Quá trình ghi hình của bộ phim cuối cùng cũng thành công và có thể nghỉ ngơi một khoảng thời gian. Đồng thời phương án ghi hình mới cũng được công bố rộng rãi.
Lần ghi hình này khác với trước đây, không còn là bản ghi riêng của 3 cặp đôi mà là bản thu tập thể của 6 người, đây cũng là phần đặc trưng của “Chúng ta đang yêu”. Mỗi mùa sẽ có những bản ghi hình tập thể như vậy, và thường là hai hoặc ba lần, ba cặp đôi xuất hiện trong cùng một bối cảnh. Những cặp đôi khác nhau, những sự ngọt ngào khác nhau. Điều này đáp ứng sở thích của tất cả người hâm mộ, cũng là một cơ hội quan trọng để tăng xếp hạng.
Cảnh quay tập thể đầu tiên lấy bối cảnh là một thành phố trò chơi điện tử. Người bán hàng đặc biệt lùi thời gian đóng cửa để phối hợp với việc ghi hình. Toàn bộ thành phố trò chơi điện tử chỉ có nhân viên của nhóm chương trình và ba cặp khách mời.
Đạo diễn Nghiêm, với tư cách là đạo diễn chính, đã đưa ra nhiệm vụ yêu cầu cho ba cặp: “Nhiệm vụ của hoạt động này là mỗi cặp đôi phải tiêu xài một số tiền cố định do tổ chương trình phân phát để gắp thành công năm con búp bê. Thất bại sẽ bị phạt, cặp đôi hoàn thành cuối cùng cũng sẽ nhận hình phạt tương tự.”
Ngay khi đạo diễn tuyên bố bắt đầu, nhóm Trương Sơn và Dương Vũ đã thực hiện bước đầu tiên trong việc chiếm giữ một chiếc máy gắp thú thả đầy rùa nhỏ. Lý Nhất Hách và Lưu Văn Văn cũng không chịu thua kém, đứng cạnh chiếc máy thú bông Husky, hai cặp bắt đầu thực hiện các nhiệm vụ theo đúng yêu cầu của đạo diễn.
Trong khi đó hai đóa hoa kỳ dị Bạch Dương và Trần Hàm Nhất vẫn đứng nguyên tại chỗ không động đậy.
Đạo diễn Nghiêm không hiểu hành động này là gì: “Hai người đang làm gì vậy? Tại sao hai người không đi? Cả hai nhóm đều đã bắt đầu.”
Bạch Dương: “Không vội, chúng tôi phải chia tiền trước.”
Trần Hàm Nhất cúi đầu, chia từng đồng xu và đếm số lượng rõ ràng, hoàn toàn tuân thủ nguyên tắc công bằng và cởi mở.
Đạo diễn Nghiêm bất lực gật đầu, đúng là lần nào cũng có chiêu trò mới. Trong khi đó, đạo diễn Uông và đạo diễn Phùng phụ trách hai nhóm còn lại thì có vẻ không mấy bình tĩnh mà chấp nhận hành vi của hai người.
Đạo diễn Uông: “Chia tiền?”
Trợ lý Tiểu Giả: “Đạo diễn Uông, đừng ngạc nhiên. Hai người bọn họ làm cái gì cũng khó hiểu, chúng tôi đã quen rồi. Người bình thường như chúng ta không nghĩ ra được.”
Đạo diễn Phùng: “Đúng là trăm nghe không bằng một thấy.”
Vài phút sau khi bắt đầu ghi hình, đạo diễn Nghiêm rời khỏi hiện trường trước để nhận điện thoại, không thể ngồi quan sát trước màn hình, đành giao quyền chỉ đạo cho đạo diễn Uông.
Bạch Dương và Trần Hàm Nhất chia tiền xong thì tự thân chiến đấu. Bạch Dương dẫn đầu lao đến chiếc máy gắp thú đại bạch yêu thích của mình.
Trần Hàm Nhất đếm số xu trò chơi trên tay và chia thành hai phần, một phần cất giữ, phần còn lại bắt đầu chơi các trò chơi khác. Trong trí nhớ của mình, Trần Hàm Nhất đã không đến thành phố trò chơi điện tử ít nhất ba hoặc bốn năm, vừa quen vừa lạ với mọi thứ ở đây. Bất kể nhiệm vụ gì, Trần Hàm Nhất đều trực tiếp khởi động chế độ bắt đầu trò chơi. Mục tiêu đầu tiên là đến máy bắn súng. Đã nhiều năm không chơi, tay hơi không thuận, bắn trượt mấy quả bóng, chỉ đột phá đến cửa ba đã thất bại. Sau đó cô chuyển sang đua xe ô tô và giành vị trí thứ hai sau một cuộc rượt đuổi điên cuồng. Trần Hàm Nhất – một người không có bằng lái xe, chỉ dám lái xe ở đây. Kết thúc trận đua, Trần Hàm Nhất vội vàng xông đến trò khác. Trần Hàm Nhất ở đây vui vẻ một mình, năm người bên kia thì đang vô cùng nhiệt huyết với chiếc máy gắp thú. Bối cảnh trong thành phố trò chơi điện tử giống như bị chia đôi, với bên là cuộc chiến năm người với máy gắp thú và bên là một người tự chơi tự vui.
