Hắc Tình

Chương 8




Hạ Tiêu ngồi ở ban công phòng ngủ chính, tay đóng quyển sách lại, từng cơn gió thổi vào khiến cả người cô như tê cứng 

   Cô đi vào phòng thay đồ, cũng vài ngày rồi chưa đến trụ sở, cô phải đi một chuyến mới được

   ...

   Tiểu Hắc nằm im trên sofa lớn ở phòng khách, chỉ có người nhấp nhô theo hơi thở

   Bỗng một bóng đen bay thẳng từ trên tầng xuống, không tạo ra một tiếng động, bộ đồ da bó sát người Hạ Tiêu làm thu nhỏ vóc dáng cô lại, trên mặt vẫn là chiếc mặt nạ cáo quen thuộc

   Cô đang mang giày vào thì bỗng ngừng lại, nhìn một vòng xung quanh phòng khách, cũng hơi bụi bặm rồi, phải kêu người đến dọn mới được

   " Tiểu Hắc, cùng mẹ đi chơi nào "

   Cô vừa mới nói xong, một cái đầu lập tức nhô ra từ phía trước ghế, rồi lao lại ngay cửa chính, chiếc đuôi màu đen vẫy qua vậy lại, ai nhìn qua cũng biết nó đang rất vui mừng


   Hạ Tiêu bật cười, đi xuống dưới hầm chọn đại một chiếc xe, chỉ cần từ bên ngoài không nhìn vào được, không gì con hổ của cô sẽ vào sở thú chơi mất

   Để cho Tiểu Hắc ra ghế sau ngồi, dù ghế to hơn nhiều so với các chiếc xe bình thường, nhưng con hổ to như vậy ngồi vào cũng nhìn hơi... chật vật

   " Đừng cào vào ghế đấy, không gì bữa sau con cũng không có chuyện đi chơi cùng mẹ đâu "

   Vẻ mặt tươi cười của Tiểu Hắc hơi cứng lại, móng tay âm thầm rút vào trong đệm thịt

   Hạ Tiêu đến trụ sở chính, sau khi chắc chắn trên đường không có một ai thì thả con hổ ra, vội vàng đi vào sảnh

   Bây giờ cũng là giờ nghỉ, ở tầng một toàn người ngồi tán chuyện rôm rả, thấy cô đi vào liền đồng thanh hô to : " Chào Bạch Thiên chủ! "

     Bóng đen sau lưng cô phát ra tiếng gầm nhẹ, cả đám người không hẹn mà cùng quay lại nhìn, giây tiếp theo, xung quanh im phăng phắc, đến một chiếc kim rơi cũng nghe thấy, nhưng chưa được bao lâu, rất nhiều tiếng la hét hỗn loạn vang lên


   " Hổ... hổ.. có hổ kìa!!!!!!!!!!!! " 

   Chàng trai đang đứng gần cửa hét to lên, làm Hạ Tiêu cũng giật thót mình, nhìn lại mặt mới thấy có chút ấn tượng, đây không phải là chàng trai suýt bị hổ cắn chết lúc còn nhỏ sao?

   Vẫn có vài người dũng cảm đứng lên chuẩn bị gϊếŧ con hổ sau lưng cô, Hạ Tiêu thấy tình cảnh loạn quá loạn, người chạy kẻ hét nên nói to lên : " Đây là thú cưng của tôi, mấy người có đứng im đi không ! "

   " Ting " một tiếng, Bạch Tử Du tung tăng từ thang máy chạy ra, nhìn vào cả đám người đứng im che hết tầm nhìn : " Chuyện gì vậy? "

   Vài người trước mặt anh quay lại, tránh ra cho Bạch Tử Du lao thẳng lại phía Hạ Tiêu, bỗng con hổ phía sau tiến lên, đứng bên tay phải Hạ Tiêu

   5 giây tĩnh mịch

   " AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA HỔ!!!!!!!!!!! ". Bạch Tử Du hét còn to hơn chàng trai lúc nãy, gương mặt trắng bệch như sắp chết tới nơi


   Ủa? Sao cái con hổ này trông quen quen

   " ... tỷ tự nhiên đem Tiểu Hắc vào đây làm gì??????? ". Bạch Tử Du nhìn lại con hổ khổng lồ đứng chắn hết ánh sáng mà nơm nớp lo sợ, run rẩy lui lại một vài bước

   " Thôi tránh đường để tôi dắt nó lên phòng là được chứ gì? Làm cái gì mà hét om sòm, có con hổ cũng sợ thì chẳng biết nuôi mấy người làm gì "

   Nói né là né thật, tất cả đều tránh thật xa cô ra, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt dữ tợn của con hổ, cuối cùng ánh mắt đều dừng lại ở hai chiếc răng nanh sắc bén

   Bạch Tử Du khẽ nuốt nước miếng, đợi cho hai bóng đen kia đi vào thang máy mới thở phào ra, nhìn xung quanh thì phát hiện vài người mặt vẫn không chút huyết sắc

   " Sống cả cuộc đời mà bây giờ tôi mới lần đầu thấy được con hổ nào nó.... to như thế "
     Người bên cạnh khẽ thúc Bạch Tử Du một cái : " Con hổ minh chủ nuôi tên là.. Tiểu Hắc à? " 

   Cậu ta gật đầu một cái, đúng là cái tên với cái vóc dácg nó chẳng ăn nhập gì hết, tỷ tỷ đặt tên cũng dở quá đi 

   ...

   Cốc cốc..

   " Vào đi ". Hạ Tiêu ngẩng đầu lên, chỉ thấy cái đầu màu vàng lấp ló ở cửa

   "... Tiểu Hắc đâu? " 

   Bóng đen trong góc tối lòi ra : " Gừ...."

   Hạ Tiêu không thay đổi một chút cảm xúc : " Nó thích chui trong bóng tối, rồi có chuyện gì không? "

   " Tỷ nói nó đứng im đi rồi đệ kể cho chuyện này quan trọng lắm "

   Hạ Tiêu hơi đánh mắt về con hổ, rồi lại quay đầu về cậu ta : " Vào "

   Bạch Tử Du rón rén đi vào cửa, ánh mắt lo lắng nhìn vào con hổ, lết mãi mới đến được bàn của Hạ Tiêu : " Chuyện gì? "
   Bạch Tử Du đưa cho cô một tờ giấy : " Có một người nhờ chúng ta việc này, sẽ trả cho chúng ta 100 vạn tệ ! "

   " 100 vạn ? Là việc gì quan trọng lắm sao ? "

   Hạ Tiêu lướt mắt qua tờ giấy : " Cướp vòng cổ Minh Châu? Cái này thì có gì đáng cướp??? "

   Bạch Tử Du ngao ngán nhìn cô : " Chẳng lẽ tỷ yêu thích kim cương, trang sức mà lại không biết chiếc này á hả? Đây chính là cái vòng cổ đính 100 viên kim cương to và một viên Grandidierite* ở chính giữa đấy! "

* : Grandidierite là một loại ngọc quý màu lục phớt lam