Bộ phim của Trần Đông Đông đang bị dời lịch chiếu, với một người nhận được nhiều sự quan tâm và yêu thích như cậu, đặc biệt còn có người chống lưng ở phía sau thì chuyện thế này rất bất thường.
Tôi gửi weixin hỏi thăm mấy người bạn thì mới hay tin Doãn An Thất không những không làm tốt chức trách của một "đại gia", đã vậy còn gọi điện dặn dò người ta từ từ dìm chết Trần Đông Đông.
Thời đại bây giờ đã không giống với trước đây, muốn dìm chết ai thì cứ thế mà dìm được nữa, dù sao thì thần tượng nào cũng có người hâm mộ, bỗng dưng đột nhiên cho dừng hết mọi hoạt động thì rất dễ dẫn đến sự phản đối của fan. Bước đầu tiên trong việc giết từ từ đó là gây chút phiền toái cho mấy bộ phim truyền hình hoặc phim điện ảnh sắp được lên sóng, chẳng hạn như kéo dài hoặc dời ngày chiếu, nói tóm lại là làm giảm mức độ ảnh hưởng, tiêu diệt mọi khả năng có thể trở nên nổi tiếng. Nước thứ hai là giao cho diễn viên ấy nguồn tài nguyên nhìn sơ qua thì thấy rất tốt nhưng thực chất lại chẳng có ích lợi gì, đổi vai nam chính phim truyền hình thành vai nam thứ phim điện ảnh mà người trong ngành ai cũng biết khả năng cao sẽ bị chìm nhưng lại làm tuyên truyền rất hoành tráng, hơn nữa thời gian quay phim điện ảnh phải dài hơn khi quay phim truyền hình, những fan không biết chuyện hay thậm chí là diễn viên bị dìm đều chỉ cảm thấy biết ơn công ty đã giúp đỡ, nhưng khi đã dốc hết thời gian và sức lực làm việc thì tình hình phòng vé và dư luận lại cứ rối tinh rối mù, đã thế còn có khả năng phải gánh trên lưng cái "danh hiệu" thảm họa phòng vé. Bước thứ ba là tung ra những tin xấu có cũng được mà không cũng chả sao, ban đầu thì tung tin nho nhỏ như làm việc thiếu chuyên nghiệp, tỏ ra kiêu căng với fan, đợi đến khi
những người khác bắt đầu chú ý thì tung tin nặng đô hơn, liên tục đăng bài lên diễn đàn Tấn Giang và Thiên Nhai, lên top thì lại càng tốt. Weibo của diễn viên thông thường đều do trợ lý đăng bài, bảo trợ lý đăng vài bức ảnh dễ gây hiểu lầm rồi dựa vào mấy tấm ảnh đó chỉ ra chứng cứ vốn đã được gài sẵn, bảo đảm trúng đích, đến lúc này ngay cả những fan trung thành nhất cũng đã bỏ đi hơn phân nửa. Bước cuối cùng là thỉnh thoảng giao cho diễn viên ấy mấy vai diễn và tham gia show thực tế dễ bị ghét, sau đó dần dần làm giảm độ hot, chắc chắn sẽ flop một cách vô cùng tự nhiên và chẳng bị ai nghi ngờ gì, thậm chí đến sau này ngay cả bản thân diễn viên ấy cũng không biết mình bị người khác hại mà chỉ cho rằng vận may của mình không tốt vậy thôi.
Tôi không biết Doãn An Thất nghĩ gì mà lại làm những chuyện này, anh đối xử với người yêu mình bao nuôi trên danh nghĩa như vậy có lẽ là do giận cá chém thớt chuyện tôi quan tâm Trần Đông Đông vượt mức bình thường, nếu nhìn từ góc độ này thì quả là Trần Đông Đông gặp tai bay vạ gió. Nếu như tôi không phải là fan trung thành của Trần Đông Đông và cũng không hiểu mánh khóe của giới giải trí thì chắc là chẳng có mấy người nhận ra được chuyện Trần Đông Đông bị Doãn An Thất hại để mà giúp cậu ấy.
Tôi gọi vài cuộc điện thoại, tối đến lại hẹn mấy người bạn đã giúp đỡ đi ăn một chầu, gọi vài cuộc điện thoại cho ông chủ công ty của Trần Đông Đông, trò chuyện cả buổi cho đến lúc nhận được câu trả lời rằng ông sẽ tiếp tục hỗ trợ cậu và nhanh chóng liên lạc đưa bộ phim bị hoãn lịch chiếu kia lên sóng xong mới thở phào yên tâm.
