Hai Cái Lỗ Tai Dựng Thẳng Lên

Chương 72: MUỐN "ỊCH ỊCH"




Cảm ơn TrnhTrnMUyn, DKSHYU, NgocHoa-Le,... đã bình chọn cho mình. 🙇‍♀️🙇‍♀️

- ----------------------------

Đêm đầu hạ gió thổi mang theo hơi nóng cùng ánh trăng sáng chiếu xuống làm côn trùng trốn trong viện bò ra, náo nhiệt kêu vang bốn phía.

Mỗi khi chuyển mùa Lan bà thường hay mệt mỏi, trời vừa tối đã trở về phòng nghỉ, đỡ cho Hoắc Tranh phải bịa một cái cớ sứt sẹo để giấu Bạch Tế.

Hắn ôm con thỏ trở về phòng, lấy một củ cải to đưa cho nó ôm lấy, “Ta qua nhìn xem Lan bà thế nào, ngươi mệt mỏi thì ngủ trước, nếu có đói nhớ ăn củ cải.”

Con thỏ gật đầu một chút, hai móng nhỏ ôm lấy củ cải, dịch mông chui vào chăn tìm chỗ thoải mái mà nằm, lấy ánh mắt ý bảo Hoắc Tranh “Tranh Tranh ngươi nhớ về sớm sớm.”

Hắn chỉnh lại ánh đèn trong phòng một chút, đóng cửa sổ không cho gió thổi vào.

Cầm đèn lồng đi ra ngoài, Hắc Trân Châu cùng mèo đen ôm nhau ngủ, trong nhà bỗng nhiên nhiều thêm hai tiểu gia hỏa, Hoắc Tranh đã làm cho chúng một cái ổ ấm áp. Canh giờ không còn sớm, mọi nhà đều đã tắt đèn nghỉ ngơi, nhưng mèo đen lại rất tỉnh táo trừng cặp mắt vàng sáng lên nhìn xung quanh, khi thấy Hoắc Tranh liền meo meo kêu nhỏ.

Hoắc Tranh đổ thêm nước và thức ăn vào chén cho nó và Hắc Trân Châu, xong rồi mới gõ cửa phòng Lan bà, hỏi người có khỏe không.

Trước khi ngủ Lan bà đã uống xong thuốc, cần phải nghỉ ngơi nhiều, biết được bà không có gì phải lo lắng, Hoắc Tranh vuốt vuốt chân mày đi qua nhà bếp nấu nước ấm, xong việc mới tắm rửa về phòng.

Ánh lửa lẳng lặng cháy, soi rõ một người trần trụi đang cuộn trong chăn.

Đêm nay trăng sáng màu ngân bạch, ánh trăng nhàn nhạt xuyên qua ô cửa sổ chiếu ra một khung cảnh hơi mờ ảo. Sau đó Bạch Tế bất tri bất giác hóa thành hình người.

Y vẫn còn ngậm củ cải trong miệng, bởi vì lúc đang ăn liền buồn ngủ không chịu nổi, cắn mấy ngụm thì ngủ mất, củ cải lớn ngậm trong miệng không khỏi làm người suy nghĩ.

Tầm mắt Hoắc Tranh xẹt qua hai chân y, một cái gác lên ôm lấy chăn, vài sợi tóc xõa tung trên giường, cả ngón chân tròn tròn cùng làn da trắng hồng, màu tóc đen bóng của y nhìn qua không giống người phàm.

Hoắc Tranh đứng ở đầu giường một hồi lâu mới cuối người xuống, rút ra củ cải Bạch Tế ngậm trong miệng, thay vào đó hôn lên môi y, mút lấy đầu lưỡi mềm mại ngọt ngào.

Bạch Tế hít hít cái mũi để thở, chậm rì rì mở mắt ra.

“Tranh Tranh...” ánh mắt y đọng đầy hơi nước mơ hồ, theo thói quen tự động ôm cổ Hoắc Tranh.

Y híp mắt mỉm cười, vui vẻ nói: “Tranh Tranh nhân lúc ta ngủ hôn trộm ta nha.”

