Lý Nhất Minh nhân lúc cậu đi dạy, quét tước trong ngoài một lần, phun thuốc khử trùng, phun thuốc diệt chuột, ở bên trong cửa sổ dán ba lớp màn, hận không thể tô son trát phấn lại căn phòng, nhưng thầy Lý là tới dạy công ích không phải đi hưởng phúc, chỉ có thể làm tới đây thôi. Luật sư Lý xin nghỉ một tuần để ở cùng với cậu, ban ngày thầy Lý đứng đắn lên lớp, buổi tối liền biến thành yêu tinh dính người, ôm ôm hôn hôn, cậu biết thời gian Lý Nhất Minh ở cùng mình không nhiều.
Lý Nhất Minh nói: “Thuốc khử trùng không khí đều ở tủ phía dưới cùng, không thể dùng thường xuyên, cái đó không tốt cho sức khỏe. Đồ ăn vặt ở trong này, nhưng mà không cho phép em yếu ớt như vậy, anh thấy giáo viên nữ cũng ăn được, em là con trai, không được suốt ngày trốn đi ăn đồ ăn vặt, nhớ rõ chưa?”
“… Ngày mai anh đi rồi phải không?” Lý Bất Đổng ngồi ở trên giường, miệng chu lên muốn khóc, “Lý Nhất Minh em không muốn làm giáo viên nữa, em muốn cùng anh về nhà.” Cậu ngoại trừ khó thích ứng với cuộc sống ở đây, còn có một điều nữa là không có cảm giác an toàn, một năm lâu như vậy Lý Nhất Minh thích người khác thì phải làm sao.
Lý Nhất Minh thở dài, đặt tay trên gáy cậu, động viên xoa xoa, “Cục cưng à, giấy đăng ký kết hôn cũng đã lấy rồi, anh sẽ không chạy đi đâu, có thời gian anh sẽ tới thăm em, với lại em không ở nhà, anh mới có thể chuẩn bị bất ngờ cho em chứ.”
“Không cần bất ngờ, chỉ cần anh.” Lý Bất Đổng ôm anh, “Anh không ở đây, em chăm sóc bản thân không tốt, từ nhỏ đến lớn mọi chuyện của em đều là anh lo, em sợ một mình em... Ưm...”
Lý Nhất Minh hôn cậu, thầy Lý càng lớn càng dính người, nói gì cũng ấm lòng, “Sợ cái gì mà sợ, Lý Bất Đổng của chúng ta rất lợi hại, không có anh cũng có thể làm được tất cả, đúng không?”
Hôm sau thầy Lý lên lớp, Lý Nhất Minh sau khi dọn đồ xong thì đứng ở cửa sau phòng học ngoắc ngoắc tay với cậu, Lý Bất Đổng nghĩ ra được, Lý Nhất Minh ra hiệu cậu không cần tiễn. Thầy Lý cảm thấy nước mắt mình sắp chảy rồi, luật sư Lý còn hôn gió với cậu. Bữa trưa không có tâm tình ăn uống, trực tiếp về ký túc xá, trên bàn đặt một bức thư. “Đúng là, thời đại nào rồi còn viết cái này.” Ngoài miệng thì ghét bỏ nhưng động tác thì không chậm chút nào.
Một tờ giấy.
Muốn trực tiếp đưa cho em, nhưng hơi ngượng, chúng ta quen biết hai mươi lăm năm, anh vẫn luôn dự định sẽ sống cùng em như thế.
Trước khi tới đây, anh mua một căn nhà, vốn định một năm sau cho em bất ngờ, trước khi đi thì đổi ý, nhìn thấy cái này Bất Đổng của chúng ta chắc sẽ dễ chịu hơn một chút.
Anh ở nhà chờ em, Bất Đổng phải cố gắng lên nhé.
Ông xã – Lý Nhất Minh.
Bên trong phong thư có một chiếc chìa khóa, là chìa khóa nhà mới của họ.
Thầy Lý và luật sư Lý ở ký túc xá giáo viên cùng nhau trải qua tuần thi cử, trường học sắp bắt đầu nghỉ đông hai người mới trở về nhà. Lý Bất Đổng có nghỉ đông, Lý Nhất Minh không có, cả ngày ở nhà không có chuyện gì làm, thầy Lý muốn đi làm gia sư, hoặc là dạy bù.
“Bình thường nói đi dạy mệt, bây giờ không cố gắng nghỉ ngơi chạy lung tung làm gì?”
Hai người cùng nhau xem ti vi, đang phát quảng cáo, Lý Bất Đổng nói đến chuyện này. “Em ở nhà cũng không có gì vui, thời gian dạy bù cũng tự do, còn có thể trợ cấp gia đình!”
Lý Nhất Minh vẫy tay, Lý Bất Đổng tới ngồi trong lồng ngực anh, “Còn trợ cấp gia đình? Anh xin nghỉ phép năm, muốn dẫn em ra ngoài chơi đấy cục cưng à.”
“Cuối năm không ở nhà với ba mẹ, chúng ta ra ngoài chơi nhiều không tốt đâu.”
“Qua mùng một mùng hai rồi đi, hai ngày nữa anh nghỉ rồi, em đi dạy rồi, chúng ta không phải không có thời gian ở bên nhau sao.”
Lý Bất Đổng đỏ mặt, bĩu môi thầm thì, “Suốt ngày ở cùng nhau, phiền muốn chết luôn.”
“Lý Bất Đổng em lại bắt đầu nói một đằng làm một nẻo đấy à? Tật xấu đấy.” Lý Nhất Minh cúi người xuống cắn lỗ tai cậu, thầy Lý giãy giụa hai lần liền dán miệng tới, “Không có phiền, ước gì được mọc ở trên người anh!”
“Nếu như em chỉ nhỏ như hồi năm tuổi, anh ôm em mỗi ngày.”
“Quả nhiên là anh chỉ thích em khi còn bé thôi, bây giờ lớn rồi là không muốn ôm nữa đúng không!”
Lý Nhất Minh rất thích so sánh Lý Bất Đổng khi còn bé và Lý Bất Đổng trưởng thành, cứ toàn nói khi còn bé ngoan hơn đáng yêu hơn, thầy Lý không nhớ rõ khi còn bé mình có hình dáng gì, Lý Nhất Minh nói cái gì thì chính là cái đó, “Lý Bất Đổng hồi bé toàn dính lấy anh, tỉnh ngủ một cái là tới nhà anh gõ cửa tìm anh, còn nói lớn lên muốn kết hôn với anh.”
Đối với chuyện anh nói, thầy Lý không biết thật giả, mặt càng đỏ hơn, thẹn thùng nói, “Cho nên bây giờ không phải em kết hôn với anh rồi sao.”