Ông chủ công ty của Trần Đông Đông sau ba đợt mời rượu thì đã uống khá nhiều, nói chuyện cũng không còn được tỉnh táo cho lắm, ông nâng ly rượu nói thẳng: "Vận may của thằng nhóc Trần Đông Đông đó cũng tốt thật đấy, có tận hai vị đại gia chống lưng cho, đầu bên kia một người muốn hại nó thì đầu bên này lại có người muốn cứu nó."
Tôi không nói gì, trái lại đứa bạn thì hất thẳng ly rượu vào mặt bảo ông chủ ấy tỉnh táo lại. Ông có vẻ hơi mơ màng nhìn chúng tôi, không thốt lên được lời nào, chắc chắn trong lòng ông ấy rất tức giận, nhưng việc xét duyệt ba bộ phim hiện tại của ông còn phải nhờ bạn tôi giúp đỡ, tương lai còn có nhiều bộ phim khác phải qua được cửa ải của cậu bạn ấy nữa cho nên hẳn là ông ấy đang đấu tranh giữa việc nên giữ thể diện không cần tiền hay là giữ tiền mà không cần mặt mũi.
Tôi lấy khăn lông người phục vụ mới đưa sang lau tay, lau sạch sẽ mỗi một đầu ngón tay xong mới mở miệng: "Bạn tôi nó lỡ tay, tôi thay mặt nó xin lỗi, ông đừng để bụng."
Ông chủ ấy cũng liên tục đỡ lời theo bảo không sao, cậu bạn tôi cười nhạt nhìn sang tôi một cái rồi quay qua khách khí mấy câu làm dịu không khí, cậu chỉ bảo do tay lỡ run mong ông ấy không để trong lòng.
Sau khi khúc dạo đầu này kết thúc, chúng tôi chuyển sang đi KTV, ông chủ ấy lại gọi mấy diễn viên đang hot với mấy cô cậu thực tập sinh chưa debut ra cùng giải trí. Có người thích loại ngoan ngoãn, có người thì thích loại ngây thơ, mà xem ra chỗ này cũng khá kín đáo, trừ việc mấy diễn viên kia cứ tự ra vẻ cao giá ra, còn lại dù là trai hay gái thì cũng chẳng khác gì mấy so với chỗ mua bán mại dâm cả, cũng đứng xếp hàng chờ người ta đến chọn.
Cậu bạn bảo tôi chọn một người, tôi nhìn từ trái sang phải một lượt, cuối cùng trọn một chàng trai trông có vẻ ngây ngô, chưa trải đời, nguyên nhân chẳng phải gì khác là do trên người cậu chẳng có chỗ nào trông giống Doãn An Thất.
Bạn tôi chọn một cô nàng diễn viên đang nổi trông rất thanh thoát, cô nàng mang vẻ đẹp êm đềm tựa như trong mấy bộ phim thần tượng cúi đầu nhoẻn miệng cười.
Mọi người trong phòng cũng đã chọn xong bạn cặp cho mình, những người còn lại tự giác cầm micro hát tạo không khí, giai điệu là một bài hát tình ca của Ý, đại khái kể về một chàng trai tình cờ gặp gỡ một cô gái thế nhưng cô nàng lại không yêu cậu.
Chọn hát một khúc ca thanh thuần đẹp đẽ như thế vào lúc này ấy vậy mà lại hợp tình hợp cảnh.
Cậu trai bên cạnh tôi căng thẳng nắm chặt quần, tôi chợt thấy hơi chán, cậu bạn tôi thì đang hôn nhau với cô nàng diễn viên kia, nụ hôn ấy nghiêm túc thể như đang hôn chính người mình yêu.
Thấy chẳng có gì thú vị nên tôi dựa vào sô pha mở điện thoại chơi trò Plants vs Zombies kinh điển, cậu trai ngồi bên cạnh thấy tôi chơi có một màn mà mãi chẳng qua được đành lấy hết can đảm mở lời: "Anh... để em chơi thử được không?"
Nghe thế tôi bèn tiện tay đưa điện thoại cho cậu ấy rồi quay đầu lướt nhìn tình hình xung quanh một lượt.
Nhiều người cũng được xem như còn biết kiềm chế, chỉ dừng lại ở việc sờ soạng ngoài hoặc trong áo, trừ cậu bạn tôi đang cởi nút áo ngực của cô nàng diễn viên kia ra, lúc tôi nhìn sang thì cậu vừa cởi đến nút cuối cùng, chiếc bra trắng tinh cứ thế bị cởi ra, cô nàng theo phản xạ giơ tay muốn che đi nhưng lại không dám, thân thể cô nàng dưới ánh đèn nhẹ nhàng run lên trông hơi đáng thương.
