Hai Cậu Trúc Mã

Chương 4




Thầy Lý chưa đợi được điện thoại mới thì Lý Nhất Minh đã đi công tác, trong lòng cậu không muốn anh đi, nhưng vì công việc cũng không có cách nào. Hai người cùng nhau xếp hành lý, Lý Nhất Minh kéo cậu lại hôn một cái “Đi thôi cục cưng, dọn đồ đi anh dẫn em theo.”

Lý Bất Đổng đẩy mặt anh ra, lại ngồi chồm hổm gấp quần áo “Đừng có phá nữa, em còn phải đi dạy không xin nghỉ được đâu.”

Lý Nhất Minh ngồi chồm hổm xuống ôm cậu: “Em nỡ để anh đi à? Không nhớ anh sao?”

“Có gì mà không nỡ.” Lý Bất Đổng mạnh miệng không chịu thừa nhận, luật sư Lý đè cậu xuống đất hôn, “Lý Bất Đổng đứa nhóc hư hỏng này lại không nói thật, hôm nay anh nhất định phải thay đổi cái tật xấu này của em.”

Lý Nhất Minh biết Lý Bất Đổng không muốn rời xa anh, rất thích nhìn cái kiểu dính người của cậu, ước gì 24 giờ đều dính trên người anh, sao có thể muốn anh đi công tác chứ.

Bé ngoan Lý Bất Đổng dẻo miệng thích dính người, người lớn đều rất quý cậu, mặt mũi lại còn xinh xắn. Nhưng cậu chính là một nhóc ác ma khoác bộ cánh thiên thần, làm không ít chuyện xấu cùng Lý Nhất Minh, mỗi lần bị phạt lại chỉ có một mình Lý Nhất Minh chịu. Khi còn bé cậu đã cảm thấy anh trai này rất đáng tin, thường dẫn cậu đi chơi, cho cậu đồ ăn ngon, thay cậu chịu đòn, còn thích dính lấy cậu, dính mãi đến tận khi kết hôn vẫn còn khoái dính, Lý Nhất Minh tốt thật, trên thế giới không thể tìm ra người thứ hai có thể đối xử tốt với cậu như vậy.

Bị luật sư Lý hôn mềm nhũn cả người, Lý Bất Đổng dùng cả tay chân ôm lấy anh, “Anh vẫn chưa đi mà em đã bắt đầu nhớ anh rồi.”

Lý Nhất Minh không kịp chuẩn bị đột nhiên được tán tỉnh, “Sau này em đừng tùy tiện bày tỏ tấm lòng nữa, em sắp bị em ngọt chết rồi.”

“Em bày tỏ tùy tiện hồi nào, anh hôn em lâu như vậy em mới nói mà.” Lý Bất Đổng tủi thân trước.

“Vậy làm sao bây giờ đây, lần này không đi không được đâu.” Lý Nhất Minh ngồi xuống, cũng ôm Lý Bất Đổng lên, nhìn đống hành lý phát sầu.

“Một tuần là về rồi, không có sao đâu, khi nào em nhớ anh sẽ gọi cho anh.” Thầy Lý vuốt ve tóc anh an ủi.

“Vậy em nói thử xem, một ngày em nhớ anh mấy lần?” Luật sư Lý làm nũng, chỉ cần cậu nói một con số nhỏ, lập tức đè Lý Bất Đổng lên giường.

“Ừm, chắc là… Ưm!”

Lý Nhất Minh dùng môi mình lấp kín miệng cậu, một trận hôn nồng nhiệt tới trước, “Anh đổi ý rồi, không cần biết em nói bao nhiêu, hôm nay cũng phải làm em khóc mới thôi.”

Rõ ràng đã ở bên nhau nhiều năm như vậy rồi, kết hôn cũng tới ba năm, đi công tác thôi mà, làm gì nhớ đến mức ấy, thầy Lý cũng cảm thấy bản thân sến quá, chớp mắt một cái đã dùng tình cảm tốt để mượn cớ an ủi mình.

Lý Nhất Minh: Thầy Lý, nhớ em quá đi!

Lý Bất Đổng: Em đang ở trên lớp.

Lý Nhất Minh: Rất muốn cùng em play phòng học!

Lý Bất Đổng: …

Lý Bất Đổng: Anh muốn làm học sinh của em à?

Lý Nhất Minh: Không, anh muốn đóng vai hiệu trưởng.

Lý Nhất Minh: Thầy Lý? Sao em không trả lời anh? Em có chịu không?

Lý Nhất Minh: Cục cưng Bất Đổng à, em đừng không để ý đến anh, anh sai rồi.

Lý Nhất Minh: Lý Bất Đổng, anh thấy tên nhóc em muốn ăn đòn rồi đấy.

Thầy Lý nhìn tin nhắn, tưởng tượng ra giọng điệu Lý Nhất Minh nói những câu nói này không nhịn được cười ra tiếng, học sinh đang làm kiểm tra phía dưới ngẩng đầu nhìn cậu, mất tự nhiên khụ khụ hai tiếng.

Nhắn lại một tin ngắn.

Muốn ăn đòn đấy, anh cũng phải về mới đánh đòn được.

Lý Nhất Minh buổi tối hôm đó liền mua vé máy bay trở về, trong nhà muốn cách mạng, anh phải về trấn áp, hơn 10 giờ đến sân bay, gần 12 giờ về đến nhà, Lý Bất Đổng đang ngủ, anh tắm rửa sạch sẽ rồi trần truồng chạy đến phòng ngủ, đèn ngủ leo lắt, trong tay thầy Lý còn cầm sách, cậu đã ngủ không biết trời trăng gì rồi, anh vén chăn lên chui vào, ôm Lý Bất Đổng dùng sức hôn hai cái, tắt đèn, yên tâm ngủ.