Hai Bản Ngã

Chương 67: [ ĐỒNG THUẬN ]




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mang anh trở về nhà, làm các động tác gấp đạn ra và trị thương. May mà Tư Đồ Thanh Sơn nhạy bén, biết cách dùng điện thoại Đào Cung Vi để cầu cứu, nếu không thì anh bán mạng cho thần chết từ lâu rồi.

Tuy là muốn tránh mặt anh, nhưng có một điều mà cậu không thể phủ nhận rằng Tư Đồ Thanh Sơn quả thật là một người rất quan trọng trong lòng cậu.

Nếu như một người tiếp xúc đã lâu, có đầy đủ buồn vui, cực khổ hạnh phúc gắn bó cùng nhau. Liệu chúng ta có thể nói dứt bỏ liền dứt bỏ ?

Cậu biết rằng đó chính là một chấp niệm.

Nếu chẳng nhờ ngày hôm đó anh thổ lộ nói ra chân tình thì thực sự cậu đã nghĩ tên cảnh sát như anh vì lợi dụng cậu mà tiếp cận, không ngờ anh biết thân phận mà không vạch trần, lí do lại chính là một chữ "yêu".

Vốn dĩ bản thân chưa từng nghĩ tới việc nam nhân sẽ có thể yêu được một nam nhân khác, trong mắt cậu anh chỉ là một người thân quan trọng không hơn không kém, có lẽ cậu vẫn chưa nhìn ra tâm can, tình cảm của bản thân, nhưng ngày hôm nay thấy anh ra nông nỗi thế này, lòng cậu bất giác mà khó chịu.

Lúc đó nếu như cậu bắt máy anh, chấp nhận cuộc gọi khẩn cầu ấy từ anh thì liệu anh có biến thành thê thảm như hiện tại hay không ?

Vừa có chột dạ cũng vừa có chút ân hận.

Cái cách mà anh đối xử tốt với cậu, cái cách anh lo lắng mỗi khi cậu bị thương, cười cười nói nói ân cần, dịu dàng. Đối với một kẻ cô độc, lạnh lùng khó gần đúng là điều kì diệu và tuyệt vời nhất trên đời này. Dạo gần đây xa cách anh, thói quen gần gũi như áp bức và giết chết lấy cậu, vốn dĩ chẳng thể làm quen, chỉ biết kiềm nén.

Tư Đồ Thanh Sơn khi còn ở bên, giúp cho cậu vượt qua nỗi mất mát khi phải chứng kiến bà lão dần dần rời xa, biến mất khỏi cậu. Toàn bộ đau đớn được anh che chở và xoa dịu, cứ mỗi lần nhớ lại nơi tim liền cảm thấy cuồn cuộn, xôn xao như sóng trào.

Họ chính là một đường đối nghịch, tương lai sẽ không có kết quả. Khi chính miệng anh phát ra vài tiếng, cứ âm ĩ mãi bên tai, thổ lộ chân tình. Từ lâu đã ngấm ngầm cảm nhận được và nhìn ra, nhưng sao cậu vẫn chưa thể đối diện, chấp nhận và tin tưởng điều ấy. Rốt cuộc cậu đang sợ hãi điều gì ? Là vì bản thân chưa định đoạt được cảm xúc hay đơn giản chỉ là cảm thấy mối quan hệ này quá viễn vong và mộng tưởng, không muốn đôi bên, bất cứ một ai phải hy sinh ?

Sau khi băng bó xong, Sở Tào Biện xót xa mà đứng dậy. Anh ta nằm đã lâu, đến đoạn cậu muốn bỏ đi thì lại đưa tay lên giữ lấy cổ tay cậu, nắm thật chặt, tựa hồ chỉ sợ buông tay ra một lần, thật sự sẽ đánh mất đối phương.

Mở mắt, giọng anh yếu ớt: "Đừng đi".

Cậu không dám nhìn thẳng vào mắt anh càng không dám quay đầu, lẳng lặng mà đứng yên tại chỗ, bất động.

"Đừng tránh né tôi, có được không ?" Tư Đồ Thanh Sơn khổ sở, giọng nói run rẩy như muốn rơi lệ vậy: "Mấy ngày qua cậu đã ở đâu, rùa con ? Tôi rất nhớ cậu, khi không còn được nhìn thấy cậu, nguồn sống trước mắt tôi như thể đã vụt tắt vậy...".