Tôi hờ hững chuyển tầm mắt đi, không lâu sau liền nghe thấy những tiếng rên vừa như làm nũng, vừa như đang nỉ non, ngón tay của cậu trai ngồi bên cạnh tôi hơi run lên thế là lướt trúng một bông hướng dương lên ngay hàng đầu trận tuyến, tôi thở dài lấy điện thoại lại nhấn nút tạm dừng, thấy cậu hoảng hốt nhìn mình nên tôi nói thẳng: "Tôi không chơi cậu đâu."
Cô nàng diễn viên bên kia chắc do không muốn bị người ta đùa giỡn quá đáng nên bắt đầu giãy giụa, cô nàng vừa giãy thì cậu bạn tôi cũng buông ra, xong rồi còn quay sang gọi tên tôi: "Tiểu Bạch."
Tôi xoa xoa huyệt thái dương quay sang, ngoài việc không thể không nhìn cơ thể trắng muốt của cô nàng bị đạp xuống đất ra thì tôi còn phải chịu đựng hình ảnh cái ấy của cậu ta, đã thế nó vẫn còn đang cương lên nữa chứ, may mà cậu ấy nhịn được, tôi hỏi: "Kêu cái gì mà kêu, gọi hồn hả?"
"Cậu có chơi đứa kế bên không thế?"
"Không, cậu muốn?"
"Ừ, còn cứng ngắc nè ba."
Tôi quay mặt sang nhìn cậu trai mặt mày trắng bệt: "Nếu cậu không muốn qua đó thì tôi giúp cậu từ chối cho."
Cậu trai đấu tranh trong mấy giây rồi từng chút nới lỏng bàn tay đang nắm ống quần ra bước chậm sang bên kia, ngay sau đó âm thanh tựa như đau đớn, tựa như vui sướng lại một lần nữa vang lên xung quanh tôi.
Tôi cúi đầu tiếp tục chơi trò Plants vs Zombies, có lẽ nhờ ban đầu bày trận quá mạnh cho nên vụ bông hướng dương vừa rồi không ảnh hưởng gì nhiều, chơi đến cuối tôi cũng qua được màn ấy, tôi cứ thế chơi hết trò này đến trò kia, lúc điện thoại báo pin còn 15% thì thông báo ngừng chơi cũng hiện lên.
Trên mặt đất và sô pha đâu đâu cũng là những thân thể trần trụi trắng nõn, cô nàng diễn viên khi nãy đã rời đi từ lâu, nói đúng hơn là bị ông chủ đuổi đi, những người có mặt hôm nay đều biết trước họ được gọi đến đây để làm gì, thậm chí là đã phải trải qua cạnh tranh lẫn sàng lọc mới chọn ra được bao nhiêu đây người đến mua vui cho bọn tôi, cốt chỉ để được nâng đỡ, bây giờ cô nàng không cho người ta chơi chắc chắn là chẳng đào được chút lợi lộc nào, còn về việc ông chủ bị mất mặt rồi sẽ xử lý cô nàng ấy ra sao thì hoàn toàn không nằm trong phạm vi quan tâm của bất cứ ai ở đây.
Tôi và cậu bạn sánh vai bước ra khỏi KTV, trong lúc chờ người ta lái xe sang cho chúng tôi, cậu ấy ngậm điếu thuốc hỏi: "Cậu chưa quên Doãn An Thất hay sao mà còn muốn thủ tiết cho thằng chả nữa hả?"
Tôi bỗng thấy hơi hâm mộ cậu ấy, tôi nhìn cậu một lát rồi cứ thế nói ra mấy lời vốn luôn giữ trong lòng: "Tiểu Điềm Điềm, tớ cũng chả muốn vậy đâu nhưng tớ không cứng lên được thì biết phải làm sao?"
Tiểu Điềm Điềm là biệt danh tôi đặt cho cậu ấy, họ của cậu là Điền, tên Tráng, quả là một cái tên hết sức quê mùa, cậu ấy chỉ thích chúng tôi gọi cậu là lão Điền hoặc ngài Điền, thế nhưng sau khi tốt nghiệp chả ai nể mặt cậu ấy cả, suốt ngày gọi Tiểu Điền Tiểu Điền, sau này chẳng biết ai là người đầu tiên kêu cậu ấy là Tiểu Điềm Điềm, cậu cũng không giận cứ thế ha ha cười chịu luôn, phải công nhận tính tình cậu tốt thật.
Tiểu Điềm Điềm vứt đầu lọc thuốc đi rồi giẫm tắt tàn lửa còn cháy, thấy tôi nhướng mày nhìn xuống chân mình, cậu mắng một tiếng "Đệt." rồi cúi người xuống lấy khăn giấy nhặt đầu thuốc lá đi đến chỗ thùng rác vứt vào.