Trần Hàm Nhất chơi xong lô tiền đầu tiên trong tay, đang tính nghỉ ngơi, chỉ thấy Bạch Dương v ật lộn nửa canh giờ, hay tay vẫn trống không. Nhìn hai cặp còn lại, họ đã có trong tay hai hoặc ba con rồi. Nhìn thấy Bạch Dương vẫn đang nỗ lực không ngừng, cô thực sự không thể chịu đựng được nữa mà bước đến bên cạnh anh.
Trần Hàm Nhất:”Sao anh lại phế đến mức không gắp được con thú nào vậy?”
“Đừng nói nhảm nữa, cô cũng chưa bắt được một con nào mà sao dám chê bai tôi?” Bạch Dương lại thở dài nhìn con thú đang rơi xuống trước mặt.
Trần Hàm Nhất: “Từ lúc bắt đầu đến giờ anh chưa từng đổi một chiếc máy khác. Nếu đây mà là lông cừu thì anh chính là một tay nhổ lông, tất cả đều bị anh nhổ sạch rồi.”
“Tôi thích cái này, cô có ý kiến sao? Có bản lĩnh thì cô làm đi!” Bạch Dương vốn đã có chút nổi điên.
Trần Hàm Nhất nhìn không vừa mắt thao tác như thằng ngốc của Bạch Dương. Cô đẩy Bạch Dương ra: “Nếu như tôi gắp được thì sao?”
“Gắp được tôi gọi cô bằng chị.” Bạch Dương chắc chắn Trần Hàm Nhất không làm được, dù sao anh cũng đã gắp không dưới 20 lần.
Trần Hàm Nhất nghe thấy lời đánh cược của Bạch Dương thì rất hài lòng: “Ồ, anh nói đấy, gọi tôi là chị.” Trần Hàm Nhất nhanh chóng bỏ vào hai đồng xu, khởi động, máy nhấp nháy, vài giây sau liền bấm nút “gắp”.
“Aiya, cô còn chưa nhắm chuẩn đã bấm rồi, chắc chắn không gắp được.” Bạch Dương đứng cạnh than thở.
Trần Hàm Nhất nhếch miệng, nhìn một con búp bê lớn màu trắng bị gắp lên và rơi xuống hố. Trong suốt quá trình này, Bạch Dương đã bị sốc, người quay phim Thạch Đầu cũng sốc.
Bạch Dương kinh ngạc nhìn Trần Hàm Nhất lấy con thú ra từ cái máy.
Trần Hàm Nhất: “Gọi chị.”
Bạch Dương cắn môi, hối hận vì hành vi thiếu suy nghĩ của mình. Tại sao lại đánh cược, tự mình đào hố chôn mình chứ.
“Không gọi không đưa cho anh.” Vẻ mặt Trần Hàm Nhất đầy cứng rắn, đoán chắc rằng Bạch Dương sẽ vì con thú mà thỏa hiệp.
Bạch Dương nhìn con thú, cuối cùng cũng mở miệng: “Chị.”
Trần Hàm Nhất: “Nói cảm ơn.”
“Cảm ơn.” Bạch Dương vì con thú đáng yêu mà nhịn.
Trần Hàm Nhất vừa nghe thấy lời cảm ơn này, liền đưa con thú cho Bạch Dương: “Thật ngoan. Em trai, nói đi, muốn gì chị cũng gắp cho em.”
“Có phải cô tự tin thái quá rồi không? Vừa rồi hoàn toàn chỉ là trùng hợp.” Bạch Dương nhất định phải dập tắt tính kiêu căng ngạo mạn của Trần Hàm Nhất.
Trần Hàm Nhất: “Có muốn đánh cược không?”
Bạch Dương: “Cược cái gì?”
“Nếu như tôi gắp được mọi thứ anh muốn, sau này anh phải gọi tôi là chị. Nếu có cái tôi không gắp được, tôi gọi anh là anh trai.” Trần Hàm Nhất nhướng mày, thách thức Bạch Dương.
“Không dám?” Trần Hàm Nhất dùng kế khích tướng.
“Ai nói không dám, cược thì cược!” Bạch Dương dễ bị khiêu khích, anh không suy nghĩ liền đồng ý.
Trần Hàm Nhất: “Bắt đầu thôi, muốn cái nào?”
Bạch Dương đi tuần tra một vòng, tập trung vào những cái khó gắp nhất: “Mèo thần tài, chó trắng nhỏ, sư tử, balo gấu Pooh.”
“Đợi đấy, anh nhìn cho kỹ.” Trần Hàm Nhất bắt đầu một vòng gắp thú mới theo thứ tự mà Bạch Dương nói. Về cơ bản, chúng bị gắp một hoặc hai lần, và nhiều nhất không quá ba lần.