Hoắc Tranh tiếp tục nâng mặt y lên hôn, trên mặt Bạch Tế hôn thêm mấy cái, cuối cùng ngậm lấy môi y, “Ta là quang minh chính đại hôn.”

Cả người Bạch Tế chen đến ngồi trong lòng Hoắc Tranh, cả tay chân đều quấn lấy hắn, đầu tóc y bị xoa loạn lên, lòng bàn tay thô ráp của hắn vuốt ve da thịt mềm mại làm Bạch Tế khó nhịn, y nhỏ giọng làm nũng, “Tranh Tranh, ta muốn ta muốn.”

Y muốn cái gì Hoắc Tranh biết rõ, hắn cũng nghĩ muốn y, nhưng mà...

Việc hôm nay hắn làm ở trong lều đúng là tự vác đá đập chân mình.

Hắn sờ sờ đầu lông mày của Bạch Tế, ão não nói: “Ngươi hôm nay đã làm qua bốn lần,làm thường xuyên không tốt cho thân thể.”

Lúc trưa trừng phạt Bạch Tế nên giờ hậu quả liền rơi xuống đầu hắn, hắn có thể ôm y giở trò, có thể sờ nhưng không được bính y.

Hoắc Tranh nhân lúc Bạch Tế bị biến thành thỏ phạt y một lần, nào ngờ Bạch Tế ăn ngon nhớ mùi, ỷ vào thân con thỏ lông xù manh manh, nhõng nhẽo dụ hắn lộng y thêm ba bận.

Lúc trưa Hoắc Tranh phạt Bạch Tế không lâu, ngắn ngủn một nén nhan y đã ra mấy lần, mềm nhũn thành một cục lông tròn. Bây giờ hắn không còn cách nào với Bạch Tế.

“Tranh Tranh, Tranh Tranh ta còn có thể...” Mặc cho y làm nũng, Hoắc Tranh vẫn nghiêm túc mặc quần áo cho y, kiên quyết trả lời, “Không thể.”

Dứt lời liền xoa bóp eo Bạch Tế, “Hôm nay mềm thành cái dạng gì, còn làm nữa ngày mai sẽ không dậy nổi.”

Bạch Tế mếu mếu cái miệng nhỏ, quay đầu không nói tiếng nào, y cảm thấy thật ủy khuất.

Hoắc Tranh thấy y tức giận chỉ có thể bất đắc dĩ cười nhẹ, nắm bàn chân y cắn một ngụm, “Ngoan, nghe lời.”

Một đêm bảy lần nghe có vẻ dũng mãnh, nhưng thật sự làm bảy lần người không bị ép khô mới lạ, huống chi Bạch Tế chỉ là con thỏ, Hoắc Tranh không muốn để y mệt mỏi.

Bạch – dục cầu bất mãn – Tế sắc mặt hết sức khó coi, buổi sáng khi Hoắc Tranh đưa y đến Hoằng Dương Quáng cái miệng nhỏ của y vẫn luôn dẩu lên. Hoắc Tranh đành dừng xe ngựa bên đường, hôn hôn lên miệng vẫn chu lên kia, phải dỗ dành một lúc Bạch Tế mới cười cười.

Bạch Tế tính tình luôn ôn thuần mềm mại, đây vẫn là lần đầu tiên y giận dỗi Hoắc Tranh hết cả đêm.

Hết chương 72

<Edit: Thỏ Cụp Tai>

- ----------------------------

Kể từ chương này edit sẽ có một vài câu đố nhỏ xíu cho mấy bạn, để khi đọc truyện đỡ nhàm chán hơn thoi. Trả lời sai là hong có thưởng mà trả lời đúng cũng hong có thưởng luôn=))))

Đáp án luôn có trong những chương trước đó hoặc có thể đoán được nhe.

Câu hỏi: Chương sau Tiểu Bạch sẽ nhận được một số tiền. Bạn nghĩ số tiền đó ở đâu ra?

A. Yến Tuyết Sùng cho

B. Tiền công chữa bệnh cho mèo

C. Hoắc Tranh cho tiền ăn bánh