Lúc này đại hiệp bỗng chốc liền mang án oan a~
Tuy rằng đại hiệp bộ dạng hung dữ, lại rất có khả năng là kẻ háo sắc nhưng đại hiệp dù sao cũng là đại hiệp, bản chất vẫn không hề thay đổi, cho nên hắn lúc ấy thật sự chỉ là muốn cứu người mà thôi.
Về phần đối phương có cần hắn cứu hay không? Ách… Này cũng không thể trách đại hiệp tưởng nhầm a, dù có là ai đi nữa, nhìn thấy một đám nhân sĩ hắc đạo điểm mặt chỉ tên muốn dẫn một vị công tử thanh nhã như bạch liên (hoa sen trắng) đi, phản ứng đầu tiên…cho dù đem đại hiệp trở thành đồng đảng ma giáo cũng sẽ không thể đem giáo chủ là người cùng phe với bọn họ ——
Cho nên dưới tình huống địch đông ta ít, lại muốn an toàn cứu người ra, đại hiệp chọn lấy cách nhanh nhất cũng là cách sáng suốt nhất, trốn!!
Giáo chủ cũng rất oan uổng bị “bắt cóc”, bởi vậy đại hiệp cũng thực may mắn tránh được kết cục con đường luyến ái của hắn còn chưa kịp bắt đầu liền do phát hiện chân tướng mà tan nát cõi lòng…
Đại hiệp khiêng giáo chủ chạy một mạch ba mươi dặm, cho tới khi chạy đến rừng cây ngoài thành, tận mắt thấy phía sau không ai đuổi theo mới đình chỉ chạy trốn, buông giáo chủ xuống.
Người này muốn làm gì?! Theo tài liệu về các nhân vật hoặc điều khả nghi đọc được lúc nhỏ, giáo chủ liền phát hiện vô số điểm đáng nghi: Người này hung ác, hắc y nhân, hắn… hắn hắn hắn… hắn không phải là người bán bánh bao nhân thịt người chứ >.<!
Mắt thấy giáo chủ phi thường khẩn trương, đại hiệp liền lên tiếng lần thứ một ngàn lẻ một: “Ngươi đừng sợ, ta không phải người xấu!”
Nga, nguyên lai không phải người xấu, giáo chủ thả lỏng, nhưng ngươi rốt cuộc là ai a?
Đối mặt giáo chủ vẻ mặt mờ mịt, đại hiệp vò đầu, nên bắt đầu nói từ đâu a, nghĩ nghĩ một lát, nói: “Ba năm trước, trong đại hội trừ ma giáo ở Dư gia trang, ngươi còn nhớ rõ sao?”
Dư gia trang… Dư gia trang là làm sao??
Năm đó nếu không bởi vì lạc đường, cho dù giáo chủ cầm bản đồ cũng không có khả năng tìm được chính xác đường đi, còn muốn hắn nhớ địa danh? Thật sự là rất làm khó người ta a, vì thế giáo chủ lắc đầu: “Không nhớ rõ.”
Ân… Ân… Còn có cái gì có thể nhắc nhở? Đại hiệp cố gắng nghĩ nghĩ: “Lúc ấy ngươi vẫn ngồi trên dãy ghế dành cho khách quý, có rất nhiều người đến bắt chuyện với ngươi, ngươi cũng không để ý tới bọn họ.”
Vẫn không nhớ.
“Ân… Có người thất thủ đem cái bàn tung lên, ngươi lộ ra công phu toàn trường khiếp sợ, lúc ấy mọi người đều thực kích động?”
Cái bàn… hình như có ấn tượng, cái bàn bay lên… Nước trà cùng điểm tâm cũng bay lên… Điểm tâm…?!
“A a a a!!” Giáo chủ nghĩ tới, chính là lần đại hội có hoa quế cao ngon nhất a, sớm nói hoa quế cao không phải sẽ nhớ ra?!
Tiếp tục nghĩ, đại hiệp còn muốn tiếp tục hỏi lại thầm nghĩ quên đi, vị công tử này là người không để ý danh lợi, cảnh tượng náo động như thế còn không nhớ rõ, huống chi hắn chỉ là một người qua đường.
Kỳ thật đại hiệp thật đáng thương, vị tình nhân trong mộng lộ si + mặt manh này của ngươi trên thực tế quả thật chỉ nhớ rõ hoa quế cao mà thôi, ngươi thật sự đã đánh giá cao hắn…
Trở lại chuyện chính, đại hiệp tiếp tục điều tra: “Mấy tên yêu nhân ma giáo này vì sao muốn bắt công tử, là ngươi trêu chọc bọn họ sao?”