Ngón cái của anh miết nhẹ trên làn da mềm mại ấy, nhẹ nhàng mà ôn nhu, chỉ sợ sẽ làm vụn vỡ đi bóng hình mong manh trước mắt kia.

Nắm chặt lấy bàn tay thành nắm đấm, Sở Tào Biện bức rức, ấm ức khó diễn đạt thành lời, cậu khó xử, càng không muốn tiếp tục tổn thương anh, càng cảm thấy tội nghiệp cho bộ dạng yếu lòng và bi thảm này của anh.

Đã rất lâu rồi anh không còn được nhìn thấy gương mặt ấy nữa, nhớ tới da diết, nhớ tới kiệt quệ, lần này anh sẽ ngắm nhìn dung mạo của cậu một lần cho thật kĩ, có lẽ đây sẽ là cơ hội cuối cùng.

Từng đường nét ôn hòa, ngũ quan mê động lòng người, thần sắc cao ngạo, lạnh nhạt khiến cho người khác né tránh ấy lại biến thành đáng yêu, dễ thương trong mắt anh. Tư Đồ Thanh Sơn rưng rưng nước mắt, cắn răng ngăn không cho bất kỳ một giọt nước mắt nào rơi xuống.

"Hãy quay lại như xưa, làm một Sở Tào Biện cao cao tại thượng...cậu không cần phải tránh né, không cần phải lẩn trốn nữa" Ngưng chút lại nói tiếp: "Sau ngày hôm nay tôi sẽ khuất khỏi mắt cậu, cậu không cần bỏ đi, tôi sẽ đi" Buông tay mình ra khỏi nơi cậu, Tư Đồ Thanh Sơn không cần đoán thì cũng nhìn ra được nét khó xử qua sắc mặt cậu, anh không muốn người mình thương có một cảm giác bức bách, chèn ép. Nếu đã không thể chấp nhận, thôi thì tự mình buông bỏ, tự mình sẽ ra đi, đó là cách tốt nhất cho cả hai.

Nghe lời đó xuất phát từ miệng đối phương, không hiểu vì sao trong lòng cậu lại đau tới như vậy, xúc cảm kì lạ, quặn thắt, bóp nghẹn lồng ngực giống như từng chút một rút cạn đi khí lực.

Chậm rãi quay đầu, giương đôi mắt đỏ ửng nhìn anh, cậu chẳng mở miệng nhưng toàn bộ tâm ý và đoạn cảm xúc đó đều dành tặng anh qua đôi mắt.

Anh nằm ở trên ghế sofa, còn cậu thì đang đứng đấy. Một người buồn còn một người đau, cứ thế mà trao nhau tư niệm quá đỗi thương cảm này.

Bỗng dưng tiếng súng nổ lên đì đùng, cắt ngang đi bầu không khí tưởng chừng chẳng thể kết thúc này. Một đám che mặt xông vào biệt thự Phong Di Châu, liên tục muốn truy sát Tư Đồ Thanh Sơn. Có lẽ phía cảnh sát đã phái thêm người, bám đuôi theo sau nên phát hiện ra được nơi đây.

Một trong số đó lên tiếng: "Mau mang bằng chứng ra đây".

"Bằng chứng ?" Sở Tào Biện khó hiểu chau mày.

Tiếp lời, Tư Đồ Thanh Sơn cứng rắn: "Gây ra chuyện dơ bẩn, bây giờ muốn thủ tiêu người. Chúng mày cũng thật hèn hạ, muốn lấy lại bằng chứng ? Nằm mơ đi !".

"Mày !".

"Đừng nói nhiều với bọn chúng, giết người trước, lấy đồ sau" Nói rồi liền lao tới nổ từng phát súng máu lửa, hiếu chiến.

Đáng tiếc thay thứ mà bọn chúng đụng tới lại chính là một trong những thượng sát đứng đầu của Tô gia, và đây còn là địa bàn, căn cứ của họ.

Không cần Tư Đồ Thanh Sơn đích thân đứng dậy, thậm chí cậu còn ngồi xuống ghế, châm cho mình một tách trà, điềm điềm tĩnh tĩnh thưởng thức. Chỉ cần một cái nháy mắt thôi, phía sau thuộc hạ, tay sai đắc lực của Tô gia sẽ lao lên, một phát tiêu diệt hết bọn chúng.

Đám tép riu thấp hèn, ngu xuẩn. Trong mắt cậu chẳng bằng một ngọn cỏ.

