi qua đời ông Lý Quốc Khánh có uỷ thác luật sư Thẩm Lê An của công ty luật Minh An chúng tôi, làm người đọc di chúc của ông ấy, nội dung di chúc đó là: ông Lý Quốc Khánh tự nguyện uỷ thác hai căn nhà bất động sản dưới tên mình cho ông Vương Quốc Cường, bất động sản dưới tên người lập di chúc (như: đồ dùng trong nhà, xe điện) đều do ông Khổng Tường thu mua, còn lại những khoản tiền mặt hoặc dưới tên ông đều được tặng cho công trình Hy Vọng, giúp đỡ những người dân vùng núi xây dựng trường tiểu học.

Người chứng kiến: Dương Vĩ Hồng (tên thật của ông cụ Dương), Trần Long.”
“Không thể nào, vậy chúng tôi thì sao? Không có gì sao?” Mẹ Lý đa không thể nào bình tĩnh được nữa.
Lý Gia Huy cũng không dám tin, khuôn mặt cũng thay đổi, “Điều này là không thể nào, ông cụ sao lại không để lại gì cho chúng tôi? Nhất định là có người giở trò ở đây, tên Trần Long này là ai?”
“Đó là bác sĩ điều trị chính cho cha anh, nếu anh không tin tính chân thực của tờ di chúc này, thì có thể tới bệnh viện kiểm tra, rất nhiều người đều biết.” Luật sư Thẩm nhìn thấy nhiều người vì công bố di chúc mà bộc lộ hết nhân tính, đôi vợ chồng nhà họ Lý lúc này cũng vậy.
“Lẽ nào ông cụ không để lại thứ gì cho chúng tôi sao?” Lý Gia Huy nắm chặt tay luật sư.
Luật sư Thẩm gỡ tay Lý Gia Huy ra, “Ông Lý Quốc Khánh có để lại bốn từ.”
“Là gì?”
“Tự lực cánh sinh.” Thẩm Lê An nhớ lại bốn từ mà ông cụ Lý đã để lại bên tai mình, tình hình như hôm nay có lẽ là do ông cụ Lý đã nhìn ra được lòng tham không đáy của con trai và con dâu mình, nói không chừng để lại di sản cho họ sẽ càng hại họ hơn, dựa vào bố mẹ cả đời cũng chẳng có thành tựu gì.
Mấy người chiến hữu lúc này cũng đã hiểu lý do sao ông Lý lại làm như thế, con trai ruột của mình có ai mà không thương chứ, chỉ là biểu hiện hôm nay của Lý Gia Huy khiến bọn họ quá thất vọng, cũng đoán ra được vì sao ông Lý lại làm ra quyết định khó lựa chọn như thế, ban đầu ông cụ Dương nghe con gái nói chuyện của nhà Lý Gia Huy, trong lòng đã có cách nghĩ của mình, xem ra lão Lý đã biết bản tính của con trai và con dâu mình từ lâu rồi.
“Nhất định là mấy người các ông, nói ra nói vào với ông cụ nhà tôi, nên mới biến thành như bây giờ, nhất định là các người.” Lý Gia Huy diên cuồng nổi giận.
Mẹ Lý ở một bên khóc sướt mướt, tưởng rằng mình được thấy hoa nở trăng sáng, ai dè lại rơi vào hầm băng lạnh buốt.

Lão Khổng không nhìn được nữa, “Huy này, mấy người các chú đều nhìn cháu lớn lên, không ngờ cháu lại nghĩ bọn chú như thế, quyết định của cha cháu là tự ông ấy lựa chọn, lúc đó bọn chú không hiểu nổi, không hiểu sao ông ấy lại chọn làm như thế, tới cùng thì đã xảy ra chuyện gì thì bọn chú không rõ, tự cháu nghĩ xem cháu đã làm chuyện gì khiến ông ấy đau lòng.”
Lý Gia Huy nào có nghe vào tai, tự mình độc thoại một mình, thậm chí còn có xu hướng bạo lực, đập phá đồ đạc, đồ trên người còn bị ông ta giật ra.
“Tôi thấy chúng ta vẫn nên đi thì hơn, có thể nó nhất thời không chịu được đâu.” Lão Vương thấy mấy người bọn họ ở đây có thể sẽ càng kích thích Lý Gia Huy hơn.
Mấy người cùng nhau rời đi, ông cụ Dương suy nghĩ, bước chân cũng chậm dần, lão Khổng không hiểu Lão Dương đang nghĩ gì, nhất định là phát hiện ra gì đó mới thế này, “Sao thế?”
“Mọi người có thấy Lý Gia Huy không bình thường không.” Ông cụ Dương nói ra suy nghĩ trong lòng của mình.
“Ông không nói thì không thấy, nói ra mới thấy có chỗ nào đó thấy là lạ.” Lão Vương nhớ lại chuyện vừa xảy ra.
Lão Khổng chỉ thấy là do không chịu được đả kích mà thôi, “Lẽ nào không phải do di chúc à? Còn có gì không đúng sao?”
Luật sư Thẩm: “Xem ra mọi người cũng nhìn ra rồi.”
Lão Vương nghi ngờ hỏi: “Luật sư Thẩm biết gì sao?”
Luật sư Thẩm gật đầu, “Mọi người chú ý tới biểu hiện ban nãy của anh ta, còn có một mùi hương kỳ lạ quanh người anh ta, mà lúc ban nãy khi quần áo bị gỡ xuống, tay anh ta toàn vết tiêm, tôi đoán không sai thì là.”
“Ma tuý.” Nghe phấn tích của luật sư Thẩm cộng với phán đoán của mình, ông cụ Dương đã quả quyết Lý Gia Huy chơi ma tuý.
“Không phải chứ?”Lão Khổng không tin nổi.
“Tuy là khiến người khác khó tin, nhưng lão Dương đã nhìn thấy nhiều chuyện, nhìn người nhìn việc rất chuẩn, có lẽ lão Lý đã phát hiện ra từ lâu, nên mới dùng cách này.”
Mấy người chiến hữu cuàng cảm thán thế gian này đúng là, hồi nhỏ Lý Gia Huy là một đứa nhỏ người gặp người quý, bây giờ lại rơi vào bước đường này.
Bạch Dương cùng Hàm Nhất về nhà, Hàm Nhất ngủ suốt một đường, về đến nhà cô mới tỉnh, “Chúng ta đến nhà rồi.”
“Buồn ngủ thế à? Muốn ngủ thì em cứ ngủ đi, anh ôm em lên.” Bạch Dương tháo dây an toàn cho Hàm Nhất.
“Không ngủ nữa, em đói rồi, em muốn ăn sườn xào chua ngọt, cá nấu chua.” Hàm Nhất phát hiện mình đặc biệt thích ăn món do Bạch Dương nấu.