"Sao vậy, do tâm lý hay là sinh lý, nếu như cậu không làm người ta được thì đi kiếm thằng nào chơi thử mặt sau đi, bảo đảm đâm trúng tuyến tiền liệt một cái là cứng liền."
"Cậu thử rồi hay sao mà rành thế?" Tôi chỉ nói đùa thôi ai ngờ mặt mày cậu ấy bỗng dưng trắng bệch, vẻ hồng hào ban nãy chẳng thấy đâu nữa.
Tôi nhíu mày giơ tay níu vai cậu: "Với ai vậy, tớ có biết người đó không?"
Tôi cảm nhận được cơ thịt của cậu dưới lòng bàn tay mình trở nên căng cứng, tôi lẳng lặng nhìn cậu chờ câu trả lời. Cậu lại đưa tay vói vào trong người lấy bao thuốc lá rút một điếu ra châm lửa, ngậm vào miệng.
"Biết, là em trai của cô ấy."
Trong phút chốc tôi chợt không biết nói gì, chuyện này thì tôi không cách nào nhúng tay vào được.
"Cậu cũng biết là tớ nợ em ấy mà."
Năm 17, 18 tuổi, Tiểu Điềm Điềm là một thằng rất khốn nạn, làm biết bao nhiêu là chuyện xấu xa, những nơi xa hoa lộng lẫy như Thiên Thượng Nhân Gian* dạo chơi như cơm bữa, sau này có một lần vì đánh cược là mình sẽ tìm được tình yêu đích thực, nên cậu đóng giả thành người nghèo theo đuổi một cô gái. Người đánh cược với cậu cưa được một cô nàng, cậu chàng cũng thật lòng yêu thương, nhưng về sau chúng tôi biết được cô nàng ấy ngay từ đầu đã biết cậu chàng kia là đại gia do chiếc vớ lộ ra ngoài tiết lộ bản chất của cậu.
*Thiên thượng nhân gian có nghĩa là: Cõi tiên nơi trần thế. Đặt trong bối cảnh truyện này thì là tên của một tụ điểm ăn chơi cao cấp.
Đến lượt của Tiểu Điềm Điềm, cậu và cô gái kia đều yêu nhau từ tận đáy lòng, nhưng cậu chàng đánh cược với Tiểu Điềm Điềm cuối cùng không có được hạnh phúc nên cho rằng tất cả phụ nữ trên đời này đều sống vì tiền hết, thế là dứt khoát nhúng tay vào gọi cô nàng đến quăng tiền bảo biến đi, cô nàng không hề dao động trước số tiền ấy, ngược lại vì biết được thân phận thật sự của Tiều Điềm Điềm mà tức giận vì nghĩ rằng mình bị lừa dối.
Thế là cô nàng nói lời chia tay với Tiểu Điềm Điềm, nhưng cậu ấy mặc kệ tiếp tục đuổi theo, ngay lúc hai người đang giằng co trên đường thì kẻ thủ của gia đình Tiểu Điềm Điềm cho người đến giết cậu ấy, vào ngay giây phút cuối cùng cô nàng kia đẩy Tiểu Điềm Điềm ra đỡ cho cậu.
Cậu ấy sống nhưng cô nàng không qua khỏi, cô nàng vốn còn một người em trai sống nương tựa lẫn nhau, trước khi chết cô nàng đã gửi gắm em trai mình cho Tiểu Điềm Điềm.
Tiểu Điềm Điềm mất đi người con gái mình yêu nhất và cũng vụt mất cả cơ hội có được tình yêu đích thực duy nhất trong đời mình, cậu đã suy sụp suốt một khoảng thời gian dài, sau này không ngờ ấy vậy mà thật sự đón em trai của cô nàng kia về nhà nhận làm em mình, chúng tôi cũng đã gặp mặt nhau vài lần, tôi chỉ nhìn thấy trong ánh mắt nhìn Tiểu Điềm Điềm của cậu em trai ấy luôn chứa đầy sự căm thù và oán hận.
Cũng đã có người khuyên Tiểu Điềm Điềm giao cậu ta cho người khác, nhưng Tiểu Điềm Điềm không nghe.
Cậu đã nói như thế này, cậu ta là gửi gắm của cô ấy trước lúc lâm chung, cho dù cậu ta có muốn giết tôi đi chăng nữa thì tôi cũng đành chịu.
Tôi rời đi tám năm trời cũng chẳng ngờ được cậu ta chẳng những không giết Tiểu Điềm Điềm mà còn lên giường với cậu ấy