Hai Chúa Tể Độc Thân

Chương 10




Trần Hàm Nhất cho rằng đã là sư phụ thì nhận đệ tử cũng nên có chút hình thức. Vì vậy Trần Hàm Nhất quyết định mời đại đệ tử của mình một bữa tối thịnh soạn. Hàm Nhất cảm thấy thịt nướng là lựa chọn đúng đắn nên đã bàn bạc kế hoạch với đội ngũ đạo diễn. Khi đạo diễn Nghiêm vừa nghe Trần Hàm Nhất muốn mời Bạch Dương đi ăn tối, ông liền cảm thấy đó là một ý kiến hay, có lợi cho sự phát triển tình cảm của hai người. Không cần suy nghĩ nhiều, ông lập tức đồng ý yêu cầu của Hàm Nhất.

Bởi vì đột ngột đề xuất ăn thịt nướng nên ê-kíp chương trình đã phải huy động tất cả nhân viên bắt đầu liên hệ các địa điểm có thể quay. Tuy quyết định đột ngột có chút rắc rối nhưng khiến cả tổ chương trình rất vui vì có sẵn kế hoạch, không cần lo lắng về kế hoạch quay chụp tiếp theo. Tuy nhiên, ý tưởng thì đẹp, còn thực tế thì phũ phàng.

Sau khi toàn bộ phần ghi hình sân bóng rổ kết thúc, ê-kíp chương trình lập tức di chuyển để ghi hình. Suốt quãng đường Bạch Dương giống như quả cà tím dính sương héo úa, đến Lý Hưởng nói chuyện với anh anh cũng trả lời câu có câu không. Lý Hưởng cũng lo lắng về sự tự tin bị hủy hoại này và không biết khi nào mới được khôi phục.

Bạch Dương nhìn thực đơn, ánh mắt tóe lửa. Anh thầm hạ quyết tâm nhất định phải ăn no để bù đắp cho trái tim bị tổn thương của mình. Bạch Dương gọi một lượt những thứ mình muốn ăn mới xem như tạm hài lòng.

Trần Hàm Nhất nhìn thực đơn, có chút lo lắng: “Gọi nhiều như vậy có ăn hết không?’

Bạch Dương: “Yên tâm, đồ đệ nhất định ăn hết để cảm tạ ân tình của sư phụ!”

Trần Hàm Nhất chép miệng: “Tôi sợ anh ăn đến nổ bụng.”

Bạch Dương nhếch mép: “Yên tâm, dạ dày của đồ đệ giống như kính chống đạn, dùng súng cũng không thể xuyên thủng. Đừng lo lắng.”

Trần Hàm Nhất nghe Bạch Dương nói như vậy cũng không nói gì nữa, tránh để người khác nghĩ mình mời không nổi.

Ngay khi các món ăn được đặt lên bàn, Bạch Dương đã nhanh chóng nướng thịt. Trần Hàm Nhất vừa nhìn thấy kỹ năng nướng thịt điêu luyện và tinh tế của Bạch Dương thì trong lòng có chút khâm phục. Cô âm thầm vui mừng, vậy mà có người chủ động nướng thịt, bản thân có thể yên tĩnh thưởng thức thời gian ăn tối. Hàm Nhất không khỏi cảm khái: Có đồ đệ thật tốt.

Trần Hàm Nhất nhìn những miếng thịt đang xèo xèo trên giá nướng, màu sắc dần sẫm lại, định gắp ra đ ĩa thì bỗng thấy Bạch Dương không chút do dự gắp hết thịt vào đ ĩa mình, chỉ chừa lại giấy nướng thịt.

Bạch Dương liếc mắt nhìn Trần Hàm Nhất: “Muốn ăn thì tự đi mà nướng, tự động tay động chân mới có cơm no áo ấm.”

Ngay khi những lời này thốt ra ra, nhân viên quay phim bên cạnh đã liếc mắt khinh thường nhìn Bạch Dương chứ chưa nói đến Trần Hàm Nhất.

“Keo kiệt!” Giấc mơ được người khác phục vụ ban đầu của Trần Hàm Nhất vỡ tan tành, vì vậy cô chỉ có thể tự mình làm và nướng thịt một lần nữa.

Bạch Dương đã ăn hết đồ trong đ ĩa và bắt đầu lượt nướng mới. Tốc độ ăn thịt của Bạch Dương nhanh gấp đôi Trần Hàm Nhất.

Trần Hàm Nhất: “Đồ đệ, ăn chậm chút, không ai giành ăn với anh đâu. Không đủ thì sư phụ lại gọi thêm cho.”

Bạch Dương biết rằng Trần Hàm Nhất đang cố ý chọc tức mình, anh trả lời một cách hằn học: “Cô không hiểu, tôi đang biến đau buồn và tức giận thành sức mạnh!”

Trong bữa ăn, Bạch Dương đã gắp hai phần ba thức ăn, ngay cả những người khác đều kinh ngạc nhìn bụng của Bạch Dương, vì sợ rằng giây tiếp theo nó sẽ nổ tung.

Đạo diễn Nghiêm thực sự không có cách nào với hai người này. Đã ghi hình mấy lần, thậm chí còn quay chung với các cặp tình nhân khác nhưng một chút tiến bộ cũng không có. Đạo diễn Nghiêm vốn nghĩ hai người sẽ mưa dầm thấm lâu, nhưng không ngờ rằng cả hai không học được một tí kiến thức nào về việc giao lưu nam nữ, vẫn chỉ quan tâm đ ến bản thân mình.

