Đại bản doanh của Mạc gia trông sặc sỡ hơn nhiều, hương hoa ngào ngạt khắp nơi, ai như Doãn Sở Thần, xây đại bản doanh mà không có tí màu sắc gì hết
Hạ Tiêu ngắm nhìn xung quanh, trông giống một khu nghĩ dưỡng hơn là đại bản doanh, Mạc Hàn Lâm quả thật là con người yêu đời
Sau khi ăn trưa xong thì Mạc Hàn Lâm đưa cô và Doãn Sở Thần về phòng ngủ, nhìn bộ dáng của anh ta thì cô đủ hiểu anh ta đã biết chuyện cô cùng Doãn Sở Thần ngủ với nhau
Nhìn căn phòng rộng rãi đậm phong cách Châu Âu, Doãn Sở Thần không quan tâm gì hết, anh ta đi thẳng lại chiếc ghế sofa, còn tay vẫn ôm chặt bụng Hạ Tiêu nên cô cũng đành phải ngồi xuống một bên
Mạc Hàn Lâm nhìn khung cảnh trước mặt chỉ cười cười, cuối cùng bên cạnh Doãn Sở Thần cũng có bóng dáng một người phụ nữ, dù là Bạch Thiên hay gì cũng được, chẳng lẽ hắn còn không chịu nổi một Bạch Thiên
Anh ta vì chơi với Doãn Sở Thần từ nhỏ lập tức hiểu chuyện ngậm miệng lại rồi đi ra ngoài, trước khi đóng cửa còn không quên bồi thêm một câu
" Đừng lo lắng, giường tôi đã mua loại siêu chắc chắn, vận động mạnh sẽ không có vấn đề gì đâu ! "
Mặt Hạ Tiêu méo xệch nhìn cửa bị đóng một cái rầm, còn nghe loáng thoáng tiếng chân chạy vội vàng, anh ta nghĩ cái gì trong đầu thế
Quay đầu sang thấy Doãn Sở Thần không có biểu cảm gì đặc biệt, may là anh ta không phải kiểu đàn ông bình thường, làm cô cùng anh ta ở chung một phòng ngủ cũng không thể nghĩ đến chuyện gì bậy bạ
" Để cho Bạch Hàn lo, cô không cần quan tâm ". Đáp lại cho cô đang chán nản bên cạnh, một câu nói lạnh lùng vả vào mặt cô, cô khẽ thở dài một cái
Hạ Tiêu cũng bớt sợ Doãn Sở Thần hơn nhiều, cô thấy anh ta cũng đâu giống như lời đồn, đều đối đãi với cô tốt hơn cô nghĩ nhiều
Cô vô cùng tự nhiên gỡ tay anh ta ra, vứt chiếc túi theo người cô nãy giờ sang một bên rồi đi thẳng lại phía chiếc giường trắng tinh : " Chán quá, có việc gì thì kêu tôi dậy nhé lão đại, bây giờ tôi đi ngủ đây "
Không biết vì sao giấc ngủ này rất ngon, cô ngủ say đến mức không biết chuyện gì đang xảy ra, đến lúc tỉnh dậy đã là hoàng hôn
" Mạc lão đại, Doãn Sở Thần đâu? ". Hạ Tiêu không còn cách nào khác đành phải chạy lại hỏi anh ta, cô hỏi mấy thuộc hạ đi đi lại lại thì ai cũng nói không biết
Mạc Hàn Lâm tươi cười nhìn cô : " Sở Thần cùng đám Bạch Hàn đi xử lí công việc rồi, đâu có ai nhàn rỗi như cô lại ngủ cả buổi chiều "
Hạ Tiêu lườm nguýt anh ta, cái vẻ mặt nho nhã cùng lời nói anh ta không ăn nhập gì nhau cả, đầu cô bỗng có một ý kiến không tồi : " Lão đại cũng đi rồi, vậy thì lúc nào anh ấy về anh nhớ nói là tôi ra ngoài đi chơi một lúc nhé, đảm bảo sẽ về sớm ". Cơ hội tốt như thế này, không ra ngoài đi chơi thì đúng là rất tiếc
" Sở Thần biết cô sẽ đòi ra ngoài nên bảo tôi đi cùng rồi "
Quả nhiên vẫn là lão đại hiểu cô nhất, cô cười thật tươi rồi phi như bay ra ngoài tìm một con xe thể thao đi phượt, để lại Mạc Hàn Lâm ngán ngẩm nhìn cô, Doãn Sở Thần đúng là não có vấn đề rồi mới đi tìm người thế này làm thuộc hạ, mất hết cả thể diện của anh ta
Mạc Hàn Lâm cũng nhanh chóng đi ra ngoài, mới bước ra cửa đã thấy một chiếc Porsche nằm ngay trước đại bản doanh, còn Hạ Tiêu ngồi ở ghế lái đang vô cùng vui vẻ, anh ta đi sang ghế phụ ngồi xuống : " Cô tìm đâu ra chiếc này thế ? "
" Còn đâu nữa, ở bãi đậu xe của anh chứ đâu ra "