Đã nói thật sự là không có a! Giáo chủ thực oan khuất: “Bọn họ vẫn đi theo ta tới, ta không có trêu chọc ai a.”
Đại hiệp tỉnh ngộ, nghiến răng: “Nguyên lai là mấy tên ác nhân này có ý định khiêu khích! Công tử chớ sợ, có ta ở đây, những người đó đừng mơ tưởng động tới một sợi tóc gáy của ngươi. Bất quá… Còn chưa hỏi giáo cao tính đại danh công tử? Vì sao một mình lạc bước đến tận đây, thậm chí bị mấy tên ác nhân này dây dưa mà không có ai ra tay tương trợ?”
“Ân…” Giáo chủ có chút chột dạ cúi đầu: “Họ… phụ thân không cho ta nói.”
Đại hiệp nhức đầu: “Xin hỏi lệnh tôn hiện ở nơi nào?”
Nói đến này giáo chủ liền cắn răng: “Hắn cùng nương bỏ lại ta!!” (ăn uống vui chơi ba năm ngay cả thổ sản cũng không nhớ tới gửi về cho đứa con một chút, nào có phụ mẫu loại này a?!)
Đại hiệp im lặng: “Như thế, ta hộ tống công tử về nhà được không?”
Giáo chủ kinh hãi: “Ta không quay về ta tuyệt không quay về!!” (bổn tọa mới đến Tô Châu chơi ba ngày a, hiện tại trở về, này không phải nói đùa sao?!)
Đại hiệp bỗng nhiên không dám hỏi, nhớ tới sau đại hội võ lâm năm đó vị thiếu hiệp này liền mất tích, giang hồ khi đó có khá nhiều lời đồn đãi. Tận mắt nhìn vị thiếu hiệp này đối với phụ mẫu cùng gia đình lại chán ghét như thế, chẳng lẽ hắn thật như lời đồn đãi sao —— kinh tài tuyệt diễm, lại là người không ai đau không ai thương?
(Author note: về lời đồn đãi chuyện xưa, tình tiết cụ thể không kể nhiều, ai muốn biết nội dung kể lại mời lấy 《 cô bé lọ lem 》 tự động thay thế…)
Đại hiệp nhất thời có ý muốn bảo hộ, một vị công tử tài mạo song toàn (…) như vậy, lại bị ép tới mức lưu lạc giang hồ, tứ cố vô thân, hiện giờ gặp gỡ hắn, nếu không vươn tay trợ giúp, sao không làm… thất vọng kẻ làm đại hiệp a?
Ở bên canh đang dùng não quá độ, giáo chủ thấy sắc trời đã dần tối, thật cẩn thận hỏi han: “Nếu không có việc khác, ta… có có thể đi hay không?
Đại hiệp phục hồi tinh thần lại, nghiêm mặt nói: “Ta nghĩ những kẻ ác nhân này sẽ không chịu để yên như vậy, trong thành thập phần nguy hiểm, công tử tuyệt đối không thể trở về.”
Đương nhiên không thể yên, không tìm ra giáo chủ, cả phân đà còn không tới múc tự sát tập thể sao?! Chính là nếu không quay về… Giáo chủ có vẻ khó xử, nói dối: “Ta… Có việc muốn làm, nhất định phải trở về…”
Đại hiệp khuyên nhủ: “Công tử nếu phải về thành, ít nhất tránh qua tối nay. Không bằng trước tiên ở đây tạm nghỉ một đêm, đợi ngày mai ta bảo vệ công tử vào thành, cũng có người phối hợp.”
Đứa nhỏ thành thật bao giờ biết nói dối – giáo chủ không phản đối gì thêm, không thể nói sự thật cho vị đại hiệp này rằng hắn kỳ thật chính là người lãnh đạo trực tiếp của mấy tên “ác nhân” đó a!
Hơn nữa, nói thật, hắn có một chút động tâm: Ăn ngủ dã ngoại, chuyện thú vị như vậy hữu hộ pháp khẳng định là sẽ không cho làm, lần đầu có cơ hội, bỏ qua thật đáng tiếc!
Cho nên, ngủ một đêm, ngày mai trở về cũng được, sẽ không có chuyện gì —— hẳn là…