“Anh đưa em lên trước, rồi anh đi mua đồ lát về nấu em ăn.” Bạch Dương đưa Hàm Nhất lên nhà, đặt Hàm Nhất lên giường ngủ, Hàm Nhất như dính lấy gối, chẳng mấy chốc đã ngủ say, Bạch Dương đắp chăn cho cô, rồi ra ngoài mua đồ.
Hàm Nhất tỉnh lại là do mùi thức ăn bay vào phòng ngủ, Hàm Nhất vừa ra, thì thấy trên bàn toàn là món ngon, vội vàng ngồi xuống.
“Em dậy cũng đúng lúc quá đó, vừa mới nấu xong, thì em tỉnh rồi.” Bạch Dương bưng bát canh gà sau cùng ra.
“Đồ ngon đã gọi linh hồn ăn uống của em dậy.” Hàm Nhất gắp một miếng sườn, ngon quá đỗi.
Bạch Dương nhìn Hàm Nhất ăn vui vẻ như thế, cũng thấy mình vất vả nãy giờ cũng đáng.
Bạch Dương thu dọn đồ thừa trong bếp và bàn ăn, rồi tới phòng khách ngồi trên sofa cùng Hàm Nhất, cùng nhau xem bộ phim “Lang Nha Bảng”.

Hàm Nhất mệt mỏi, cừa quậy trên người Bạch Dương, dụi dụi như một con mèo nhỏ vờn nghịch trái tim anh, tâm Bạch Dương đã chẳng còn ở bộ phim nữa rồi, mà chuyển sang người Hàm Nhất, tay đã chẳng ngoan ngoãn đặt trên quần áo Hàm Nhất rồi.
Hàm Nhất đắm chìm vào nhan sắc của Hồ Ca, hoàn toàn không để ý tới Bạch Dương, khiến Bạch Dương không thấy đã, kết quả người đàn ông này ghen dữ dội, Hàm Nhất bị Bạch Dương ăn sạch.

Từ đó là Hàm Nhất không còn mặt mũi nào nhìn chiếc sofa kia, còn Bạch Dương thì ngày càng lộ rõ bản tính lang sói của mình, thường dùng đủ mọi cách để giày vò Hàm Nhất, bất cứ việc nào có thể dùng được, Bạch Dương đều đã thử hết, Hàm Nhất chỉ đành phối hợp với Bạch Dương.
Buổi sáng hôm đó, Bạch Dương có thông cáo, phải dậy từ sớm, trước khi đi thì Hàm Nhất có tỉnh, “Anh phải đi à?”
“Ừ, buổi sáng anh có một hoạt động của thương hiệu, buổi tối chúng mình về nhà ăn cơm, tới lúc đó Nam Nam sẽ đến đón em.” Bạch Dương hôn trán Hàm Nhất.
Hàm Nhất cười rồi ngủ tiếp, lúc tỉnh lại lần nữa, Phương Nam Nam đã vào phòng rồi, “Bà cô của tôi ơi cuối cùng thì em đã tỉnh, đã tới trưa rồi, chồng em bảo chị mang cơm đến cho em này, chiều còn phải đi mua quần áo mới nữa.”
“Vâng, chị đợi em thay quần áo rồi ra ngoài nhé.” Hàm Nhất đổi sang một chiếc quần bò và áo phông trắng cùng Nam Nam ra khỏi nhà.
Phương Nam Nam lái xe, đi đến gần trung tâm thương mại, cách đó không xa có một chiếc xa bánh mì màu xám đang lén lút theo đuôi xe họ.