Khóe miệng Mạc Hàn Lâm giật giật : " Cô có mắt nhìn thật đấy, lấy trúng chiếc xe thể thao mà tôi thích nhất "
Hạ Tiêu cười càng tươi, chẳng phải trong một đống chiếc xe thì phụ kiện cái này ổn nhất sao, nhìn là cô đã muốn ngồi lên luôn rồi
Không nói thêm một lời thừa thãi, Hạ Tiêu lập tức khởi động xe, vừa ra khỏi cổng chính thì tăng tốc độ lên 200km/h, mái tóc dài tung bay trong gió. Mạc Hàn Lâm ngồi bên cạnh vỗ tay : " Kĩ thuật không tồi "
" Tất nhiên "
Chiếc xe màu xám ánh bạc chạy nhanh giữa đường cao tốc toàn xe là xe, hướng thẳng về phía biển
Mạc Hàn Lâm cười cười : " Sắp có một cuộc đua xe hắc đạo đấy, cô có hứng thú không ? "
Hạ Tiêu ngẫm nghĩ một chút rồi nói : " Mặc dù kĩ thuật của tôi rất tốt, nhưng tôi chưa từng tham gia đua xe "
Anh ta nhìn xe của anh vượt qua những chiếc xe khác mà không gặp trở ngại nào, như thể trên đường không có bất kì một cái gì khác ngoài chiếc Porsche này : " Cô sẽ làm được thôi "
" Có vẻ cô rất quen thuộc với nơi này ? "
Hạ Tiêu suýt nữa nói ra cô có trụ sở ở đây, cô cười hì hì rồi bịa đại một lí do : " Tôi từng sống ở đây, anh nhìn là biết tôi hay đi chơi rồi mà, biết đường đi cũng là chuyện thường thôi "
Đi ngang qua con đường trung tâm thời trang ở đây, Hạ Tiêu bất giác nhìn xuống bộ đồ đồng phục ở người mình, cô tạt qua một bên đường rồi ra khỏi xe : " Anh ở đây đợi tôi một chút "
Mạc Hàn Lâm nhìn theo bóng cô đi vào trong một cửa hàng áo quần, 5p sau cô đi ra với một bộ đồ khác hẳn lúc nãy, chiếc áo bó chỉ che được mỗi ngực, dây còn không có, quần đùi bò rách tả tơi, đôi giày thể thao đủ màu sắc chạy nhanh về phía này,mái tóc được buộc gọn lên, đầu còn quấn một cái băng đô thể thao
Hạ Tiêu ngồi vào xe, tiện tay vứt túi đồ sơ mi ra sau, cô liếc mắt qua mới thấy Mạc Hàn Lâm đang sững sờ nhìn cô : " Anh nhìn cái gì ? "
Mạc Hàn Lâm không thể không công nhận cô mang bộ đồ này quá hợp, chiếc áo bó không che được cái gì lại tôn lên vóc dáng thon gọn của cô, vòng eo nhỏ nhắn cùng hai cánh tay không có chút mỡ thừa, đôi chân nuột nà nổi bật hẳn, đúng là trông hợp hơn so với bộ đồ lúc nãy, nhưng mà...
" Cô ăn mặc kiểu gì thế ??? ". Con mẹ nó anh chưa thấy ai mang đồ kiểu thế này, con gái cũng có thể mang cái áo như áσ ɭóŧ thế này sao?
Hạ Tiêu lườm anh ta : " Anh không biết thế này mới là mốt à, bữa nay ai cũng mang đồ như thế này, anh đi chậm thời đại thì im lặng đi "
Mặt Mạc Hàn Lâm méo xệch, nhưng anh ta không phản bác nổi, chỉ có thể công nhận Hạ Tiêu mang bộ đồ này là quá đẹp, hơi thiếu vải nhưng trông cũng có chút thuận mắt, tuy nhiên Sở Thần mà nhìn thấy thì chết chắc
Hạ Tiêu đặc biệt thích kiểu ăn mặc như thế này, cô cũng là một cô gái yêu bản thân, dáng cô còn đẹp hơn dáng người mẫu thì ngu gì mà lại mặc mấy bộ đồ che hết người, kể cả đi đánh nhau cô cũng mang đồ bó sát thì đi chơi cũng phải mang đồ tôn dáng một chút mới là phong cách của cô
Thấy Mạc Hàn Lâm không nói lại được, Hạ Tiêu bất giác cười lớn rồi lái xe ra dọc bờ biển, đi trên con đường cũng không to như đường cao tốc, nhưng không khí của biển thật sự rất thoải mái, cứ lúc về Hong Kong cô lại ra bờ biển này hóng gió
Đường đi không có bất kì một chiếc xe nào bỗng xuất hiện luồng ánh sáng ở phía ngoặt, giây tiếp theo, một tiếng đạn sượt qua tai Hạ Tiêu, cô lập tức đổi sắc mặt