Bạch Dương: “Cô đã từng luyện qua rồi à?”
Trần Hàm Nhất: “Cũng tạm, mỗi ngày đều luyện ở nhà.”
“Hả?” Bạch Dương hơi choáng váng khi nghe câu trả lời của Trần Hàm Nhất.
Trần Hàm Nhất: “Tôi đã tự mua một chiếc máy gắp thú, ở nhà rảnh thì chơi.”
Bạch Dương gượng gạo cười hai tiếng, trong lòng thầm mắng: Đúng là một kẻ quái gở.
Sau một vòng, trong tay vẫn còn bốn đồng tiền, những con thú Bạch Dương muốn đều đã gắp hết. Nhìn Bạch Dương tai xách nách mang ôm đống thú bông trông thật buồn cười. So với hai đội còn lại, đều là nữ ôm thú bông, nam phụ trách gắp, đôi này hoàn toàn đảo ngược vị trí, thật là một sự trái ngược độc đáo.
Hàm Nhất nhìn bốn đồng tiền trên tay và quyết định thử chiếc máy gắp thú lớn nhất. Cô sẵn sàng gắp một con ngựa bùn cỏ lớn để thể hiện tâm trạng của mình trong những ngày này.
Bạch Dương đứng sang một bên nhìn chằm chằm động tác của Hàm Nhất. Chiếc kẹp nhỏ tiến lại gần, Bạch Dương căng thẳng nắm chặt tay, chỉ thấy Hàm Nhất bấm xác nhận không chút do dự. Trong tích tắc, con ngựa rớt xuống, dễ dàng rơi vào hố.
“Hết giờ rồi, mời các vị quay lại cửa.” Đạo diễn Nghiêm về đúng lúc hết giờ, hạ lệnh một tiếng, tất cả mọi người đều trở về địa điểm ban đầu.
Nhìn thấy Dương Vũ và Lưu Văn Văn đang cầm trên tay ba bốn con thú bông, tay của Trần Hàm Nhất lại trống không, đạo diễn Nghiêm còn tính vui vẻ mà trừng phạt Trần Hàm Nhất và Bạch Dương một trận. Nhưng lúc đang phấn khích, ông ta chợt thấy Bạch Dương ôm một con ngựa lớn và năm con thú bông khác nhau ở phía sau.
Lúc này trong lòng đạo diễn Nghiêm thật sự như có một vạn con ngựa bùn chạy qua, giấc mộng trừng phạt cặp ma đầu này cũng tan thành mây khói.
Đạo diễn Nghiêm thở dài: “Theo thống kê, Bạch Dương và Trần Hàm Nhất là người hoàn thành đầu tiên, Lý Nhất Hách và Lưu Văn Văn là người hoàn thành thứ hai, nhiệm vụ của Trương Sơn và Dương Vũ thất bại. Vì vậy Trương Sơn và Dương Vũ sẽ cùng nhau trải nghiệm hình phạt, tham gia máy nhảy.”
Cảnh quay chuyển sang trước máy nhảy. Trương Sơn và Dương Vũ vui vẻ tương tác và nhảy nhót trên đó. Lý Nhất Hách và Lưu Văn Văn cổ vũ cho hai người họ, cũng nhảy theo giai điệu, mỉm cười ngọt ngào. Chỉ có Bạch Dương đang ôm con thú bông một mình, hoàn toàn đắm chìm trong thế giới thú bông. Trần Hàm Nhất lắc đầu khi chứng kiến hành động ấu trĩ của Bạch Dương, quay lại nhìn chằm chằm vào những người đang nhảy, rồi lại nhìn điểm số kinh hoàng trên màn hình, bày tỏ sự bất lực. Suy nghĩ duy nhất của Trần Hàm Nhất là tránh xa những người đó và tự cảm thấy mình không thuộc về thế giới này.
Chương trình đang ghi lại một điệu nhảy vui nhộn. Trương Sơn và Dương Vũ ôm nhau và nói lời tạm biệt, trong khi Lý Nhất Hách nắm tay Lưu Văn Văn không nỡ buông. Nhìn hai người còn lại chỉ đưa mắt nhìn nhau, Trần Hàm Nhất mở miệng trước: “Tạm biệt, em trai!”
“Tạm biệt.” Bạch Dương ôm tất cả thú bông, vẻ mặt méo xệch phun ra hai chữ cuối cùng: “Chị.”
Vài người làm việc bên ngoài không biết chuyện gì đang xảy ra, họ nhìn nhau và xì xà xì xầm. Đạo diễn Nghiêm nghe thấy lời chào tạm biệt thì kéo Thạch Đầu lại: “Tình huống gì đây?”
Thạch Đầu cười khà khà hai tiếng: “Đạo diễn Nghiêm không có ở đây thì thật đáng tiếc, về xem bản ghi hình sẽ biết thôi. Câu chuyện này hơi dài, tôi cũng không tiện nói.”