Xung đột diễn ra, máu văng khắp nơi, có kẻ sống có kẻ chết, như một bộ phim hành động làm cho Sở Tào Biện ngồi đây nhàm chán mà thưởng thức vậy.

Sau khi giết sạch, cậu ảm đạm nói một câu: "Dọn dẹp cho sạch sẽ !".

"Vâng thưa Tô thiếu gia".

Họ đâu biết được rằng Uyển Ân - nữ nhân nói rằng sẽ quay trở về công ty trong một thời gian nay đã xuất hiện, vì thuộc hạ được dặn cô ta chính là người thân của Sở Tào Biện, nên khi vào cổng không cần phải báo cáo. Giờ đây cô ta đang lẻn trốn phía sau một bụi cây, nghe lén chuyện mà hai người họ đang trao đổi.

"Bằng chứng là sao vậy ? Anh vẫn chưa nói với tôi vì sao anh lại bị nhiều người truy giết".

Chẳng giấu giếm gì, Tư Đồ Thanh Sơn thật tình đem tất cả các manh mối điều tra, những gì mình thấy được, và sở hữu bằng chứng ra sao đem nói cho cậu biết. Dĩ nhiên biết thân phận của người đó là một sát thủ, nhưng có lẽ khi ở cạnh một sát thủ anh cảm thấy an toàn hơn rất nhiều so với đám cảnh sát giả danh tốt bụng kia.

Đừng nhìn mặt mà đoán lòng dạ họ, bề ngoài tuy xấu xí, sần sùi như vậy thôi nhưng bên trong họ lại là một người tốt sở hữu một trái tim vàng đầy rộng lượng, đổi lại bề ngoài hào nhoáng, tốt đẹp chưa chắc đã tử tế và liêm chính hơn người khác. Lựa chọn cuối cùng của anh chính là tin tưởng vào Phong Di Châu, đứng về phe họ, đến cuối họ sẽ giúp anh đem cái ác bước ra ngoài ánh sáng.

Sở Tào Biện sau khi lắng nghe câu chuyện, bàng hoàng có, bất ngờ có. Hóa ra lí do mà Phác Quân muốn giết chết tứ đại cổ đông chẳng phải là điều xấu xa, vì sao hắn căm thù như vậy, có liên quan gì đến thì cậu không thể biết rõ, nhưng điều mà hai người họ đều cảm nhận được đấy chính là làm việc xấu thì sẽ có ngày phải nhận quả báo.

"Chúng ta không thể cư ngụ ở đây lâu, ngày mai cùng tôi di chuyển đến nơi khác" Vẫn còn căn nhà sách, nằm ở địa hình hiểm hóc, ít người biết tới. Đến đó rồi sẽ an toàn hơn, là một nơi thích hợp để ẩn náu.

"Không phải cậu muốn đuổi tôi đi sao ?".

"Anh bây giờ đã thành ra như vậy, tôi...không thể thấy chết mà không cứu" Nói thì là vậy nhưng suy nghĩ và cảm nhận thì lại là một chuyện khác.

Câu nói đó như ngấm ngầm muốn bảo anh rằng: Đừng bỏ đi nữa, tôi đã chấp nhận sự hiện diện của anh, không một ai cần bỏ đi nữa.

Thầm hiểu ra, trên môi bỗng chốc ẩn hiện nụ cười, anh ngoan ngoãn mà gật đầu: "Tôi biết cậu sẽ giữ tôi lại, không nỡ để tôi đi mà".

"Tự luyến" Biểu cảm khinh bỉ, Sở Tào Biện đôn thêm một câu: "Ở yên đấy, tôi đi nấu chút gì cho anh".

Ở bên ngoài, Uyển Ân nắm bắt được một thông tin động trời, chẳng ngừng thích thú, đắc ý mà nhếch môi, tự mình rời khỏi căn nhà.

Đã là người của Trần gia phái tới, tất nhiên sẽ nằm ở phía chống đối với Phục Thành Vương rồi. Vốn dĩ Trần lão gia chưa từng biết lí do vì sao Phác Quân năm lần bảy lượt muốn tiêu diệt tứ đại cổ đông, đoán già đoán non thì cũng chỉ nghĩ là hắn muốn ngăn chặn đường đi nước bước, phá hoại Trần gia mà thôi. Biết được sự tình bên trong, thông tin mật này cô ta sẽ báo cáo cho Trần gia biết, tìm cách diệt trừ kẻ cản trở cặn kẽ.

---------------------------------------

Nhân Vật: Sở Tào Biện.