Sau bữa ăn, vì thời gian ghi hình chưa đạt chuẩn nên đạo diễn Diêm đã yêu cầu hai người đi dạo một vòng trên đường để bù giờ. Bạch Dương và Trần Hàm Nhất mặc dù trông có vẻ miễn cưỡng, nhưng họ vẫn tuân theo sự sắp xếp của đạo diễn. Họ đi dạo trên vỉa hè bên đường, trong suốt quá trình này không có bất kỳ sự giao tiếp nào. Một người nhìn bên trái và một bên nhìn phải, giống như hai đường thẳng song song, không bao giờ thẳng thắn đối mặt, không có giao điểm.

Trợ lý Tiểu thở dài: “Chắc tổng biên tập lại khóc trên giường rồi.”

Đạo diễn Nghiêm: “Không chỉ là biên tập viên, bây giờ tôi cũng sắp khóc rồi. Lần sau tôi sẽ không bao giờ tin phương án của hai người này, nếu không người đau khổ sẽ là chúng ta.”

Trần Hàm Nhất đột nhiên nhìn thấy trước mặt có một trạm bán vé số: “Đạo diễn, tôi muốn mua một tờ vé số!”

“Hả?” Đạo diễn Nghiêm vẫn chưa hết đau buồn.

Khuôn mặt Trần Hàm Nhất tràn đầy khao khát: “Được không?”

Đạo diễn Nghiêm nghĩ như vậy tốt hơn là không có nội dung để quay, vì vậy ông ấy thản nhiên đồng ý: “Được.”

Bạch Dương đi theo Trần Hàm Nhất vào trạm xổ số. Những con số được viết trên tường, những con số cuộn trên màn hình TV, tất cả những thứ này đều xa lạ với Bạch Dương.

Bạch Dương chưa từng mua vé số, trước kia chỉ thấy cha mua mấy lần. Bạch Dương chưa bao giờ tin vào chuyện có miếng bánh từ trên trời rơi xuống, nên chuyện mua vé số anh cũng không biết nhiều.

Trần Hàm Nhất rất thành thạo: “Ông chủ, cho hai tờ vé số, không nhân đôi.”

Bạch Dương: “Cô đang mua loại gì?”

Trần Hàm Nhất: “Xổ số thể thao lớn, anh không biết sao?”

Bạch Dương: “Không biết, chưa mua bao giờ.”

Trần Hàm Nhất: “Anh là người ngoài hành tinh sao, vậy mà không biết xổ số. Vậy có muốn thử không?”

Bạch Dương lắc lắc đầu: “Không cần, tôi không tin mấy loại chuyện thế này. Ít làm loại chuyện nằm mơ giữa ban ngày lại, không tốt cho cô. Cô thành thục như vậy chắc mua không ít lần rồi nhỉ, trúng giải bao giờ chưa?”

“Chưa.” Trần Hàm Nhất chỉ có thể khổ não lắc đầu. Trần Hàm Nhất là dân xổ số chính hiệu, mua nhiều năm như vậy, đừng nói đến trúng thưởng mà ngay cả số cô mua đều trật hết một cách hoàn hảo.

Bạch Dương: “Vậy sao cô còn mua? Có bệnh à?”

“Chính vì chưa trúng mới mua để trúng đó!”

Bạch Dương không thể hiểu được lý do mua xổ số của Trần Hàm Nhất. Nhìn biểu cảm thất vọng của cô, anh bỗng có chút tò mò: “Này, cô mua xổ số vì tiền sao? Cô có khó khăn gì sao? Nếu cần giúp đỡ tôi có thể cho cô mượn trước, trả theo lãi ngân hàng là được.”

Phó đạo diễn Chương Ca nghe Bạch Dương nói đoạn đầu thì cảm động, đến đoạn sau thì suýt trượt chân ngã. Trong lòng thầm “khâm phục” Bạch Dương: Thằng nhóc này thật có đầu óc kinh doanh, muốn cho vay ngay trên sóng truyền hình.

Trần Hàm Nhất nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Bạch Dương, không giống như đang nói đùa. Cô không khỏi nhớ tới lúc trước Bạch Dương yêu cầu một bữa hải sản, lại nghe thấy những lời này của Bạch Dương, liền nói: “Đúng là người có tiền!”

Bạch Dương: “Tôi nói thật đấy, nếu như cần giúp đỡ cứ tìm tôi.”

Trần Hàm Nhất: “Anh định làm giàu bằng cách cho sư phụ của mình vay tiền sao?”

Bạch Dương: “Tôi rõ ràng đang giúp sư phụ giải quyết phiền muộn, giúp người làm vui!”

Những nhân viên tại đó cũng không nhịn nổi nữa, đồng loạt bật cười. Lý Hưởng và Nam Nam đứng bên cạnh người quay phim của tổ chương trình, đưa mắt nhìn đối phương, nắm chặt tay không mà không nói gì, tỏ vẻ đã hiểu.

Sau một ngày ghi hình, Bạch Dương và Trần Kiều Nhất lần nữa làm mới tam quan của tổ chương trình. Màn biểu diễn của hai người trong chương trình đã làm thay đổi hoàn toàn bản chất và mục đích của toàn bộ chương trình, khiến cả ê-kíp phải đau đầu.

Tiểu Giả: “Đạo diễn, hai người họ đến không phải để yêu đương, sắp thay đổi hết format của chương trình chúng ta rồi. Bây giờ chúng ta phải làm thế nào?”

Phó đạo diễn Chương Ca cũng phiền muộn đến sụp đổ: “Tôi cũng muốn biết, cậu hỏi tôi, tôi biết hỏi ai?”

Đạo diễn Nghiêm đã tức đến thở không ra hơi: “Cái khác tôi không biết, tôi chỉ biết lần sau nếu tôi tin lời quỷ của họ nữa thì tôi không phải họ Nghiêm!”